Sau khi ngũ hành hoàn phân tán, hình thành trong không trung năm đóa hoa, mỗi một đóa ẩn chứa năng lượng tương đương với thực lực của một vị tôn giả. Càng đáng sợ hơn chính là chúng hỗ trợ lẫn nhau hết sức khắng khít. Nếu một đóa hoa bị công kích lập tức nhận được sự hỗ trợ từ bốn đóa kia.
Trừ khi có thể cùng lúc công kích cả năm đóa hoa tương đương với năm vị tôn giả nếu không cơ bản đừng hòng phá vỡ được chúng.
Hơn nữa dưới sự thể hiện của ngũ hành chi hoa, Hạ Nhất Minh hoàn toàn không cần phải vận dụng chút chân khí nào hết. Nếu Hạ Nhất Minh mà đem chân khí bản thân hòa nhập với năng lượng của năm đóa hoa thì uy lực của chúng còn mạnh hơn nữa.
Nhưng như Sở Hao Châu nói, ngũ hành chi hoa mới được ngưng tụ, chưa có công pháp khống chế nó nên uy lực chưa phát huy được tới một nửa.
Hai người cùng có thực lực tương đương, nhất định phải có công pháp tương ứng hỗ trợ thì mới có thể phát huy toàn bộ uy lực. Cho dù thua kém về nội kình hay chiến kỹ đều không thể bù đắp được khuyết điểm.
Lúc này Hạ Nhất Minh giống như một người tu luyện nội kình tới tầng thứ mười nhưng lại khôgn hề có công pháp để thi triển.
Vì vậy khi đối địch với người khác cũng chỉ dùng sức mạnh là chính, khôgn hề có chút kỹ xảo.
Nhưng cho dù như thế thì thực lực của Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa biểu hiện vẫn làm Sở Hao Châu khen ngợi không ngớt. Nếu sau này hắn có thể nắm được một chiến kỹ nào đó, thì ngay cả Sở Hao Châu cũng không dám nói có thể áp chế được hắn nữa hay không. Bàn tay hơi rung lên một cái, ngũ hành hoàn liền biến mất.
Sở Hao Châu gật đầu liên tục. lão biết Hạ Nhất Minh có thể làm được như thế chứng tỏ đã khống chế được nó.
Một người mới đột phá tôn giả được hai năm mà đã khống chế một thanh thần khí phảng chế tốt đến mức độ như vậy, cho dù là sở Hao Châu cũng phải khâm phục.
Lão chợt nhớ tới một việc liền hỏi:
- Hạ lão đệ! Thực ra thì ngươi trở thành tôn giả cũng không được bao lâu. Theo lý mà nói thì cũng chỉ có thể tìm cách củng cố cảnh giới mà thôi. Nhưng hôm ở dưới đáy biển sao ngươi lại không tu luyện trong tử khí?
Hạ Nhất Minh gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Lão ca! Thực ra lúc đầu ta cũng đã thử tu luyện trong tử khí. Nhưng khôgn biết tại sao, có cố thế nào ta cũng không hề thấy nó có tác dụng, thậm chí còn kém hơn cả tu luyện ở bên ngoài. - Nghe thấy vậy ánh mắt Sở Hao Châu có phần ngạc nhiên. Nếu không phải do Hạ Nhất Minh nói thì lão còn lâu mới tin. Suy nghĩ một chút, Sở Hao Châu thở dài nói:
- Lão đệ! Thiên phú của ngươi hoàn toàn khác thường.
Hạ Nhất Minh nghe thấy vậy, dở khóc dở cười, lắc đầu. Hắn trầm ngâm một chút rồi chuyển sang việc khác nói:
- Lão ca! Theo ta được biết thì Ngũ hành môn truyền thừa xuống cũng còn hai đại môn phái đó là Động THiên Phúc Địa và hoàng thất Đại Thân. Nhưng muốn có được bí tịch khống chế Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa từ bọn họ là việc rất khó.
Hai đại môn phái đó có thực lực rất mạnh. Mà Ngũ Hành Đại Luân Hồi từ ngàn năm trước đã được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất kỳ công. Chẳng biết hai môn phái này có giữ được bí tịch đầy đủ của nó không. Vì vậy, Hạ Nhất Minh cũng chẳng tin tưởng có thể tìm được bí tịch. Sở Hao Châu cay mày, trong lòng lão hết sức kiêng kỵ với hai môn phái này.
Đảo mắt vài cái lão chợt nói:
- Lão đệ! Ngươi chẳng nói Kỳ Liên song ma cũng tu luyện Ngũ Hành Đại Luân Hồi hay sao?
Hạ Nhất Minh biến sắc vội nói:
- Lão ca! Kỳ Liên song ma cũng coi như là bằng hữu của tiểu đệ. Hơn nữa su phụ của bọn họ là Phiền Thạc tôn giả có tu vi cao thâm khó lường mà Động Thiên Phúc Địa lại càng mạnh. Chúng ta khôgn thể có ý xấu với họ, nếu không rất dễ chuốc lấy họa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Hao Châu khẽ lắc đầu nói:
- Lão đệ! Ngươi hiểu nhầm ý ta rồi. Ý của ta là nếu khôgn thể có được bí tịch thì khôgn ngại giao thủ với bọn họ nhiều hơn nữa. - Lão dừng lại một chút ròi cười nói:
- Ngươi không nhớ khi lần đầu thấy lão ca thi triển chân khí tạo ra khải giáp, ngươi cũng có thể mô phỏng lại hay sao? Năng lực đó mà không dùng thì quả là đáng tiếc . - Hạ Nhất Minh giật mình, hiểu ngay ý của lão.
Nếu không thể có được bí tịch thì chỉ còn cách học trộm. Dù sao bằng vào năng lực học tập của chính mình, tối thiểu cũng nắm giữ được một chút ảo diệu.
Có điều, Hạ Nhất Minh nhanh chóng nhíu mày, bất đắc dĩ nói:
- Lão ca! Bây giờ, Kỳ Liên song ma đã trở thành tôn giả, tiểu đệ cho dù tới tận nơi thỉnh giáo bọn họ cũng không chắc đã đồng ý. - Sở Hao Châu cười to mấy tiếng nói:
- Sau này có lẽ sẽ như thế. Nhưng trong khoảng thời gian này, cho dù ngươi không muốn động thủ chỉ sợ bọn họ cũng chẳng bỏ qua cho ngươi đâu.
Hạ Nhât Minh ngạc nhiên đang định hỏi tại sao thì hai tai khẽ rung động một chút, mở miẹng cười khổ.
Từ hướng kinh thành truyền tới một luồng hơi thở rất mạnh. Hơn nữa người đó đang dùng tốc độ cực nhanh chạy tới đây.
Không cần hỏi cũng biết đó là do vừa rồi Sở Hao Châu và hắn đã phóng xuất ra hơi thở quá mạnh nên bị đám cao thủ trong kinh thành cảm ứng được.
Kỳ Liên song ma là người ngoài đến đây nên trong lòng có chút cố kỵ, giả như không nghe thấy chữ Vũ gia chắc chắn sẽ khôgn thể bàng quan. Cho dù là hai người bọn họ thử chiêu ở đây thì cũng phải phái người tới để xem xét. Cổ tay Hạ Nhất Minh run lên một cái, ngũ hành hoàn liền hóa thành mọt làn sương mù, chui vào trong cơ thể.
Quả nhiên một lúc sau, Vũ Vô Thường đã từ xa chạy tới, trên mặt điểm một nụ cười khổ nói:
- Không ngờ hai vị có hứng ở đây thí chiêu. - Hạ Nhất Minh cười dài nói:
- Vũ huynh! Chúng ta nhất thời ngứa tay nên động thủ một chút. Để nguơi chê cười rồi.
Vũ Vô Thường khoát tay nói:
- Hạ huynh! Nghe nói hai ngươi đi phòng luyện khí chắc là để đoán tạo thần binh. Không biết kêt quả thế nào?
Hạ Nhất Minh mỉm cười, lấp lửng nói:
- Vũ huynh! Ngươi hiểu lầm rồi. Chúng ta vào đó chỉ để chôi đùa một chút mà thôi.
Vũ Vô Thường cười ha hả nói:
- Thì ra là thế. - Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn thì còn lâu mới tin. Nhưng nếu Hạ Nhất Minh cũgn khôgn định nói rõ thì hắn cũng không thể hỏi tiép được.
Quay đầu nhìn Sở Hao Châu , hắn do dự một chút nói:
- Hạ huynh! Hội giao dịch đã kết thúc. Chúng ta ở đây một tháng sau đó sẽ lên đường tới Tây Bắc. - Hạ Nhất Minh ngẩn người nói:
- Một tháng! Vì sao phải chờ lâu như vậy?
Hắn xa nhà đã hơn hai năm. Tuy trước đây cũng đã có đi xa, nhưng là vẫn ở trong vùng Tây Bắc. Còn lần này, hắn lại đi khỏi, tới Linh Tiêu bảo điện, Quỷ Khốc lĩnh và Bồng Lai tiên đảo. Lúc này, trong lòng hắn chỉ muốn nhanh chóng được về nhà.
Vũ Vô Thường chớp chớp mắt nói:
- Hạ huynh! chỉ có một tháng, làm sao lại vội vàng như thế? - Hạ Nhất Minh ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì mà phải chờ một tháng? - Vũ Vô Thường khôgn biết nói thế nào, cười khổ nói:
- Hạ huynh! Chẳng lẽ ngươi khôgn biết lịch sử của cuộc ước hẹn với Nam Cương hay sao?
Hạ Nhất Minh quay đầu lại nhìn Sở Hao Châu, chỉ thấy lão huơ tay cười nói:
- Lão đệ! Sau khi tiến vào Sinh Tử giới hai đến ba năm, tất cả tôn giả của hai phương ĐÔng Tây đều tới Nam Cương để tỷ thí. Đây cũng chính là một cơ hội để khảo nghiệm tu vi bản thân, hiếm khi có người nào từ chối. - Hạ Nhất minh ngạc nhiên nói:
- Lão ca! Tại sao lại chọn vào lúc đó?
- Bởi vì Sinh Tử giới của phương Đông và Thiên Đường Địa Ngục của phương Tây đều mở ra cùng ngày. Cho nên đến lúc đó là vừa khớp.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Hắn có cảm giác hai địa phương này có liên quan đến nhau. Nhưgn bằng vào thực lực của bản thân thì không thể tìm ra được.
Vũ Vô Thường trầm giọng nói:
- Hạ Huynh! Mội người rất khó có cơ hội tụ tập với nhau vì thế mà thời gian một tháng này sẽ dành cho chúng ta trao đổi vũ kỹ. Ngươi đừng xem thường một tháng này, bất luận là sau àny chúng ta đi vào Sinh Tử giới hay luận võ ở Nam Cương cũgn đều có tác dụgn rất lớn.
Hạ Nhât Minh sực nhớ tới vừa rồi Sở Hao Châu đã từng nói trong khoảng thời gian này, cho dù hắn khôgn muốn thì người khác cũng sẽ không để yên. Xem ra, Sở Hao Châu đã biết chuyện này từ trước chỉ có điều khôgn nói rõ mà thôi. Quay đầu lại nhìn thấy Sở Hao Châu mỉm cười gật đầu, hai tay thuận thế đẩy về phía trước một cái.
Mặc dù Vũ Vô Thường nhìn thấy nhưng không hiểu được ý nghĩa của hành động đó. Nhưng Hạ Nhất Minh lại có thể hiểu được, đó là Sở Hao Châu muốn nói cho hắn cứ thuận nước xuôi dòng, nhân cơ hội này giao thủ với Kỳ Liên song ma mà học một chút chiến kỹ. Suy nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh dò hỏi:
- Vũ huynh! Mấy người hác Huyết có ở lại hay không? - Vũ Vô Thường nào biết Hạ Nhất Minh hỏi thế thực ra là để hỏi về Kỳ Liên song.
Hắn cười ha hả nói:
- Hạ huynh yên tâm! Tất cả mọi người đều không bỏ qua cơ hội này. Hác Huyết huynh chắc chắn sẽ không ngoại lệ. - Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu nói:
- Vũ huynh! Khi nào các ngươi bắt đầuß
- Sáng sớm ngày mai. Nếu Hạ huynh muốn tham gia, đến lúc đó Vũ mỗ sẽ đến mời có được không?
Hạ Nhất Minh liền nói:
- Không dám. - Vũ Vô Thường vẫn giữ nguyên ý kiến của mình. Bất chợt hắn nhỏ giọng nói:
- Hạ huynh1 Ngày mai chỉ có đám tân tôn giả chúng ta tham gia, vì vậy không muốn có mặt người ngoài. - Hạ Nhất Minh nhìn nét mặt hắn rồi nghĩ tới bạch mã, Sở Hao Châu và Bách Linh Bát mà âm thầm cười khổ.
Xem ra , mấy kẻ đó mà xuất hiện đối với đám tôn giả mới này sẽ tạo thành áp lực cực lớn.