Lúc này, từ hướng xa có một người ăn mặc sơ mi xám đen quần tây đi tới. Đến khi cách chỗ hai người khoảng bốn bước chân thì dừng lại. Lục Đông Phong vừa hay nhìn thấy đối phương, ánh mắt ra hiệu. Đối phương liền gật đầu rồi đi qua một chỗ góc khuất chờ đợi.
Anh quay sang dặn dò cô:
“Ngồi đợi anh.”
Hạ Kiều Nghi không phản ứng nhiều, gật đầu tạm biệt anh.
Khi anh vừa đi, cô mới lộ ra vẻ nghi hoặc. Từ đầu chuyến đi đến bây giờ, cô vốn biết Lục Đông Phong không hề đi một mình. Bên cạnh anh còn có cấp dưới và trợ lý riêng. Lúc hai người ở khách sạn, anh sẽ ra ngoài tranh thủ xử lý công việc.
Đối với cô và công việc anh đều cân bằng cả hai thứ. Như vậy mới là tốt.
Mà người ban nãy, chính là trợ lý của anh Đỗ Chỉ. Anh vốn tưởng rằng cô không biết, thực chất cô đã rõ người này từ lâu. Kiếp trước cô gặp cậu ta ở cùng chỗ anh không ít lần. Người này chuyên xử lý những công việc đằng sau ánh sáng của anh, đến phút cuối vẫn là một bộ trung thành.
Chỉ khi có chuyện quan trọng, Đỗ Chỉ mới xuất hiện. Hôm nay, cậu ta đến đây làm gì?
Lẽ nào đã có chuyện gì mà Lục Đông Phong không nói cho cô biết?
Chẳng kịp để cô nghĩ ngợi, chưa đến năm phút sau anh đã quay trở lại. Vừa thấy anh, cô đã vờ vịt hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Lục Đông Phong lắc đầu. Hỏi ngược lại cô:
“Đói chưa?”
Cô nghĩ ngợi rồi gật đầu, hai người đành cùng nhau tới khu thay đồ. Sau khi xong thì tính quay trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi ăn. Thế nhưng, chuyện gì đến rồi sẽ đến, tránh không được, trốn không xong.
Trọng Quân Dương đã tìm đến tận cửa phòng của hai người. Khi đó, cô đang ngồi trên giường nghịch điện thoại đợi Lục Đông Phong vừa vào phòng tắm. Nghe tiếng chuông cửa, cô cho rằng là nhân viên mang đồ ăn lên thì nói với vào bên trong phòng:
“Ơ em tưởng chúng ta sẽ ra ngoài ăn chứ? Anh đặt về à…?”
Vừa nói cô vừa tiến tới mở cửa, giây sau cả câu nói đều bị nghẹn, nuốt ngược vào trong. Trước mắt, Trọng Quân Dương cùng một vài cấp dưới của anh ta ai nấy thần sắc đều nghiêm chỉnh hướng về phía cô.
“Anh… các người…”
Hạ Kiều Nghi nhất thời không biết phải nói thế nào. Trọng Quân Dương thần sắc lãnh đạo, mỉm một nụ cười nhạt với cô, thái độ mà cô sẽ chẳng bao giờ gặp được anh đối với mình của kiếp trước.
Khi cô chưa hiểu chuyện gì, Lục Đông Phong choàng áo tắm từ bên trong đi ra. Nhìn thấy người trước cửa anh không quá bất ngờ, đi đến ôm lấy eo cô không rõ ý đồ gì mà có ý thể hiện sự chiếm hữu trước mắt mấy người kia.
Bấy giờ, cô mới hiểu được hóa ra anh muốn trở về phòng thay vì đi ăn luôn là như thế này.
“Chuyện gì vậy anh?”
Cô khẽ hỏi anh.
Lục Đông Phong không vội trả lời, nhắc cô:
“Vào tắm lại đi.”
Cô thì thầm:
“Em không có sạch sẽ như anh đâu.”
Nói thì nói vậy nhưng biết là có chuyện quan trọng nên cô không ở lại cản trở, quay người vào bên trong. Trước khi khuất bóng sau cánh cửa bên ngoài vang lên câu nói của Ôn Dung Khắc trợ lý dưới tay Trọng Quân Dương:
“Lục Thiếu tá, nghe tin Thiếu tá tới nơi này nghỉ dưỡng, khách sạn chúng tôi chậm trễ, bây giờ mới có thể tới đón tiếp cũng như chào hỏi Ngài. Thật thất lễ, mong Ngài bỏ qua.”
Hắn ta vừa dứt lời, liền lui người xuống phía sau người đàn ông đứng đầu. Dường như chào hỏi là nhiệm vụ của hắn, còn nói chuyện chính thì phải để Trọng Quân Dương ra mặt mới phải vai phải vế.
Trọng Quân Dương ánh mắt thoáng lướt qua bóng lưng Hạ Kiều Nghi vừa khuất sau cánh cửa phòng tắm, lại dừng trên gương mặt cương trực của Lục Đông Phong:
“Lục Thiếu tá, xin chào.”
Lục Đông Phong đối diện với anh ta, đương nhiên không hề thua kém. Nhìn trên người anh còn có một khí chất và sự chính trực trông đoan chính hơn Trọng Quân Dương nhiều.
Trước đó Trọng Quân Dương đã mấy lần hẹn gặp nhưng anh đều để cho cấp dưới viện cớ từ chối, không những vậy còn cố ý để người của mình bỏ qua người của hắn, ép hắn ta phải xuống nước đến tận đây để gặp mặt anh.
Lúc này, cánh môi anh hơi nhướng lên đầy khiêu khích, nhưng cơ mặt cùng thần thái lại như nước tĩnh mùa thu không một gợn sóng:
“Trọng Thiếu không lẽ cũng tới để chào hỏi à?”
Câu từ mỉa mai rõ ràng như vậy không khiến Trọng Quân Dương mất hứng.
Ánh mắt anh ta thâm sâu khó lường, không phải theo một kiểu có thể đùa bỡn mà đặc biệt nguy hiểm nhiều toan tính. Ánh mắt đó so với bất cứ một người đàn ông đoan chính nào khác cũng như vạch rõ ranh giới chứ không chỉ riêng mình Lục Đông Phong.
Hắn ta là một người nguy hiểm.
Lục Đông Phong cảnh giác, không phải vì sợ hắn mà là vì lo lắng hắn thâm độc như vậy sẽ cướp đi Hạ Kiều Nghi. Người như hắn đến Hàn Triết còn không dám xem thường thì anh không thể nhẹ nhàng bỏ qua được.
Người ta nói thà nghi nhầm còn hơn bỏ xót, Lục Đông Phong chính là như thế.
“Tất nhiên rồi, Lục Thiếu tá giống như khách đến chơi nhà, nếu tôi không đón tiếp chu đáo thì thật thất lễ.”
Trọng Quân Dương đáp lại.
Lục Đông Phong không có ý định để cho người vào trong nói chuyện, cho nên Trọng Quân Dương đã nói:
“Nhân đây đã tới khách sạn, mời Lục Thiếu tá với…”
Anh ta cố ý kéo dài:
“Cô bạn gái bé nhỏ của anh cùng dùng một bữa cơm, cũng nhân tiện có một số chuyện muốn trao đổi với Lục Thiếu tá.”
Lục Đông Phong thần sắc hơi tối, chỉ đành để anh ta vào bên trong phòng:
“Không cần thiết, có chuyện gì thì nói luôn đi.”
“Lục Thiếu tá rất thẳng thắn.”
Nói rồi, Trọng Quân Dương cùng một hai người cấp dưới đi vào bên trong. Không thể phủ nhận được dù Lục Đông Phong có thái độ ra mặt cỡ nào thì mấy người Trọng Quân Dương vẫn phải mặt cười, do bọn họ cần anh chứ anh thì cần gì bọn họ?
“Không ngờ gu của Lục Thiếu tá lại là một em gái.”
Trọng Quân Dương chợt cất tiếng nói. Mấy lời này như đang có ý đồ dọa dẫm, rằng người đại diện hình ảnh về vấn đề bảo vệ phụ nữ trẻ vị thành niên như Lục Đông Phong giờ mà vướng tin đồn lừa lọc tình ái với bé gái thì sự nghiệp đúng là gặp sóng gió. Cộng thêm nếu còn cố ý chống đối với tập đoàn Trọng Dương thì càng dễ tiêu tàn.