- Tiền bối. Ngài không ngại nói thẳng như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự tin tưởng của vãn bối sao?
Hai người thực lực tương đương giao đấu, nếu một bên tự tin không đủ như vậy không cần phải đánh tiếp nữa.
Hòa Dân cười cười nói:
- Sự tin tưởng của ngươi bị ảnh hưởng rồi sao?
Hạ Nhất Minh tươi cười nói:
- Không có.
Khi hắn vừa nói những lời này vẻ mặt không chút suy nghĩ giống như đang nói tới một chuyện không chút nào quan trọng vậy.
Hòa Dân hài lòng gật đầu. Nhìn được thái độ lãnh đạm này của Hạ Nhất Minh, lão biết Hạ Nhất Minh cũng không để chuyện này trong lòng. Nếu trong lòng không có chút nào để ý lẽ nào sự tự tin lại ảnh hưởng đây?
- Kim Chiến Dịch tại Đại Thân uy danh hiển hách, là nhân vật ngàn năm có một tại Linh Tiêu Bảo Điện. Với thiên phú của hắn ngày sau ắt không thể hạn lượng.
Hòa Dân trầm giọng nói:
- Hắn am hiểu nhất chính là Thổ, Kim, Thủy tam hệ công pháp, trong đó Kim hệ công pháp am hiểu nhất.
Chân mày Hạ Nhất Minh khẽ động, hắn biết Hòa Dân nói những lời này kỳ thực là đang nhắc nhở mình về những ưu điểm của Kim Chiến Dịch.
Đối với Kim Chiến Dịch, Hạ Nhất Minh vốn không biết nhiều, ngoại trừ cảm nhận được sự cường đại của gã ngoài ra không biết chút gì. Mặc dù khi đuổi theo Thiên Trì tôn giả, đối với thân pháp của Kim Chiến Dịch, Hạ Nhất Minh cũng chứng kiến qua nhưng cơ bản vẫn rất mù mờ về người này.
Hòa Dân mặc dù chỉ nói vài câu nhưng Hạ Nhất Minh trong lòng đã hình thành một hình ảnh rõ ràng hơn.
- Hạ Nhất Minh, sau khi củng cố cảnh giới, ngươi có thể thẳng tay đánh với Kim Chiến Dịch một trận đối với ngươi mà nói cũng là một chuyện tốt.
Hòa Dân lại mở miệng nói.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Tiền bối. Cùng cao thủ đồng giai giao thủ ít nhiều cũng có chỗ tốt chứ.
Hòa Dân trên mặt xuất hiện vẻ phức tạp, lão khẽ thở dài:
- Lão phu nghe Ngả huynh nói qua, ngươi kiêm tu Ngũ hành lại có được Ngũ Hành Hoàn. Mặc dù ngươi lúc này đã ngưng tụ được Tam hoa nhưng lão phu hi vọng ngươi có thể tạm hoãn Tụ đỉnh lại.
Hạ Nhất Minh nghe được những lời này trong lòng mâu thuẫn tới cực điểm.
Sau khi đem Tụ đỉnh thành công, thực lực bản thân sẽ theo đó nhảy vọt, cũng đại biểu cho việc từ đó về sau hắn chính thức bước vào cao thủ đỉnh cấp trên thế giới này, khi đó cùng Kim Chiến Dịch giao đấu kết quả có thể biết trước.
Nhưng trong Tam hoa mà Hạ Nhất Minh ngưng luyện được có một đóa Phong chi hoa.
Đóa hoa này không thuộc về Ngũ hành, nếu sử dụng để Tụ đỉnh sẽ ảnh hướng tới việc phát huy hoàn toàn uy lực của Ngũ Hành Hoàn.
Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Nhất Minh nói:
- Tiền bối. Kỳ thực việc ngưng tụ ba đóa hoa còn lại vãn bối cũng không tuyệt đối nắm chắc.
- Ngươi lúc này đã có Hỏa, Thổ chi hoa, mà Thổ có thể sinh Kim, ngươi kế tiếp nên nghiên cứu Kim hệ công pháp. Có lẽ ngươi sẽ tiếp tục có đột phá.
Hòa Dân khẽ lắc đầu nói:
- Kim Chiến Dịch am hiểm nhất chính là Kim hệ công pháp. Kim hệ khí thế mạnh mẽ, đặc biệt hắn xuất ra cơ hồ đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ. Khi ngươi cùng hắn đánh một trận nên có cố gắng học hỏi, đây chính là một cơ hội tốt.
Hạ Nhất Minh trong lòng đại động, thậm chí hắn còn xuất hiện cảm giác muốn thử nghiệm ngay.
Hòa Dân từ trên người lấy ra một quyển bí tịch tiện tay ném đi.
Hạ Nhất Minh tiếp lấy, hắn đọc được phía trên hàng chữ: Kim hệ công pháp tu luyện tâm đắc.
Hạ Nhất Minh giật mình, loại " tâm đắc" này hắn đọc qua không ít, đặc biệt tại Tổ sư đường trên Hoành Sơn có không ít những ghi chép loại này.
Bấy quá người ta đưa tới là có ý tốt, hắn dĩ nhiên không có ngu ngốc tới mức khiến đối phương khó chịu.
Nhẹ nhàng khai mở, Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn xuống.
Chậm rãi ánh mắt của hắn dần trở lên ngưng trọng, chỉ trong thoáng chốc đã tràn ngập kinh hỉ.
Hạ Nhất Minh không biết người viết ra bí tịch này là ai nhưng hắn có thể khẳng định đó chính là một vị Tôn giả kiêm tu Hỏa, Thổ, Kim tam hệ.
Với cường giả ngưng tụ Tam hoa, Kim hệ vốn rất ít ỏi. Ngay cả Hoành Sơn nhất mạch có được ba vị Tụ đỉnh cường giả nhưng không ai tu luyện Kim hệ trong ba loại thuộc tính công pháp.
Về phần Nhất đường thiên cường giả, mặc dù cũng có người tu luyện Kim hệ công pháp nhưng đối với cảm ngộ về Kim hệ sao có thể sánh cùng Tam hoa tụ đỉnh Tôn giả.
Bí tịch này đối với Hạ Nhất Minh tuyệt đối là một báu vật vô giá.
Trong miệng khẽ lẩm nhẩm gì đó, Hạ Nhất Minh thậm chí còn không tự chủ được muốn thử một chút. Sau một lát hắn đột nhiên bừng tỉnh, nơi này không phải là nơi thích hợp cho việc nghiên cứu vũ kỹ.
Ngẩng đầu nhỉn được vẻ mặt tán thưởng của Hòa Dân, hiển nhiên lão đối với hành động vừa rồi của Hạ Nhất Minh không chút bất mãn nào.
- Vãn bối nhất thời mê mẩn, xin tiền bối thứ lỗi.
Hạ Nhất Minh âm thầm thở dài nhưng vẫn cung kính nói.
Hòa Dân khoát tay áo, cười nói:
- Lão phu và ngươi đều là kẻ tu luyện, một lòng hướng tới võ đạo, đó cũng là gốc rễ của sự thành công. Lão phu nếu vì thế mà trách cứ ngươi chẳng phải là tự đánh mất thể diện của mình sao.
Dừng lại một chút ánh mắt lão đầy hảo cảm nhìn Hạ Nhất Minh nói:
- Lão phu nghe nói ngươi sử dụng Kim hệ tiên thiên chiến kỹ nhưng lại có thể phát ra Không gian trói buộc. Bởi vậy lão phu không cho ngươi bí tịch chiến kỹ mà đưa cho ngươi nghiên cứu tâm đắc của các Tôn giả về phương diện này. Hi vọng nó đối với ngươi sẽ có trợ giúp.
Hạ Nhất Minh hành lễ thật sâu, nói:
- Đa tạ ý tốt của tiền bối. Vãn bối vô cùng cảm kích.
Những lời này của Hạ Nhất Minh quả thực phát ra từ tận đáy lòng.
Lúc này hắn đã ngưng luyện thành công Hỏa, Thổ nhị hoa, theo thuyết tương sinh bước tiếp theo dĩ nhiên nên thử ngưng luyện Kim chi hoa.
Bí tịch Kim hệ tâm đắc của Tôn giả tam hệ đối với Hạ Nhất Minh quả thực vô cùng giá trị. Đối phương lần đầu gặp mặt đã tặng lễ vật quý giá như vậy, mặc dù Hạ Nhất Minh biết lão vì lo lắng kết quả trận đấu với Kim Chiến Dịch nên mới xuất ra phần lễ vật này nhưng hắn cũng vô cùng cảm kích.
Hòa Dân cười ha hả, nói:
- Lão phu đã nói xong. Việc sau này thế nào phải xem thành tựu của chính ngươi rồi.
Trong đầu Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện ý nghĩ, hắn lập tức hỏi:
- Hòa tiền bối, Kim Chiến Dịch đuổi theo vị kia hắn sẽ không thành công chứ.
Trong mắt Hòa Dân xuất hiện vẻ ngạo nghễ, nói:
- Ngươi yên tâm, cho dù đuổi tới chân trời hắn cũng đừng mong bắt được.
Nghe những lời quả quyết này, Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu được, người Kim Chiến Dịch đuổi theo hẳn cũng là một vị Tôn giả cường đại.
Khi nghĩ tới Kim Chiến Dịch truy đuổi nhân vật như vậy, Hạ Nhất Minh tự nhiên xuất hiện cảm giác dở khóc dở cười. Nếu để Kim Chiến Dịch biết thân phận người gã đuổi theo chỉ sợ gã sớm quay đầu bỏ chạy rồi.
Hòa Dân xoay người, vung tay áo muốn rời đi, nhưng đột nhiên ánh mắt lão dường như phát hiện điều gì đó.
Trong lòng lão không khỏi hoảng hốt, thân thể nháy mắt dừng lại.
Với thực lực của Hòa Dân chân chính đứng dầu đám Tôn giả, nhưng không ngờ có người vô thanh vô tức tới nơi này, nếu không phải vừa rồi ánh mắt quét qua, lão thậm chí còn không phát hiện được sự tồn tại của đối phương.
Trong nhất thời vị lão nhân này ngoài khiếp sợ còn là vô cùng phẫn nộ.
Lão hừ lạnh một tiếng, hai chân nháy mắt như đinh ghim chặt xuống đất, âm thanh thoát ra từ khẽ răng:
- Đi ra.
Hạ Nhất Minh giật mình, hai tai run lên nhưng không phát hiện bất cứ âm thanh nào.
Hắn như phát ngốc nhìn Hòa Dân, trong lòng vô cùng kính nể. Thật không hổ là Tôn giả, không ngờ có thể phát hiện ra kẻ địch ẩn núp kỹ như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng sau một trận gió thổi qua, ngoài âm thanh lá cây xào xạc cũng không có bất cứ động tĩnh lạ thường nào.
Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi lấy làm kỳ lạ, bất quá với thân phận lão nhân trước mặt lẽ nào lại ăn nói ba hoa.
Sắc mặt Hòa Dân dần chuyển sang xanh ngắt, lão cười hắc hắc một tiếng nói:
- Nếu các hạ không phân biệt tốt xấu, lão phu đành phải tự mình ra tay vậy.
Khi Hạ Nhất Minh nghe được những lời này của Hòa Dân trong lòng hắn không khỏi ớn lạnh.
Hình tượng lão nhân dễ gần trong lòng hắn bỗng chốc chuyển biến nghiêng trời lệch đất, nếu như chỉ nghe giọng nói thậm chí Hạ Nhất Minh còn liên tưởng tới gã sát thủ kinh khủng ngày trước Tư Mã Âm.
Tới lúc này Hạ Nhất Minh mới biết, vị Tôn giả này cũng chẳng phải người thiện lương gì, bất quá hôm nay bản thân hắn đại biểu cho Thiên Trì thậm chí là cả Tây Bắc nên mới được vài phần coi trọng của lão mà thôi.
Hòa Dân vung tay lên, một đạo quang mang như tia chớp vẽ trên không trung, xuyên qua một thân đại thụ sau đó bạo phát ra.
Đây vốn là Thủy lực lượng không ngờ được Hòa Dân súc áp thành một mũi tên nước, hơn nữa trong mũi tên này còn ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, Hạ Nhất Minh cảm thấy đây mới chân chính là lực lượng.
Mà Hòa Dân có thể làm được điều này có thể thấy được trình độ của lão tới đâu.
Chẳng qua sau khi xuyên thủng đại thụ, ngoài âm thanh mũi tên bạo liệt cũng không có bất cứ động tĩnh nào khác.
Trên mặt Hòa Dân xuất hiện vẻ khó tin, thân hình lão chớp động đã xuất hiện bên cạnh gốc đại thụ kia.
Ngay cả với định lực của lão lúc này cũng không khỏi kinh ngạc.
Trước mắt lão trên mặt đất ngoại trừ dấu vết bạo liệt của thủy tiễn ngoài ra không còn bất cứ dấu vết nào khác.
Lúc này lão mới biết, thì ra bản thân đã nhìn lầm rồi.
Tới lúc này, Hòa Dân tin tưởng rằng lão đã nhìn nhầm, bởi không ai có thể dưới sự chú ý của lão mà vô thanh vô tức rời đi.
Hạ Nhất Minh sau khi tới gần gốc đại thụ ánh mắt đảo một vòng, bên trong không giấu vẻ hoài nghi.
Hòa Dân mặc dù sống mấy trăm tuổi, da mặt đã dày như tường thành lúc này cũng có đôi chút xấu hổ.
Lão cười ha ha nói:
- Lão phu vừa rồi nhìn lầm. Hạ Nhất Minh, lần sau gặp lại.
Lời còn chưa dứt thân thể lão đã lập tức biến mất trên sơn đạo gập ghềnh không chút tung tích.