Mặc dù năm cũ đã qua đi, nhưng tuyết ở trên đỉnh núi vẫn chưa hề tan, nguyên bổn sơn đạo gập ghềnh khó đi thì nay đã không còn nhìn thấy đường nữa.
Hoàn cảnh sống nơi đây khiến cho ngay cả là ở Thiên Trì chủ phong cũng không có bao nhiêu người đi dạo ở xung quanh.
Nhìn thế giới màu trắng nơi đây, trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm cảm thán.
Động Thiên Phúc Địa cùng với Thiên Trì nhất mạch đều cư trú ở vùng núi non, nhưng hoàn cảnh hai nơi này khác xa nhau. Ở Động Thiên Phúc Địa, bởi vì có thần thụ tồn tại cho nên thập nhị động thiên dương danh thiên hạ cùng với bốn mùa đều như mùa xuân - Ấm áp một cách lạ thường.
Đất đai xung quanh phì nhiêu, thậm chí so với những ruộng nước của nông dân còn tốt hơn mấy lần.
Mà Thiên Trì nhất mạch, các đệ tử mặc dù cũng ở trong vùng núi non, nhưng nếu nói về điều kiện nơi đây thì lại kém xa.
Tuy nhiên, do hoàn cảnh hai nơi khác nhau nên diện mạo cũng khác. Nếu so sánh thì đệ tử Thiên Trì nhất mạch lại bưu hãn hơn rất nhiều, không chỉ cao hơn một cái đầu mà chủ yếu là tính cách của bọn họ đều tránh đấu một cách tàn nhẫn cho nên tỷ lệ cao thủ ở đây sản sinh ra cũng cao hơn Động Thiên Phúc Địa.
Đương nhiên nếu so sánh dân cư xung quanh hai ngọn núi thì Thiên Trì nhất mạch còn xa mới đuổi kịp Động Thiên Phúc Địa.
Lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện di chuyển quỷ dị ở trong vùng tuyết trắng. Lần này tới Thiên Trì chủ phong Hạ Nhất Minh đã đem Bạch Mã Lôi Điện cùng với Bảo Trư để lại bên ngoài.
Mặc dù Bảo Trư đối với quyết định của hắn tương đối bất mãn, nhưng có Bách Linh Bát cùng Bạch Mã Lôi Điện ở cạnh nó cũng không làm ra được chuyện gì lớn.
Mấy cái nhấp nhô, Hạ Nhất Minh đã gần tới đỉnh ngọn núi đang chui vào sâu trong lớp sương mù
Mặc dù sương mù nơi đây hơi dày đặc, nhưng với kinh nghiệp vụ hải ở Quỷ Khốc Lĩnh, Hạ Nhất Minh đối với đám sương mù này trên cơ bản là miễn dịch.
Động tác của hắn nhanh như chớp, nhanh chóng bay lên đỉnh núi, đồng thời hắn thả ra thần niệm của mình, lặng lẽ cảm ứng thiên địa chi lực ở phụ cận quanh đây.
Từ khi có thể phóng thích ra thiên địa chi uy, Hạ Nhất Minh đối với thiên địa chi lực vô cùng mẫn cảm. Hán thậm chí còn có thể cảm nhận được mình hấp thu thiên địa chi lực có thuộc tính gì.
Điều này trươc kia chưa từng xảy ra.
Từ từ, Hạ Nhất Minh cảm ứng được, ở trong lớp sương mù quả nhiên có Kim hệ lực lượng cường đại.
Nam Cương Vạn Trượng Lưu Ly động có Hỏa chi thần lực, Bắc Cương Băng Cung có Thủy Chi Thần Lực, trong trung tâm đại địa có Thông Thiên Bảo Tháp ẩn chứa Thổ chi thần lực,, sang tới hướng đông của đại lục có Động Thiên Phúc Địa với Mộc chi thần lực, còn tọa lạc ở phương Bắc nơi chủ phong của Thiên Trì nhất mạch lại có Kim chi thần lực.
Bỗng nhiên, Hạ Nhất Minh tựa hồ như phát hiện ra mình cùng với thiên địa chi lực có một mối liên lạc thần kỳ nào đó.
Năm loại lực lượng cường đại của thế giới phương Đông bị năm đại môn phái chiếm giữ, tổng bộ của cả năm môn phái này đều kiến tạo trên những thần lực này. Hơn nữa, các môn phái này đều có thủ đoạn để sử dụng những luồng thần lực khổng lồ đó.
Mặc dù giống như thủ đoạn cuối cùng của Phất Lan Khắc Lâm khi phát động Quang chi thần lực, nhưng có thể làm được những điều này thì có thể biết được thực lực của các môn phái cao tới mức nào.
Bất quá, theo Hạ Nhất Minh biết để bố trí một trận pháp thần kỳ cũng không phải là cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong có thể làm được, mà phải do cường giả trong thần đạo mới bố trí được.
Dưới tán cây đại thụ không ai phải chịu nắng cả, nếu như không có các thần đạo cao thủ ngày trước làm ra một chút động tác để chống đỡ thì các đại môn phái đó cũng không thể tồn tại tới tận bây giờ.
Đang đinh thì cước bộ của Hạ Nhất Minh đình chỉ lại, hai tai hắn hơi giật giật, trên mặt lộ vẻ hồ nghi.
Bây giờ Hạ Nhất Minh đối với thiên địa chi lực vô cùng mẫn cảm.
Cảm giác của hắn vượt qua cả cực hạn của Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả, bởi vì hắn trong lúc vận dụng thiên địa chi uy mà có được cho nên các cao thủ cùng giai mới không thể so sánh nổi.
Hơi mơ hồ, Hạ Nhất Minh cảm nhận được ở trên Thiên Trì chủ phong không chỉ có một cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên, mà có đến hai người.
Trong đó một người không nghi ngờ gì chính là Đế Thích Thiên, mà người còn lại đã làm cho Hạ Nhất Minh phải giật mình.
Nếu hắn không đoán sai người này hắn đã gặp hai lần chính là Hoàng Tuyền lão tổ.
Nghĩ đến vị thiên hạ đệ nhất thích khách này Hạ Nhất Minh hơi có chút động tâm.
Bản thân Hạ Nhất Minh cùng với lão đã từng liên thủ gây phiền toái cho hai vị cường giả phương Tây, nhưng hai người đều biết chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi. Một khi hợp tác chính thức chấm dứt thì hai người bọn họ sẽ lập tức trở thành địch nhân.
Nếu như là ở địa phương khác thì Hạ Nhất Minh còn có chút kiêng kỵ, khi không nắm chắc giết được lão thì chưa người nào nguyện ý đắc tội với một sát thủ.
Nhưng lúc này thì khác, Hạ Nhất Minh nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.
Nếu như mình dẫn theo Bạch Mã Lôi Điện, Bảo Trư và Bách Linh Bát cùng thần đạo Ngưng Huyết Nhân đến đây mai phục, hơn nữa Đế Thích Thiên nguyện ý cùng hắn liên thủ như vậy cho dù Hoàng Tuyền lão tổ có mọc cánh ở trên lưng cũng đừng hòng thoát khỏi cái chết. Hoặc Đế Thích Thiên khoanh tay đứng nhìn, bản thân Hạ Nhất Minh cũng có thể mượn địa hình đặc thù xung quanh là đã nắm giữ hơn nửa thành giết được đối phương.
Đang lúc trong lòng Hạ Nhất Minh liên tục suy nghĩ, thanh âm của Đế Thích Thiên đột nhiên vang lên:
- Nguyên lai Hạ huynh đệ đã đến, mau mời lên đây.
Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, biết bản thân mình vừa rồi do tâm tình dao động cho nên không tránh khỏi hô hấp có chút rối loạn chính vì thế mới bị phát hiện.
Nhẹ nhàng phất hai cánh tay áo, thân hình Hạ Nhất Minh đã lúc ẩn lúc hiện di chuyển nhanh hơn.
Ánh mắt hơi đảo qua tển đỉnh núi, quả nhiên là ở trên đỉnh núi Đế Thích Thiên đang ngồi đối diện với Hoàng Tuyền lão tổ. Xem bộ dáng của hai người thì phỏng chừng đã ở chỗ này một thời gian khá dài.
- Hắc hắc, nghĩ không ra Hoàng Tuyền huynh cũng ở đây, thật sự là hạnh ngộ. - Hạ Nhất Minh như cười như không nói.
Cát Ma Phàm Thù chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh một lúc, sau một lát thở dài nói:
- Lần này gặp lại, khí tức của Hạ huynh đã hơn xa so với lần trước, hiển nhiên là luôn cố gắng tu luyện, quả thật là chuyện đáng mừng.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, trong lòng thầm nghĩ ánh mắt của lão gia hỏa này vô cùng độc đáo a, chỉ liếc mắt qua một cái đã phát hiện ra thực lực của mình cao hơn trước. Chỉ là khiến cho hắn phải hoài nghi chính là lão gia hỏa này không biết có ý đồ gì?
Đế Thích Thiên mỉm cười, chỉ vào một chiếc ghế đá không người ngồi gần đó, nhẹ giọng nói:
- Hạ huynh đệ, mời ngồi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh mặc dù không có chút hào cảm nào với Hoàng Tuyền lão tổ, nhưng vì mặt mũi của Đế Thích Thiên cho nên hắn cũng không tiện gây khó dễ ngay tại đây.
Đi tới bên cạnh hai người, Hạ Nhất Minh ngồi xuống, hơn nữa không chút do dự nói:
- Đế huynh, ngài biết người này là ai sao?
Đế Thích Thiên bật cười, nói:
- Vị này chính là người sáng tạo ra Hoàng Tuyền môn, được xưng là thiên hạ đệ nhất thích khách Hoàng Tuyền lão tổ Cát Ma Phàm Thù.
Hạ Nhất Minh gật đầu, ánh mắt dần có chút bất thiện, nói:
- Lúc trước khi Hạ mỗ còn chưa tấn giai Cửu Cửu Trọng Thiên, từng gặp qua hắn, được hắn ưu ái mà đuổi giết mấy ngàn dặm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lúc hắn nói những lời này giọng nói có chút lạnh lẽo, tựa hồ tùy thời đều có thể trở mặt. Còn Cát Ma Phàm Thù lại giống như lão tăng nhập định, cũng không vì ngữ khí khiêu khích của Hạ Nhất Minh mà phản kích.
- Hạ huynh đệ, lão phu hỏi một câu, ngươi và ta lần đầu tiên gặp nhau ở đâu? - Cát Ma Phàm Thù hỏi.
Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng đáp:
- Cửu U chi địa.
- Khi lần đầu tiên gặp nhau ngươi đang làm chuyện gì vậy?
Hạ Nhất Minh chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói rõ:
- Truy sát Vũ gia lão tổ.
- Sau khi lão phu đuổi giết không được ngươi có lập tức rời đi không?
Sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút khó coi, nói:
- Ngươi cùng Long Xà đại chiến một hồi cuối cùng dẫn tới tình cảnh lưỡng bại câu thương, hiển nhiên là phải mau chóng rời đi.
Cát Ma Phàm Thù mỉm cười, hắn cất cao giọng nói:
- Hạ huynh, nếu ngươi ở trường hợp của ta, có người tới Hạ gia trang của ngươi đuổi giết những bằng hữu của mình, như vậy ngươi sẽ làm thế nào?
Hạ Nhất Minh đã hiểu được ý tứ của lão thích khách này, bất quá hắn cũng không có bất cứ lời nào để chi ra rằng đối phương sai. Nêu như hắn gặp phải cảnh một vị Ngũ Khí đại tôn giả tới Hạ gia trang chém giết người thân của mình, như vậy dù là đại tôn giả đó là ai thì hắn cũng không có khả năng làm như không thấy.
Đế Thích Thiên cười ha hả, lập tức phá vỡ cục diện căng thẳng đang diễn ra, nói:
- Hạ huynh đệ, ta biết ngươi cùng Cát Ma môn chủ có chút hiểu lầm, bất quá đều là chuyện nhỏ, xin hãy lấy đại cục làm trọng mà tạm thời buông bỏ ân oán cá nhân. Nếu thật sự muốn đánh nhau thì xin hai vị để sau khi sự kiện Thiên Niên Băng Đảo chấm dứt.
Hạ Nhất Minh giật mình một chút, nói:
- Hoàng Tuyền lão tổ cũng muốn đi Băng Đảo sao?
Đế Thích Thiên khẽ gật dầu nói:
- Băng Đảo là tài phú của cộng đồng các cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên trong thiên hạ, chỉ cần tu vi võ đạo đạt tới cảnh giới này là có tư cách tiến vào.
Hắn nhìn về phía Cát Ma Phàm Thù cười xin lỗi nói:
- Cát Ma môn chủ, ngày trước đám người lão phu chưa thông báo cho ngươi mà lén lút tụ hội cũng là do tình thế bắt buộc. Do ngươi và Gia Phỉ Nhĩ Đức đều tu luyện công pháp cường đại nhất của Hắc Ám hệ, cho nên chỉ cần hơi tới gần một chút là có thể ảnh hưởng tới quá trình tu luyện của Viên cô nương. Bất quá, chúng ta cũng không ngờ tới lại dẫn tới nhiều chuyện hiểu lầm như vậy, thật sự là người định không bằng trời định.
Cát Ma Phàm Thù cười khổ một tiếng, nói:
- Quả thật người định không bằng trời định, nếu lão phu sớm biết thiên phú của Hạ huynh mạnh như thế, đám người lão phu làm sao có thể lựa chọn hắn làm địch nhân chứ.
Hắn nói những lời này mặc dù có chút làm mình bị yếu thế, nhưng dù sao cũng là lời nói từ trong nội tâm phát ra làm cho Hạ Nhất Minh vui vẻ, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ngạo khí. Ngay cả thiên hạ đệ nhất thích khách Cát Ma Phàm Thù ở trước mặt hắn cũng phải cúi đầu, chuyện này vinh quang tới mức nào cơ chứ?
Cát Ma Phàm Thù đột nhiên than nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ huynh, kỳ thật lần này lão phu đến đây ngoại trừ muốn cùng ngươi tạm thời gác bỏ thù hận ra thì còn muốn nói lời cảm ơn với ngươi.