“Muộn rồi, anh mau về đi.”
Lục Đông Phong nhìn trời rồi lại nhìn vào ánh mắt sáng như sao của cô.
“Nghỉ ngơi sớm, ngày mai thu dọn đồ đạc, tối anh qua đón em.”
“Đi đâu à?”
Cô khó hiểu. Bình thường muốn đi chơi hay đi khách sạn cùng cô, Lục Đông Phong rất hạn chế việc hẹn trước như thế này. Anh chỉ có đến là đưa đi thôi.
Lúc này Lục Đông Phong xoa đầu cô, bộ dạng cưng chiều:
“Bạn gái nỗ lực đỗ vào trường top, anh thân là bạn trai đương nhiên sẽ thưởng cho bảo bối một chuyến du lịch rồi.”
“Du lịch?”
Lục Đông Phong gật đầu.
Hạ Kiều Nghi nghĩ ngợi, nụ cười vương trên môi có vẻ rạng ngời, nhưng sau đó lại khẽ lắc đầu.
“Em sợ mẹ sẽ không cho đi.”
Từ sau khi thi xong mẹ luôn muốn cô ở nhà tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Cô hay đi tiệc tùng với bạn bè đã khiến mẹ để ý rồi. Mà hiện tại sau khi trưởng thành cô lại không muốn mẹ buồn phiền.
“Yên tâm. Anh đã lo phía mẹ rồi.”
“Anh xin mẹ rồi sao? Mẹ có đồng ý không?”
Cô hai mắt lung linh.
Lục Đông Phong vẻ mặt tự hào:
“Đương nhiên. Mẹ rất yêu quý người con rể này đấy.”
Hạ Kiều Nghi cười vui vẻ, cứ vậy ôm chầm lấy anh. Cô quên mất rằng anh vẫn luôn là một người lắm lý do. Mẹ chắc chắn đã bị anh thuyết phục rồi.
“Nhưng đi đâu vậy?”
“Thành phố C.”
Nghĩ đến sắp được đi thành phố C vui chơi, Hạ Kiều Nghi chỉ có thể miêu tả lòng mình bằng hai từ háo hức. Cô thực sự chờ mong chuyến đi này…
Trước khi tạm biệt Lục Đông Phong vào nhà không quên tặng anh một nụ hôn thắm thiết:
“Anh thật tuyệt.”
Mấy hôm trước Hạ Kiều Nghi chỉ tùy ý chia sẻ bài viết nội dung là thành phố C tổ chức lễ hội sắc màu như phiên bản lễ hội Holi của Ấn Độ. Khi đó, Lục Đông Phong chỉ like bài viết, cũng không ngờ anh đã trực tiếp sắp xếp công việc để đưa cô đi.
Vậy mà khi Lục Ái Ái bình luận trêu cô rằng anh họ của cô ấy đã phê chuẩn nguyện vọng này, cô còn nghĩ là Lục Ái Ái chỉ đùa thôi.
______
Thành phố C nằm cách thành phố H khá xa về phía Đông Nam. Nếu thành phố H có khí hậu trung bình thấp thì ở thành phố C khí hậu đặc biệt hài hòa do sát biển. Mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát mẻ.
Hạ Kiều Nghi đời trước đã từng vui chơi ở thành phố C. Kỷ niệm đa phần đều gắn liền với chuỗi ngày bám đuôi Trọng Quân Dương. Vừa đặt chân xuống máy bay đã khiến cô nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ. Nghĩ lại thật nôn nao, khó chịu trong người.
Tính ra cô và Lục Đông Phong ngoài một tháng cô tán tỉnh anh ra thì chẳng có chút nào gọi là kỷ niệm vui vẻ. Thôi thì kiếp này bù lại, cô sẽ cố gắng cùng anh tạo ra những kỷ niệm vui vẻ nhất.
Nghỉ ngơi ngày hôm đó, sau đấy Lục Đông Phong đã đưa cô du ngoạn khắp nơi trong thành phố C. Từ đi ngắm cảnh biển, ăn uống rồi lại đi du thuyền ra đảo vui chơi. Những thứ sa hoa dường như đều trải nghiệm hết.
Trên hòn đảo của thành phố C là nơi đặc trưng mà lãnh đạo bên trên đã cải tiến nó thành khu du lịch. Tạo thành nơi mang đậm bản sắc văn hóa dân tộc, cũng là nơi giao thoa của những nền văn hóa trên thế giới.
Cùng anh đi dạo ở khu phố ẩm thực, thưởng thức đặc sản nơi đây. Có một món ăn chế biến từ hải sâm nhìn rất ngon mắt, hương vị quả nhiên là đặc sản thượng hạng. Không nghĩ tới, Lục Đông Phong lại bị dự ứng với hải sâm. Cô rất bất ngờ.
Ban đầu thấy anh không đụng vào món ăn đó, còn nghĩ do anh không thích. Vì muốn vận dụng khả năng ưu tiên của bạn gái, cô đã cố ý đút cho anh. Nhưng anh nằng nặc từ chối. Cuối cùng mới khai ra mình bị dị ứng. Thế là cô không ép anh nữa, còn trách anh tại sao không nói sớm.
Lục Đông Phong liền thỏ thẻ nói khẽ vào tai cô rằng anh ngại khi để cô biết chuyện này. Sau đấy, anh đã ăn trọn một cái đánh từ cô.
“Đồ ngốc, với em thì có gì đáng để ngại chứ?”
Lục Đông Phong vuốt vuốt mái tóc ngắn đầy nam tính của mình, sau đấy hôn chụt lên má cô rồi mới nói:
“Thấy không, trước mặt em anh chỉ muốn mình có bộ dạng lãng tử nhất!”
Hạ Kiều Nghi bật cười khúc khích, nói anh thật ngớ ngẩn.
Hai người cứ vậy cười đùa với nhau, không để ý rằng ở gần đó một ánh mắt sắc bén cũng đang nhìn về phía hai người, quan sát đầy ẩn ý. Chẳng qua, gần kết thúc bữa ăn Hạ Kiều Nghi mới phát giác ra được cái gì đó. Cô nghiêng đầu nhìn về một phía, tại nơi đó, một bóng lưng người đàn ông vừa đi khuất sau bức tường ngăn trở.
Cả người cô chợt điếng lại.
Từng yêu thầm một người cả chục năm, ngày ngày tháng tháng chỉ nghĩ đến người đó. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì chỉ cần nhìn lướt qua bóng lưng người đó, cô cũng dám chắc chắn đó chính là anh… Trọng Quân Dương.
Lục Đông Phong nhìn thần sắc đang từ vui vẻ hồng hào chợt chuyển sang nhợt nhạt, anh nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cô. Không thấy gì thì quay lại hỏi:
“Sao thế?”
Hạ Kiều Nghi lấy lại tâm trạng, khẽ lắc đầu:
“Không sao đâu, em đang nghĩ nhà hàng này có thiết kế thật đẹp.”
Lục Đông Phong lập tức liếc cô:
“Là em vô tình hay do biết đây là nơi có sự đầu tư của Trọng Quân Dương nên mới cố ý khen?”
Cô cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên:
“Ồ, đây là nơi mà tập đoàn Trọng Dương đầu tư sao. Em không biết luôn đấy!”
Lục Đông Phong nhìn vẻ mặt cô, không rõ có tin hay không nhưng anh cũng không đôi co vấn đề này thêm nữa. Thanh toán xong hai người cùng nhau đi dạo.