Chỉ trong vòng nháy mắt, ba người đã hoàn toàn bỏ đi sự hoài nghi ở trong lòng, hơn nữa chân không thể tiếp tục trụ vững, phải liên tục lùi lại phía sau ba bước.
Tu luyện giả tu vi lục tầng nội kình có thể thông qua nội kình công pháp kích phát ra khí thế của mình.
Nhưng mà, loại khí thế đó dù sao cũng chỉ giới hạn trong nội kình mà thôi, cho dù là thập tầng cao thủ đỉnh phong cũng không thể nào thoát khỏi cực hạn.
Tuy nhiên tu luyện giả tiên thiên cảnh giới lại không giống như vậy, thứ bọn họ nắm giữ không phải là nội kình mà là hấp thu thiên địa khí ở bên ngoài sau đó chuyển hóa thành chân khí.
Cuối cùng thông qua chân khí phát rán ra khí thế cường đại, tuyệt đối không phải là một hậu thiên cường giả có khả năng chống cự.
Giống như sử dụng gỗ làm nguyên liệu đốt, vô luận có dùng bao nhiêu gỗ để làm tài liệu, thì nhiệt độ cao nhất sinh ra cũng không có khả năng vượt qua nhiệt lượng khi dùng than đá để đốt.
Cho nên, khi ba người Đình Minh Hà cảm nhận được khí thế cường đại, trong lòng nhất thời cảm thấy hối hận không thôi.
Loại cảm giác này, bọn họ cũng từng cảm thụ từ trên người một vị lão nhân phát tán ra, từ đó về sau không còn dám có điều nghi vấn với vị lão nhân đó nữa. Vậy mà lúc này, bọn họ lần thứ hai cảm ứng được lực lượng cường đại như thế.
Kỳ thật, Hạ Nhất Minh cũng nhận thức được, hắn chỉ muốn gặp mặt tiên thiên cường giả của Hỏa Ô quốc, chứ không phải muốn cấp cho Tạ gia một địch nhân cường đại.
Vì thế hắn ngay lập tức thu liễm lại khí tức của mình, khiến cho đám người Đình Minh Hà một lần nữa lấy lại được bình tĩnh. Trong ánh mắt của bọn họ đối với Hạ Nhất Minh hoàn toàn lộ rõ vẻ kính sợ.
Hạ Nhất Minh nhìn thấy vậy rất hài lòng, hắn quay sang phía bạch diện thư sinh Đình Minh Hà nói thẳng vào vấn đề:
- Ngươi nhận lệnh của Đình Thế Quang đại sư mà đến?
Đình Minh Hà lập tức tiến lên trước nửa bước, hai tay chắp lại, hơi khom mình nói:
- Đúng thế thưa Hạ đại sư. Lão nhân gia ở trong Hỏa Ô tháp của hoàng cung tu luyện, lão nhân gia người ở trong đó suốt ba mươi năm chưa từng rời khỏi tháp một bước nào. Cho nên hôm nay lão nhân gia mới sai tại hạ hướng tới Hạ đại sư đưa ra lời mời, xin mời ngài có thể di giá đến đấy.
Trên mặt Hạ Nhất Minh rốt cuộc đã lộ ra một tia mỉm cười, hắn tiến lên nói:
- Được. Ta cũng muốn gặp mặt một tu luyện giả tiên thiên cảnh giới khác. Hiếm khi được Đình đại sư có lời mời, chúng ta cũng nên đi đến đó thôi.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Minh Kim nói:
- Tạ huynh, ta đi đến đó một chuyến, trước tiên xin cáo từ.
Tạ Minh Kim đương nhiên không dám ngăn trở, vội vàng mỉm cười gật đầu.
Đám người còn lại đưa mắt nhìn nhau, nghĩ không ra Hạ Nhất Minh chỉ cần hỏi một câu đã lập tức đồng ý đi cùng, hơn nữa ngay cả một nói thừa cũng không muốn nói.
Đình Minh Hà cười khổ một tiếng, cũng chỉ đành tiến lên đi trước dẫn đường.
Đoàn người cùng đi tới đại môn, đưa mắt nhìn hai người rời đi cho đến khi khuất hẳn mới ngừng lại.
Mạc Nguyên thở dài một tiếng, nói:
- Ở trong mắt tu luyện giả tiên thiên cảnh giới cũng chỉ có người cùng giai tồn tại a.
Ánh mắt La Hân nhìn ra phía xa, tựa hồ như đang truy đuổi theo hình bóng của hai người Hạ Nhất Minh. Sau một lát, nàng mới nói:
- Tiên thiên cảnh giới, cũng không biết cả đời này chúng ta có thể gặp được cơ duyên đột phá lên cấp bậc đó không.
Ba người đứng đầu của Tạ phủ ở bên cạnh không nói gì. Ánh mắt của bọn họ hiện ra quang mang, tựa hồ như cũng đang lo lắng vấn đề này, bất quá chỉ một lúc lâu sau mọi thứ lại trở lại như trước. Không có bất luận kẻ nào có thể cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục.
- Hạ đại sư, phía trước chính là hoàng cung.
Đình Minh Hà cung kính nói. Nhưng là trong lòng hắn vẫn không ngừng cười khổ.
Hạ Nhất Minh nói đi là đi, căn bản không cho hắn thời gian triệu tập người hầu, thân vệ mà cứ thế đi bộ lên trước, khiến cho hắn phải chạy theo.
Thân là một trong những thân vương của Hỏa Ô hoàng thất, nhưng lại là vị thân vương duy nhất có tu vi đạt tới thập tầng nội kình. Hắn đã có hơn mười năm không phải trải nghiệm cảm giác đi bộ một đoạn đường dài nhiều như thế này rồi.
Bất quá giờ phút này, Đình Minh Hà cũng không dám thốt ra một câu oán hận.
Bởi vì hắn tuy có tu vi thập tầng nội kình, nhưng đã từng chứng kiến lão tổ tông Đình Thế Quang ra tay, hắn hiểu được mình mặc dù có tu vi cao trong hậu thiên tu luyện giả, nhưng nếu đem so với tiên thiên cường giả thì vẫn chưa là cái gì.
Có thể dẫn đường cho tiên thiên cường giã cũng đã không chút nào làm nhục thân phận của hắn a.
Hạ Nhất Minh ngừng lại, ánh mắt hướng về phía Hỏa Ô viên nhìn tới.
Nơi này chính là cung điện của Hỏa Ô quốc, cũng là nơi hoa lệ nhất trong Hỏa Ô quốc, đồng thời cũng là địa phương được phòng thủ nghiêm ngặt nhất.
Ánh mắt của Hạ Nhất Minh dừng lại trên một tòa tháp cao.
Đây là kiến trúc cao nhất trong hoàng cung, từ ngoài xa vẫn có thể nhìn thấy được độ cao của kiến trúc này.
Trong nháy mắt Hạ Nhất Minh rõ ràng, đây chính là Hỏa Ô tháp, mà chính là nơi tiên thiên cường giả của Hỏa Ô quốc ở lại.
Bọn thị vệ hoàng cung nhận ra thân phận của Đình Minh Hà, nhìn thấy thái độ đối đãi của hắn với Hạ Nhất Minh, trong lòng đều tỏ ra hoảng sợ.
Đình Minh Hà vung tay lên, bọn thị vệ dĩ nhiên không có ai đủ dũng khí bước ra chặn hắn lại, chỉ bất quá có một người chạy như bay hướng vào bên trong hoàng cung.
Có Đình Minh Hà dẫn đường, hai người rất nhanh đã đến tới phía trước tòa tháp cao.
Ở trước tòa tháp cao đã có một người đang mỉm cười đứng chờ.
Đình Minh Hà tiến lên thi lễ, nói:
- Bệ hạ, thần đệ đã trở về.
Sau đó, hắn quay sang Hạ Nhất Minh nói:
- Hạ đại sư, vị này chính là quốc vương Ô Hỏa quốc của chúng ta, bệ hạ Đình Minh Liệt.
Đình Minh Liệt rũ hai ống tay áo xuống, nói:
- Vương đệ, ở trước mặt tiên thiên đại sư không cần giới thiệu thân phận quốc vương của ta.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn, lời này của vị quốc vương này nhất thời lấy được chút hào cảm nhất định của hắn. Bất quá khi nghe thấy hắn nói vậy cũng chỉ hướng về phía Đình Minh Liệt gật đầu một cái.
Đình Minh Liệt lui về sau vài bước, mở cửa tòa tháp, nói:
- Hạ đại sư, gia tổ đang ở trong tháp đợi ngài.
Tâm tình Hạ Nhất Minh nhất thời dâng lên, đây cũng không phải là do hắn sợ hãi, mà là kích động.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp tiên thiên cường giả, trong lòng tự nhiên có chút mong đợi.
Sau khi Hạ Nhất Minh tiến vào trong tháp, Đình Minh Liệt chậm rãi đem cửa tháp đọng lại. Khi hắn quay người lại, vẻ ôn hòa nho nhã trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn phát lệnh:
- Truyền lệnh quả nhân, trong vòng trăm thước quanh Hỏa Ô tháp không để cho bất cứ kẻ nào lại gần, hoặc tiến vào. Nếu ai dám can đảm quấy rầy hai vị đại sư nói chuyện, lập tức chém đầu không tha.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Một đạo âm thanh vang dội đáp lại, sau đó vô số binh sĩ bắt đầu hành động.
Hai người Đình Minh Liệt cũng nhanh chóng đi ra xa Hỏa Ô Tháp, quốc vương Hỏa Ô quốc lãnh đạm nói:
- Người này trẻ tuổi như vậy mà đã là tiên thiên đại sư sao?
- Tuyệt đối đúng.
Đình Minh Hà nói như chém đinh chặt sắt:
- Khí thế của hắn cũng đáng sợ như lão tô tông vậy.
Ánh mắt Đình Minh Liệt chợt lóe lên tinh quang, nói:
- Nghe nói hắn cũng không phải là người của nước ta?
- Đúng thế thưa Hoàng huynh, hắn cùng với Tạ Minh Kim của Tạ gia có giao tình, cho nên mới đến Tạ gia làm khách, trong thời gian này vô tình đột phá lên tiên thiên cảnh giới.
- Tạ Minh Kim?
Đình Minh Liệt trầm ngâm một chút. Tựa hồ như lúc này đang tổng hợp lại tư liệu người này ở trong đầu, sau một lát thần sắc hắn trở nên cổ quái nói:
- Vương đệ, nếu ta không nhớ nhầm, Tạ Minh Kim của Tạ gia năm này tựa hồ mới chỉ mười bảy tuổi a.
- Hoàng huynh cũng không nhớ lầm, tiểu tử này quả thật mới chỉ mười bảy.
- Như vậy....
Sắc mặt Đình Minh Liệt càng lúc càng cổ quái:
- Hạ đại sư cùng với Tạ Minh Kim là bằng hữu, đại sư năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Đình Minh Hà cười khổ mãi không thôi, lắc đầu nói:
- Đại sư cũng không hề nói đến. Thần đệ cũng không dám hỏi a. Bất quá nhìn diện mạo của Đại sư thì cũng không quá lớn.
Hắn vốn muốn nói Hạ đại sư chỉ sợ không quá hai mươi tuổi, nhưng những lời này lại không cách nào nói ra khỏi miệng được, vì vậy chỉ có thể đáp một cách hàm hồ.
Đình Minh Liệt quay đầu, nhìn Hỏa Ô tháp một lúc sau mới nói:
- Không ngờ một người trẻ tuổi như vậy đã là tiên thiên đại sư, chỉ là không biết lão tổ tông có thể đả động được tâm tình của hắn không. Nếu hắn đồng ý làm Hộ quốc đại sư cho Hỏa Ô quốc chúng ta, như vậy Hỏa Ô quốc có ít nhất trăm năm bình yên.
Sau khi tiến vào trong tháp, ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi theo cầu thang tiến lên trên cao.
Mặc dù trong tháp nhìn như không có bóng người, nhưng hắn lại có thể cảm thấy, ở tầng thứ năm của tòa tháp này có một người rất cường đại. Điều này làm cho Hạ Nhất Minh có chút khẩn trương hơn. Hai người mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng thông qua tính chất đặc thù của chân khí đã cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, thậm chí còn cảm ứng được đối phương rất đáng sợ.
Cao thủ tiên thiên cảnh giới nắm giữ năng lực phá hoại vô cùng cường đại, tới mức mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hạ Nhất Minh cứ tiếp tục tiến lên theo lối bậc thang, cuối cùng cũng lên được tầng thứ năm.
Trong tầng thứ năm này không có gì cả, ngoại trừ trên mặt đất có năm cái bồ đoàn ra thì không còn thấy đồ trang trí nào nữa.
Trên một cái bồ đoàn có một lão nhân râu tóc bạc trắng đang ngồi. Mặc dù Hạ Nhất Minh nhìn qua khuôn mặt lão nhân này thấy hết già nua, tựa hồ đã ngoài bảy, tám mươi tuổi, nhưng trong ánh mắt của lão lại tràn ngập thanh xuân sức sống. Nếu nhìn vào ánh mắt của người này thì nó không phải là của một vị lão nhân, mà là của một trung niên hán tử ba, bốn mươi tuổi a.
Chỉ bất quá, sau một khắc song phương nhìn nhau, Hạ Nhất Minh mặc dù giật mình không nhỏ, nhưng Đình Thế Quang thì lại vô cùng khiếp sợ, thậm chí tâm tính bình tĩnh hơn mười năm qua của lão giờ phút này không khỏi dậy sóng, khó có thể khống chế được.
Hai người Đình Minh Liệt không thể đoán ra được tuổi của Hạ Nhất Minh, nhưng Đình Thế Quang lại mang theo vài phần hiếu kỳ, hưng phấn cùng kích động mà khẳng định người thanh niên này chưa quá hai mươi tuổi.
Trong lòng lão nhất thời nổi lên nỗi niềm cay đắng đến cực điểm.
Còn trẻ như vậy mà đã đột phá được cánh cửa tu luyện trọng yêu nhất, chính thức trở thành tiên thiên cường giả.
So với đám người Đình Minh Liêt, lão có thể hiểu rõ được ý nghĩa trong đó, ý định đã được chuẩn bị lúc đầu lúc này hoàn toàn biến mất.
Bởi vì lão biết, thanh niên này tuyệt đối sẽ không trở thành hộ quốc cho Hỏa Ô quốc.
Hai người nhìn nhau chốc lát, Hạ Nhất Minh rốt cục cũng cung kính, nói:
- Vãn bối Hạ Nhất Minh ra mắt tiền bối.
Đình Thế Quang đứng lên, hoàn lễ nói:
- Hạ huynh không cần đa lễ, mời ngồi.
Hạ Nhất Minh tới cái bồ đoàn đối diện khoanh chân ngồi xuống, trong lòng có chút cổ quái, một tiên thiên cường giả lại chịu ở trong một căn phòng bốn vách tường này, làm cho hắn cảm thấy khó có thể giải thích nổi.
Khuôn mặt Đình Thế Quang điềm tĩnh, tươi cười, nói:
- Hạ huynh vừa bước vào tiên thiên cảnh giới, có biết hay không trong tiên thiên có chút quy củ a.
Hạ Nhất Minh lập tức lắc đầu, nói:
- Quả thật vãn bối không biết, xin tiền bối chỉ điểm cho.
Hai tay Đình Thế Quang đặt lên trên đùi, động tác của hắn vô cùng hài hòa, lúc này Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm thấy bản thân trao đổi, giao tiếp với thiên địa còn kém hơn đối phương một bậc a.
- Trong thiên địa, người tu luyện rất nhiều, nhiều đến nỗi không thể kể hết được, nhưng hễ là người bước vào tiên thiên cảnh giới thì đã là siêu phàm thoát tục, nhân trung long phượng.
Thanh âm của Đình Thế Quang không nghiêm trọng, nhưng mang theo cỗ ngạo khí mãnh liệt, cứ vang lên quanh quẩn trong tòa tháp.
- Những người này bay thì có thể lên cửu tầng trời, xuống đất thì có thể xuống tới Cửu U. Vượt ra khỏi phạm trù nhân loại.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại có một mảnh mờ mit, phi thường kỳ quái, hắn có thể cảm nhận được, trong lời nói của lão nhân có một loại cảm giác coi rẻ chúng sanh, tựa hồ cao cao tại thượng. Hình như hắn đã không còn để ý đến tính mạng của người bình thường ở trong lòng nữa.
Nhưng loại cảm giác này cũng không cách nào khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy vừa lòng, thắc mắc trong lòng hắn thật sự nhiều lắm.
Đình Thế Quang đột nhiên ngậm miệng lại, hắn tựa hồ từ ánh mắt của Hạ Nhất Minh cảm ứng được điều gì đó.
Sau một lát, lão cười khổ một tiếng nói:
- Ta thật là hồ đồ, bây giờ nói với ngươi những cái đó để làm gì nhỉ. Chờ trăm năm sau ngươi hẳn sẽ minh bạch đạo lý này thôi.
Dừng lại một chút, lão nói tiếp:
- Nói đơn giản, một khi đạt tới tiên thiên cảnh giới, thân phận của chúng ta sẽ không giống như cách sắp xếp của người bình thường nữa. Chúng ta siêu việt hơn bọn họ, mà tuổi tác của chúng ta lại không phải vấn đề quá lớn, duy chỉ có thực lực cao hay thấp mới là tiêu chuẩn để sắp xếp.
Lúc này thì Hạ Nhất Minh đã có vẻ hiểu ra, nhưng trong lòng hắn vẫn cho như thế là không đúng. Chỉ là hắn cũng không tranh cãi với lão nhân này mà thôi.
- Hạ huynh, ngày sau nếu ngươi gặp phải một người có cùng tu vi, chỉ cần xưng hô trực tiếp tính danh đối phương, chứ không cần tự cho là mình có thân phận kém hơn đối phương.
Đình Thế Quang nghiêm mặt nói.
Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi cũng khẽ gật đầu, nếu như đây là quy củ của những tiên thiên cường giả thì hắn không cần phải phá hư, chỉ cần tuân thủ là được.
Độ tuổi của Đình Thế Quang tuy lớn, nhưng tinh lực lại dư thừa, cùng Hạ Nhất Minh trò chuyện đủ các thể loại từ nam đến bắc, từ tây sang đông, trên trời dưới biển chẳng cái gì là không nói.
Đến bây giờ Hạ Nhất Minh mới biết lão nhân này đã từng đi du lịch khắp mọi nơi, trên cơ bản là đã đi tất cả các nước ở khu vực Tây Bắc này, ngay cả địa phương xa xôi như Đại Thân quốc cũng đã từng đi qua một lần.
Chính vì thế, cho nên lão nhân này mới có tri thức uyên bác như vậy, khiến cho Hạ Nhất Minh cực kỳ hâm mộ.
Nói chuyện vòng vo cả ngày, đề tài lúc này lại quay về Hỏa Ô quốc, Đình Thế Quang đột nhiên thở dài, nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Sao lại đáng tiếc?
- Lão phu vôn tưởng rằng lần này đột phá cực hạn bích chướng là đứa nhỏ Tạ Tri Ân của Tạ gia.
Đình Thế Quang thổn thức mãi không thôi.
Hạ Nhất Minh đột nhiên trừng mắt, cơ mặt co quắp lại.
Trong miệng Đình Thế Quang một người vốn râu tóc đã bạc như Tạ Tri Ân lại biến thành một hài tử, làm cho Hạ Nhất Minh liên tưởng đến diện mạo của Tạ Tri Ân, trong lòng nhất thời nổi lên cảm giác dở khóc dở cười.
Một hài tử to lớn như thế, chỉ sợ cũng là độc nhất vô nhị a.
Đình Thé Quang nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Hạ huynh có thể tiến vào cảnh giới tiên thiên cảnh giới tất nhiên là một chuyện đáng mừng. Nhưng đối với Hỏa Ô quốc của ta mà nói thì Tạ Tri Ân đột phát được mới là chuyện may mắn a.
Nghe thấy vậy, trong lòng Hạ Nhất Minh mặc dù có chút bất mãn, nhưng cũng hiểu được ý tứ trong lời đối phương.
Đột nhiên giọng của Đình Thế Quang thay đổi nói:
- Hạ huynh, nếu ngươi ở trong Hỏa Ô quốc của ta đột phá, như vậy cũng có chút duyên phận với Hỏa Ô quốc, ta cho người chuẩn bị một phần lễ vật, mong ngươi thu nhận.
Dứt lời, lão đưa tay vào trong áo bào, lấy ra một khối hắc thạch, ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua một vòng trên hòn đá nhưng không nhận ra đây là vật gì.
Đình Thế Quang nhìn lại hòn đã, trong ánh mắt hiện ra vẻ không nỡ, nhưng ánh mắt này cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, sau đó sảng khoái đưa khối hắc thạch đến trước mặt Hạ Nhất Minh.
- Chính là chút lễ mọn này, thỉnh Hạ huynh thu nhận.
Hạ Nhất Minh mặc dù không nhận biết được đây là vật gì, nhưng là kẻ ngu ngốc cũng biết vật này khẳng định vô cùng quý trọng, nếu không Đình Thế Quang cũng không lộ ra ánh mắt như vừa xong.
Do dự một chút, hắn nói:
- Đình đại sư, vô công bất thụ lộc, vật này ta không dám nhận a.
Đình Thế Quang nhẹ nhàng cười, nói:
- Hạ huynh, lão phu cũng không có ý đồ gì khác, chỉ là muốn kết giao thêm một vị bằng hữu, chẳng lẽ Hạ huynh lại không thành toàn cho lão phu?
Tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên khối hắc thạch, nói:
- Đây là khối Tinh Cương Từ Mẫu do ngày xửa trong lúc lão phu đi du lịch thiên hạ đoạt được. Mặc dù nó cũng không phải là vật phẩm gì đặc biệt trân quý, nhưng là kim loại có thể thừa nhận tiên thiên chân khí quán chú vào. Hạ huynh nếu có binh khí, thì đem vật này dung nhập vào trong đó là có thể không cần kiêng kỵ binh khí không chịu nổi tiên thiên chân khí quán chú vào nữa.
Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi:
- Đình đại sư, chẳng lẽ binh khí bình thường không thể thừa nhận được tiên thiên chân khí quán chú vào?
Đình Thế Quang cười cười:
- Tiên thiên chân khí có uy lực ra sao? Sắt thép bình thường há có thể thừa nhận được lực lượng của nó?
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên chán Hạ Nhất Minh chảy xuống, trong lòng hắn lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm: "May mắn là hôm nọ mình đem Đại Khảm Đao lưu lại ở trong Tạ phủ, cho nên khi ở trong sơn cốc cũng không đem ra vận dụng, nếu không khi quán chú tiên thiên chân khí vào trong đó, chỉ sợ đã sớm hủy đi cây đao này. "
Lo lắng một chút, rốt cục Hạ Nhất Minh cũng nhận lấy khối hắc thạch:
- Được Đình đại sư ưu ái, như vậy kẻ hèn cũng không nên từ chối, ngày sau nếu Đình đại sư có việc gì cần nhớ đến, kẻ hèn nhất định sẽ làm hết sức.
Đình Thế Quang cười tủm tỉm gật đầu, hắn đối với thái độ của Hạ Nhất Minh rất hài lòng, sau đó lão giảng giải phương pháp sử dụng, tính chất đặc biệt của khối Tinh Cương Từ Mẫu cho Hạ Nhất Minh biết.
Điều khiến cho Hạ Nhất Minh không thể nghĩ đến là phương pháp sử dụng loại Tinh Cương Từ Mẫu này lại cực kỳ đơn giản, chỉ cần đem nó nung chảy thành chất lỏng. Sau đó đem binh khí bình thường đặt vào trong đó là nó sẽ tự động hấp thu.
Loại kim loại thần kỳ như thế này trước nay Hạ Nhất Minh chưa bao giờ nghe nói qua, chỉ là trong lòng Hạ Nhất Minh có chút lo lắng, chỉ bằng vào một khối kim loại ít ỏi thế này liệu có thể dùng cho cây Đại Khảm Đao sao? Nghĩ đến chiều dài kinh khủng của cây đao, trong lòng Hạ Nhất Minh không có nửa điểm nắm chắc.