“Vô liêm sỉ.”
Đùa đùa một chút như vậy, xong Lục Đông Phong lại lo lắng:
“Có lẽ mẹ không tin tưởng anh, nhưng anh vẫn muốn thử.”
Cô tò mò:
“Chẳng lẽ mẹ em phản đối như thế, người nên vui mừng không phải là anh sao?”
“Anh thật sự muốn thay mẹ đòi lại công bằng. Dù sao, cứ nghĩ đến những lúc ba tỏ ra chính trực vô tư là anh lại thấy bực.”
Cô cảm thán:
“Chắc là Lục lão gia không ngờ mình lại sinh ra một nghịch tử muốn tống ông vào tù như thế.”
Lục Đông Phong khẽ cúi người cắn vào môi cô.
Cô ghét bỏ đẩy anh ra:
“Tức giận cái gì, em nói không đúng sao?”
Lục Đông Phong lắc đầu:
“Sao có thể nói như thế, việc làm sai thì ai cũng phải chịu trách nhiệm mà Nghi.”
Hạ Kiều Nghi đáp thẳng mặt anh:
“Vậy anh cũng nên đi tự thú đi là vừa, ngày đó anh ngủ với em, em có thể kiện anh tội cưỡn.g h.iếp trẻ vị thành niên.”
“...”
Cô nói câu này thì Lục Đông Phong câm nín hẳn.
Ngẫm lại… thấy cô nói không sai tí nào.
Thấy biểu hiện e dè của anh, Hạ Kiều Nghi bĩu môi xem thường:
“Vậy mà cứ làm như mình tử tế lắm.”
“Thôi mà…”
Lục Đông Phong cố chấp ôm lấy cô:
“Đừng nói chuyện với anh bằng giọng điệu như thế mà… Em nỡ lòng nào kiện anh ư, em không yêu anh sao?”
Cô nói:
“Không yêu nổi nữa rồi, hết hứng rồi.”
“Ơ…”
“Ơ quả mơ, mau lượn đi cho em.”
Cô đuổi anh.
Sắc mặt anh dần dần đỏ ửng lên:
“Đừng mà… Nghi… đừng thế mà…”
Thấy cô chuẩn bị nâng chân đạp anh thêm cái nữa, anh đã theo bản năng cong người né tránh. Cô đạp trượt, có chút không cam tâm. Thế là nhân lúc anh còn kỳ kèo bám víu vào cầu thang, cô đã thẳng tay đánh vào mông anh:
“Không đi ngay là em nộp đơn kiện đấy, cũng xóa bỏ chế độ hẹn hò luôn cho anh vừa lòng.”
Cứ thế, anh bị cô cưỡng ép đuổi đi.
Lúc xuống dưới xe rồi, anh vẫn không quên nhắn cho cô mấy tin:
[Anh xin lỗi. Có phải vì chuyện của mẹ nên em giận anh lắm đúng không?] - [Chẳng lẽ vì chuyện đó mà chúng ta không thể yêu nhau nữa sao? Em sẽ không cho anh cơ hội nữa sao?]
Hạ Kiều Nghi quay vào nhà, nghe tiếng điện thoại kêu ting ting trên bàn, cô liếc qua. Nhìn thấy có tin nhắn thì cầm lên xem. Định bụng không trả lời, nhưng nghĩ lại… dù sao anh vẫn là người vô tội nên suy nghĩ kỹ mới nhắn:
[Đáng lẽ em nên giận và chia tay anh. Nhưng em nghĩ lại rồi, em cũng đang cảm thấy mệt mỏi… Không muốn mọi chuyện tệ thêm nữa. Đến mẹ em còn không giận anh, thì em ghét bỏ anh có được gì đâu.]
Đúng vậy, một phần vì cô yêu anh nên sau khi suy nghĩ, cô đã quyết định tất cả sẽ phụ thuộc vào thái độ của mẹ. Nếu mẹ kiên quyết chối bỏ anh, cô nghĩ cô sẽ dừng lại. Nhưng hình như… mẹ vẫn còn tiếc người con rể hờ này lắm.
…
Trên đường trở về biệt thự của mình, Lục Đông Phong nhận được tin nhắn của Lục Ái Ái:
[Anh, ba em vừa qua nhà anh hớt lẻo chuyện em đánh nhau với bác trai, bác gái nghe được liền đổ tội hết lên đầu Kiều Nghi. Bác ấy còn định đăng bài viết mắng Nghi nhưng em đã kịp lừa bác ấy mà xóa nó đi, bác ấy vẫn đang tức giận muốn đăng tiếp. Anh về nhà đi.]
Chưa đầy năm phút sau, Lục Ái Ái lại gửi tiếp một tin:
[Cái bà già Cẩm Huyền kia đúng là biết cách thêm dầu vào lửa, lúc này còn đăng được ảnh với bác gái ám chỉ nọ kia nữa. Hàm ý gì mà anh cứ rong chơi, cuối cùng vẫn sẽ quay lại với chị ta…]
Đang lái xe nhưng Lục Đông Phong vẫn phải click vào xem ảnh chụp màn hình của Lục Ái Ái gửi, xem Hoàng Cẩm Huyền kia đã đăng cái gì.
‘Một tháng tăng ba cân chỉ vì ngày nào cũng nghe câu: Con qua nhà bác nấu cho con ăn, ước gì con có thể ở cùng với bác…’
Lục Đông Phong nghĩ rằng anh đã tỏ rõ thái độ như thế, tại sao một số người vẫn không biết điều?
Anh trực tiếp lái xe về biệt thự Lục gia, trên đường đi không quên đăng bài viết kèm hình ảnh lúc Hạ Kiều Nghi đi từ thiện. Ảnh đều do anh lưu ở trên fanpage của câu lạc bộ từ thiện. Ảnh chân chất mộc mạc, đáng yêu dã man.
Lục Đông Phong dù đang tức mà nhìn thấy hình cô vẫn suýt xoa không thôi, báo hại anh suýt chút nữa gặp tai nạn vì mải xem điện thoại.
‘Lan toả chút tích cực này tới mọi người… Mọi người chung tay giúp đỡ đồng bào ta, chỉ có cái thiện từ tâm mới đáng trân trọng.’
Hashtag: Be_iu_di_tu_thien.
Hạ Kiều Nghi nhìn thấy bài viết, lúc đó cô cũng vừa hay thấy Tô Tịch gửi cho cô hình ảnh chụp màn hình bài viết của Hoàng Cẩm Huyền.
Cô chẹp chẹp miệng.
Rõ ràng tình thế đang chia làm hai phe đối lập, cô và Lục Đông Phong đấu đá với mẹ anh và Hoàng Cẩm Huyền. Đến cư dân mạng cũng hùa theo, chia phe cánh mà lao vào ganh nhau.
Cứ thế, tài khoản của cô ngày càng hot, hot một cách bất đắc dĩ.
Cô không hiểu sao, lúc đó mình lại thật ngốc nghếch muốn hơn thua với Hoàng Cẩm Huyền mà đã đăng một bài viết, là hình của cô và Hàn Triết Mẫn.
Thâm hơn nữa, là cô copy nguyên dòng trạng thái của Lục Đông Phong để đăng lên:
‘Lan toả chút tích cực này tới mọi người… Mọi người chung tay giúp đỡ đồng bào ta, chỉ có cái thiện từ tâm mới đáng trân trọng.
Trích nguồn: Lục Thiếu tá.’
Khác đi hashtag của cô là: be_iu_cua_me.
Thấy cô đăng lên, hội bạn bè trong câu lạc bộ từ thiện và mấy chị gái trong tổ chức công tác xã hội phi chính phủ có kết bạn với cô cũng vào bình luận:
‘Ủa, sao nhìn con bé quen quen?’
‘Chẳng phải đó là Hướng Ánh Dương sao? Đừng nói là em nhận nuôi con bé đấy nhé?’
Giám đốc của trại trẻ mồ cô cũng bất ngờ để lại bình luận:
‘Tôi đã bị cô bé này lừa sao?’
Sau đó chị ấy đã chia sẻ bài viết của cô về trang cá nhân, kèm thêm trạng thái kể về sự yêu thích của cô dành cho Hàn Triết Mẫn, đến mức muốn nhận nuôi con bé. Có người vào bình luận trách móc cô chưa đủ tuổi sao cô nhi viện vẫn đồng ý?
Giám đốc trại trẻ mồ côi đã bình luận lại:
‘Người đứng tên thủ tục nhận nuôi bé là một người đàn ông khác. Tôi đã nghĩ phải làm sao để giải thích với Kiều Nghi khi cô ấy quay lại nhận nuôi bé, nhưng giờ thì tôi đã yên tâm rồi. Quan trọng vẫn là tình nhân ái của cô ấy với bé.’
Người đàn ông đó là ai?
Lục Thiếu tá?
Không phải.
Cư dân mạng nhanh chóng được giải đáp thắc mắc của mình khi Cố Giai Khải đăng ảnh Hàn Triết Mẫn lên:
‘Tiểu thư Mẫn Mẫn đáng yêu vô đối! Chăm chỉ học tập để chú được thưởng nha con.’
Ảnh chụp có nền phía sau là căn biệt thự vô cùng sang trọng, cho thấy con bé con đang là nhân vật trung tâm của dư luận đã được nhận nuôi bởi một gia đình giàu có. Cố Giai Khải đúng là thích xây dựng hình ảnh trên mạng, đối lập hoàn toàn với ngoài đời. Hành động này cũng cố ý giúp Hạ Kiều Nghi.
Cư dân mạng, thậm chí là mấy nhà báo cũng lao đầu vào điều tra nhưng không tra ra cậu ta là ai. Giờ mọi người chỉ có thể đoán mò, Hạ Kiều Nghi đã cùng một người đàn ông quyền lực khác nhận con gái nuôi.
Tô Tịch xem hết một lượt các bài viết, sau đó bình luận vào bài viết của Hạ Kiều Nghi:
‘@Lục Ái Ái: Quản kỹ chị dâu cậu đi.’
Lục Ái Ái trả lời:
‘Chỉ vì mấy cái bài viết vớ vẩn trên mạng, giờ chị giận cả tớ và anh rồi đây. Cậu thấy bình thường anh tớ có đăng gì không? Thế mà từ nửa đêm qua đến nay đã đăng hai bài rồi, chắc là nịnh vợ đấy mà.’
Rõ ràng là Lục Ái Ái cố ý nói như thế để dắt lưỡi dư luận, để họ nghĩ rằng Hạ Kiều Nghi đã giận vì chuyện Hoàng Cẩm Huyền còn Lục Đông Phong đang khổ sở đi dỗ dành bạn gái.
Mọi người đều tập trung hết phía bên này, nghiễm nhiên lại dần ngó lơ Hoàng Cẩm Huyền.
Mà bây giờ dư luận bàn tán cái gì, Lục Ái Ái cũng cóc quan tâm nữa. Trước mặt cô ấy chính là Lục Đông Phong đang hừng hực khí thế đối chọi với cha mẹ của anh.
“Ái Ái…!!!”
Nghe tiếng gọi, Lục Ái Ái đưa mắt nhìn.
Ba cô ấy đứng ở sau lùm cây vẫy vẫy tay ra hiệu gọi cô ấy về, Lục Ái Ái ghét bỏ phớt lờ.
Cha là đồ hèn, có gan sang mách lẻo lại không có gan ở lại chịu trận.
Cha cô đứng đó, gọi điện thoại cho cô. Cô không nghe, ông ấy lại nhắn tin:
[Con muốn ở đó làm bia đỡ đạn hả, về ngay, về với ba.]
Cô nhắn lại:
[Chính nhân quân tử không bao giờ trốn chạy.]
Ba cô nhắn:
[Ý con ba là đồ tiểu nhân chứ gì? Ba đúng là không dạy nổi con mà.]
Trả lời:
[Chỉ vì sự mách lẻo của ba mà bạn con bị chửi không ra gì, con giận rồi. Chút nữa con về sẽ dọn đồ tới biệt thự ở cùng với anh họ.]
Ba cô thật bất lực:
[Con cái mất dạy, con muốn sống muốn chết thế nào thì tùy con.]