“Bình tĩnh? Cậu bảo mình phải bình tĩnh thế nào?”
Một chút riêng tư cũng không có. Là bạn chứ không phải làm cha mẹ người ta. Lại thêm bây giờ cơ thể bất thường đáng xấu hổ như vậy, cô ấy bình tĩnh không nổi.
“Bình tĩnh thì mới có cách giải quyết.”
Ngữ Thu Mai hơi chột dạ, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
“Cậu muốn nói gì?”
Hạ Kiều Nghi cũng chẳng muốn vòng vo thêm nữa. Cô bước tới trước mặt Ngữ Thu Mai, nắm lấy tay cô ấy. Nhìn chăm chăm vào đôi mắt kia.
“Mai… Chúng ta đến bệnh viện đi.”
Ngữ Thu Mai khựng lại, giây sau liền thu tay mình về. Quay mặt trốn tránh.
“Đến bệnh viện làm gì? Cậu nói gì mình chẳng hiểu.”
Hạ Kiều Nghi cố ý xoay mặt cô ấy để đối diện với mình, ánh mắt trân thành.
“Mình tin cậu hiểu mà, chúng ta là bạn… không phải kẻ thù. Mọi thứ mình làm chỉ muốn giúp cậu thoát khỏi những thứ tồi tệ này thôi.”
Nói rồi, nghĩ tới kiếp trước chính mình khổ sở, trật vật ra sao thì Hạ Kiều Nghi lại nhịn không được mà đỏ mắt, rưng rưng.
Cô không quên đổ lỗi cho cái tên Úc Văn Khang kia. Chính hắn ta, cô chưa chứng kiến nhưng chính hắn đã ngủ với gái mới dẫn đến bị bệnh rồi lây cho những người khác.
“Úc Văn Khang, hắn ta thực sự đã ngủ với người bị bệnh. Bây giờ, chúng ta cần phải đến bệnh viện kiểm tra, không bị thì thôi, còn nếu bị thì bây giờ vẫn sớm. Có thể chữa…”
“Không…”
Ngữ Thu Mai tránh khỏi tay cô, nhìn cô khóc thì cô ấy cũng khóc theo.
“Mình sợ lắm… Nghi à… mình rất sợ mình phải nhìn tờ giấy xác nhận mình bị bệnh.”
Đúng rồi, kiếp trước Hạ Kiều Nghi cũng y như cô ấy. Mặc cho mẹ khuyên giải thế nào cũng không đồng ý đi khám để chữa trị.
“Không sợ, mình và tiểu Ái sẽ bên cậu. Cậu không muốn người khác biết, chúng mình sẽ không nói cho ai cả, kể cả bố mẹ cậu. Bệnh này không nên để về lâu dài đâu, nó thực sự rất khổ sở cậu có biết không…? So với nỗi sợ lúc này của cậu, cái giá phải trả sau này còn lớn hơn gấp nhiều lần…”
Ngữ Thu Mai ôm trầm lấy Hạ Kiều Nghi, khóc lớn.
“Mình phải làm sao đây? Thực sự cơ thể rất lạ, chỉ cần nhìn thấy đàn ông một chút là lại rất khó chịu…”
“Mình hiểu mà.”
Hạ Kiều Nghi nghe Ngữ Thu Mai nói, lại giống như chính mình trải qua thêm một lần những chuyện đau đớn đó. Cô cảm thấy bí bách đến mức ngạt thở.
“Nhưng cậu yên tâm đi, sẽ chữa được thôi mà.”
“Vậy… cậu phải hứa… không được nói cho ba mẹ mình… cũng không được kể với bất kỳ ai được không? Mình không muốn bị bọn họ xa lánh.”
“Mình hứa.”
Một lúc sau, Ngữ Thu Mai đi thay đồ, Hạ Kiều Nghi mới ra mở cửa cho Lục Ái Ái. Nhìn cô mắt đỏ ửng, Lục Ái Ái rất lo lắng.
“Thế nào rồi?”
Hạ Kiểu Nghi gật gật đầu.
Lục Ái Ái thở phào.
Hai người nhanh chóng đưa Ngữ Thu Mai đi tới bệnh viện, sau khi lấy máu, xét nghiệm rồi kiểm tra toàn bộ. Hạ Kiều Nghi mới dặn dò hai người cứ trở về nhà.
“Cậu từng kiểm tra rồi sao?”
Ngữ Thu Mai nhỏ giọng hỏi, nhìn cô thành thạo như vậy đương nhiên rất tò mò.
“Ừ. Tuần trước tớ với mẹ đi.”
Ngữ Thu Mai không nói gì, chỉ là từ ánh mắt thấy tia hâm mộ Hạ Kiều Nghi có thể mạnh mẽ đối mặt như vậy.
Mà cô ấy nào biết, sự mạnh mẽ ngày hôm nay đã đánh đổi bằng mười hai năm đau khổ mà thành.
Lúc ra khỏi bệnh viện, mắt thấy chiếc xe quen thuộc thì Hạ Kiều Nghi đã nghiêng đầu nhìn Lục Ái Ái. Lục Ái Ái cười trừ.
“Anh ấy hỏi nhiều quá, mình không thể không nói.”
Hạ Kiều Nghi chỉ biết cười đáp lại, dặn dò nốt:
“Vậy hai người về cẩn thận. Mình đi trước.”
“Ừ.”
“Đi đi.”
Cô vẫy tay với hai người, sau đó liền chạy tới chỗ chiếc xe. Chẳng cần Lục Đông Phong mở cửa liền tự ngồi lên. Rất vui vẻ hôn anh một cái. Cho thấy tâm trạng lúc này của cô rất tốt.
Cũng bởi vì gánh nặng kia xem như đã giải quyết được một phần rồi.
Lục Đông Phong khá bất ngờ, anh vui vẻ ôm lấy cô. Cùng cô nồng nhiệt một phen, sau đó mới đánh tay lái xe rời đi.
Phía bên kia đường lớn, một chiếc ô tô đen đã đỗ lại từ lâu.
Bên trong xe, Cố Giai Khải nhỏ giọng trình bày với người đàn ông.
Đôi mắt hẹp dài nhẹ nhàng híp lại đầy suy tư…
…
Thời gian sau đó, xác định Ngữ Thu Mai đã thực sự bị bệnh nhưng cũng may là giai đoạn bệnh vừa hình thành cho nên không quá nghiêm trọng. Tiền thuốc thang điều trị cũng không lớn, nhà Ngữ Thu Mai lại giàu có cho nên cô ấy chỉ cần nói với ba mẹ là đi du lịch với lớp là có thể xin được một khoản kha khá.
Cuối tuần đều đặn, Hạ Kiều Nghi và Lục Ái Ái đều cùng cô ấy tới bệnh viện. Sau vì học hành càng ngày càng căng thẳng cho nên chia nhau cùng đi.
Đã hai tháng kể từ ngày điều trị, hôm nay Hạ Kiều Nghi cùng với Ngữ Thu Mai tới bệnh viện.
Những biểu hiện khi gặp đàn ông đều đã giảm đi rất nhiều.
Bác sĩ có nói chỉ cần cố gắng thêm mấy tháng nữa thì sẽ hoàn toàn khỏi bệnh. Còn không ngừng dặn dò sau này quan hệ phải dùng bao cao su. Đây còn được coi là bệnh nhẹ, chứ không may dính phải HIV/AIDS đến lúc đó thì chỉ có nước lao đầu vào bể khổ.
“Có điều, tôi phải tán thưởng cô gái, cháu có thể mạnh mẽ tìm ra nguyên nhân, sau đó chấp nhận chữa trị. Ngoài kia không có nhiều người mạnh mẽ được như vậy đâu.”
Ngữ Thu Mai cười với bác sĩ:
“Cũng may có bạn cháu động viên, nếu không cháu cũng sẽ không dám.”
“Bạn cháu ngồi ngoài kia à? Cô bé này cũng được lắm.”
“Vâng.”
Sau khi xong xuôi trở ra ngoài.
“Cậu thật là, bây giờ còn đem cả sách đi học nữa?”
“Biết sao bây giờ?”
Hạ Kiều Nghi ngẩng mặt lên từ cuốn vở. Hai tháng dưới sự thúc ép của Lục Đông Phong và sự cố gắng của chính mình, cô đã đuổi kịp được với tốc độ giảng dạy ở trường. Chỉ là, để đủ khả năng vào trường đại học top đầu cả nước như trường Kinh tế A thì còn phải ôn tập nhiều.
Bây giờ mỗi ngày, buổi tối cô ngủ từ mười một giờ, buổi sáng lại dậy từ sớm ba bốn giờ để học bài.
“Mình thực sự đã kém đi rất nhiều.”
Cô nhịn không được mà phàn nàn một câu.
“Không đâu, cậu rất giỏi.”
Hạ Kiều Nghi cười cười không đáp lời.
“Hôm nay về nhà mình ăn cơm đi.”
Ngữ Thu Mai ngỏ lời.
“Sao bất ngờ thế?”
Hạ Kiều Nghi rất ít khi về nhà cô ấy, hôm nay được mời nghe ra là có chuyện rồi.
“Ừ. Mẹ mình biết chuyện rồi.”
“Vậy à?”
Hạ Kiều Nghi gấp sách vở lại cho vào cặp rồi đứng lên.
“Cũng may là bà ấy không có quát mắng gì cả. Còn nói mình mời cậu và Tiểu Ái đến ăn cơm, hôm nay có cậu vậy Tiểu Ái để lần sau.”
Hai người khoác tay nhau đi ra bên ngoài bệnh viện.
“Ngữ phu nhân và Ngữ tiểu thư đã có lời thì mình sẽ không từ chối đâu. Để mình gọi điện báo với mẹ và Lục Đông Phong đã.”
Hẳn là bây giờ hai người đang đợi cô ở nhà, nghe tin cô không về thì vui không nổi. Nhất là Lục Đông Phong.