“Dù sao cũng là con của Hạ Lam mà… Em thấy con bé đó khá được, thông minh lanh lợi. So với Cẩm Huyền nhà họ Hoàng, Đông Phong chọn con bé này cũng phải thôi.”
Tào Tư rất hợp ý với Lục Đông Phương.
Dù không trực tiếp chê Hoàng Cẩm Huyền nhưng một câu như vậy cũng đủ để biết sự cân nhắc của Lục Đông Phương về con dâu tương lai. Hoàng Cẩm Huyền giỏi thì có giỏi, gia thế có nhưng không khác gì đúc khuôn, nếu ông là con trai ông cũng không thích một người nhàm chán như thế. Kiểu người an toàn như Hoàng Cẩm Huyền ngược lại rất được lòng vợ ông, chứ phái nam thường bị hấp dẫn bởi người có tính thử thách hơn.
Nhìn ánh mắt của ông, Tào Tư biết là ông đã yên tâm về Hạ Kiều Nghi nên nói:
“Thế này thì chỗ chị dâu anh phải vất vả một phen rồi.”
Chuyện sai trái năm xưa không thể sửa đổi, chỉ đành lấy công lấp đầy. Cũng như là ông chuộc lại lỗi lầm năm xưa gây ra với Hạ Lam, và muốn làm hòa với chính thằng con trai của ông.
Nghĩ tới chuyện gì, ông đã dặn Tào Tư:
“Bên Cục Thuế chẳng phải sắp có dự án liên quan tới từ thiện sao? Chú giúp anh chuyển lời một chút.”
Nghe ý của Lục Đông Phương, Tào Tư lập tức đồng ý ngay. Dù sao, chú ta cũng muốn bù đắp gì đó về chuyện năm xưa.
…
Một buổi chiều giữa tuần, Hạ Lam tan làm về, ở nhà chỉ có mình bà còn con gái đã quay lại ký túc xá. Lúc đang nấu cơm trong bếp thì nghe có tiếng ấn chuông, bà vẫn đeo tạp dề trên người, đi ra. Trước khi mở cửa liền ngó qua mắt mèo, đảm bảo không phải mấy mụ già tới đánh ghen theo lời dặn của con gái mới yên tâm.
Nhưng khi nhìn thấy người đứng bên ngoài, bà lại lo lắng cân nhắc không biết nên mở hay không. Đối phương dường như cũng cảm nhận được, nhìn thẳng mắt mèo nhấn chuông một lần nữa.
Sau khi đắn đo, Hạ Lam quyết tâm không mở, giả vờ như không có ai ở nhà.
Qua khoảng mười phút, người cũng rời đi.
Bà an tâm quay lại nấu nướng, nhưng trong đầu lại miên man suy nghĩ thế nào mà Lục Đông Phương lại tới đây? Liệu có phải Đông Phong đã nói gì với ông ta?
Rốt cuộc ông ta tới đây vì mục đích gì?
“Bụp.”
Vì không tập trung cho nên lúc bê bát canh nóng lên bàn bà không may bị bắn mấy giọt nước lên tay, bất cẩn bát canh rơi xuống đất vỡ tan tành.
Nước canh xương hầm bắn bỏng cả một mảng, nhà lại không sẵn thuốc bôi cho nên bà vội chạy ra ngoài mua thuốc. Nhờ chủ cửa hàng thuốc sơ chế vết thương xong, lúc trở về, ngay bên dưới tòa nhà bà sống Lục Đông Phương đã đứng chờ ở đó.
Thời điểm bà muốn quay người bỏ chạy, Lục Đông Phương đã vội lên tiếng:
“Hạ Lam… Chúng ta nói chuyện đi.”
“Giữa chúng ta không có bất cứ chuyện gì để nói cả.”
“Tại sao lại không?”
Nhìn bà cố chấp bước đi, ông đã tiến tới giữ tay bà lại:
“Tôi muốn nói chuyện về con gái của bà và con trai của tôi.”
Hạ Lam hơi chần chừ, cuối cùng phải chấp nhận một lần.
Hai người tới một quán cà phê gần đó, chọn một bàn góc khuất.
Trước khi xảy ra chuyện năm đó, Lục Đông Phương từng gặp bà vài lần, tiếc là khi ấy ông đã có vợ có con. Ấn tượng năm đó và bây giờ thật không khác bao nhiêu, bà bây giờ có lẽ không phải vướng nhiều suy nghĩ cho nên gương mặt hiện rõ sự tươi tắn cho dù đôi mày lúc này có hơi cau nhẹ lại.
Lục Đông Phương luôn nghĩ mình đã hại đời con gái nhà người ta, nhưng khi gặp lại bà thì ông cảm tưởng chuyện năm đó và người phụ nữ lạc quan này vốn chẳng liên can tới nhau.
Thấy ông cứ nhìn chằm chằm mình, Hạ Lam không vui lên tiếng:
“Ông muốn nói gì về con gái tôi thì nói luôn đi?”
Lục Đông Phương suy nghĩ kỹ mới nói:
“Tôi biết bà vẫn còn giận mấy người bọn tôi chuyện năm đó. Khi xưa, vì vướng nhiều lý do mà tôi vẫn chưa thể tới một lần trực tiếp xin lỗi bà. Hiện tại, tôi thay mặt cho hai người em của mình, chân thành xin lỗi bà. Năm đó, là do chúng tôi có men say trong người nên nhất thời mất kiểm soát…”
Ông chưa nói hết đã bị chặn lại:
“Nó không có ý nghĩa gì rồi. Tôi bây giờ không muốn nghe bất cứ điều gì về chuyện năm đó nữa.”
Bà nhấn mạnh lại:
“Ông muốn nói chuyện gì về con gái của tôi?”
Thật ra, so với bà Lục trước đó từng tới tìm, thì lần này Hạ Lam càng muốn biết thái độ của Lục Đông Phương hơn. Bà cũng mang theo một chút hy vọng cho con gái của mình.
Lục Đông Phương cười gượng:
“Tôi đã gặp con bé rồi. Con bé cũng giống y như bà vậy, dù tôi không có quá nhiều kỷ niệm với bà.”
Hạ Lam không quan tâm câu nói đầy hàm ý của ông, trong lòng thoáng qua lo lắng:
“Ông đã nói gì với con bé?”
“Tôi không nói gì hết.”
Lục Đông Phương thở dài:
“Tôi chưa kịp nói gì hết thì A Phong đã kéo con bé đi rồi. Tình cảm của hai đứa nó, chắc bà là người rõ nhất. Tôi thì sao cũng được thôi, quan trọng là muốn bù đắp lỗi lầm của mình…”
Hạ Lam chợt cười khẩy:
“Bù đắp ư? Chúng tôi không cần hai chữ ‘bù đắp’ đến từ các người. Chuyện hai đứa con yêu nhau, tôi hoàn toàn đứng ở thế trung lập không vì chuyện cũ mà phá hoại vào tình cảm của các con. Nói với ông thế này, tôi chấp nhận tình yêu của hai đứa nó cũng vì tôi thương con gái của tôi thôi, cho nên đừng nghĩ ông chấp nhận con gái tôi là vì muốn bù đắp gì cả. Tôi cảm thấy kinh tởm khi được các người ‘ban phước’.”
“Tôi…”
Lục Đông Phương muốn giải thích, nhưng bà đã nói:
“So với ông thì tôi thấy Đông Phong tử tế hơn nhiều. Cho nên tôi hoàn toàn tin tưởng không có Lục gia, thằng bé và con của tôi vẫn có thể sống tốt với nhau. Các người… nhất là bà Lục vợ ông đấy… không chọc phá hai đứa nó là tôi đã mừng rồi.”
Nói hết những gì cần nói, Hạ Lam lập tức đứng lên:
“À quên, nếu ông và đám bạn đó của ông thực sự cảm thấy áy náy, tội lỗi thì nên tự đóng cửa sám hối đi, chứ Hạ Lam tôi không cần sự thương hại của các người.”
Dứt lời, bà một mạch rời đi bỏ lại Lục Đông Phương sắc mặt trầm tư.
…
Lục gia.
Ngày cuối tuần, trời chưa sáng Lục phu nhân đã thức dậy khiến cho Lục Đông Phương nằm bên cạnh trằn trọc khẽ trở người.
“Mới sớm ra bà đã dậy làm gì?”
Bà rời khỏi giường, toan đi vào nhà vệ sinh, nghe vậy thì trả lời:
“Hôm nay ngày Rằm, hội chị em rủ tôi đi lên núi bái Phật.”
Lục Đông Phương miệng lẩm bẩm, đôi mắt vẫn nhắm nghiền:
“Bái Phật gì giờ này.”
Bây giờ mới có bốn giờ sáng, trời thu sắp chuyển sang đông tất nhiên mặt trời không dậy sớm như mùa hè. Bên ngoài, bầu trời hẩm hiu, vẫn còn trong đêm.
Đợi đến khi vợ đi vào phòng vệ sinh, Lục Đông Phương mới chợt hiểu ra hàm ý đi lên núi bái Phật của bà là gì. Từ trong giấc mê ngủ, cả người ông bật dậy. Vì dậy quá đột ngột cho nên lồng ngực truyền đến cơn đau nhức. Tuổi già đúng là bất lợi mà.
Lục phu nhân vừa ra khỏi phòng vệ sinh, đã thấy Lục Đông Phương tay ôm ngực sắc mặt nhăn nhó ngồi ngay bên giường. Bà lo lắng đi tới:
“Ông sao vậy?”
Lục Đông Phương tỏ ra đau đớn nói:
“Tôi không biết, tôi tức ngực khó thở.”
“Chắc chắn là do ông ngủ muộn đây mà, gần đây bận rộn cái gì không biết, nhưng giờ đã có tuổi cũng phải chú ý sức khỏe chứ. Ông già rồi có phải trẻ người như con trai đâu mà vô ý thế… Để tôi gọi giúp việc lấy thuốc cho ông…”
Ông vội giữ tay bà lại:
“Không, Yên Miên… tôi phải đi bệnh viện, bà đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra…”
Bà Lục vẻ mặt khó xử:
“Nhưng hôm nay tôi phải đi chùa…”
“Để hôm khác đi, sức khỏe chồng của bà mới là quan trọng… Tôi đau sắp chết rồi đây…”
Ông cố ý làm ra vẻ đau đớn.
Nhưng bà tất nhiên không chịu, một bên đã lấy bộ đàm đặt sẵn trong phòng gọi cho vệ sĩ chuẩn bị xe đưa ông tới bệnh viện:
“Tôi đi chùa cũng là vì cầu phúc cho gia đình mình, với lại có hẹn với người ta rồi, không thể hủy được. Tôi sẽ gọi A Phong tới chăm ông, ông cố gắng một chút, xong việc tôi sẽ trở về ngay.”
Vừa nói dứt lời, điện thoại bà đã reo lên. Bà liếc qua ông rồi đi sang một chỗ nghe điện thoại.
“Alo… Ừ, chị sắp xuất phát rồi, ok, chỗ cũ.”