Nhưng khi bà theo y tá chỉ lên phòng chồng bà nằm, lại thấy con trai từ trong phòng chồng bà hằn học đi ra rồi đóng sầm cửa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Bà khó hiểu hỏi:
“Ơ Đông Phong… Vừa rồi mẹ thấy xe con lái đi rồi kia mà…?”
Lục Đông Phong vừa nói chuyện nghiêm túc với Lục Đông Phương về chuyện của mẹ vợ tương lai. Không nhắc thì thôi, cứ nhắc đến là anh lại bực, cho dù thái độ của ông ăn năn hối lỗi thì anh vẫn thấy uất ức thay cho mẹ vợ và chính ông ấy cũng đã có vết nhơ trong cuộc hôn nhân của mình. Thật không chấp nhận được.
Nghe mẹ hỏi, anh lầm lì không buồn đáp lại, nhưng suy nghĩ một chút lại đột nhiên giở giọng hách dịch nói:
“Là Nghi, vợ con lái xe đấy!”
Sắc mặt bà lập tức khó coi:
“Sao con lại để cho con bé đó lái xe? Nhỡ nó đâm vào đâu đó làm hỏng xe thì sao hả?”
Lục Đông Phong hơi nhếch lông mày giống như mấy đứa con trai ngỗ nghịch chống đối cha mẹ, thật đáng đánh:
“Mẹ không biết à, người được giải trong cuộc đua xe ô tô mùa hè vừa rồi là học trò cưng của cô ấy đấy!”
Sắc mặt Đoàn Yên Miên càng hốt hoảng khó tin hơn.
Lục Đông Phong không quan tâm lắm, anh nói:
“Mẹ hãy vào trông nom chồng mẹ đi. Con vẫn chưa hết giận hai người đâu. Con đi trước.”
“Ăn với chả nói không ra thể thống gì… Đông Phong, con đứng lại cho mẹ.”
Lục Đông Phong nào nghe bà gọi, anh đi thẳng vào trong thang máy. Để lại Lục phu nhân giận dữ giậm giậm chân.
Xong trong đầu lại hiện về câu nói của sư thầy Hòa Khác và bức tranh kia. Thậm chí, có lúc bà đã suy đoán một trong hai người là Hạ Kiều Nghi hoặc Hoàng Cẩm Huyền sẽ vì tranh giành con trai bà mà bị mù. Giành giật vật vã lắm mới có được thằng con của bà.
Tuy vậy, bà vẫn không muốn có một đứa con dâu khuyết tật.
Vào trong phòng bệnh, bà thấy chồng bà sắc mặt nghệt ra như đang suy tư chuyện gì. Xưa nay, bà rất ít khi bắt gặp gương mặt này của ông. Lòng chợt tò mò, con giận bà thì bà hiểu, nhưng tại sao đến cha nó cũng bị kéo vào… Hay là Lục Đông Phương này có gì đó giấu bà?
Đoàn Yên Miên vác gương mặt bán tín bán nghi đi vào trong, nhìn chồng mình rồi hỏi:
“Gần đây ông rất lạ, hết tỏ thái độ khác thường lại đi bênh vực đứa con gái kia… Chẳng biết ông và con nhỏ đó có gian díu gì với nhau không?”
Lục Đông Phương nhăn mày khó coi:
“Bà nói vớ va vớ vẩn. Người ngoài nghe được liệu sẽ coi Lục gia này ra thể thống gì nữa?”
“Để A Phong cưới Hạ Kiều Nghi đó thì mới đúng là không ra thể thống gì.”
“Đấy, tôi biết ngay mà, mỗi lần bà bảo đi chùa là tôi biết ngay sẽ có chuyện không hay, kiểu gì cũng về kiếm chuyện với tôi mà. Có phải bà bị người ta tiêm vào đầu những chuyện ngớ ngẩn gì không?”
Bà lập tức trợn mắt:
“Ông im ngay cho tôi, mồm miệng ông xúi quẩy. Có biết hôm nay vừa tới nơi sư thầy đã quở trách tôi tâm không sạch sẽ hay không? Ông tưởng ông làm gì mà bề trên họ không biết hả, có muốn nghiệp chướng rơi vào đầu Lục gia hay không?”
Lục Đông Phương nghe vậy, gương mặt cũng hơi sượng đi. Ông chỉ vạ miệng nói vậy chứ nào có ý phán xét gì chuyện vợ hay đi chùa cầu may cho gia đình. Chỉ là vợ ông đúng là lòng dạ không sạch sẽ, tự dưng nghe vợ nói bị quở trách ông lại có chút hả hê.
“Tâm bà không sạch sẽ chứ liên quan gì tới tôi.”
Ông vừa dứt lời đã nhận được cái lườm nguýt cháy mắt của bà, đành vờ vịt quay đi.
“Ôi cả ngày nằm ở giường bệnh không ai hỏi thăm, vợ vừa về đã mở miệng trách móc… nhức hết cả người… chắc cái nhà này mong tôi chết sớm…”
Nghe thế, Đoàn Yên Miên cũng dịu dịu đi. Bà đi tới đỡ ông, lại tiện miệng:
“Tôi nói A Phong vào rồi ông còn đòi hỏi gì nữa?”
Ông nói:
“Bà đi mà hỏi thằng con quý báu của bà đi, nó vào hỏi thăm tôi hay nhân lúc cha nó bị bệnh nằm liệt giường mà vào làm loạn?”
Bà hơi khựng lại:
“Con nói chuyện gì? Tại sao ông với con dạo này căng thẳng như thế?”
Lục Đông Phương chột dạ, kiếm đại một lý do khác:
“Dạo này A Phong nó đang cấu kết với doanh nghiệp ngoài, bà biết đấy… lên chức Trung tá cũng không dễ dàng gì, tôi chỉ sợ nó chọn sai đường thôi.”
Bà không quan tâm đến biểu hiện ra vẻ chính trực của ông, vợ chồng với nhau bà còn lạ gì nữa, chỉ hỏi:
“Con nhận được công văn rồi hả?”
“Ờ.”
Chuyện Lục Đông Phong lên chức, người vui nhất hẳn là bà mới đúng. Thế nhưng vừa nghe những lời sư thầy nói hôm nay, lúc này trong lòng bà lại dậy sóng những suy nghĩ miên man. Sắc mặt không tài nào vui vẻ được.
Thấy bà trầm ngâm, ông hỏi:
“Sao vậy? Không phải bà còn định tổ chức ăn mừng sao mà mặt nghệt ra đó?”
Bà nhìn ông, dù sao ông cũng là cha của con trai. Cho nên suy nghĩ một chút, bà liền lấy bức tranh sư thầy vẽ ra đưa cho ông xem rồi kể lại cho ông nghe những lời sư thầy nói hôm nay.
“Tôi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra ẩn ý của bức tranh là gì!”
Lục Đông Phương yên lặng nghiền ngẫm bức tranh, một lúc sau thì hỏi:
“Sư thầy có nói thêm gì về bức tranh không?”
Bà khẽ lắc đầu:
“Thầy chỉ nói lúc tôi nghiền ngẫm bức tranh này thì đừng làm gì cả, mọi chuyện sẽ tự khắc ổn thôi… Mà ông xem, người phụ nữ này không có mắt, liệu có phải ám chỉ là con dâu của chúng ta hay không?”
Hai vợ chồng lại rơi vào trầm mặc, cùng xem xét bức tranh. Không biết qua bao lâu, Lục Đông Phương đột nhiên vỗ đùi một cái:
“Bà… thế này mà bà còn không nghĩ ra…”
Sắc mặt Đoàn Yên Miên tái nhợt:
“Chuyện… chuyện gì vậy? Ông nghĩ ra rồi à?”
Lục Đông Phương ra vẻ thấu tỏ sự đời mà nói:
“Thế thì khác nào sư thầy nói bà đừng chọc phá vào chuyện của con trai, cứ để thằng bé quyết định thì kiểu gì cũng đi đến đích sáng…”
Thấy bà im lặng vẻ mặt nghi ngờ, ông chỉ chỉ vào người phụ nữ trong tranh nói:
“Tôi thấy chả phải con dâu con diếc bà nói gì đâu. Có mà đây là bà thì đúng hơn, cứ giả vờ câm điếc, mù lòa đi. Sai thì làm lại, kiểu gì chẳng về đích.”
Đoàn Yên Miên nghe xong, tất nhiên là nổi đóa. Bà giật lại bức tranh gấp gọn cất đi:
“Cái thứ chồng tệ bạc lại đi nguyền rủa vợ mình câm điếc mù lòa… Cho ông xem đúng là sai lầm, ông chỉ có phán linh tinh mà cứ ra vẻ mình biết rõ lắm ý…”
Thật ra bà phản ứng gắt gỏng như thế là bởi vì bà không chấp nhận được hàm ý sâu xa sau câu nói của ông. Bảo bà cứ im lặng cho qua thì khác gì để Lục Đông Phong tự do tự tại làm theo ý mình?
Càng nghĩ càng không chấp nhận được… Chả có lẽ nào con dâu của bà lại là đứa con gái đó!
Dù là vậy, nhưng trong lòng bà cũng bắt đầu suy nghĩ về Hạ Kiều Nghi. Bởi năm xưa sư thầy từng chê số mệnh của con trai, bây giờ gặp lại lại bảo số mệnh của con đã thay đổi theo chiều hướng tốt…
Mẹ con họ Hạ đó chẳng có tài cán gì mà đi mua chuộc được sư thầy.
Lục Đông Phong hay người khác thì càng không, bởi chuyện bà đi chùa này chỉ có hội chị em biết…