Xe về tới nhà, anh liền ôm cô vào trong.
Cô Phúc đã chuyển tới biệt thự làm người giúp việc riêng, trên đường về anh đã dặn cô làm mấy món đồ ăn nhẹ. Lúc này, cô Phúc từ trong nhà chạy ra vì nghe anh nhắc có Hạ Kiều Nghi về. Cô ấy không biết chuyện hai người cãi nhau, chỉ thấy gần đây Hạ Kiều Nghi ít tới chơi, cho nên khi nhìn thấy Hạ Kiều Nghi sắc mặt phờ phạc thì không khỏi nghi hoặc.
“Cậu chủ, cô Nghi… hai người về rồi sao, tôi đã dọn sẵn cơm rồi, cô cậu vào ăn đi cho nóng.”
Lục Đông Phong đáp ‘vâng’ một tiếng, ôm Hạ Kiều Nghi vào phòng ăn. Ngay lúc này, Hàn Triết gọi điện tới.
Hạ Kiều Nghi đôi mắt sưng húp, nhẹ tránh khỏi vòng tay anh, cô nói:
“Anh ăn trước đi.”
Sau đó đứng ở bên ngoài phòng khách nghe điện thoại.
“Alo…”
Hàn Triết đầu bên kia nghe giọng cô khàn đặc, sắc mặt u tối ngả người ra ghế sau xe ô tô đang đậu gần nhà cô.
“Em chưa về à?”
Hạ Kiều Nghi cố nén tiếng thở mệt mỏi, nói:
“Chút nữa em về.”
“Ừ, vậy tôi đợi em.”
“Anh đang ở nhà em sao? Có chuyện gì à?”
Hàn Triết im lặng vài giây, thấp giọng đáp:
“Không có, chỉ là tôi muốn gặp em thôi.”
Hạ Kiều Nghi nghe chất giọng anh, chợt suy nghĩ đến chuyện của anh ấy. Trong lòng buồn phiền không thôi.
“Đừng đợi em, có gì mai chúng ta gặp sau. Anh hãy về với Mẫn Mẫn đi… Con bé ăn cơm một mình sẽ buồn lắm đấy!”
Hàn Triết không đáp lời cô, được một lúc thì hai người tắt máy. Hàn Triết thở dài, thôi vậy… hôm nay không ăn cơm cùng nhau không sao…
Anh đánh tay lái trở về biệt thự. Lúc bước vào nhà nhìn Hàn Triết Mẫn đang ở trong phòng ăn ngồi một mình trước bàn ăn lớn, đột nhiên cảm thấy sao chổi này cũng thật đáng thương giống như ba nuôi của nó.
Con bé thấy anh về, ánh mắt thoáng qua tia mừng hụt.
“Con chào ba, hôm nay chị Nghi không tới ạ?”
Chẳng phải lúc chiều ba nói sẽ đón Hạ Kiều Nghi tới hay sao?
Hàn Triết ngồi vào bàn ăn, người giúp việc chuẩn bị thêm đồ cho anh. Anh nói:
“Chắc là từ giờ sẽ không tới nữa.”
Hàn Triết Mẫn chỉ sợ nghe nhầm:
“Tại sao vậy ạ?”
Đôi mắt con bé hiện lên tia buồn rõ rệt, Hàn Triết thấy mà rầu rĩ thêm.
“Đừng hỏi nhiều, ăn cơm đi.”
Cả bữa ăn, Hàn Triết Mẫn đa sầu đa cảm, miệng nhai thức ăn mà đôi mắt ửng hồng, làn nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Hàn Triết tông giọng trầm nhẹ nói với con bé:
“Yên tâm đi, mấy nữa con sẽ sang với cô ấy.”
Hàn Triết Mẫn một lần nữa giương ánh mắt nhìn anh:
“Vậy còn ba thì sao? Ba và chị ấy không kết hôn với nhau sao ạ?”
Con bé thấy trong mắt anh là một tia buồn rầu, dù không rõ người lớn xảy ra chuyện gì nhưng con bé cũng thầm đoán được sẽ có chuyện không hay.
Lần đầu tiên, Hàn Triết lại thừa nhận chuyện cô và Lục Đông Phong trước mặt người ngoài. Anh nói với Hàn Triết Mẫn:
“Cô ấy sẽ lấy chồng, nhưng không phải ta.”
Vốn dĩ định sắp xếp để cô sang nước ngoài sau khi mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát. Thế nhưng anh đoán là cô và Lục Đông Phong đã làm hòa… Lục Đông Phong lý lịch trong sạch, lại quen biết với tập đoàn X kia… cộng với số tiền của hồi môn anh cho cô thì có lẽ tương lai cô ở Lục gia sẽ được đảm bảo hơn.
“Vài hôm nữa, ta sẽ nói chuyện với cô ấy, để con trở thành con nuôi của cô ấy.”
Hàn Triết từ bỏ rồi.
Ban đầu anh kiêu ngạo cho rằng mình đem theo ký ức đời trước có thể dễ dàng hạ bệ Trọng Quân Dương và Lục Đông Phong. Nhưng kết quả vẫn là tay trắng tay. Bây giờ anh chỉ quan tâm Hạ Kiều Nghi thôi, chỉ cần cô an toàn, chỉ cần cô hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
Hàn Triết Mẫn nghe anh nói xong, con bé hóa ra cũng không vui như đã từng nghĩ.
Sau một thời gian chung sống, con bé cũng cảm thấy người ba nuôi này rất cô đơn. Ba đi sớm về khuya, có khi sẽ ở lại công ty. Cô đơn nhất là những lúc con bé lén lút nhìn ba một mình ngồi trước bàn ăn thịnh soạn lúc đêm muộn, hay là những lúc ba thẫn thờ suy tư trong phòng khách…
Viễn cảnh hạnh phúc nhất là con bé hy vọng có thể cùng ba nuôi và Hạ Kiều Nghi chung sống. Thế nhưng ba đã nói Hạ Kiều Nghi sẽ cưới người khác, và ba cũng không còn làm ba nuôi của con bé…
Wow, con bé cảm thấy… mọi người dần dần giống như trước, bắt đầu muốn bỏ rơi con bé rồi.
Hàn Triết Mẫn lần đầu tiên từ khi trở về biệt thự đã bỏ cơm giữa chừng, con bé chạy vội vào trong nhà vệ sinh, đóng sầm cửa rồi khóc.
Người giúp việc đứng một bên nhìn cô chủ nhỏ chạy đi, lại bối rối nhìn Hàn Triết không dám vội đuổi theo.
Hàn Triết ngồi lặng trên bàn cơm, nhấp ngụm rượu. Nhưng sao rượu đắt tiền hôm nay khó uống như thế, đắng ngắt cả cuống họng. Cuối cùng, anh đặt ly rượu lại lên bàn, thở dài đứng lên.
Người giúp việc chờ anh đi lên lầu sẽ lập tức đuổi theo cô chủ nhỏ, nhưng không ngờ anh lại đi về hướng nhà vệ sinh. Mấy người họ sợ hãi đi theo phía sau, chỉ sợ anh sẽ đánh con bé.
Hàn Triết đứng trước nhà vệ sinh, người giúp việc vội vội vàng vàng xông lên gõ cửa muốn phủ đầu thông báo trước với Hàn Triết Mẫn:
“Cô Chổi, cô ra đây đi, ông chủ đang đứng bên ngoài…”
“...”
Bình thường không có anh, bọn họ sẽ thân thiết gọi con bé là cô Mẫn Mẫn, có anh thì chỉ dám gọi cô Chổi vì anh đã tuyên bố biệt danh của con bé như vậy kia mà.
Bên trong chỉ có tiếng khóc rấm rứt, người giúp việc gõ thêm mấy cái nữa, sắc mặt căng thẳng chờ đợi.
Hàn Triết Mẫn vẫn không có động thái gì, một chị giúp việc khác đã chạy đi lấy khóa mở cửa. Một người khác chức vụ cao hơn nhưng chưa gọi là quản gia đã vội cúi đầu nói với Hàn Triết:
“Ông chủ, xin ông vào dùng bữa… chuyện của cô chủ xin hãy để chúng tôi lo… Có lẽ cô chủ bị kích động, chúng tôi sẽ cố gắng khuyên cô chủ và báo chuyện này cho nhà tham vấn…”
Cửa mở ra, Hàn Triết Mẫn ngồi thu mình dưới sàn đất khóc thành tiếng.
Hàn Triết phất tay ra hiệu:
“Các người ra đi.”
Sắc mặt chị giúp việc tái mét:
“Ông… ông chủ… nhà tham vấn có nói con bé không thể chịu được đau…”
Hàn Triết chỉ khẽ nhếch lông mày, cả đám giúp việc không ai dám nói thêm câu nào vội vội vàng vàng đứng lui gọn sang một bên.
Hàn Triết đi vào phòng vệ sinh, ở trước mặt con bé:
“Không phải con thích cô ấy lắm sao, bây giờ tỏ thái độ này là có ý gì?”
Hàn Triết Mẫn gương mặt đẫm nước mắt ngước nhìn anh:
“Con… con thích chị ấy… nhưng… nhưng con muốn ở với ba… Con biết ba không thích con, ba muốn đuổi con đi… con không dám cãi lời…”
Hàn Triết đột nhiên rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau đột nhiên cười khổ:
“Vòng vo như vậy chắc là sợ không được chia tài sản chứ gì? Yên tâm đi, con và cô ấy đều có một suất, không sợ chết đói.”
Đời là phi thường, kẻ đến người đi… đâu ai biết.
Hàn Triết thấy con bé càng khóc thêm, anh đã nói:
“Ta không phải đuổi con đi, chỉ là muốn cho con sang một môi trường tốt hơn, sắp tới có lẽ… ta sẽ phải đi một thời gian dài.”
Hàn Triết Mẫn nức nở:
“Ba đi đâu vậy ạ? Con có thể ở lại nhà chờ ba…”
“Đi tù.”
Hàn Triết không định nói ra, chỉ là cảm giác nếu còn giấu diếm, con bé này sẽ mang bao nhiêu định kiến ở trong lòng, bệnh càng thêm bệnh.
Hàn Triết Mẫn mở to đôi mắt ngỡ không tin vào tai mình, trông con bé sợ hãi cực độ. Hàn Triết nghiêm giọng nói:
“Ra ăn cơm đi, đừng để ta phiền lòng thêm nữa.”
Nói rồi, anh đã quay người đi ra ngoài, không trở lại bàn ăn mà một mình đi xuống hầm rượu.
Cả một đêm uống không biết bao nhiêu là rượu, đến mức dạ dày quặn thắt lại. Có lẽ mấy hôm nay mệt mỏi, anh đã bị kiệt sức nên lúc này choáng váng đã loạng choạng ngã lăn ra sàn. Quản lý chăm lo cho hầm rượu thấy thế vội vàng chạy tới đỡ anh, nhìn thấy tình trạng không ổn đã vội gọi người đưa anh tới bệnh viện.
Nửa đêm, Hạ Kiều Nghi nhận được điện thoại của Hàn Triết. Đầu dây bên kia không ngờ lại là tiếng khóc của Hàn Triết Mẫn:
“Chị… chị ơi… ba xảy ra chuyện rồi…”