Mục lục
Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhất Minh dần bình tĩnh lại. Tất cả mọi chuyện hôm nay gặp phải đối với Hạ Nhất Minh đều vô cùng kích thích. Cho dù là một cường giả Nhất đường thiên cũng khó có thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng một cường giả Nhất đường thiên cũng hơn cao thủ hậu thiên rất nhiều. Sau cơn khiếp sợ ban đầu liền nhanh chóng bình tĩnh lại như cũ.
- Các hạ muốn viên đá màu trắng đó làm gì? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
- Để ta có thể tiến hóa.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Câu trả lời chẳng hề có đầu có đuôi nên hắn không thể hiểu được. Ánh mắt quái nhân lóe lên như hiểu được khúc mắc của Hạ Nhất Minh, hắn nói tiếp:
- Các ngươi ăn cơm để lớn lên còn ta thì cần đá sinh lực để phát triển. Ngàn năm rồi ta chưa từng được thấy đá sinh lực.
Hạ Nhất Minh rùng mình. Ánh mắt hắn vô cùng quái dị. Nếu những điều quái nhân nói là thật thì hắn không phải là con người nữa.
Sống hơn một ngàn năm chắc chắn là một lão quái vật. Nhưng sống một lão quái vật sống hơn ngàn năm mà không ăn cơm thì là cái loại gì?
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- Nếu cho ngươi viên đá sinh lực kia thì ta được cái gì?
Tiếng nói của quái nhân vang lên:
- Ta là một tên lính đánh thuê. Chúng ta có thể thực hiện một cuộc giao dịch: ngươi cung cấp đá sinh lực cho ta. Còn ta lại cung cấp cho ngươi sự phục vụ.
Hạ Nhất Minh chớp chớp đôi mắt. Hắn đột nhiên phát hiện có thể hiểu được ý của quái nhân, nhưng một số từ mà người đó dùng lại rất mới.
- Ngươi cung cấp cho ta sự phục vụ thế nào?
- Ta có thể làm người bảo vệ cho ngươi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười. Sau khi nói chuyện một lúc với quái nhân, Hạ Nhất Minh bắt đầu trở nên can đảm. Mặc dù, hắn không thể xác định người này là thứ gì. Nhưng chỉ cần có thể nói chuyện thì chẳng có gì phải sợ.
- Các hạ! Ta có thể tự đảm bảo an toàn cho mình. - Hạ Nhất Minh vô cùng tự tin. Mặc dù vừa mới giao đấu với nhau chẳng có bên nào chiếm ưu thế nhưng Hạ Nhất Minh vẫn tự tin có thể bảo vệ được bản thân. Hơn nữa, người này cũng không hề động thủ cướp đoạt một lần nữa, chứng tỏ hắn chẳng mạnh hơn Hạ Nhất Minh là mấy.
Ánh mắt người người nọ lại phát ra một tia sáng. Hạ Nhất Minh chăm chú quan sát. Hắn phát hiện, mỗi khi người này suy nghĩ ánh mắt lại phát ra tia sáng.
Một lúc sau, người đó mở miệng, nói:
- Nếu như ngươi cho ta đá sinh lực, ta có thể giúp bạn ngươi cải thiện gien, để nàng đạt tới một trạng thái tốt nhất.
Hạ Nhất Minh cảm thấy rất khó chịu. Những lời người đó nói hắn không thể hiểu hết được. Mặc dù biết nó liên quan tới Viên Lễ Huân nhưng hắn không hiểu được ý nghĩa của nó. Cau mày, Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lúc, nói:
- Các hạ! Chúng ta nói chuyện một lúc rồi nhưng không biết phải xưng hô thế nào cho tiện?
Người kia liền phát ra liên tục những tiếng rất lạ. Hạ Nhất Minh có thể đoán được đó là một loại ngôn ngữ, nhưng vấn đề là hắn chẳng hề hiểu gì hết.
Thấy Hạ Nhất Minh không hề có phản ứng, người đó liền nói:
- Ngươi có thể gọi ta là trạng thái tiến hóa số một trăm lẻ tám.
Hạ Nhất Minh giật mình, biến sắc. Mặc dù hắn không thể hiểu được trạng thái tiến hóa là gì nhưng số một trăm lẻ tám thì có thể nghe thấy. Chẳng lẽ còn có một trăm lẻ bẩy người nữa giống như người này?
Tuy hắn là cường giả Nhất đường thiên nhưng so với người này cũng chẳng hơn được chút nào. Nếu còn có một trăm lẻ bảy người như thế thì chẳng phải tương đương với một trăm lẻ tám cường giả Nhất đường thiên hay sao?
Nghĩ tới điều này, đừng nói là Hạ Nhất Minh cho dù có mặt Chiêm Thiên Phong cùng với Trác Vạn Liêm ở đây cũng sẽ sợ đến vỡ mật.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh cố gắng kìm chế cảm xúc, nói:
- Bách Linh Bát (Một trăm lẻ tám) tiên sinh. Ngài còn một trăm linh bẩy người bạn nữa sao?
Trạng thái tiến hóa số một trăm lẻ tám lắc lắc đầu, nói:
- Bạn ta không chỉ có một trăm lẻ bảy người.
- Vậy ngài có bao nhiêu người bạn? - Hạ Nhất Minh tiếp tục hỏi.
- Nhóm tiến hóa đầu tiên có một ngàn người. Nhóm thứ hai có thể chế tạo ra hay không, ta cũng không biết. - Bách Linh Bát ngập ngừng nói:
- Do nguyên liệu quý thiếu rất nhiều nên đặc tính của nhóm thứ hai chưa chắc đã đạt được mười phần trăm.
Hạ Nhất Minh chú ý khi Bách Linh Bát kể chuyện. Từ ngữ mà hắn sử dụng cũng không phải là sinh ra hay là huấn luyện... Mà là chế tạo.
Chẳng lẽ một trăm lẻ tám người này là do người khác chế tạo ra? Nhưng chuyện này vô cùng hoang đường. Người nhân tạo... Có thể tin được không đây?
Tay hắn đưa lên ngực một chút. Xòe ra, trong tay hắn xuất hiện một viên đá nhỏ màu trắng.
Trước khi rời khỏi cốc, Hạ Nhất Minh đã đập vỡ mười viên đá nhỏ màu trắng. Trừ một viên đá đeo trên cổ Viên Lễ Huân, hắn cầm chín viên đá còn lại. Tám viên được hắn cất vào trong không gian giới chỉ, còn một viên thì để ở ngoài.
Thấy viên đá trắng trong tay Hạ Nhất Minh, hai mắt Bách Linh Bát lại sáng lên.
- Trước tiên, ngươi nói cho ta lai lịch của mình. Sau đó, ta sẽ quyết định có trao đổi viên đá này với ngươi hay không.
Hạ Nhất Minh cao giọng nói. Nhưng muốn trao đổi lấy vật gì thì hắn cũng chẳng biết.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, lỗ tai hơi lay động một chút. Nhưng cuối cùng hắn đành thôi không cố nữa.
Quái nhân chẳng hề có tiếng tim đập, hô hấp, máu chảy... Ngay cả tiếng rung của khí quản cũng không có. Vì thế, người này có nói dối thì cũng chẳng làm cách nào có thể phát hiện được. Cho dù Hạ Nhất Minh có là thần tiên đi chăng nữa vẫn không thể biết được hắn có nói dối hay không.
- Được! Ta sẽ nói cho ngươi. - Bách Linh Bát chẳng hề suy nghĩ, nói.
Nghe hắn kể chuyện Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng choáng váng.
Một trăm linh tám người này đến từ một quốc gia vĩ đại. Trong quốc gia đó, mỗi người đều có một tập hợp gien hết sức hoàn mĩ. Mặc dù, hắn cũng không hiểu điều này nghĩa là như thế nào nhưng vẫn có thể đoán là bọn họ rất mạnh.
Ngoại trừ điều đó, Hạ Nhất Minh còn nghe thấy ở trong quốc gia đó có rất nhiều thần khí có các công dụng khác nhau.
Chúng có thể giúp một người bay lượn như chim trên trời. Có thể khiến cho một người bình thường chạy nhanh hơn cả một con khoái mã. Lại có thể giúp người ta sống như cá dưới đáy biển.
Tóm lại, trong quốc gia của hắn, chưa có chuyện gì mà không thể làm được.
Còn lai lịch của hắn lại càng thêm kỳ lạ.
Quả nhiên, không ngoài suy nghĩ của Hạ Nhất Minh, hắn là do con người chế tạo ra, thực chất là một loại máy móc nào đó.
Sau khi chế tạo ra, hắn được phái đi thăm dò những nơi chưa có dấu chân người. Hạ Nhất Minh nghĩ thầm nơi đó chắc là điểm cuối cùng của vùng núi Tây Bắc. Trong truyền thuyết thì nơi đây có những loài linh thú siêu cấp sống thành đàn.
Cho dù là cường giả như Vu Kinh Lôi khi nói tới nơi này cũng hết sức nghiêm trọng, kèm theo một chút sợ hãi.
Một nơi khiến cho cường giả Nhất đường thiên cũng phải sợ hãi thì đủ biết nó nguy hiểm như thế nào.
Liếc mắt nhìn Bách Linh Bát, hắn thầm nghĩ: cho tên này đi thăm dò là chính xác nhất.
Tất nhiên, còn rất nhiều đồ vật cho dù Bách Linh Bát giải thích thế nào Hạ Nhất Minh vẫn không đoán ra được. Có điều, hắn vẫn hiểu được một chút.
Sau khi Bách Linh Bát ngồi trên một cái công cụ để thăm dò những nơi hoang vu thì phát hiện một hiện tượng kỳ lạ. Bất ngờ, hắn bị đẩy tới đây.
Theo như giải thích của hắn thì đây là trạng thái xuyên qua đặc biệt. Nhưng Hạ Nhất Minh có nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu là xuyên qua cái gì.
Từ đầu đến cuối, cho dù Bách Linh Bát nói bao nhiêu điều khó hiểu thì từ ngữ của hắn vẫn cứ đều đều như vậy. Cuối cùng, hắn chậm rãi nói:
- Đầu tiên, chúng ta tiến vào trạng thái người cơ khí. Muốn tiếp tục tiến hóa, chúng ta cần có loại đá sinh lực hiếm có trong vũ trụ. Lúc ta đến đây đã phát hiện được ba viên. Chúng ẩn chứa nguồn năng lượng tinh túy trong vũ trụ nên giúp ta tiến hóa hơn xa đồng bọn về lực lượng và trí tuệ. Để tiến hóa thêm, ta muốn có nhiều đá sinh lực hơn nữa.
Nói xong, hắn im lặng chờ đợi quyết định của Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một lúc. Hắn có cảm giác đây là một cơ hội, nhưng nó cũng chứa đầy nguy hiểm.
Mặc dù, Bách Linh Bát có hình dạng của con người nhưng thật ra hắn là một loại khí giới. Nhưng loại khí giới này có điểm đặc biệt nên mới làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy hứng thú.
Còn Lữ Tân Văn có lẽ khi gặp Bách Linh Bát chắc chắn là không thể chịu nổi.
- Bách Linh Bát tiên sinh! Các bạn của ngài có đến đây không?
- Không! Ta đã mất liên lạc với chúng.
Giọng nói của Bách Linh Bát chẳng hề có một chút thương xót. Nhưng nghĩ tới việc hắn không phải là một con người, Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy chuyện này hết sức bình thường. Muốn một loại binh khí có tình cảm là chuyện hoàn toàn không thể.
Nhìn về phía đông, mặc dù chỉ thấy núi non trùng trùng điệp điệp. Nhưng ánh mắt Hạ Nhất Minh như xuyên qua đó mà tới tận đại lực xa xôi, thấy được cả hải dương trong truyền thuyết.
Nghe nói, Đại Thân đế quốc ở phương Đông ở sát một đại dương vô cùng rộng. Phía bên kia có cả một đại lục khác. Có lẽ, người này đến từ đại lục đó. Cũng còn may, nếu không... Hơn trăm cường giả Nhất đường thiên tới đây thì thủ đô của Đại Thân đế quốc cũng không thể yên bình.
- Bách Linh Bát tiên sinh! Ngài vừa nói có thể giúp bạn ta cải thiện thể chất phải không? - Hạ Nhất Minh cố gắng chú ý từ ngữ mà nói. Mấy từ đó hắn nói vô cùng ngượng.
Bách Linh Bát khẽ gật đầu, nói:
- Đúng! Mặc dù, cơ thể bạn ngươi đang cố gắng tiến hóa đến một sự hoàn mỹ. Nhưng thể chất của nàng quá kém. Muốn đạt được loại gien hoàn mỹ là rất thấp. - Dừng một chút, mắt hắn lóe lên tia sáng, nói:
- Nếu ngươi đưa đá sinh lực cho ta. Ta có thể điều chỉnh thể chất, giúp cho gien của nàng đạt tới tình trạng thích hợp nhất.
Hạ Nhất Minh nhăn mày, khó hiểu, nói:
- Gien hoàn mỹ? Đó là vật gì?
Bách Linh Bát suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi cùng với người khách đầu tiên đến đây ngàn năm trước đều có gien hoàn mỹ.
Hạ Nhất Minh trợn mắt, kinh ngạc nói:
- Tiên thiên cảnh giới?
- Cái đó gọi là tiên thiên cảnh giới? - Bách Linh Bát nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta cũng đã giao thủ với vị khách đầu tiên. Gien của hắn còn hoàn mỹ hơn cả ngươi. Hắn cũng mạnh hơn ngươi rất nhiều. Có điều hắn tự xưng là thần.
Tim Hạ Nhất Minh đột nhiên đập thình thịch. Vu Kinh Lôi từng nói với hắn, lão chưa từng gặp qua cao thủ bước chân vào thần đạo. Vì thế Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề có hy vọng đó. Nhưng lúc này, hắn mới biết thì ra cao thủ cấp độ đó là hoàn toàn có thực. Chỉ có điều Vu Kinh Lôi chưa hề gặp được cao thủ cấp bậc này mà thôi.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh nghĩ đến một việc. Sắc mặt của hắn hết sức khó coi.
- Bách Linh Bát! Ngài nói tại nơi ngài ở mỗi một người qua cải tạo đều có được gien hoàn mỹ?
- Đúng!
- Ở đó có bao nhiêu người.
- Số lượng người bình thường khoảng chừng một tỉ.
Hạ Nhất Minh cảm thấy run run. Hắn không tin được vào tai mình.
- Hơn một tỉ tiên thiên cường giả? Chỉ cần nghĩ đến cũng khiến cho bất kỳ người nào ở lục địa này phải kinh hoàng.
- Làm sao mà các ngươi có thể tu luyện được nhiều cường giả như thế? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ: nếu biết được biện pháp thì Hạ gia trang và Hoành Sơn nhất mạch có rất nhiều lợi ích. Nếu Hạ gia trang có hơn mười tiên thiên cường giả thì làm gì còn ai dám để ý tới nữa?
- Bọn họ không phải tu luyện mà là thông qua sự cải tạo gien khiến cho thân thể đạt tới mức độ này. - Bách Linh Bát thản nhiên nói:
- Gien hoàn mỹ có thể mang tới cho con người rất nhiều lợi ích. Nó có thể khiến người ta ít bị bệnh tật. Khiến cho người ta có nhiều thời gian hơn để học tập hay là sống một cuộc sống theo ý thích, chế tạo ra một thứ gì đó. Vì thế mà quốc gia đã quy định, mỗi một công dân sau khi sinh ra đều có quyền được cải tạo gien.
Hạ Nhất Minh kinh hãi. Không biết quốc gia đó thế nào mà có thực lực khiến cho mỗi người dân sinh ra đều có thể đạt tới cảnh giới tiên thiên.
Hắn nheo mặt, đột ngột hỏi:
- Vũ lực của họ như thế nào? Bọn họ tu luyện võ đạo gì?
Bách Linh Bát khẽ lắc đầu, nói:
- Trong số bọn họ cũng có người nghiên cứu võ công. Nhưng số người này rất ít. Phần lớn mọi người chỉ hưởng thụ phúc lợi từ quốc gia, lựa chọn làm những gì mình thích. Nếu không thể tìm được điều mình thích thì vẫn có thể thử nghiệm tất cả. Cho đến cuối đời may ra tìm được điểm hứng thú.
Hạ Nhất Minh thở dài. Sau khi nghe thấy có quốc gia như vậy, hắn rất mong có cơ hội được đến đó.
Nhưng cứ nghĩ tới mỗi người nơi đó đều là tiên thiên cường giả, hắn lại cảm thấy lạnh cả người.
Chỉ có một điều duy nhất cảm thấy mừng chính là người trong quốc gia đó hết sức ngu ngốc. Bọn họ được hưởng điều kiện tốt như vậy nhưng lại có quá ít người tu luyện võ đạo.
- Quốc gia cách nơi đây bao xa? Bọn họ có khả năng tới đây không? - Trầm ngâm một lúc, Hạ Nhất Minh liền hỏi đến việc hắn quan tâm nhất.
Bách Linh Bát chẳng hề do dự, lắc đầu nói:
- Khoách cách từ đó đến đây là rất xa. Xác suất tới được đây không đến một phần triệu.
Mặc dù không biết được khoảng cách xa đến mức độ nào, nhưng sau khi Bách Linh Bát nói xong Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy thư thái hơn một chút. Hắn chỉ mong người này không lừa mình mà thôi.
- Bách Linh Bát! Ta có thể cho ngươi viên đá sinh lực này. Nhưng trước hết, ngươi hãy làm cho Viên Lễ Huân bước vào tiên thiên cảnh giới.
- Được! - Bách Linh Bát nói mà chẳng hề do dự, giống như đối với hắn chuyện này vô cùng đơn giản.
Hắn nói xong liền xoay người đi về phía huyệt động. Hạ Nhất Minh liền hỏi:
- Bách... huynh! Ngươi muốn đi đâu?
- Ta muốn đi lấy thuốc tái tạo gien. Ngươi có thể đi theo. - Bách Linh Bát chẳng thèm quay đầu, vừa đi vừa nói.
Hạ Nhất Minh hơi do dự một chút liền đi theo. Bách Linh Bát mặc dù biết hắn đi theo nhưng cũng không hề ngăn cản.
Hai người lại đi qua thông đạo tới đại sảnh. Lúc này, Hạ Nhất Minh theo Bách Linh Bát nên thoải mái đi vào. Khi bọn họ đi qua thông đạo, tới căn phòng đá cuối cùng, Hạ Nhất Minh có thể khẳng định:
Cơ quan mà Lữ Tân Văn nói chính là người trước mặt.
Trước mặt người này, cho dù là Lữ Tân Văn đã bước vào tiên thiên cường giả cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hai người có lẽ cũng đã trao đổi với nhau. Nhưng có điều, Lữ Tân Văn không thể cung cấp đá sinh lực nên không được Bách Linh Bát coi trọng. Vì vậy hắn không thể bước vào động phủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Căn phòng đá cuối cùng này vô cùng rộng. Trong đó lại được chia thành hơn mười gian nhỏ.
Đi tới mỗi một phòng, hai mắt Bách Linh Bát lại lóe sáng. Mỗi lần như thế, cửa căn phòng lập tức mở ra.
Tuy nhiên, cánh cửa mở ra không hề có tiếng động. Nếu không phải Hạ Nhất Minh có thể nghe thấy tiếng không khí chuyển động, và mắt có thể nhìn thì hắn không thể phát hiện ra cửa phòng đã mở.
Tới gần cửa phòng, Hạ Nhất Minh sờ thử lên nó, thậm chí còn dùng cả chân khí để thăm dò. Kết quả khiến hắn thất kinh vì chất liệu của cánh cửa giống hệt như tảng đá lớn bên ngoài.
Lúc này, hắn mới biết cánh cửa bên ngoài không phải trời sinh mà là do con người tạo ra.
Cuối cùng, đi qua hơn mười căn phòng, Bách Linh Bát dừng lại trước một cánh cửa khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK