Vì chuyện của Hướng Ánh Dương, cả ngày hôm đó cô vốn không vui lại càng thêm sầu muộn. Buổi tối lúc tắm xong quay trở về gian phòng tập thể dành cho khách tại trại trẻ mồ côi, cô không tài nào ngủ được, nửa đêm lại lén trốn ra ngoài hít thở.
Trại trẻ mồ côi này là của nhà nước, không có quá nhiều vốn đầu tư vào cơ sở vật chất, tòa nhà tuy không quá cũ kỹ nhưng so với nơi trung tâm thành phố thì trông cũng hơi hoang tàn. Hạ Kiều Nghi đứng ngoài hành lang tầng hai, nhìn xuống phía sân tối chỉ có một bóng đèn Led chập chờn.
Thở dài thườn thượt, cô gọi cho Hàn Triết.
Không biết anh đang bận cái gì, mãi đến cuộc thứ hai mới có người bắt máy:
“Alo, Kiều Nghi hả?”
“Khải?”
Hạ Kiều Nghi khó hiểu:
“Hàn Triết đâu? Nửa đêm rồi sao cậu còn cầm điện thoại của anh ấy?”
Cố Giai Khải đã quen với việc Hạ Kiều Nghi xưng hô ‘không tử tế’ với Hàn Triết, cậu ta nói:
“Boss đang bận chút việc, cậu có việc gì không?”
“Cũng không có gì, muốn nói chuyện với anh ấy chút.”
Cố Giai Khải đang định tìm lý do thoái thác, điện thoại đã bị lấy đi. Hàn Triết liếc cậu ta một cái, xong thì đi ra khỏi phòng IT của công ty.
“Có chuyện gì?”
Anh lạnh nhạt hỏi. Không biết có chuyện gì mà đêm hôm cô còn chưa ngủ.
“Đêm rồi anh vẫn đang làm việc sao? Bận chuyện gì vậy?”
“Tất nhiên là muốn cho ‘tên khốn’ kia mất ngủ giống như tôi.”
Hàn Triết phũ phàng, chả biết nói thật hay đùa.
Hạ Kiều Nghi chán không buồn hỏi thêm.
“Nói đi, nhanh tôi còn có việc.”
Nghe anh thúc giục, cô chợt cáu gắt:
“Nếu anh không muốn nghe thì thôi, em chẳng thèm nói nữa. Tắt đây.”
Cô không định tắt, mà diễn thái quá, lỡ tay chạm vào màn hình. Cuộc gọi ngắt kết nối rồi, hờn giận chẳng có ý định gọi lại, cô đã buồn lại thêm buồn.
Lục Đông Phong và Hàn Triết giở quẻ gì vậy, hai người họ không cần cô nữa rồi hay sao?
Cô thầm nghĩ, nếu Hàn Triết không gọi lại cho cô, cô sẽ từ mặt anh cho anh biết.
May quá, sau đó anh đã gọi lại.
Cô không dám làm giá quá lâu, đợi vài giây rồi nghe ngay.
“Không phải anh bận lắm à, gọi cho em làm gì?”
Hàn Triết đã dịu đi tông giọng lạnh của mình, anh nói:
“Đừng quấy, tôi đang bận thật.”
Hạ Kiều Nghi im lặng suy nghĩ.
Nghe anh một lần nữa hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Một làn gió đêm chợt ùa đến, Hạ Kiều Nghi thoáng rùng mình nổi da gà.
“Em muốn xin anh ít tiền tài trợ cho cô nhi viện.”
“Bao nhiêu.”
Hạ Kiều Nghi không nghĩ anh lại hỏi thẳng thế, cô ngẫm nghĩ:
“Em không biết nữa, anh có thể cho người qua xem xét không?”
“Ừ.”
“Cảm ơn anh.”
Hàn Triết đột nhiên tò mò:
“Sao em không hỏi Lục Đông Phong? Chẳng lẽ hắn ta tiếc em chút tiền mọn này à?”
Mấy khi cô lại tìm anh trước cả tên Lục Đông Phong kia đâu?
Cô kiếm bừa một lý do:
“Anh ấy dù sao cũng chỉ là cán bộ nhà nước lương ba cọc ba đồng, chưa kể gần đây mẹ và ba anh ấy vì chuyện chúng em yêu nhau mà làm khó anh ấy. Anh ấy lấy đâu ra tiền cho em?”
“Hắn không có tiền hay do em không dám xin hắn?”
Hàn Triết thừa rõ cô đang nghĩ gì.
“Em và hắn xảy ra chuyện gì?”
Chẳng giấu được anh, cô đành kể ra chuyện Lục Đông Phong gần đây đột nhiên trở nên lạnh nhạt với cô không rõ lý do vì sao.
Hàn Triết hơi nghi ngờ, nhưng lại tốt bụng thay Lục Đông Phong viện tạm một lý do cho cô nghe:
“Hắn ta dạo gần đây đúng là đang bận, nghe nói đã liên minh với một tập đoàn, muốn hạ Trọng Quân Dương.”
Cô khẽ trách móc:
“Anh tiêm vào đầu anh ấy những gì, để anh ấy ghen tuông đến mức này?”
Hàn Triết cũng không vừa, nói lại cô:
“Loại như hắn thì cần tôi tiêm sao? Thứ đàn ông mà suy diễn còn hơn cả phụ nữ.”
“Không cho anh nói xấu anh ấy.”
“Em thì hay rồi.”
Hàn Triết chợt giận mà không biết làm sao. Định tắt ngang máy cô mà không đành lòng:
“Muộn rồi, bớt lo nghĩ, đi ngủ đi.”
“Hừ.”
Tắt điện thoại, cô vừa quay người lập tức bị bóng đen nơi góc tường hù cho giật bắn mình, suýt thì la lên ầm ĩ.
Đợi đến khi bình tĩnh, nhìn rõ bóng đen nhỏ nhắn đó chính là Hướng Ánh Dương, cô mới có dũng khí đi đến. Hướng Ánh Dương không vui vì chỗ của mình bị chiếm mất, lúc cô đi tới, con bé muốn bỏ chạy liền bị cô gọi lại.
“Còn chạy nữa là chị mách các sơ đấy nhé!”
Hướng Ánh Dương chẳng sợ đâu, chỉ là nghĩ đến nếu các sơ biết, những đêm về sau sẽ khóa cửa thật chặt không cho cô bé thoát ra nên mới đứng lại không chạy đi nữa.
Hạ Kiều Nghi có chút hài lòng đi tới:
“Muộn thế này, cũng ra hóng gió à?”
Thật ra trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi con bé, nhưng cuối cùng lại thôi. Nhớ hồi chiều, cô nói mấy câu khiến con bé giận, nên vẫn cảm thấy có lỗi.
Hướng Ánh Dương không trả lời, đi qua mặt cô, tiến tới bên hành lang, bật một cái liền ngồi lên đó.
Hạ Kiều Nghi không biết, còn tưởng con bé có ý định t.ự t.ử làm cô sợ muốn rớt tim ra ngoài. Thấy người chưa rơi xuống, cô vội vội vàng vàng đi đến giữ người con bé, cho dù bị con bé ghét bỏ đẩy tay ra cũng không dám buông lỏng.
“Một là em xuống, hai là để chị giữ em.”
Cho dù trông nó thuần thục như đã quen với việc này, nhưng vẫn là một đứa trẻ nhỏ, cô thật lo lắng.
Hướng Ánh Dương lẩm bẩm nói ‘phiền phức’ rồi tránh khỏi tay cô trượt xuống.
Cô nói:
“Ừ phải rồi, tôi phiền phức, phiền phức cũng chỉ vì lo cho một người lạ như em.”
Hai người đứng ở bên cạnh lan can, cô thấy vẻ mặt nhợt nhạt của Hướng Ánh Dương nên hỏi con bé:
“Buổi chiều giận chị nên không ăn tối à?”
Hướng Ánh Dương không trả lời.
Cô lại nghiễm nhiên cho là như thế, nên giải thích:
“Thật ra, chị không có ý gì cả. Chỉ đơn giản là muốn nhận nuôi em, nhưng không biết điều đó lại làm em thấy khó chịu. Chị xin lỗi, chị không phải là người biết cách nói chuyện…”
Thấy cô rơi vào bế tắc, giải thích chưa tận lòng mình. Hướng Ánh Dương khẽ xoay người nhìn ra bầu trời nơi ánh trăng đang ở xa xăm. Tưởng rằng không quan tâm, nhưng lại âm thầm chấp nhận lời xin lỗi từ cô.
Nhạy cảm, dễ tổn thương cần được đối đáp bằng sự chân thành.
Cô hỏi con bé có muốn đi ăn gì đó không, con bé khẽ lắc đầu dù cô thuyết phục thêm mấy câu cũng không đi.
Hai người sau đấy rơi vào trầm mặc, do cô không biết lòng đứa trẻ này nghĩ gì, nên cứ mãi ngắm nhìn góc nghiêng nghiêng của con bé. Trước kia có lẽ là một tiểu thư được chiều chuộng, đột nhiên trở thành thế này, chắc chắn sẽ có biết bao nhiêu khủng hoảng tinh thần.
“Ba mẹ đều đang chờ em tới sao?”
Hướng Ánh Dương chợt nói.
Lứa tuổi chập chững này, để giảng đạo lý chưa chắc đã hiểu, nhưng không giảng đạo lý thì cảm thấy tội lỗi vì không phổ cập giáo dục tư duy cho chúng. Người không có kiến thức như cô cũng nhìn ra tâm lý Hướng Ánh Dương đã có vấn đề.
Trần đời, bệnh lý ngoài thì khó mấy cũng có thể chữa, nhưng tâm bệnh càng để lâu càng nặng, càng dai dẳng không thể xóa nhòa.
“Họ chờ, nhưng không phải lúc này, ít nhất là phải tới năm mươi năm sau họ mới muốn gặp lại em.”
Cô hít sâu một hơi, nói một tràng:
“Em biết không, thế giới ngoài kia còn có rất nhiều điều đẹp đẽ chờ em khám phá. Em là cô bé xinh đẹp khiến ông trời ghen tị nên mới muốn tạo ra vài khó khăn để thử thách em.”
“Em hay bất kỳ ai trong cuộc đời này, mỗi một khoảng thời gian đều sẽ gặp được những người thật lòng thương mình, thật lòng muốn gắn bó bên mình. Chỉ là có thể do duyên chưa sâu, nợ đã tận nên họ phải rời đi nhường chỗ cho người khác tới tiếp tục vòng lặp duyên nợ đó…”
Không biết Hướng Ánh Dương có hiểu được cô nói hay không, những đứa trẻ mồ côi thường trưởng thành hơn so với tuổi thật kia mà…
Thấy con bé im lặng, cô giống như độc thoại, hỏi:
“Em đã có dự định gì trong tương lai chưa?”
Hỏi xong cô lại thấy mình thật ngốc, còn nhỏ như vậy thì có thể có dự định gì cho được?
Dường như Hướng Ánh Dương cũng không biết trả lời như thế nào với câu hỏi của cô. Hai người lại một lần nữa chìm trong biển lặng, Hạ Kiều Nghi không dám lắm lời giống hồi chiều, đành yên lặng ngắm cô bé.