Ngoại trừ Đặng Triệu Thần và Tiết Liệt ra, chẳng người nào biết bọn họ đi đâu. Còn một người khác biết được đó là Vu Tiểu Ức thì trong đêm đó cũng nhanh chóng cưỡi ngựa tới đô thành, mang tin tức vui mừng tới báo cho quốc vương. Đồng thời, bọn họ bắt tay chuẩn bị quân đội để sẵn sàng tiến vào Khai Vanh quốc.
Đương nhiên, tất cả những việc đó đều tiến hành trong bí mật. Cho dù là người điều khiển quân đội cũng không biết bản thân sẽ đi về hướng nào.
Hạ gia trang cách Khai Vanh quốc một khoảng cách khá dài. Nhưng dưới sự phi hành, bọn họ cũng chẳng mất nhiều thời gian đã tới được nơi.
Lần này xuất hành, Hạ Nhất Minh mang tất cả những lực lượng có thể sử dụng được bên mình như Bạch mã Lôi điện, bảo trư, Bách Linh Bát. Dù sao, lần này hắn cũng muốn thử một chút xem thần đạo Ngưng Huyết nhân có còn được trí nhớ như khi còn sống hay không? Nếu nó thực sự thoát khỏi bàn tay mình thì hắn sẽ tìm mọi cách để hủy diệt.
Mặc dù muốn hủy diệt một thứ thuộc về thần đạo gần như là một nhiệm vụ bất khả thi. Nhưng thần đạo Ngưng Huyết nhân cũng chỉ có một lần công kích giống như thần linh mà thôi. Hơn nữa, trong đầu của Hạ Nhất Minh vẫn còn năng lực khống chế suy nghĩ của nó. Cùng với vương miện quang minh vì vậy mà hắn mới có thể nắm chắc được mấy phần.
Hôm nay, thủ đô của Khai Vanh quốc vẫn rộng lớn như quá khứ, nhưng từ trên cao nhìn xuống Hạ Nhất Minh lại có cảm giác được trong cái thành thị lớn này có một chút gì đó ảm đạm. Nó giống như mặt trời chuẩn bị lặn xuống, tản ra một chút ánh sáng cuối chiều. Đưa ánh mắt nhìn quanh, Hạ Nhất Minh nói:
- Bách huynh! Hình như nơi này so với trước kia vắng vẻ hơn rất nhiều.
Bách Linh Bát đứng bên cũng khẳng định:
- Dân cư qua lại cùng với số lượng của hàng thưa thớt. Nói tóm lại là không thịnh vượng.
Hạ Nhất Minh khẽ run người, gật đầu. Hắn biết cảm giác của mình không hề sai lầm. Chỉ có điều bản thân hắn lại không biết rằng một trong ba đại cường quốc của vùng Tây Bắc trong mấy năm lại có thể suy yếu nhanh như vậy. Việc này cũng có quan hệ tới hắn.
Từ sau khi Hạ Nhất Minh quật khởi, danh vọng của Thiên La quốc không ngừng tăng lên. Đặc biệt, năm ngoái, Hạ Nhất Minh còn không tiếp đệ tử hoàng thất của Khai Vanh quốc. Đấy chính là một cái tín hiệu rõ ràng. Chỉ cần suy nghĩ một chút là mọi người có thể hiểu được hàm ý trong đó. Đương nhiên, nếu như Hạ Nhất Minh chỉ có một mình thì các nước còn lại cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn. Trước khi mà hai bên chưa phân thắng bại sẽ không vội đắc tội với Khai Vanh quốc.
Nhưng từ sau khi Thần Toán tử đại nhân ban bố Hạ Nhất Minh trở thành Đại trưởng lão của Thiên Trì nhất mạnh. Chuyện đó đã được lan truyền khắp mọi nơi.
Khắp cả vùng Tây Bắc, Thiên Trì nhất mạch có vị trí chí cao vô thượng, bọn họ mới chính là chủ nhân của vùng Tây Bắc. Ba đại cường quốc mặc dù lợi hại nhưng so với Thiên Trì nhất mạch vẫn chưa là cái gì. Cũng bởi Hạ Nhất Minh có thân phận đặc biệt tại Thiên Trì nhất mạch cho nên các nước còn lại đều tỏ rõ thái độ của mình, vất bỏ Khai Vanh quốc.
Hiển nhiên là Chiêm Thiên Phong có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ. Nhưng trong hơn một năm qua, hắn không hề dám phát động bất cứ một cuộc chiến tranh.
Tất cả mọi người cùng đẩy thì tường sẽ đổ. Điều đó ai cũng biết. Nếu như lúc này, Khai Vanh quốc mà sử dụng thủ đoạn chiến tranh để công kích thì chỉ sợ các tiểu quốc sẽ tập hợp lại. Hơn nữa, bọn họ cũng biết, trong Hạ gia trang, cho dù Hạ Nhất Mình rời di nhưng vẫn còn có một vị Ngũ Khí đại tôn giả Sở Hạo Châu ngồi đó. Một khi hai bên khai chiến, có kẻ ngu cũng biết vị lão nhân này sẽ ra tay giúp ai. Vì vậy mà Chiêm Thiên Phong cho dù có ăn gan hùm cũng không dám vọng động.
Vào lúc này, mấy người bọn họ lơ lửng nơi tầng mây phía trên Khai Vanh quốc. Ánh mắt mỗi người nhìn xuống phía dưới đều có một sự khác lạ. Cho dù là Hạ Nhất Minh biết rõ chẳng bao lâu nữa nó sẽ rời khỏi vũ đài lịch sử nhưng hắn vẫn có một chút cảm khái không nói nên lời.
Lúc này đây, Khai Vanh quốc sắp thoái ẩn, như vậy sau này, Hạ gia trang cũng có một ngày như thế hay không?
Vất bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đâu, Hạ Nhất Minh lấy ra một cuộn giấy giao cho thần đạo Ngưng Huyết nhân trước mặt. Đồng thời, hắn dụng ý niệm đưa ra mệnh lệnh. Thần đạo Ngưng Huyết nhân tiếp nhận cuộn giấy rồi giống như một bóng ma bay xuống dưới.
Sở Hạo Châu nhìn theo một chút. Sau khi thần đạo Ngưng Huyết nhân biến mất, nét mặt của hắn hơi đổi kêu lên:
- Thân pháp nhanh thật. Hắn có phải là khôi lỗi có thần trí không?
Vào lúc này, cuối cùng Sở Hạo Châu cũng hiểu được lo lắng trong lòng Hạ Nhất Minh. Biểu hiện của thần đạo Ngưng Huyết nhân khiến cho người ta quá mức sợ hãi. Với tốc độ, sự ẩn dấu ý thức như thế mà nói hắn là một khôi lỗi có thần trí thì đúng là kẻ khác khó mà tin được.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, trầm giọng nói:
- Hắn cũng không hẳn là có thần trí. Nhưng sức chiến đấu của hắn lại cực mạnh. Có lẽ... - Dừng lại một chút, trong mắt hắn có một chút hâm mộ, nói:
- Đây là sự hiểu biết đối với phương pháp chiến đầu của thần đạo. Nó hoàn toàn khác với phương pháp của chúng ta.
Sở Hạo Châu hơi gật đầu. Trong lòng hắn cũng có cảm giác muốn tiếp tục tiến lên.
Cảnh giới thần đạo... Cho dù là một cường giả thần đạo chết mấy ngàn năm, nhưng biểu hiện của hắn cũng cùng với các cường giả khác hoàn toàn khác biệt.
********
Trong một cái trang viên rộng lớn, Chiêm Thiên Phong yên lặng đứng đó. Quanh người hắn có vô số sản vật ở khắp nơi. Tất cả đều được hắn tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể mang được tới đây. Một khi hắn cảm thấy phiền lòng đều đi tới nơi này. Cảm giác xúc động sẽ từ từ biến mất.
Nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Hai ngày trước, sau khi nhận được tin tức phản hồi từ Hạ Nhất Minh, tâm của hắn đã bị loạn. Không biết tại sao hắn có một cảm giác mơ hồ không thể giải thích được. Đó chính là Khai Vanh quốc sắp tuột xuống dộc.
Thực ra, kết quả đó sau khi Hạ Nhất Minh quật khởi đã được định. Cũng bởi vì một núi không thể có hai hổ. Nếu Hạ gia trang và Khai Vanh quốc là hai nước láng giềng thì kết quả cuối cùng là có một bên phải chết cũng là điều khó tránh khỏi. Chỉ có điều, hắn không ngờ được cái kết quả đó lại tới nhanh như vậy, khiến cho hắn không kịp phòng ngự.
Thở dài một tiếng, hắn thu tầm mắt lại đưa mắt nhìn sang bên, chợt cứng đờ người. Ánh mắt hắn sững sờ, tóc gáy dựng đứng. Trong khóe mắt của hắn có thể thấy một cái bóng màu đen.
Cái bóng đó cũng không phải xuất hiện đột ngột mà nó như một pho tượng đứng đó cả ngàn năm vậy.
Với thực lực cường giả Nhất Đường thiên của hắn mà không hề phát hiện ra một chút dao động. Hắn cứng đờ người một lúc rồi từ từ thả lỏng. Ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn kỹ người đó. Nhưng hắn có thể khẳng định rằng bản thân chưa hề gặp người đó một lần nào.
Hắn thở phào một hơi. Chỉ cần người này không phải là kẻ vẫn khiến hắn sợ hãi trong lòng thì Chiêm Thiên Phong cũng không lo lắng lắm. Ôm quyền hơi thi lễ, Chiêm Thiên Phong cung kính nói:
- Không biết phải xưng hô với các hạ như thế nào? Xin mời đi vào trong ngồi.
Mặc dù Chiêm Thiên Phong không đoán ra được thân phận và tu vi võ đạo của người đó. Nhưng có thể không một tiếng động tới bên cạnh hắn mà không làm cho hắn phát hiện thì tu vi võ đạo đã vượt xa hắn rất nhiều.
Tuy nhiên, khiến cho hắn cảm thấy nghi hoặc đó chính là người nọ không hề có ý muốn nói chuyện với hắn. Chỉ lấy ra một cuộn giấy rồi ném cho hắn.
Chiêm Thiên Phong rùng mình đưa tay đón lấy. Ánh mắt mới nhìn qua đã nhận ra chữ viết trên trang giấy là của người nào. Thân thể hắn run rẩy, đọc từng chữ một trên trang giấy. Sắc mặt hắn càng lúc càng tái. Mức độ run rẩy càng lúc càng lớn. Hắn nhìn chằm chằm vào giọt máu đỏ tươi ở phía dưới mà không dấu nổi sự đau đớn. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, cố gắng hỏi:
- Các hạ! Phần di chúc này là từ đâu tới?
Nét mặt người nọ vẫn không thay đổi nhìn hắn. Có một điều khiến cho hắn cảm thấy run sợ đó là trong đôi mắt của người đó không hề có chút tình cảm của con người. Nó giống như một khúc gỗ hăm dọa kẻ khác.
Vào lúc này, Chiêm Thiên Phong sực nhớ tới một người bên cạnh Hạ Nhất Minh, nổi danh khắp thiên hạ - Bách Linh Bát. Người này so với Bách Linh Bát mặc dù nhiều hơn một chút hơi thở sinh mạng nhưng lại mang tới cho người ta một cảm giác tàn khốc.
Chẳng biết vì sao mà khi đối mặt với người này, Chiêm Thiên Phong không hề có chút ý niệm chống cự trong đầu. Suy nghĩ đó khiến cho hắn cảm thấy hoảng hốt nhưng không thể nhớ ra được ai lại có được áp lực như thế này.
- Đồng ý.. Hoặc... Chết!
Bốn từ lắp bắp phun ra khỏi miệng người đó. Nó giống như đứa trẻ đang cố gắng học nói. Nhưng Chiêm Thiên Phong cũng chẳng hề có ý cười nhạo đối phương. Nắm chặt tờ giấy trong tay, ánh mắt Chiêm Thiên Phong thay đổi liên tục.
Xa xa, Hạ Nhất Minh và Sở Hạo Châu đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt họ có một sự khó tin.
Thần đạo Ngưng Huyết nhân đột ngột bay lên. Hắn lao thẳng đứng lên trời. Tốc độ của hắn cũng không nhanh mà rất chậm.
Sắc mặt Chiêm Thiên Phong hết sức khó coi. Vào lúc này lại pha thêm một chút tuyệt vọng. Hắn biết nhân vật thần bí trước mắt, ít nhất cũng phải là một vị Ngũ khí đại tôn giả.
Thần đạo Ngưng Huyết nhân bay lên càng cao càng thu hút nhiều ánh mắt.
Trong thành thị có vô số người phát hiện từ dưới đất đột ngột có một người bay lên trời. Bọn họ ý ới gọi nhau, le hét, kích động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Lão đệ! Nó muốn làm gì? - Sở Hạo Châu dò hỏi.
- Đệ không biết. - Hạ Nhất Minh nói:
- Đệ chỉ chủ động trao quyền cho nó. Đồng thời muốn nó uy hiếp một chút.... Không được.
Hạ Nhất Minh vừa mới thốt ra hai chữ cuối cùng, giữa không trung thần đạo Ngưng Huyết nhân đã giơ cao tay lên. Trên tay hắn, nhất thời gió nổi lên khiến cho mây cuồn cuộn. Thiên địa hoàn toàn biến sắc.