“Đừng xem nữa, mau ăn đi.”
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay, đôi mày cau chặt đầy suy tư thì cô không nhịn được nhắc nhở.
Lục Đông Phong gập lại tờ báo, thở dài một tiếng.
“Đây xem như là cái giá mà hắn ta phải trả.”
Hạ Kiều Nghi đưa đến bên anh đĩa hoa quả đã được gọt vỏ cắt sẵn thành miếng. Lục Đông Phong không nhận lấy, cả người đổ về phía cô.
“Anh mệt, em giúp anh.”
Dứt lời còn há miệng “a” một tiếng như đứa trẻ chờ mẹ đút cơm.
Cô liếc mắt nhìn anh, tay cầm lấy chiếc dĩa, xiên hoa quả đưa tới. Lục Đông Phong vui vẻ ăn miếng hoa quả đó. Nhìn thấy tâm trạng anh tốt như vậy, lòng cô cũng đỡ suy nghĩ hơn.
Anh hôn mê hơn một ngày, sau khi tỉnh dậy đến giờ đã là ngày thứ ba. Dự tính buổi chiều có thể xuất viện. Tình hình sức khỏe không tốt, cô theo lời bác sĩ mà giữ điện thoại của anh. Thi thoảng có điện thoại quan trọng mới để anh nghe máy.
Sau khi ăn xong hoa quả, Hạ Kiều Nghi mới đưa điện thoại cho anh xem một lúc. Lục Đông Phong được trả điện thoại, vừa mở ra xem, không rõ nhìn cái gì mà đã nghiêm mặt quay sang hỏi cô.
“Lúc anh hôn mê, có ai đến đây không?”
Một giây sau khi nghe câu hỏi, ánh mắt Hạ Kiều Nghi đã xoẹt qua một tia bất thường. Cuối cùng chỉ lắc đầu.
“Không có.”
“Thật không?”
Lục Đông Phong nghi hoặc hỏi lại.
“Thật.”
Cô quay sang vờ vịt liếc anh:
“Anh còn muốn ai đến hả? Nếu là tình nhân của anh thì đừng có trách em.”
Lục Đông Phong ôm lấy cô.
“Anh hỏi vậy thôi mà, không có thì tốt.”
Ở trong lòng anh, thần sắc cô thoáng qua một tia không vui. Quả thực là có người đến, chẳng qua đúng lúc cô ra ngoài vậy nên khi cô về tới nơi thì chỉ thấy bóng lưng một người phụ nữ quý phái rời đi bỏ lại mẹ cô giữa hành lang giá lạnh.
Cô vẫn còn nhớ thần sắc của mẹ khi đó rất nhợt nhạt, dù có hỏi bà cũng chỉ lắc đầu cho qua. Mà người phụ nữ kia mới chỉ nhìn góc nghiêng, cô cũng cảm nhận được sự bất an. Đó không ai khác chính là mẹ của anh…
Đời trước cô từng gặp bà ấy, một người phụ nữ thông minh sắc sảo, đến tận cuối đời cô vẫn có thể cảm nhận được sự căm ghét của bà ấy đối với mình.
So với đời trước, không biết đời này có cải thiện được tình cảm của cô và bà ấy hay không? Nhưng quan sát tình hình cộng với thần sắc của mẹ như vậy, cô chỉ sợ, mọi chuyện có lẽ cũng không dễ dàng chút nào. Tương lai cô và Lục Đông Phong chỉ sợ không thoát được khó khăn của rào cản, bởi năm chữ “không môn đăng hộ đối”.
______
Thời gian sau đó, mọi thứ dường như rất êm đẹp. Ngữ Thu Mai đã hoàn toàn chữa khỏi bệnh, Dương Lan Anh và mấy cô gái chung số phận bị lây bệnh kia đều chăm chỉ tới bệnh viện dưới sự giám sát của bác sĩ và người nhà. Có người gia cảnh không tốt còn được Lục Đông Phong giúp đỡ.
Không còn bài tập, không còn áp lực học hành thi cử cho nên Hạ Kiều Nghi và hai người bạn thân đã nhiều lần tụ tập vui chơi. Cho dù kết quả thi thế nào, thì họ cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Ngày hôm ấy, Hạ Kiều Nghi được mời đến dự sinh nhật của lớp trưởng Hạ Trường Nam. Cô mặc một chiếc váy màu trắng xinh xắn, mái tóc dài tạo kiểu xinh đẹp. Khi vừa đến biệt thự của Hạ Gia, bạn bè trong lớp nhất là đám con trai thi nhau hướng phía cô trêu chọc, nói cô tại sao lại ăn mặc đẹp như thế, liệu có phải đi gả cho chú rể Hạ Trường Nam hay không?
Hạ Kiều Nghi thật không biết phải hành xử thế nào. Thôi thì coi như không nghe thấy, tìm một chỗ cùng ngồi với hai người bạn thân. Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu bằng sự náo nhiệt, cho đến khi tất cả ánh đèn trong khán phòng bỗng vụt tắt.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, ánh đèn chính giữa trung tâm sân khấu lại một lần được bật lên. Hạ Kiều Nghi thoáng qua bất ngờ, không ngờ Hạ Trường Nam còn muốn tổ chức khiêu vũ.
Cô rất vô tư quay sang nhìn Lục Ái Ái ở bên cạnh.
“Chút nữa, mình với cậu cùng khiêu vũ đi.”
Lục Ái Ái chưa kịp gật đầu đồng ý, trước mặt, đoàn người dần dần rẽ sang hai bên. Ánh đèn chiếu rọi vào hình bóng người con trai mặc sơ mi trắng cùng quần tây lịch lãm, dưới ánh đèn sáng, đối phương giống như hoàng tử, gương mặt tuấn tú nở nụ cười hướng ba người đi đến.
Hạ Trường Nam dừng bước trước mặt cô, nâng lên bàn tay của mình.
“Tiểu Nghi, có thể cùng mình nhảy một bài được không?”
Ánh mắt rực lửa đầy quyết tâm của đối phương khiến Hạ Kiều Nghi cảm thấy đêm nay sẽ có điều không ổn. Cô khó xử đưa ánh mắt hướng về phía Lục Ái Ái cầu cứu.
Lục Ái Ái cũng không mấy thoải mái khi có người đào góc tường nhà anh họ mình. Tuy nhiên chỉ hơi cụp mắt, không nói. Căn bản cô ấy với đám bạn Hạ Trường Nam quan hệ rất tốt, khó lòng mà lên tiếng ngăn cản hay làm mất lòng họ.
Hạ Kiều Nghi biết vậy cho nên chỉ đành tự dựa vào sức mình, cô cười khó xử:
“Thật ra mình đã cùng Ái Ái hứa hẹn nhảy rồi.”
Ai nghĩ tới lúc này đám bạn xung quanh thấy cô từ chối thì liên tục hô “cùng nhảy đi, cùng nhảy đi”. Bất quá, qua một lúc cô không thể từ chối được, nên đành ra hiệu mắt với Lục Ái Ái. Lục Ái Ái hơi đẩy nhẹ tay cô động viên, cũng ngụ ý cô ấy sẽ cố gắng giúp cô che giấu chuyện này với anh họ.
Hạ Kiều Nghi gật đầu đáp lại, từ từ nâng bàn tay mình nắm lấy tay Hạ Trường Nam. Hai người dưới sự hò reo của bạn cùng lớp đi đến trung tâm sàn nhảy. Rất nhanh đã cùng nhau hòa quyện trong điệu nhạc khiêu vũ.
Bước chân Hạ Kiều Nghi không nhanh không chậm, nhìn vô cùng thuần thục. Điều đó khiến Hạ Trường Nam khá bất ngờ.
“Cậu khiêu vũ rất đẹp!”
Cô mỉm cười.
“Cảm ơn.”
“Đã từng học qua sao?”
Hạ Trường Nam tiếp tục hỏi.
Thực ra, đây đều là kinh nghiệm từ đời trước, đời này, đây là lần đầu tiên cô khiêu vũ. Thế nhưng, do bản thân lo xa, cho nên cô đã cố ý nói dối.
“Không hẳn, đây đều là Lục Thiếu tá dạy mình.”
Nghe cô thẳng thừng nhắc đến Lục Đông Phong, nụ cười trên môi Hạ Trường Nam chợt cứng đờ. Mất một lúc mới cất tiếng.
“Cậu và Lục Thiếu tá hẳn là rất thân thiết?”
“Đúng vậy, anh ấy là bạn trai của mình. Bọn mình tình cảm rất tốt.”
Cô không giấu diếm mà trực tiếp nói ra, cũng ngầm ám chỉ kết quả cho Hạ Trường Nam.
“Là vậy sao?”
Giọng Hạ Trường Nam rất nhỏ, trong mắt không thể giấu được tia hụt hẫng rõ rệt. Dù biết sẽ làm tổn thương đối phương, nhưng cô vẫn gật đầu chắc nịch.
“Đúng vậy.”
Cô không quên cố ý nói:
“Nghe nói cậu chưa từng yêu ai, hiện tại đã đủ tuổi chắc là nên tìm cho mình một cô bạn gái rồi. Lên đại học có thể ít gặp mặt, chúng ta là bạn tốt, đến lúc đó đừng quên nhắn tin nói cho mình biết nhé, mình sẽ thật lòng chúc mừng cậu.”
Hạ Trường Nam nghẹn họng, rất lâu sau không nói thêm được lời nào. Cho đến khi bản nhạc kết thúc, hai người cũng ngừng lại. Sau khi cúi chào, Hạ Kiều Nghi muốn xoay người rời đi thì bất chợt bị cậu ấy nắm tay kéo lại. Xung quanh đám người yên tĩnh đến lạ, giống như đây là một điều tất yếu.
Ngoài mặt nhìn Hạ Kiều Nghi ngơ ngác không hiểu, thực chất cô đã nóng hết cả ruột. Rốt cuộc ý ám chỉ của cô như vậy còn không rõ ràng sao?
“Có chuyện gì sao?”
Cô cố gắng bình tĩnh hỏi.
Hạ Trường Nam yên lặng nhìn chăm chú vào ánh mắt trong trẻo của người con gái. Chẳng qua, nhìn thế nào cũng không thấy mình ở trong đó. Từng lời nói của cô cậu đều hiểu đó là ám chỉ của lời từ chối. Nhưng mà bản thân cậu thực sự rất yêu thích Hạ Kiều Nghi, dù kết quả ra sao vẫn mong một lần được bộc bạch lòng mình với cô:
“Mình sắp đi Mỹ du học rồi…”
Hạ Kiều Nghi cố tỏ ra bất ngờ.
“Vậy sao, chúc mừng cậu.”
“Kiều Nghi!”
Hạ Trường Nam ngắt lời cô.
“Mình thích cậu.”
“...”