- Mạc Phi! Tại sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì hay sao? - Lão nhân mở miệng hỏi nhỏ:
- Có phải liên quan tới Hạ Nhất Minh hay không?
Vũ mạc Phi cung kính hành lễ, trong lòng thầm bội phục khả năng phán đoán của lão nhân.
- Tam thúc! Quả thực việc này có quan hệ tới Hạ Nhất Minh. - Vũ mạc Phi ngập ngừng một chút nói:
- Tiểu chất mới được biết Sở Hao Châu chính là một vị cao giai đoán tạo sư.
- Ngươi nói cái gì? - Nét mặt vốn rất bình tĩnh của lão nhân có chút thay đổi:
- Cao giai đoán tạo sư? Hắn có thể chế tạo đwowjc cao giai thần binh hay sao?
- Vũ Mạc Phi nhất nhất thuật lại toàn bộ diễn biến trong buổi giao dịch hôm nay. Cuối cùng hắn còn bổ sung thêm:
- Trước mặt nhiều người như vậy, Sở Hao Châu chắc chắn không dám nói dối. Nếu không ba năm sau mà không thể chế tạo một thanh thần binh cho Đặng Triệu Thần thì thành danh một đời của hắn sẽ mất hết. Hơn nữa lúc đó tiểu chất cũng để ý nét mặt của hạ Nhất Minh, thấy hắn không hề có chút bất ngờ.
Nét mặt lão nhân có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng nói:
- Mạc Phi! Năm đó ngươi cùng với hắn đồng hành với nhau, tại sao không biết chuyện này?
Vũ Mạc Phi nhất thời đỏ mặt. Từ khi trở thành tôn giả, chưa có một người nào dám quát hắn. Ngay cả lão nhân, lúc bình thường vẫn nói chuyện với hắn một cách ôn hòa. Nhưng quả thực một vị đoán tạo sư hay luyện đan sư cấp bậc tôn giả đối với một môn phái có tầm quan trọng rất lớn.
Cười khổ một tiếng, Vũ mạc Phi thì thào nói:
- Tam thúc! Năm đó tiểu chất đồng hành với Sở Hao Châu nhưng chỉ xã giao mà thôi. Vì thế hắn giấu tiểu chất một vài chuyện cũng là đương nhiên.
Lão nhân khẽ hừ một tiếng nói:
- Sở Hao châu muốn đi Hạ gia trang ở Tây Bắc? Lạ thật đó là nơi nào sao ta chưa nghe nói tới?
Vũ Mạc Phi thầm nghĩ, Hạ Nhất Minh nổi lên mới chỉ được có mấy năm. Chúng ta khôgn biết tới Hạ gia trang ở đâu cũng là chuyện đương nhiên.
Vũ Mạc Phi suy nghĩ một chút rồi cẩn thận nói:
- chuyện này có nên bẩm với lão tổ tông để cho người tự mình quyết định hay không?
Lão nhân trầm ngâm một chút nói:
- Chuyện này có nên bẩm với lão tổ tông để cho người tự mình quyết định hay không?
Lão nhân trầm ngâm một chút nói:
- Không được! Lần bế quan này của đại bá rất quan trọng. Nếu không phải chuyện sinh tử tồn vong của Vũ gia thì không được kinh động tới đại bá.
Vũ mạc Phi thầm than trong lòng. Nhưng hắn dám biểu hiện trước mặt lão nhân.
Như nhìn thấy Vũ mạc Phi không đồng ý với điều đó, lão nhân hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi đúng là một tên hồ đồ. Nếu đại bá mà thành công thì Vũ gia chúng ta mới chính thức trở thành một trong nhưng gia tộc đứng đầu, sánh ngang được với Linh Tiêu bảo điện, Động Thiên Phúc Địa và Hoàng Tuyền môn. Nếu đại bá mà đột phá thất bại thì vị trí của Vũ gia chúng ta vẫn dưới ba môn phái kia. Cho dù là hoàng thất thì vẫn không có người trấn giữ. khi đó ngươi có nhiều thần binh đến mấy cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Thậm chí còn tự mình chuốc lấy họa.
Vũ mạc Phi nghe thấy thế mà toát mồ hôi. Hắn khom người một cái nói:
- Tam thúc nói đúng. Tiểu chất xin lĩnh giáo.
Lão nhân thở dài một tiếng nói:
- Ngươi đã là một trong những nguwofi được gia tộc bồi dưỡng, nên cần phải suy nghĩ kỹ một chút. - Ánh mắt lão nhìn ra xa xăm nói:
- Nhưng nếu Sở Hao Châu thật sự là một vị cao giai đoán tạo sư mà chúng ta không tranh thủ một chút thì không được.
Hai mắt Vũ Mạc Phi sáng lên nói:
- Ý Tam thúc là...
Lão nhân trầm ngâm một chút, nhỏ giọng nói:
- Nếu hắn không chịu gia nhập Vũ gia chúng ta thì cho dù là ai cũng không thể thay đổi ý định của hắn. Còn nếu hắn đồng ý thì cho dù phải mang hết một nửa báu vật ra đánh đổi cũng đáng giá.
Vũ mạc Phi nghe thấy thế mà hoảng sợ. Không ngờ Sở Hao Châu trong lòng lão nhân lại quan trọng đến vậy.
Lầm bầm cái gì đó, lão nhân chợt hỏi:
- Ngươi có biết Lưu Ly động chủ ở Nam cương hay không? - Vũ Mạc Phi hít một hơi thật sâu. Mới nghe thấy tên người đó, mà hắn đã cảm thấy lạnh tóc gáy.
Lão nhân chẳng thèm để ý tiếp tục nói:
- Bản thân Lưu Ly động chủ chính alf một vị đoán tạo sư có đẳng cấp cao nhất. Năm đó khi đặt chân lên tới đỉnh, hắn từng nói bất cứ một vị đoán tạo sư nào khi đạt tới Ngũ Khí triều nguyên liền tạo ra một sự khác biệt với tất cả mọi người.
Vũ Mạc Phi nghe thấy mà kinh ngạc. Đến lúc này, hắn càng thêm đố kỵ với Sở Hao Châu.
Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi hắn dài một hơi. Bởi hắn biét trừ khi gặp được kỳ ngộ nghịch thiên, nếu không cho dù đến chết hắn cũng không thể sánh với Sở Hao Châu.
Trong lúc Vũ Mạc Phi và lão nhân nói chuyện với nhau, Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu cũng về tới chỗ ở của mình. Nhìn nét mặt tức tối của Hạ Nhất Minh, Sở Hao Châu phì cười nói:
- Hạ lão đệ! Ngươi không tin lão ca hay sao?
Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề khách khí. Hắn liếc mắt một cái nói:
- Lão ca! Không phải ta không tin huynh mà là cái tên Vũ Mạc Phi, hắn dám không để cho ta chút mặt mùi nào.
Sở Hao Châu cười to mấy tiếng nói:
- lão đệ! Đó chính là sự thật. Khi khôgn có gì đụng chạm tới lợi ích thì bọn họ đối đãi với tôn giả hết mình để lấy lòng. Nhưng chỉ cần phát sinh chuyện liên quan tới lợi ích thì bọn họ cũng chẳng hề có chuyện nể nang. Bây giờ ngươi chưa quen, nhưng sau này nhìn mãi cũng quen mà thôi.
Hạ Nhất Minh nghe thế giật mình. Nhớ tới biểu hiện của những nguwofi trong đại điện hôm nay mà cảm thấy điều đó hoàn toàn đúng. Cỏ lẽ đó chính là nhân tính.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, lấy cái hộp từ trong người ra nói:
- Lão ca! Đây là thải Linh ti của ngươi.
Sở Hao Châu lắc đầu nói:
- Nó để dành cho ngươi.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên nhìn kỹ cái họp gỗ, sau đó mở ra, Thải Linh ti lại xuất hiện trwowsc mặt họ.
- Lão ca! Vì sao lại để cho ta? - Sở Hao châu cười hắc hắc nói:
- Ngươi biết Thải Linh ti là vật như thế nào không? - Hạ Nhất Minh lắc đầu nói:
- Tiểu đệ kiến thức ít ỏi, chưa hề nghe nói tới. - Sở Hao Châu ngẩn nguwofi, sau đó cười nói:
- Tuổi ngươi còn quá nhỏ, chưa nghe thấy cũng là việc ình thường.
Từ sau khi biét tuổi thật của Hạ Nhất Minh, thái độ của lão có chút thay đổi. Đồng thời cũng nói cho Hạ Nhất Minh rất nhiều chuyện trong thiên hạ. Thậm chí là kỳ trân dị bảo cũng kể ra.
Cầm nhẹ lấy hộp gỗ, Sở Hao Châu nghiêm nghị nói:
Thải Linh ti là một thứ bảo vật trong thiên hạ. Nó có thể chuẩn đổi năng lượt giữa các hệ khác nhau.
Hạ Nhất Minh giật mình, suy nghĩ mộ chút, rồi nhướng mày lên hỏi:
- Nó có thể chuyển đổi năng lượng?
Sở Hao Châu gật gật đầu:
- Nếu không có tính chất đặc biệt như thế thì làm sao có thể khiến người khác coi trọng?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói:
- Lão ca! Chẳng lẽ huynh muốn ử dụng nó cho ngũ hành hoàng?
Sở Hao Châu cười to nói:
- Lão đệ! Ngươi nói đúng. Vật này dùng cho ngũ hành hoàn rất thích hợp.
Nét mặt Hạ Nhất Minh có chút cổ quái nói:
- Nhưng bản thân ngũ hành hoàn đã có hiệu quả chuyển đổi năng lượng. Néu sử dụng nó có phải là lãng phí mất không?
Sở Hao Châu vội vàng lắc đầu nói:
- Thải linh ti là kỳ vật trong thiên địa. Nếu ngũ hành hoàn trong tay ngươi thực sự là thần khí thì sử dụng Thải linh ti đúng là lãng phí. Nhưng trong tay ngươi chỉ là một vật phảng chế, uy lực còn chưa cao lắm. Vì vậy sử dụng Thải linh ti cực kỳ thích hợp.
Nói đến đây, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng nói:
- Thải linh ti nếu phối hợp với nội đan thánh thú Mộc hệ, lại thêm tính chất đặc biệt của ngũ hành hoàn... hắc hắc! Có lẽ ngươi sẽ sớm đạt tới cảnh giới ngũ hành đại viên mãn.
Cuối cùng, hai mắt Hạ Nhất Minh cũng sáng lên. Hắn nhìn chằm chằm Sở Hao Châu nói:
- Lão ca! Huynh có ý kiến gì?
Sở Hao Châu nghiêm mặt nói:
- Hôm nay, ngươi đang ngưng xuất được bốn hệ, chỉ còn thiếu một hệ nữa là đủ. Nhưng trong tay ngươi lại có ngũ hành hoàn, còn có Thải linh ti lại thêm một viên nội đan của thánh thú Mộc hệ. Bằng đó điều kiện đủ để tạo ra trong ngũ hành hoàn một cái Mộc chi hoa. Hắc hắc! Lúc ngươi đối địch, chỉ cần đưa chân khí vào trong ngũ hành hoàn, phóng thích bốn hệ trong ngũ hành là đủ để hút được Mộc chi hoa từ trong ngũ hành hoàn ra ngoài. Đến lúc đó, ngũ hành hợp nhất uy lực cực kỳ to lớn. Mặc dù không thể sánh được với thần khí nhưng trong cấp bậc tôn giả, cũng đủ đè bepj tất cả.
Trái tim Hạ Nhất Minh đập thình thịch. Ngũ hành hợp nhất chính là hy vọng lớn nhất của hắn.
Tuy nhiên ngưng tụ đủ ngũ hành chi hoa là chuyện quá khó khăn. Hai đóa hoa đầu không có gì đáng nói. Nhưng từ đóa hoa tiếp theo, càng về sau lại càng khó. mặc dù bây giờ chỉ còn thiếu một đóa nữa là viễn mãn, nhưng hắn cũng chẳng biết đến bao giờ mới đạt được.
Nhận thấy sự dao động trong lòng Hạ Nhất Minh, Sở Hao Châu cười nói:
- Lão đệ! làm như vậy đối với ngươi cũng không có gì là xấu. thậm chí, khi ngươi tiếp xúc với Mộc chi hoa có thể cảm nhận được năng lượng trong đó lại càng tốt cho quá trình ngưng tụ ra nó.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, cuối cùng không nhịn được nói:
- Lão ca! Nếu thế huynh cứ quyết định,tiểu đệ sẽ phối hợp hết mình.
Sở Hao Châu cười to nói:
- Ngày mai chúng ta hỏi mượn phòng luyện khí của Vũ gia. Có đủ vật liệu trong tay, lão ca lại vừa đạt tới ngũ khí triều nguyên. Chỉ cần ba ngày, lão ca đảm bảo với ngươi sẽ thành công. - Hắn vuốt vuốt bộ râu , hứng phấn nói:
- Lão ca ta cũng muốn xem xem, ngũ hành hợp nhất trong truyền thuyết sẽ có uy lực như thế nào.
Hạ Nhất Minh hỏi hoàng thất Đại Thân phòng luyện khí hoàn toàn dễ dàng.
Sau khi Sở Hao Châu và Hạ Nhất Minh cùng vào trong đó, chẳng những người nhà Vũ gia chú ý mà ngay cả những người còn lại cũng lẳng lặng theo dõi.
Bọn họ đều biết hai người đó mượn phòng luyện khí vào lúc này chắc chắn là muốn sử dụng Thải Linh ti. Tất cả đều chờ đợi xem họ có thể dung nhập nó vào trong thần binh hay không.
Nếu trong khoảng thời gian ngắn, Sở Hao Châu làm được điều này thì chứng tỏ lão chính là cao giai đoán tạo sư.
Vũ gia sắp xếp cho bọn họ một căn phòng rộng tới mấy trăm thước. Trong căn phòng có một cái khuôn bằng đá to đến ba trượng.
Hạ Nhất minh nhìn một lúc rồi hỏi:
- Đây là cái gì?
Sở Hao Châu than nhỏ một tiếng nói:
- Đây là cái gì?
Sở Hao Châu than nhỏ một tiếng nói:
- Đây là vật luyện khí cao cấp nhất, cũng alf thứ mà đa số đoán tạo sư mơ ước - thiết bị đoán tạo.
Hạ Nhất Minh im lặng nhìn cái vật to lớ tỏng luyện khí đường mà không nghĩ ra loại binh khí nào có thể vừa với cái lò lớn đến vậy.
Một lúc sau, hạ Nhất Minh hỏi:
- lão ca! Huynh cần cái lò này hay sao?
Sở Hao châu cười cười nói:
- Đoán tạo sư đạt tới đẳng cấp tôn giả không cần đến nó nữa.
Nhìn nét mặt bình tĩnh của hắn, Hạ Nhất Minh chợt nghĩ ra cái gì đó nói:
- Chẳng lẽ lão ca đỉnh sử dụng hỏa lực của bản thân để rèn trực tiếp?
Sở Hao Châu cười to mấy tiếng nói:
- Lão đệ nói đúng. Làm sao mà ngươi biết việc này?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói:
- Lão ca quên tiểu đệ cũng là một luyện đan sư hay sao?
Sở Hao Châu sực tỉnh nói:
- Ta quên mất. - Lão dừng một chút nói:
- Lão đệ! Mặc dù nói luyện đan và luyện khí khác nhau. Nhưng thực ra giữa chúng vẫn có điểm chung. Nếu ngươi có hứng thú thì học thêm một chút cũng được.
Hạ Nhất Minh cười khổ , vội vàng nói:
- Lão ca! Cho dù là luyện đan thuật hay luyện khí thuật cũng cần mất rất nhiều thời gian. Như thế thì tiểu đệ làm gì còn có cơ hội tu luyện nữa?
Sở Hao Châu lắc đầu nói:
- Nếu là người khác, lão ca cũng chẳng đề nghị bọn họ học luyện khí làm gì. Nhưng ngươi thì khác... - Ánh mắt lão nhìn Hạ Nhất Minh có chút khác lạ:
- Bây giờ ngươi mới có hai mươi mốt tuổi. Chẳng những đã trở thành tôn giả mà lại còn kiêm tu cả luyện đan thuật. Với tuổi đó, cho dù ngươi có kiêm tu vài loại cũng là chuyện bình thường.
Hạ Nhất Minh giật mình, đang định nói tiếp thì Sở Hao Châu đã vỗ nhẹ vào vai hắn nói:
- Đó cũng chỉ là một lời đề nghị của lão ca. Quyết định như thế nào là do ngươi. Hơn nữa, ta còn không biết ngươi có thiên phú đoán tạo hay không nữa. Vì vậy cứ để sau này cũng được.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ gật đầu. Nhưng hắn không thể thừa nhận bản thân có chút dao động.
- Lấy ngũ hành hoàn ra. - sở Hao Châu trầm giọng nói.
Hạ Nhất Minh lập tức thu liễm tinh thần. Trong tình huống này, không cho phép hắn có chút phân tâm.
Một làn sương mù bốc lên, ngũ hành hoàn liền xuất hiện trong tay hắn.
Sở Hao Châu nhìn cái phảng chế thần khí một lúc nói:
- thải Linh ti! Nội đan Mộc hệ.
Hạ Nhất Minh nhanh chóng lấy những thứ đó ra.
Bàn tay Sở Hao Châu vừa mới cầm lấy hai thứ đó, toàn thân liền toát ra một sự nghiêm túc. Trong nháy mắt, lão gần như biến đổi thành một con người khác.
Hạ Nhất Minh cảm nhận được, Sở Hao Châu có thể đạt tới thành tựu cao như vậy trong quá trình luyện khí một phần liên quan tới tu vi, phần còn lại là do lão có niềm đam mê đối với nó.
Cũng như Dược đạo nhân, Phiền Thạc, Hác Đồng... Bọn họ có thể đạt tới thành tựu to lớn như thế hiển nhiên cũng do niềm đam mê của bản thân.
Nếu không có niềm đam mê, thì dù cho bọn họ có thể trở thành tôn giả cũng không được vị trí lớn như thế này trong giới luyện đan.
- Lão đệ! Ngưng tụ hỏa lực, nung nóng ngũ hành hoàn. - thanh âm Sở Hao Châu chợt vang lên.
Hạ Nhất Minh ngẩn người, thầm nghĩ ngươi luyện khí sao lại bắt ta sử dụng hỏa lực làm gì?
Mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng trong lúc quan trọng nên hắn cũng không mở miệng để hỏi.
Cũng may, yêu cầu của Sở Hao Châu không cao. Vì vậy mà hắn chỉ cần sử dụng một chút chân khí, hỏa chi hoa nhất thời xuất hiện, năng lượng hỏa hệ liền ùa vào trong ngũ hành hoàn.
Nếu như trước khi vụ hóa ngũ hành hoàn, Hạ Nhất Minh muốn làm như vậy thì đó là chuyện không thể.
Bởi bất cứ một nguồn năng lượng nào vào trong ngũ hành hoàn sẽ bị ngũ hành luân hồi tự động chuyển hóa.
Nhưng hôm nay, ngũ hành hoàn đã hòa hợp thành một thể với Hạ Nhất Minh. Dưới sự điều khiển của hắn năng lượng nhanh chóng lấp đầy không gian trong ngũ hành hoàn, khiến cho độ nóng của nó tăng lên rất nhanh.
Nét mặt Sở Hao Châu liên tục thay đổi. Ánh mắt lão có phần khẩn trương, như đang tính toán gì đó.
Thấy lão tập trung như vậy, hạ Nhất Minh càng không dám hỏi.
nếu chẳng may mở miệng mà làm cho quá trình luyện khí thất bại thì trời mới biết Sở Hao Châu có nổi điên hay không.
Hai tay Sở Hao Châu chợt huy động, Thải Linh ti đang nằm trên mặt đất chợt bay lên, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Tay lão chợt vẫy một cái, Thải Linh ti đột nhiên phân thành mấy đoạn. Một đoạn đầu tiên dưới tác dụng của chân khí cứ như vật sống bay đến bên ngũ hành hoàn. Sau đó nhanh chóng bị nó hút vào trong.
Động tác của Sở Hao Châu cứ thế mà tiếp tục. Một đoạn Thải linh ti khác lại bay tới ngũ hành hoàn rồi biến mất.
Hai mắt Hạ Nhất Minh chớp chớp. Động tác của Sở Hao Châu cũng chẳng có gì phức tạp , nhưng mang lại cho hắn một cảm giác hòa nhập vào với thiên địa. Không chỉ động tác của lão mà ngay cả thân thể cũng thế.
Hạ nhất Minh im lặng nhìn động tác của hắn, ánh mắt lóe lên sự vui vẻ. Giống như một tên vô sỉ, chợt thấy được chiến kỹ mà mình hằng mong ước vậy.
Vào lúc này, Hạ Nhất Minh nhìn thấy động tác của Sở Hao Châu , thể xác và tinh thần của hắn tiến vào trong một trạng thái kỳ lạ.
Hắn đã nhận ra, Sở Hao Châu không điều khiển Thải Linh ti xuyên vào trong ngũ hành hoàn mà là căn cứ theo sự xoay tròn của nó để khảm vào từng vị trí thích hợp.
Nếu đó là một thanh thần binh khác, có lẽ Hạ Nhất Minh cũng không thể phát hiện ra quy luật. Nhưng ngũ hành hoàn đã bị hắn vụ hóa, nên hoàn toàn nắm rõ.
Vì vậy một lúc sau, hắn đã tìm được quy luật của Sở Hao Châu.
Thải Linh ti đều đi tới mỗi điểm chuyển đổi năng lượng trong ngũ hành hoàn. Tại điểm đó, sau khi có thêm Thải Linh ti, năng lực chuyển đổi của ngũ hành hoàn lại tăng thêm mấy lần. Mức độ thay đổi đó khiến cho Hạ Nhất Minh sợ hãi.
Tuy nhiên hắn hiểu ngay lý do. Muốn sử dụng ngũ hành hoàn lợi dụng nội đan của Mộc hệ thánh thú để thay thế Mộc chi hoa thì nhất định phải có được sự chuyển đổi năng lượng một cách tốt nhất.
Đây là nguồn gốc cơ bản nhất để tạo thành Mộc chi hoa. Nếu không như vậy, thì đừng mong có thể tạo ra nó.
Bất chợt Hạ Nhất Minh có chút cười cười. Hắn đã nhận ra được sự ảo diệu trong đó nên hết sức mừng rỡ. Bất tri bất giác, hắn vươn tay ra hút lấy một đoạn Thải Linh ti vào lòng bả tay.
Hai mắt Sở Hao Châu vẫn khép hờ. Động tác của lão mặc dù không dừng lại, nhưng vẫn phát hiện ra Hạ Nhất minh nắm lấy một đoạn Thải linh ti mà dở khóc dở cười.
Vừa rồi lão nói với Hạ Nhất Minh như thế cũng không phải bộc phát nhất thời. Mà từ sau khi biết tuổi của Hạ Nhất Minh, suy nghĩ rất kỹ, lão mới quyết định nói ra điều đó.
với tu vi và tuổi tác của Hạ Nhất Minh lúc này, chỉ cần có một chút thiên phú luyện khi thì thành tựu sau này cũng không hề thấp.
Cho dù không thể đạt tới trình độ của lão thì cũng hơn xa đoán tạo sư bình thường.
Nhưng muốn vậy thì phải mất một khoảng thời gian thử nghiệm mới có thể tiến hành luyện khí. Nhưng vào lúc này, cho dù là Sở Hao Châu cũng không nghĩ Hạ Nhất Minh có thể thành công dung nhập Thải linh ti vào một trong những điểm quan trọng của ngũ hành hoàn.
Lão than nhẹ một tiếng đang định ngăn cản Hạ Nhất Minh thì... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Nhất Minh đã ra tay trước khi lời nói của Sở Hao Châu kịp ra khỏi miệng.
Quang mang của Thải Linh ti lóe lên, nhẹ nhàng dung nhập vào điểm chuyển đổi tiếp theo.
Trong nháy mắt, Sở Hao Châu cũng cảm nhận được cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Chỉ có điều, cảnh giới đó không phải toát ra từ người lão mà lại xuất phát từ Hạ Nhất Minh. Hơn nữa lại đúng vào lần đầu tiên luyện khí.
Động tác của Sở Hao Châu vô thức dừng lại. Lão nhìn Hạ Nhất Minh thuận tay tiếp nhận công việc của mình một cách hết sức thuận lợi.
Lúc này, trong lòng lão chỉ có một ý nghĩ duy nhất...