Đây đúng là một chuyện kinh khủng nhất từ trước tới giờ. Bởi khu phố Thịnh Vượng lớn như thế, không phải nói dừng là dừng… Vậy mà, tin tức này cứ diễn ra như vậy, không một lời giải thích.
Trước đó hai ngày, toàn bộ cư dân đang sinh sống tại khu phố Thịnh Vượng đã nhận được thông báo. Đại ý thông tin chính là: đổi chủ.
Có rất nhiều thắc mắc và khiếu nại gửi lên nhưng không được xử lý. Khu phố Thịnh Vượng hiện tại là nơi loạn nhất thành phố H. Chưa gì đã có một vài người đăng tin bán nhà, giá nhà giảm một cách không kiểm soát.
Không chỉ phía Trọng Quân Dương nhận được tin tức khủng bố từ cư dân và từ phía Thượng Hải. Mà ở bên phía Hàn Triết dầu sôi lửa bỏng, bên phía Hạ Kiều Nghi cũng nóng lòng không yên.
Số ít những lần cô chủ động gọi cho Trọng Trang My. Vậy mà chị ta cũng bận tối mắt tối mũi, không có thời gian dành cho cô, nói qua loa vài câu rồi tắt máy. Tình xưa nghĩa cũ, cô gọi cho Trọng Quân Dương.
Nhưng anh ta cũng không bắt máy…
Thẩm Yến Ngọc vừa hay gọi cho cô, gần đây không biết có chuyện gì mà Thẩm Yến Ngọc rất hạn chế xuất hiện. Hình như từ đợt hè đến giờ cô chưa gặp lại cậu ta.
“Kiều Nghi… mình… mình phải làm sao bây giờ?”
Cô vừa nhấc máy đã nghe tiếng khóc của cô ta.
Hạ Kiều Nghi trong lòng như tơ vò, ngoài mặt thì lạnh nhạt hỏi:
“Có chuyện gì?”
Thẩm Yến Ngọc nức nở một hồi mới nói ra được tin chấn động:
“Mình… mình có thai rồi…”
Cái quái gì vậy?
Sắc mặt cô từ lạnh nhạt chuyển hẳn sang tức giận.
Thẩm Yến Ngọc có thai… cô ta có thai…
Lục Đông Phong bỗng nhiên thay đổi thái độ với cô…
Có lẽ nào, chính vì cô ta có thai nên Lục Đông Phong mới thay đổi, hai người bọn họ gian díu với nhau sao?
Cô chưa kịp nổi đóa với Thẩm Yến Ngọc, cô ta đã òa lên:
“Mình còn chưa kịp nói với anh ấy… vậy mà giờ mọi chuyện lại xảy ra thế này, chỉ sợ sắp tới anh ấy sẽ phải sang nước ngoài định cư. Mà ba mẹ mình chắc chắn phản đối chuyện mình có con với người đàn ông bị phá sản… Kiều Nghi… mình phải làm sao bây giờ? Mình không muốn phá thai, con mình cũng không thể không có cha… huhu…”
Bị hớ, Hạ Kiều Nghi mệt mỏi day day trán:
“Ý là cậu và Trọng Quân Dương đã có con chung với nhau?”
Thẩm Yến Ngọc gật đầu như gà mổ thóc, nói qua điện thoại:
“Đúng vậy… huhu…”
Thực sự bây giờ cô không biết nên khuyên Thẩm Yến Ngọc thế nào. Giọng nói giấu không được sự mệt mỏi:
“Cậu bình tĩnh lại đi, để tôi nghe ngóng tình hình xem thế nào. Cậu khoan hãy nói chuyện này ra ngoài, tránh trút lấy bực dọc, ảnh hưởng đến cái thai.”
Gắng lắm, Hạ Kiều Nghi mới tắt được điện thoại với Thẩm Yến Ngọc. Cô cũng không biết cô ta có nghe lời cô nói không, chỉ là cô cũng không nỡ nhìn cô ta rơi vào bước đường cùng.
Hạ Kiều Nghi gọi cho Hàn Triết, hỏi anh cái gì anh cũng nói ‘không biết’, rõ ràng là cố ý giấu cô. Cô nghe chất giọng anh lo lắng rõ rệt.
Đến khi cô vừa mở miệng nhắc tới chuyện cái thai kia của Thẩm Yến Ngọc… chưa nói hết câu thì Hàn Triết đã nạt cô:
“Thôi ngay đi, em định để cho tôi chưa vợ mà đã có toàn con rơi con rác em nhặt về hay sao?”
Hạ Kiều Nghi trợn to mắt:
“Anh nói cái gì vậy, không để ý đến Mẫn Mẫn con bé nghe thấy sẽ buồn sao hả?”
Hàn Triết Mẫn đã về với Hàn Triết, lúc này anh quả thực chột dạ nhìn quanh, thấy con bé đang ở trong phòng ăn uống với nhà tham vấn mới yên tâm. Anh nói vào điện thoại, tông giọng vô thức nhỏ đi:
“Thì sao? Nó buồn do nó chứ liên quan gì đến tôi? Em không đến…”
Hạ Kiều Nghi tức nổ phổi, không nghe anh nói hết đã tắt ngang.
Cô nhìn vào điện thoại, miệng liên tục mắng anh là ‘thằng tồi’.
Sau đó, cô vẫn không quên gọi điện cho Hàn Triết Mẫn. Nghe giọng con bé có vẻ không quá để ý, phải nghe thêm nhà tham vấn cho con bé nói vài câu cô mới yên tâm tắt máy.
Nào biết, buổi chiều tối hôm đó, trước khi nhà điều trị tham vấn ra về, chị ta đã tới ‘dạy dỗ’ người làm cha như Hàn Triết một phen. Hàn Triết thế mà lại không tức giận, ngược lại còn bày ra vẻ mặt ‘tôi đã tiếp thu’.
Thật ra anh cũng nhận thấy mình sai rồi, vả lại nếu Hàn Triết Mẫn mà không khỏi, chỉ sợ Hạ Kiều Nghi sẽ trách anh cho nên anh miễn cưỡng phải thay đổi và học cách chấp nhận con nhỏ kia làm con gái của mình.
“Chổi, lại đây.”
Hàn Triết Mẫn đang đứng trong phòng ăn không dám ra ngoài vì có ba nuôi ngồi đó. Lần đầu tiên con bé nghe Hàn Triết chủ động gọi mình, nhưng lại là với cái tên thật khó hiểu, con bé suýt chút nữa không nhận ra là ba gọi mình.
Anh gọi con bé ra chỉ để nói:
“Từ giờ biệt danh của con chính là Chổi, nghe rõ chưa?”
Con bé e dè khó hiểu:
“Ý nghĩa là gì vậy ạ?”
Là sao chổi chứ cái gì?
Hàn Triết nghĩ bụng như thế, nhưng không thèm giải thích cho con bé hiểu.
Xong xuôi lại dặn dò con bé mấy câu về chuyện của Hạ Kiều Nghi, xong mới ra khỏi nhà để lại cung điện này cho Hàn Triết Mẫn.
…
Hạ Kiều Nghi nhìn danh bạ, chữ ‘Anh’ đầy tình tứ lúc trước, hiện tại cảm thấy xa lạ biết bao. Cô hít sâu một hơi, nhấn gọi đi. Trong lòng tự nhủ cô và anh chia tay nhau rồi, cô gọi cho anh không phải để níu kéo mà là do bất đắc dĩ nên mới phải tìm tới anh để hỏi thông tin của Trọng Quân Dương cho Thẩm Yến Ngọc.
Đã thêm một tuần không nói chuyện với anh, lòng cô luôn ủ rũ không vui. Cũng không biết có phải cô cố ý mượn cớ giúp Thẩm Yến Ngọc để gọi cho anh hay không nữa.
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã bắt máy. Thế nhưng không giống như mọi lần, lần này Lục Đông Phong không vội lên tiếng, thậm chí đến cả tiếng thở cũng không nghe rõ đâm ra khiến cô có chút mông lung không rõ.
Cánh môi mấp máy, cô định nói gì đó nhưng vừa hé miệng lời nói lại nuốt ngược vào trong, triệt để im lặng. Lục Đông Phong này thật khiến cô xa lạ… nhất thời cô quên đi mục đích muốn nói gì với anh.
Không biết qua bao lâu, điện thoại đã trừ hết khoản cước phí cho nên tự động tắt máy.
Hạ Kiều Nghi nhìn vào màn hình, cười khổ.
“Thôi bỏ đi, anh đã không muốn nói chuyện… thì thôi vậy…”
Cô tự lẩm bẩm nói chính mình, lúc đang suy nghĩ nên bảo với Thẩm Yến Ngọc ra sao thì anh gọi lại cho cô.
Cô hồi hộp bắt máy, lần này không dám im lặng thêm, cô khẽ ‘alo’ một tiếng.
Đầu bên kia, Lục Đông Phong thở dài, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Nhớ anh sao?”
Hạ Kiều Nghi lòng thầm buồn bực, nhưng anh như vậy cô mới cảm giác anh của cô chứ không phải ai khác.
Đột nhiên, ngay tại lúc này cô không muốn cãi nhau nữa, cô muốn ở bên anh quá…
Cố gắng kiềm chế tông giọng run rẩy của mình, cô nói:
“Giống như anh.”
Anh liệu có nhớ cô không?
Còn cô rất nhớ anh, nhưng vì cô sợ lòng tự tôn bị chà đạp, cô không dám nói là cô rất rất nhớ anh.
Lục Đông Phong hít sâu một hơi, là một người có trái tim… vậy nên khi nghe chất giọng tủi thân của cô, anh không kiềm chế được cơn đau ở ngực trái. Lúc ấy, chính anh cũng muốn buông bỏ hết sự đời, buông bỏ hết những luân thường đạo nghĩa để ở bên cô… Cứ vậy ở bên cô mà không phải phanh trần những sự thật tăm tối kia nữa…
Anh thì thầm:
“Anh rất nhớ em.”
Nhớ em tới phát điên.
Từng câu từng chữ anh nói đều làm trái tim cô rung động, nhưng việc quan trọng lúc này không thể không giúp Thẩm Yến Ngọc.
“Em có chuyện này muốn hỏi anh.”
“Chuyện gì?”
Anh nhàn nhạt đáp, dường như sự việc Trọng Quân Dương đang ầm ĩ trên mạng khiến anh chợt cảnh giác với cô. Quả nhiên, cô đã hỏi về hắn ta.
“Anh có biết chuyện của Trọng Dương Thị không?”
“Em lo cho Trọng Quân Dương sao?”
Ngữ khí anh trở nên không tốt.
Hạ Kiều Nghi khó xử:
“Em…”
“Nghi…”
Lục Đông Phong chợt ngắt lời cô, thẳng thừng nói ra:
“Để anh nói cho em biết, Trọng Quân Dương bị như vậy chính là do anh. Anh muốn hắn ta biến mất khỏi cuộc đời của chúng ta.”
Cô không nghĩ Lục Đông Phong lại có thể nói ra được lời tàn nhẫn như thế, có chút không hiểu mà hỏi:
“Tại sao?”
Nói rồi mới biết, lúc này giọng cô đã lạc cả đi.
Lục Đông Phong ở đầu dây bên kia lập tức hiểu rằng chính vì cô thương xót cho Trọng Quân Dương mới như thế.
“Nghi… em lo cho hắn đến vậy? Có phải hận anh lắm không?”
Hạ Kiều Nghi gạt đi nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại:
“Không phải… chỉ là em không hiểu vì sao anh lại làm vậy?”
Lục Đông Phong bỗng nhiên cười, nụ cười mang ý trào phúng rõ rệt:
“Vì sao ư? Anh nghĩ em chính là người hiểu rõ nhất mà.”