Hạ Nhất Minh chớp mắt vài cái , cuối cùng khẳng định chính mình cũng không có nhìn lầm.
Bảo Trư trước mắt , vẫn chỉ là một chú Trư thông minh họat bát , mà lại không có một chút khí tức , hay mùi vị của linh thú .
Mặc dù là tận mắt nhìn thấy, nhưng Hạ Nhất Minh lại vẫn như cũ khó có thể đem bản thân con Heo này với khí tức khổng lồ khi nãy so sánh làm một được.
Nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Bảo Trư , Hạ Nhất Minh dường như là lầu bầu nói: "Vừa rồi là tiếng rống của ngươi sao?"
Bảo Trư ngay lập tức liên tục gật đầu , cái hình dáng biểu hiện khoa trương của nó , làm cho Hạ Nhất Minh trong lòng chợt nãy sinh cảm giác buồn cười , nhưng mà vừa nghĩ tới khí tức khủng bố của nó , Hạ Nhất Minh thật sự là cười không nổi.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh cau mày nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi rốt cuộc là có lai lịch gì?? Ngay cả Cự Mãng cũng để mặt mũi cho ngươi"
Thực ra Hạ Nhất Minh cũng biết, Cự Mãng lui bước , cũng không phải bị vũ lực của Bảo Trư dọa . Dù sao, hai bên thể tích chênh lệch như thế , thực lực cũng khác nhau quá rõ rệt, mặc dù khí tức Bảo Trư trên người quả thật khủng bố, nhưng đó cũng chỉ là thiên phú mà thôi , chứ không phải là lực lượng thật sự .
Nếu như nói Bảo Trư có thể đánh bại Mãng Xà , cho dù là giết Hạ Nhất Minh hắn cũng không tin.
Như vậy có thể làm cho Cự Mãng rút lui , nguyên nhân duy nhất chỉ có một : lai lịch của Bảo Trư.
Hạ Nhất Minh đem Bảo Trư nâng lên trong tay, nghiêm túc quan sát từ trên xuống dưới , từ trái qua phải cẩn thận đánh giá , cuối cùng nói: "Ta biết......
Bảo Trư động tác ngay lập tức dừng lại ,đôi mắt to tròn thậm chí còn có một chút vẻ khẩn trương .
Hạ Nhất Minh vẻ mặt uy nghiêm nói: "Ngươi, không phải một con Heo bình thường."
"Phịch.." , bảo heo từ trên tay hắn , nặng nề té ngã xuống đất , nét mặt hiện rõ sự bất mãn , sau đó chân như được lắp đặt lò xo nhảy dựng lên.
Trong đôi mắt nhỏ của nó biểu hiện sự tức giận . Nhưng mà, khi nó ngẩng đầu lên, lại thấy được ánh mắt Hạ Nhất Minh đang nhìn về nơi xa xăm , trong miệng của hắn lẩm bẩm nói: "Bất kể ngươi là một con Trư bình thường cũng được , hay là không giống bình thường cũng được , ngươi luôn luôn là Bảo Trư của ta."
Bảo Trư sửng sốt, trong mắt sắc mặt giận dữ tan biến , lại xuất hiện hình dáng tươi cười ngây ngô lúc trước.
"Bách huynh, Bảo Trư giao cho ngươi, ta đi ra ngoài trước." Hạ Nhất Minh thân hình khẻ nhúc nhích, đã một lần nữa hướng phía ngòai biên giới Quỷ Khóc Lĩnh chạy vội mà đi.
Lần này, ,mặc cho hắn tiêu hao sức lực trong việc đối phó Cự Mãng . Tốc độ của hắn cũng là cực nhanh , so với việc sử dụng Tỏan Địa Chi Thuật vẫn không có cách nào cùng việc phi hành trên mặt đất so sánh được .
Nếu như là ở dãy núi trùng trùng điệp điệp , sử dụng Tỏan Địa Chi Thuật chứng thật là lựa chọn tốt nhất . Nhưng nếu là ở vùng đồng bằng trống trãi , sử dụng Tỏan Địa Chi Thuật phi hành trong thời gian dài , căn bản chính là chuyện đùa
Rời khỏi Quỷ Khóc Lĩnh , Hạ Nhất Minh thở ra một hơi thật dài, đem trong lòng tất cả lo ngại toàn bộ dứt bỏ, hướng phía bờ vực mà chạy tới .
Tai hắn run lên,đã phát hiện âm thanh di động của một người đang hướng hắn mà đến.
Đây đích thực là một vị cao thủ . Vị cao thủ này cũng không xa hướng Hạ Nhất Minh cho lắm , hắn khóe miệng chợt tươi cười , tràn đầy sự vui mừng
Bởi vì hắn đã nhận ra , người này phát huy thân pháp , cùng với Gabri lần trước truy kích hắn giống nhau như đúc , không có chút nào khác biệt.
Gabri, vị Tôn Giả đến từ phương Tây lại một lần nữa cùng hắn chạm trán.
Tuy nhiên lần này, Hạ Nhất Minh trong lòng đã không còn mang một nỗi sợ hãi.
Thân hình của hắn trong lúc đó nhanh hơn lên, điều này cũng không quan hệ việc sử dụng Phong hệ lực lượng đứng đầu thân pháp ,mà chính là dùng sức lực thân thể để mà phi hành , nhưng phát ra tốc độ so với lúc trước thực khác xa một trời một vực.
Một khi thăng cấp Tôn Giả , tất cả lực lượng và kỹ năng của Hạ Nhất Minh đều có sự đột phá , làm cho hắn đạt tới một cảnh giới mới.
Mặc dù loại lực lượng này ở trước mặt Cự Mãng không tính là gì , nhưng mà hắn lại biết, mình cùng trước kia dù sao vẫn là có sự bất đồng.
Hai chân khẽ giậm một cái trên phiến đá , Hạ Nhất Minh đã đằng không bay lên , cứ như vậy vững vàng đứng ở trên đỉnh núi .
Cho tới giờ khắc này, Gabri mới vội vội vàng vàng xuất hiện.
Cơ thể của hắn trong nháy mắt ngừng lại, nhìn về phía Hạ Nhất Minh trong ánh mắt xuất hiện sự kinh ngạc một cách kỳ dị.
Nhưng cho dù là đem hắn chém thành trăm mảnh , cũng tuyệt đối không thể tin Hạ Nhất Minh có thể trong vòng mười ngày đem Ngũ Hành Hoàn sương mù hóa, cho nên mặc dù cảm nhận được xảy ra biến hóa nào đó trên người Hạ Nhất Minh , nhưng trên mặt như cũ vẫn là sự kêu căng của Tôn Giả đại nhân vật
"Ngươi lại có thể sống sót đi ra?" Gabri kinh ngạc nói .
Hạ Nhất Minh thầm hừ một tiếng, nói: "Tại hạ sống sót đi ra, chẳng lẽ làm cho các hạ thất vọng sao?"
Gabri cất tiếng cười to, nói: "Ngươi có thể sống sót đi ra, bổn tọa thật sự không biết có bao nhiêu cao hứng đây , chỉ là bổn tọa có một chút không nghĩ ra, Nó đã tỉnh lại , làm sao ngươi có thể trốn ra được."
Hạ Nhất Minh trong lòng khiếu động, lập tức hiểu Đông Tây phương tôn giả , chắc chắn đều là biết sự tồn tại của Cự Mãng , hơn nữa càng hiểu ra sâu sắc lực lượng của nó , cho nên mới không dám vượt giới hạn .
Hơi cười , Hạ Nhất Minh nói: "Gabri các hạ, ngươi có từng cùng Nó gặp mặt qua?"
Gabri sắc mặt biến đổi, tức giận hừ một tiếng, nói: "Nói hươu nói vượn, nếu như là cùng Nó từng gặp qua ,ta còn có thể đứng nơi đây sao??."
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, thầm nghĩ : "Hạ mỗ vừa gặp qua Nó, mặc dù chỉ nhìn thấy cái đuôi thôi , nhưng dù sao xem như cũng đánh nhau ,trạm chán qua ,không những Hạ mỗ chẳng những còn sống,mà còn chiếm đọat được một cái sừng của nó nữa."
Đương nhiên, loại lời này hắn thà rằng để ở trong bụng, cũng sẽ tuyệt đối không nói ra.
Gabri hai mắt đột nhiên sáng ngời, nói: "Hạ Nhất Minh, bổn tọa vẫn là câu nói cũ , chỉ cần ngươi đem phương pháp chống lại Âm Sát Khí giao ra đây , như vậy bổn tọa có thể thả ngươi một con đường sống."
Hạ Nhất Minh bật cười khanh khách, nói: "Gabri, ở chúng ta phương Đông, có một câu đó là "Nói khóac không biết ngượng" . Hôm nay, ta đã muốn cho ngươi thấy , chân chính ý tứ của lời nói này."
Hắn hít sâu một hơi, tiến nhanh phía trước , tung thẳng một quyền vào ngực đối phương .
Trong một quyền này của hắn , nháy mắt đã tề tụ tòan bộ chân khí của bản thân .Đây là hắn sau khi thăng cấp tôn giả cùng đồng cấp cao thủ đánh nhau , do đó một quyền này trút hết tòan bộ sức lực.
Chung quanh không khí đều trở nên đông cứng lại , cái loại mạnh mẽ giam cầm lực lượng tràn ngập ở khắp mọi nơi trong không gian.
Gabri sắc mặt trong lúc đó biến đổi , hắn mặc dù không thể tin nhưng lại tuyệt đối không nhận lầm, lực một quyền này cùng với việc tạo thành giam cầm lực chung quanh , chỉ có Tôn Giả mới có khả năng phát huy được.
Trong lúc còn đang thất thần ,một quyền của Hạ Nhất Minh đã đi tới trước ngực của hắn.
Gabri hú lên quái dị, hai tay của hắn vung ra , vừa bày ra bộ pháp phòng ngự ,đã cảm thấy một luồng lực bạo phát truyền đến hai tay hắn . Thân hình của hắn dội ngược lại phía sau , xa xa trên mặt đất còn sót lại hơn muời dấu chân người , sau đó mới miễn cưỡng đứng lại.
Đến tận đây, trong mắt của hắn không che dấu được vẻ hoảng sợ, nhìn về phía Hạ Nhất Minh ánh mắt giống như là đang nhìn một con Viễn Cổ Cự Thú.
Mười ngày trước cùng Hạ Nhất Minh đánh nhau, hắn rõ ràng thấy được Hạ Nhất Minh vừa mới sương mù hóa thần binh chỉ là vẻn vẹn có một chút lực lượng mà thôi.
Nhưng mà chính là sau mười ngày, hắn chẳng những đã triệt để lên đến cấp bậc tôn giả cảnh giới, với lại uy năng một quyền đó , so với Gabri vị Tôn Giả đã thăng cấp mấy chục năm càng muốn mạnh mẽ hơn.
Giờ phút này, trong lòng hắn có duy nhất một ý nghĩ chính là, kẻ gia hỏa này có phải là nhân lọai hay không ? Hạ Nhất Minh cười một tiếng dài, trong tiếng cười có một sự sảng khóai vô cùng. Cổ tay hắn vung lên, ngay lập tức một mảnh sương mù tuôn ra, trong nháy mắt liền đã hình thành Ngũ Hành Hoàn .
Gabri mắt rốt cục trợn tròn lên ,chứng kiến toàn bộ quá trình Hạ Nhất Minh hóa thần binh . Hắn cuối cùng đã khẳng định trước mặt hắn không còn là Hạ Nhất Minh của mười ngày trước nữa , mà chính là một Tôn gỉa hang thật giá thật
Hạ Nhất Minh cổ tay run lên, Ngũ Hành Hoàn xoay tròn dữ dội , hắn giơ Ngũ Hành Hoàn lên cao , chân khí tòan thân bắt đầu vận chuyển vào bên trong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngũ Hành Hoàn ngoại tầng xoay tròn không ngừng, phát ra vô cùng vô tận quang mang chói mắt ,giống như trên bầu trời từng tia nắng chiếu rọi xuống mặt đất ,hướng về phía Gabri không nhanh không chậm , nhắm đỉnh đầu mà đánh tới.
Gabri sắc mặt biến đổi lớn, hắn không cần nghĩ ngợi đưa ra hai tay,ngay lập tức xuất hiện một đạo sương mù rồi sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một kiếm một thuẫn .
Một thanh cự kiếm , một thân người gần như tòan bộ đều được che sau tấm Đại Thuẫn đó .
Đây chính là điển hình vũ khí của Phương Tây cao thủ ,nhưng mà nếu xét về trình độ rèn luyện thần binh lợi khí , người phương Tây năng lực rèn luyện so với phương Đông còn kém xa một bậc . Gabri giơ đại thuẫn lên nghênh tiếp luồng lực như mưa sao băng ùn ùn trút xuống.Mặc dù trên tấm Đại Thuẫn do ma sát với lực lượng của Ngũ Hành Hòan ,nhưng dù sao cũng kgông để một tia lực nào có thể tiếp xúc hắn . Trong lòng hắn thóang buông lỏng xuống , đã cảm thấy một luồng cự lực khác lại đánh tới . Thóang nhìn về phía trước hắn thấy Hạ Nhất Minh đột nhiên giơ cao Ngũ Hành Hoàn lên , ra sức nện vào Đại Thuẫn . làm cho Gabri hướng về phía sau lùi lại mấy bước
Hạ Nhất Minh đã quyết tam không buông tha cho người này , hắn khua Ngũ Hành Hoàn trong tay , giống như là sử dụng cây búa để đóng đinh ,càng không đi xuống thì dụng lực càng nhiều .
Bề mặt Đại Thuẫn của Gabri khá rộng lớn , tùy tiện vung tay, Hạ Nhất Minh điều có thể đánh trúng mục tiêu . Mà mỗi lần đánh trúng , sự tức giận của hắn cũng bớt đi một phần ,sự tức tối vì bất lực khi đối mặt với Cự Mãng vừa rồi ngay lập tức tan biến không còn chút gì .
Sau khi bị Cự Mãng truy kích ,sự tin tưởng vào bản thân của hắn đã giảm đi rất nhiều ,tuy nhiên vào khoảnh khắc nàyở trên người Gabri , Hạ Nhất Minh đã tìm lại đuợc sự tự tin lúc xưa .
Hắn đã lấy vị tôn giả đáng thương này làm bàn đạp , đi một bước mạnh mẽ tạo lập lại lòng tin tưởng.