Đôi mắt lạnh lùng, cô bỗng thẳng lưng, mặt vênh nhẹ khiêu khích, đôi lông mày khẽ nhếch lên:
“Vậy thì các người thử đi. Hạ Kiều Nghi này trước giờ muốn tránh phiền phức, nhưng chưa bao giờ sợ bất cứ thị phi gì. Ngữ gia các người hôm nay đã tới đây để khiêu chiến, vậy thì cứ làm hết những gì các người có thể làm đi.”
Ngữ Thu Mai khẽ nhăn mày, dường như Hạ Kiều Nghi trước mắt này là người mà cô ta chưa từng quen.
“Kiều Nghi, tôi chỉ đang muốn hỏi cậu, cậu chưa từng nghĩ đến việc đó hay sao? Không có tôi thì sẽ có những người khác, tại sao cậu lại có thể hả hê hưởng thụ sự yêu thương giả tạo đó mà không chấp nhận chúng tôi?”
“Wow, các người cũng tốt quá cơ.”
Cô trào phúng.
Xong thì quay sang nói với Lục Đông Phong đã ôm mẹ mình ngồi xuống ghế nghỉ, lúc này bà đang có dấu hiệu khó thở.
“Anh gọi cảnh sát tới đi.”
Lục Đông Phong không nhiều lời, anh gọi cho người quen của mình.
“Chuyện… chuyện này…”
Ngữ Tông Trạch nhìn cô rồi lại nhìn sang mẹ cô, biết đối phó với cô không dễ liền lết tới bên chỗ Hạ Lam. Ông ta vừa nâng tay muốn bám vào chân bà cầu xin, Lục Đông Phong đã không nhân từ đạp thẳng vào lồng ngực ông ta.
“Hự…”
Anh đã hạn chế dùng sức, nhưng vẫn khiến ông ta ngã bắn ra đất, trong miệng ho ra một bụm máu. Điều đó khiến cả Ngữ Thu Mai và Hạ Kiều Nghi giật mình quay lại. Ngữ Thu Mai vội vàng chạy tới đỡ Ngữ Tông Trạch, nếu là trước kia cô ta sẽ chất vấn tại sao một người như anh có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Nhưng hiện tại, sau khi trải qua nhiều năm phi thường trong giới showbiz, cô ta đã có thể hiểu sâu sắc hơn những gì đang diễn ra, rằng một người tồn tại được trong giới chính khách thâm sâu không ai là bình thường hết.
Lục Đông Phong lạnh giọng nói:
“Xông vào nhà người khác quấy rối, đợi cảnh sát đến rồi không biết họ sẽ nghĩ quá lên như thế nào đâu. Các người không muốn vào tù thì tốt nhất là đi đi.”
Ý anh rất rõ ràng, quyền lực của anh hiện tại có thể khiến cho Ngữ Tông Trạch ngồi tù cả chục năm là chắc chắn.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, dây dưa thêm mấy câu hai cha con Ngữ Tông Trạch và Ngữ Thu Mai vội vàng đỡ nhau ra về. Bọn họ vừa rời đi, Hạ Kiều Nghi đã chạy tới chỗ Hạ Lam. Lúc này đôi mắt bà đầm đìa nước mắt, bàn tay run rẩy nắm lấy tay cô:
“Con… con ơi…”
Hạ Lam đứt hơi gọi cô, thấy tình hình không ổn, hai người vội đưa bà tới bệnh viện.
Trong lúc đó, cô nhận được điện thoại của bà Ngữ. Bà ta mắng nhiếc qua điện thoại, còn nói sẽ tới Lục gia để nói chuyện với mẹ chồng của cô. Nhưng lúc đó cô nào có tâm trạng quan tâm, giờ mẹ cô mới là trên hết.
Cô tắt ngang điện thoại, lái xe đưa mẹ tới bệnh viện.
…
Trên đường lái xe trở về, biết ý đồ của Ngữ Tông Trạch định tới Lục gia tìm gặp mẹ chồng Hạ Kiều Nghi. Ngữ Thu Mai đã lên tiếng ngăn cản:
“Dù sao Nghi cũng là con gái của ba, tại sao ba lại muốn làm khó cậu ấy? Rõ ràng vấn đề công ty của ba là do ba làm ăn bất hợp pháp bị người ta tra ra, giờ lại đổ do Đại tá Lục làm. Ba thấy có buồn cười không?”
“Con thì biết cái gì?”
Ngữ Tông Trạch đến Lục gia vì ý đồ khác nhưng không tiện nói cho cả con gái lẫn vợ mình biết:
“Không tự dưng mà người ta truy ra chuyện đó được, chắc chắn Lục Đông Phong vì mẹ con Hạ Lam mà làm vậy với ba.”
Dù đây là ba của mình thật, nhưng Ngữ Thu Mai càng ngày càng cảm thấy kinh tởm. Đúng là muốn nhìn rõ bộ mặt của một người, phải nhìn vào lúc người ta khốn khó cùng cực nhất. Ông hiện tại có khác gì những người trong giới showbiz cô ta gặp hằng ngày đâu?
Rõ ràng Hạ Kiều Nghi cũng là con gái của ông, nhưng ngay giây phút này khi không đạt được ý đồ của mình, ông sẵn sàng cùng sống cùng chết với người ta.
Phải biết, Đoàn Yên Miên nổi tiếng là trọng tiếng tăm, trọng sĩ diện… Nếu như biết con dâu của mình là sản phẩm của một vụ cưỡng hiếp thì bà ấy sẽ đối với Hạ Kiều Nghi như thế nào?
“Con cảm thấy hối hận vì đã giúp ba lấy mẫu của Nghi. Ban đầu, con đã nghĩ nếu chứng minh được bọn con là chị em thì mối quan hệ của bọn con sẽ tốt hơn… nhưng vì ba, tất cả đều sụp đổ rồi.”
Ngữ Thu Mai hoàn toàn thất vọng, trong lòng cô ấy chỉ còn lại ánh mắt lạnh như dao găm của Hạ Kiều Nghi.
Chiếc xe phanh lại bên đường:
“Ba tự lái xe đi, con không muốn đi với ba nữa.”
Nói rồi, cô ấy dứt khoát mở cửa xuống xe. Cô ấy không thể cùng ba mình tới Lục gia làm chuyện hèn hạ được. Chiếc xe dừng ngay ở ga tàu trên không, cô ấy bất chấp sự ngăn cản của ba mà đi lên trên.
Lúc này, Ngữ Thu Mai chỉ kịp đội một chiếc mũ lấy vội trên xe chứ không kịp đeo khẩu trang, tuy nhiên ga khá vắng cho nên không có ai để ý tới có người nổi tiếng ở đây.
Ngữ Thu Mai thành công lên tàu, chiếc tàu nhanh chóng chuyển bánh ra khỏi nhà ga. Lúc ngang qua đoạn đường cao tốc phía dưới, ánh mắt Ngữ Thu Mai nhìn về phía đỗ xe ban nãy lúc cô xuống. Chiếc xe của cha cô đã không thấy đâu, cho rằng ông đã đi hại người nên chỉ bất lực thở dài.
Chỉ là không ngờ, đó lại là lần cuối mấy người được gặp nhau…
…
Ngữ Tông Trạch lái xe thẳng tiến tới Lục gia, không may cho ông ta trên đường đi thì gặp tai nạn. Một chiếc xe hạng sang mang biển số NG đại diện cho cơ quan Ngoại giao quốc tế Hoa Kỳ đột nhiên trở nên mất lái vượt đèn đỏ lao nhanh về phía trước với tốc độ cao và đâm sầm vào một chiếc xe ô tô khác ngay tại ngã tư đường.
Thật đen đủi, trong rất nhiều chiếc xe, lại đâm trúng ngay xe của Ngữ Tông Trạch. Chiếc xe Ngữ Tông Trạch bị lật mấy vòng, va chạm với xe container đang đi cùng hướng với ông ta, trải qua một hồi vật lộn chiếc xe đã nằm thẳng dưới gầm xe container.
Rất nhanh sau đó cảnh sát và xe cứu thương đã có mặt tại hiện trường. Có điều, cú va chạm quá mạnh khiến Ngữ Tông Trạch tử vong tại chỗ, không những vậy, cơ thể ông ta còn không lành lạnh.
Người điều khiển chiếc xe mang biển số NG cũng đã bị thương và được đưa tới bệnh viện. Vì tính chất Ngoại giao quan trọng cho nên không thể kết luận ngay bất cứ điều gì.
Nghe tin tức, bà Ngữ vội vàng chạy tới bệnh viện nơi chồng bà ta được đưa đến. Bệnh viện ngày hôm đó đã nghe tiếng gào thảm thiết của bà ta, thậm chí bà ta còn xông vào phòng của chủ nhân chiếc xe NG tấn công người đó.
Nhưng phải biết, người kia quyền lực không nhỏ, người nhà của anh ta cũng không phải dạng vừa, thấy chồng mình bất tỉnh nằm trên giường bệnh còn bị một người phụ nữ đánh, hai bên đã cãi cọ nhau và dẫn tới xô xát làm ầm ĩ bệnh viện một phen.
Dù rằng nhà kia nói sẽ bồi thường, nhưng nỗi đau mất chồng khiến bà Ngữ sao có thể chịu nổi?
Vấn đề là người này cũng không dễ chọc, bà ta và con gái không thể làm gì đối phương chỉ đành bất lực đi chuẩn bị hậu sự cho Ngữ Tông Trạch.
Chuyện ồn ào ở tầng dưới, Hạ Lam và con gái ở tầng trên bệnh viện cũng đã nghe ngóng được. Lúc nghe tin Ngữ Tông Trạch chết do tai nạn, thần sắc mẹ con cô cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu. Cảm xúc vô cùng phức tạp.
Ngữ Thu Mai không biết cô ở bệnh viện nên gọi điện thoại cho cô, vài cuộc liền cô mới bắt máy.
Cô ta vừa khóc vừa nói trong điện thoại:
“Kiều Nghi… ba bị tai nạn mất rồi… cậu không tới nhìn ba lần cuối sao?”
Hạ Kiều Nghi không đáp lời, cô để điện thoại qua một bên, Ngữ Thu Mai còn nói gì nhưng cô cũng không nghe được.
Hạ Lam ngồi trên giường, sức khỏe của bà yếu đi vì cơn tức giận, nhưng lúc này khi nghe ông ta chết, bà đã nắm lấy tay cô:
“Con à… hay con đi đi, đi nhìn ông ta lần cuối…”
Dù cô ghét ông ta, cô đã từng mong ông ta đừng xuất hiện. Nhưng người đã chết cô quả thật không nhẫn tâm đến mức này. Trước mặt mẹ, cô tỏ ra mình ổn. Sau khi ra ngoài, lại không kìm được bật khóc.
Vừa đúng lúc Đoàn Yên Miên hay tin mẹ cô ngã bệnh đã chạy tới bệnh viện thăm nhìn thấy cảnh cô khóc, bà hoảng hốt tới bên cô:
“Con ơi, con sao thế này? Mẹ con sao rồi?”
Cô cố gắng kiềm chế cơn khóc nấc lên của mình, nói với bà:
“Con không sao, mẹ… con đi tìm anh một chút.”
Nói rồi, cô vội vàng bỏ đi.
Đoàn Yên Miên không hiểu chuyện gì, số ít những lần bà thấy cô khóc sau bao nhiêu năm. Trong mắt bà con dâu rất trưởng thành, rất mạnh mẽ. Hóa ra, chỉ có Hạ Lam và Lục Đông Phong mới có thể khiến cô thành ra thế này. Bà không đuổi theo cô nữa mà đi vào phòng bệnh để cô có tự do.