Lúc này trong mắt bạch mã kia tràn đầy sát khí hung mãnh, bị ánh mắt của nó nhìn tới cho dù là Vũ lão tiên sinh cũng không tự chủ được mà run lên.
Trên cổ bạch mã đeo theo một đầu heo nhỏ, khi bạch mã ngưng lại đầu heo này nhanh như chớp đã bò tới lưng, với ánh mắt tò mò nhìn quanh như muốn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Ái Nhĩ Duy Tư sắc mặt phát lạnh, cự kiếm vung lên, mang theo sát khí phô thiên cái địa chém xuống.
Lôi điện ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, chiếc sừng trên đỉnh đầu lóe lên, một luồng lôi điện tím ngắt bắn thẳng về phía lão.
Ba vị cường giả tới từ phương Tây xa xôi khẳng định không thể nghĩ ra, đầu bạch mã kỳ dị kia nắm giữ lực lượng lôi điện cường đại như vậy.
Luồng lôi điện tím ngắt trong nháy mắt đã bắn thẳng tới trước mặt Ái Nhĩ Duy Tư, vị cao thủ cường đại này sắc mặt đại biến, lão cẳn bản không kịp né tránh, đại kiếm trong tay chém xuống, hung hăng cùng nó va chạm.
Nếu lực lượng khác va chạm cùng cự kiếm lúc này tám chín phần sẽ tiêu tán vô tung, bất quá lực lượng lôi điện khác biệt, nó chạy dọc theo cự kiếm của Ái Nhĩ Duy Tư công kích tới.
Vị tây phương cường giả này gào lên một tiếng bi thảm, cự kiếm trong tay hóa thành vô số quang mang dung nhập vào thân thể, bản thể lão lấy tốc độ nhanh nhất lui lại phía sau. Tạp Tân Lợi cùng Ma Đặc Kỳ trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, ban đầu còn có chút khinh thường bất quá lúc này đã tiêu biến sạch.
Lấy thân phận cùng địa vị của bọn họ, cho dù là Thánh thú cũng gặp qua không ít. Truyện Nhưng thánh thú có thể xuất ra lực lượng lôi điện như thế này quả thực là độc nhất vô nhị.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, trong lòng đầy vẻ đắc ý.
Lực lượng của Lôi điện ngay cả người đứng dưới Nhân đạo đỉnh cấp như Thần Toán Tư cũng phải hâm mộ, lẽ nào ba vị Tây phương cường giả có thể so đo.
Đương nhiên cũng do Ái Nhĩ Duy Tư coi thường nếu không lão tuyệt đối không chật vật như vậy.
Vũ lão tiên sinh nghiêm mặt, lão lui ra sau vài bước, cũng không biết huy vũ ra sao mà mảnh vụ khí màu hồng kia đã hoàn toàn tiêu tán.
Nếu Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện đã xuất hiện, Bình Âm Thạch dĩ nhiên không còn tác dụng nữa.
Sau khi vụ khí tán hết,đám đệ tử Vũ gia đều ngơ ngác nhìn lại nơi này. Bọn họ vừa rồi không nghe được bất cứ âm thanh nào, cho dù là căn phòng sụp đổ cũng không có tiếng động nào truyền ra. Bất quá biến cố lúc này đủ để tất cả phải chú ý tới.
Vũ lão tiên sinh trầm giọng hỏi:
- Người vừa rồi sử dụng, hắn là hỏa pháo?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Lão tiên sinh nhãn lực thực tốt. Đúng là hỏa pháo.
Vũ lão tiên sinh thở dài một tiếng, nói:
- Không ngờ kỹ thuật của Tây Bắc phát triển như vậy, lão phu thật sự không tính đến.
Hạ Nhất Minh cười cười, nói:
- Vũ lão tiên sinh. Vật này không phải tới từ Tây Bắc mà sản phẩm kỳ công mật nghệ của Đông Hải Bông Lai Đảo, Đông Hải hỏa pháo.
Hạ Nhất Minh không khỏi âm thầm đắc ý trong lòng. Bản thân hắn học hỏi từ Hoắc Đông Thành chút ít, không ngờ lúc này có thể sử dụng.
Vũ lão tiên sinh khẽ gật đầu, nói:
- Đông Hải là nơi duy nhất lão phu chưa từng đi qua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lão thở dài một tiếng, ánh mắt ác liệt hơn, theo sau âm thanh trở lên vang dội:
- Tất cả đệ tử Vũ gia nghe lệnh. Giết hết bọn họ.
Một ngón tay lão chỉ thẳng về phía đám người Hạ Nhất Minh.
Các đệ tử Vũ gia sau khi ngẩn ra lập tức trở lên điên cuồng.
Trong tim trong mắt bọn họ, Vũ lão tiên sinh như vị thần cao cao tại thượng, mệnh lệnh của lão không ai không phục tùng, không ai không dốc sức.
Hơn trăm người từ bốn phương tám hướng mãnh liệt công tới, từ miệng bọn họ âm thanh réo gọi đông bọn càng lúc càng nhiều, chỉ nháy mắt đã bao vây đám người Hạ Nhất Minh. Biến cố này lập tức kinh động cả thành vệ, vô số nhân mã cũng chạy vội tới.
Đám người Vũ lão tiên sinh bay lên cao, phi kiếm của bọn họ vần vũ trên không, năm vị
Ngũ Khí Tôn giả cứ như vậy điều khiển phi kiếm công kích Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, Ngũ sắc quang mang lóe sáng cực hạn nhất thời đánh bay nhóm người đầu tiên. Những người này bị Ngũ Hành Hoàn đánh bay lên cao, tuyệt đối lành ít dữ nhiều.
Nhưng dường như đám người phía sau không nhìn thấy, bọn họ vẫn tiếp tục liều mạng lao tới công kích.
Từ phương xa truyền lại tiếng vó ngựa như sấm nổ, hai tai Hạ Nhất Minh run lên, hắn mặc dù trong lòng không sợ hãi nhưng cũng có chút cảm thấy khó hiểu.
Những người kia hẳn là thiết kỵ thủ vệ kinh thành, để bọn họ đối phó người thường còn có thể, nhưng đối phó với Tiên thiên cường giả đã đủ đi nạp mạng, đối phó Tôn giả... chuyện này thật sự chưa từng xảy ra.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn, vị Vũ lão tiên sinh kia sau khi ngưng tụ Ngũ hành thân thể phải chăng đầu óc bị hỏng mất rồi?
Quang mang bao vây mười trượng bao phủ Hạ Nhất Minh hình thành vòng bảo hộ trong suốt, hắn tức giận hừ một tiếng, gằn từng chữ nói:
- Đi chết đi
Âm thanh của Hạ Nhất Minh truyền xa như sấm nổ trong lòng mọi người.
Lúc này từ già đến trẻ thân thể không nhịn được mà run lên, trái tim cuồng nhiệt của bọn họ có cảm giác được chút lạnh lẽo.
Nhưng âm thanh Vũ lão tiên sinh tiếp tục vang lên trong không trung:
- Giết.
Vô số người đồng thời gào lên một tiếng này, bọn họ tựa hồ như bị ác ma chiếm cứ thân thể, không chút nào sợ hãi vọt tới.
Hạ Nhất Minh sắc mặt tái xanh, sát khí của hắn không phải nhắm tới đám người này mà là vị Vũ lão tiên sinh lạnh nhạt lơ lửng trên không kia.
Lớp đầu tiên xông tới va chạm cùng Ngũ sắc quang mang lại một lần nữa bắn ngược ra, tiếng kêu thảm thiết từ miệng họ so với tốc độ bắn ngược lại còn chậm hơn, thân thể họ mạnh mẽ va chạm với đám người phía sau.
Nhưng những người phía sau lúc này vẫn liều mạng tiến tới. Bọn họ không chút để ý giẫm đạp lên thân thể đồng bọn, ánh mắt chỉ có một mục tiêu trước mắt.
Từng lớp từng lớp bắn ngược ra nhưng càng lúc càng đông đảo, lúc này tính mạng đã không còn quý giá mà giống như cỏ vậy.
Trên không trung, Ái Nhĩ Duy Tư nhíu mày hỏi:
- Vũ lão tiên sinh tôn kính. Biện pháp này của ngài có tác dụng sao?
Bất luận Tôn giả phương Đông hay phương Tây tâm linh tu luyện đều đạt tới tình trạng vững chắc như núi, nếu không như thế bọn họ sao có khả năng quang hóa thần binh.
Trong mắt bọn họ tính mạng của những người kia chỉ giống kiến hôi, cho dù chết nhiều hơn cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của bọn họ.
Nếu không như vậy các lão quái vật kia đã san bằng Quỷ Khốc Lĩnh, sao còn có thể lưu lại nơi máu tanh như vậy cho hậu bối tu luyện.
Bởi thế bọn họ vô cùng nghi ngờ dụng ý trong cách làm của Vũ lão tiên sinh. Dù nhiều người hơn nữa cũng không có khả năng tạo thành thương tổn đối với Hạ Nhất Minh.
Vũ lão tiên ính khóe miệng nhếch lên, nói:
- Người này tuổi trẻ, biện pháp này khẳng định có tác dụng.
Nghe được những lời này, ba vị cường giả Tây phương liếc mắt nhìn nhau, Hạ Nhất Minh tuổi còn trẻ sao?
*****
Hạ Nhất Minh vung một tay, Ngũ sắc quang mang tiếp tục lóe lên biến thành vong bảo họ đánh bay đám người kia.
Hắn mơ hồ đoán được dụng ý của Vũ lão tiên sinh, nhưng hắn không thể không thừa nhận bản thân có thể nhìn nhiều tính mạng mất đi như vậy.
Bởi hắn hạ thủ lưu tình nên chỉ chốc lát xung quanh đã hình thành một biển người, thân thể hắn lúc này như giọt nước giữa lòng đại dương.
Lôi điện đột nhiên hí lên một tiếng, trên thân thể nó phát ra ánh sáng tím nồng đậm.
Vòng sáng tìm này lấy nó làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra bồn phía.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lóe sáng, hắn dĩ nhiên không cảm nhận được lực lượng nào công kích tới. Bởi vậy có thể thấy được, bạch mã đối với năng lực khống chế lôi điện đã đạt tới trình độ khó tin.
Công kích cảu đội ngũ đột nhiên thay đổi, những tử sĩ kia không tiếp tục lão tới nữa mà bắt đầu ngã xuống.
Khi luồng sáng tím này lan ra tới đâu tình huống ở nơi đó cũng phát sinh tương tự như vậy.
Lực lượng lôi điện cường đại tới mức ngay cả Ngũ khí Tôn giả Ái Nhĩ Duy Tư cũng không chịu nổi, người thường có thể sao?
Trong nháy mắt, phạm vi mười trượng quang người Hạ Nhất Minh đã không còn một người sống sót.
Ngay cả khi ánh sáng mặt trời gắt gao chiếu xuống cũng không ngăn được hàn ý bốc lên trong lòng mọi người.
- Giết.
Âm thanh lạnh như băng lần nữa vang lên.
Vô số người giẫm đạp vào thi thể dồng bạn, tiếp tục lao về phía trước.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh xanh mét, hắn nhảy lên lưng Lôi điện, bất luận thế nào cũng phải phá vây mà đi. Về phần đám người trên đầu,sau này hắn sẽ thanh toán đủ.
Nhưng ánh mắt thoáng nhìn thấy được bảo trư, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Hạ Nhất Minh giận dữ hét lên:
- Bảo trư, uy vũ.
Bảo trư run lên, cố gắng súc tích lực lượng trong lồng ngực,cái miệng mở lớn.
Sau khi rời khỏi Hạ gia trang, Hạ Nhất Minh sớm đã đưa ra lệnh cấm bảo trư hống loạn. Nhưng lúc này hắn không chút do dự bài trừ cấm lệnh này.
Tiểu bảo trư lúc này tựa hồ không hề bình thường nữa, trên thân thể nó phóng ra cỗ khí tức kinh người.
Theo sau bảo trư nhắm thẳng Ái Nhĩ Duy Tư trên không trung, mở miệng...
- Hống...