Mấy người họ cứ theo thông lệ gọi Hạ Kiều Nhi đến sở cảnh sát làm việc mấy hôm. Đến khi xác nhận cô không liên quan mới để cô nghênh ngang rời đi.
Mà bà Ngữ kia, sau khi chửi nhau với cô một trận ở sở cảnh sát, trên đường về bị một chiếc xe hơi không biển số tông thẳng vào. Bà ta mất lái đâm vào lan can bên đường, cũng may người kia chỉ muốn đe dọa nên tha cho bà ta, nếu bà ta dám tiếp tục thì sẽ không còn chuyện đó đâu.
Bà Ngữ bị thương không nhẹ, nằm viện hai tuần trời. Vì sợ hãi nên tạm thời lắng xuống suy nghĩ muốn trả thù mẹ con Hạ Kiều Nghi.
Mà phong cách thô bạo này Hạ Kiều Nghi biết chỉ có thể do Hàn Triết làm. Cô muốn gọi anh nói một tiếng cảm ơn, thế mà anh phũ phàng tắt máy của cô. Từ ngày cô qua lại với Trọng Trang My thu hút sự chú ý của Trọng Quân Dương thì anh đã giận lắm, hay làm giá.
Còn trách cô là ‘người đàn bà ngu ngốc’ nữa chứ.
Cô thở dài nghĩ bụng cô sẽ không đi vào vết xe đổ lần nữa đâu.
Lần này cô trọng sinh khiến nhiều chuyện thay đổi, có lẽ một số tuyến tình cảm của kiếp trước chắc cũng không còn nguyên vẹn nữa. Nhưng đó là thử thách của họ, không phải lỗi của cô. Không thể vin vào cớ vì cô không ác, vì cô không làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc của Trọng Quân Dương và Thẩm Yến Ngọc nên bọn họ mới không còn dễ dàng yêu nhau say đắm. Dù sao tới với nhau hay không đều là do họ.
Mặc kệ đi.
Hàn Triết giận dỗi hay Trọng Quân Dương và Thẩm Yến Ngọc có đến được với nhau hay không đều không liên quan đến cô.
Quan trọng chính là Lục Đông Phong kia kìa.
Hôm nay anh đi công tác trở về đón cô tới nhà riêng của anh chơi. Biệt thự anh ở cô thật không có chút ấn tượng gì, là chưa từng tới ở kiếp trước. Đời này thì đã khác.
Biệt thự nằm ở trong một khu phố cao cấp dành cho hội con ông cháu cha có quyền lực, độ bảo mật và an toàn cao. Ở kiếp này, đây không phải lần đầu cô tới, năm nhất anh đón cô đến nhiều lần rồi. Kỷ niệm chắc chỉ dừng lại ở việc hai người nấu ăn rồi lăn giường với nhau, có khá hơn là cô sẽ thi thoảng mở sách học hành.
Lần này cũng vậy, Hạ Kiều Nghi và anh đều không quá giỏi trong việc nấu ăn. Hai người đúng là vụng, cho nên mỗi lần học đòi làm một món gì đó trên mạng xong thì căn phòng bếp không khác gì bãi chiến trường. Đỉnh điểm hôm nay Lục Đông Phong làm cháy nồi khiến khói khét bay mịt mù. Nhìn anh xấu hổ chạy đi gọi người tới dọn dẹp cô cười lăn cười bò.
Lúc Hạ Kiều Nghi đang xem xét món cá cháy đáy nồi của anh, nghe tiếng bước chân tưởng anh về nên không quay lại mà nói:
“Em nghĩ cá vẫn ăn được đấy, phần trên cùng chưa bị cháy đen thì chắc sẽ ngon.”
Cô không nghe tiếng đáp lại, chỉ cảm giác có mùi hương lạ. Khi vừa quay qua nhìn, đập vào mắt cô chính là một vị phu nhân và một người phụ nữ trẻ tuổi.
Đôi mắt tràn ngập ý cười của cô giống như bị tắt công tắc, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt hờ hững thường thấy. Lục phu nhân, Hoàng Cẩm Huyền… hai người này cô từng gặp thoáng qua ở đời trước, ấn tượng không tốt là bao.
Cô giữ im lặng vì không biết phải gọi đối phương như thế nào, cô nhớ đời trước Lục phu nhân cực kỳ căm ghét cô, tuy không trực tiếp dùng từ ngữ thô tục chửi rủa nhưng mỗi lần nói chuyện đều là ngôn từ đay nghiến cùng cực.
Khi ấy cô không yêu Lục Đông Phong thì cảm thấy bình thường, bây giờ thì khác, cô chưa gì đã sợ bóng sợ gió việc phải nghe những lời thâm độc từ bà ấy.
“Chào cô. Không giấu gì cô, tôi là mẹ của Lục Đông Phong.”
Cô cười nhẹ đáp lại:
“Cháu chào bác.”
Sắc mặt Lục phu nhân hơi đanh lại:
“Nghe nói cô là bạn gái của con trai tôi?”
Hạ Kiều Nghe trong lòng tràn ngập cảm giác bối rối, ngoài mặt trông rất thản nhiên đáp ‘vâng’ một tiếng.
“Cô ra ngoài đây tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Cô không đáp, nhìn hai người họ đi tới phòng khách, chậm vài giây mới đi ra đó ngồi xuống đối diện.
“Không biết bác có chuyện gì muốn nói với cháu ạ?”
Lục phu nhân vẫn luôn âm thầm dùng thái độ nghiêm khắc quan sát cô từ trên xuống dưới. Bà ấy nói:
“Giới thiệu với cô, đây là Cẩm Huyền vị hôn thê của con trai tôi.”
Thấy biểu cảm cô không chút sóng động, Lục phu nhân tiếp tục:
“Thời gian không có nhiều, tôi cũng trao đổi nhanh thôi. Hai nhà Lục gia và Hoàng gia sớm đã định ước hôn sự cho Cẩm Huyền và Đông Phong, cho nên dâu con Lục gia chỉ có thể là Cẩm Huyền. Nể tình chúng ta đều là phụ nữ với nhau, tôi nói cô Hạ đây nên dừng lại sớm với con trai tôi, tránh sau này tự chuốc vào mình đau khổ phiền phức.”
Đầu mày Hạ Kiều Nghi khẽ nhướn lên, không rõ đối phương có nhận ra không chứ trông cô không dễ nói chuyện như vẻ ngoài ngây thơ chút nào.
“Không rõ anh ấy đã biết tới hôn sự của chị gái Cẩm Huyền và anh ấy chưa ạ?”
“Tất nhiên là thằng bé đã biết.”
“Ồ, vậy sao ạ?”
Cô tỏ ra bất ngờ, một câu sau đã trực tiếp nói:
“Vậy bác và chị cứ trao đổi với anh ấy là được, cháu đều nghe theo quyết định của anh.”
“Cô…”
Lục phu nhân có chút không biết phải nói làm sao, bà ấy đã từng nói chuyện với con trai, nhưng nếu con trai nghe thì đã chẳng có vấn đề gì.
Cô nghe có âm thanh bên ngoài, cho nên đứng lên:
“Chắc hẳn là anh ấy đã về rồi đó ạ, bác và chị… mọi người cứ trao đổi từ từ.”
Cô không dừng lại thêm giây nào, trực tiếp đi về phía cầu thang, ý định rõ ràng là muốn trốn tránh.
Lúc đó, Hoàng Cẩm Huyền đã đứng phắt lên, hướng về phía cô, giọng hơi gắt:
“Anh ấy là anh ấy, cô là cô. Tôi nghĩ cô cũng có nhân phẩm đạo đức riêng của mình, đừng cố chấp bám riết lấy người không thuộc về mình.”
Cô quay đầu lại, một chút ý hả hê trên gương mặt:
“Chị sai rồi, tôi không bám riết anh ấy, là anh ấy níu kéo tôi.”
Thái độ của cô không nịnh nọt, không sợ hãi. Cô chỉ hơi e dè một chút về mẹ của anh thôi, chứ Hoàng Cẩm Huyền thật không phải trở ngại đối với cô.
Vả lại, bằng thực lực này của mình, cô tự tin mình có thể hấp dẫn nhiều người đàn ông khác quyền lực không kém gì anh. Chẳng qua cô không có hứng thú, nói cô kiếp này đã học được cách yêu anh, nhưng trong cuộc tình này anh vẫn là người chủ động đến chín mươi phần trăm.
“Chuyện gì vậy?”
Lục Đông Phong dẫn theo người phụ trách dọn dẹp đi vào nhà thì nhìn thấy một màn như vậy. Ánh mắt thoáng qua hai người trên ghế sô pha rồi lại lo lắng hướng về phía Hạ Kiều Nghi, chút sợ hãi mẹ và người phụ nữ kia đã làm tổn thương cô.
Hoàng Cẩm Huyền nhìn thấy anh, nụ cười hạnh phúc rơi trên gương mặt:
“Đông Phong, anh về rồi à…”
Hạ Kiều Nghi từ phía cầu thang nói tới:
“Anh về đúng lúc lắm, mẹ anh và chị Cẩm Huyền đây đang muốn em và anh chia tay nhau đấy. Em cũng đã trao đổi với họ rồi, rằng tất cả chuyện sau này em đều nghe anh, nếu anh muốn chia tay, em ok.”
Sau đó cô mặc kệ mấy người nhà họ giải quyết với nhau, một mình bỏ lên trên phòng.
Phía dưới, chị phụ giúp việc ngơ ngác, sau cũng tìm cách lẩn vào phòng bếp lau dọn. Chị ấy đã dọn dẹp ở đây vài lần, mọi lần thấy quan hệ của Thiếu tá Lục và cô Hạ rất tốt, không nghĩ tới cũng gặp sóng gió gớm.
Lục Đông Phong đi tới trước mặt mẹ và Hoàng Cẩm Huyền, sắc mặt từ lúc nghe câu ‘chia tay’ của Hạ Kiều Nghi đã căng như dây đàn. Chủ yếu vẫn là thái độ ‘sao cũng được’ của cô. Anh tin cô nói được làm được, bỏ anh thì chỉ cần trong tích tắc.
Bà Lục và Hoàng Cẩm Huyền vẫn đang chưa hết bất ngờ vì không nghĩ Hạ Kiều Nghi lại dám nói trực tiếp với Lục Đông Phong như vậy. Lại nghe Lục Đông Phong chất vấn:
“Không phải con đã nói với mẹ rằng mẹ đừng tới tìm mẹ con cô ấy rồi hay sao?”
Lục phu nhân nói ngay:
“Mẹ không tới tìm thì con và đứa con gái đó còn định dây dưa tới bao giờ? Vài tuổi nữa đã qua ba mươi rồi, con không định yên bề gia thất cho mẹ được nhờ mà cứ phải qua lại với những đứa con gái vớ vẩn ngoài kia hay sao?”
“Đợi Nghi học xong, con sẽ kết hôn với cô ấy.”
“Mẹ không thích cô ta, mẹ không muốn con cưới cô ta. Cẩm Huyền mới xứng đáng làm con dâu của nhà chúng ta.”
Lục Đông Phong cũng không vừa:
“Vậy được, mẹ thích, mẹ muốn thì tự cưới đi.”
“Anh đừng nói như vậy mà…”
Giọng Hoàng Cẩm Huyền mềm mại lại có chút thỏ thẻ yếu đuối trước mặt anh, thái độ ngầm ám chỉ tất cả đều nhờ vào Lục phu nhân. Bà thấy thế lại càng dứt khoát:
“Đừng có lý sự cùn, mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta hay bất cứ ai khác ngoài Cẩm Huyền làm con dâu của Lục gia.”