Hoắc Nhạc Thanh không chỉ là một Tiên thiên cường giả mà còn là gia gia của hắn. Lão nhân gia người tuyệt đối sẽ không cố tình đả kích tự tin của hắn. Bởi thế sau khi nghe được đánh giá này, hắn nhất thời tâm ý nguội lạnh. Dù cho Hạ Nhất Minh đã từng nói hắn có thể tấn giai Tiên thiên, thậm chí còn siêu việt hơn nhưng lúc này hắn cũng không quá tin nữa.
Hạ Nhất Minh nhíu mày hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hoắc huynh. Tại hạ cảm thấy không giống vậy.
Hắn đi thẳng vào vấn đề:
- Theo ta thấy, thiên phú của Đông Thành cực kỳ hiếm thấy, trong ngàn vạn người mới có một. Nhưng bởi vì hắn tu luyện công pháp không tốt nên không thể phát huy được tài hoa. Sau khi trùng kích vào tam tầng dĩ nhiên là không thành công. Ha ha...
Trong mắt Hạ Nhất Minh không chút nào che giấu vẻ coi thường.
Ba người Hoắc Nhạc Thanh hai mắt nhìn nhau. Trương Hòa Thái cùng Hoắc gia giao tình đã lâu, bởi thế lão với chuyện của Đông Thành cũng không xa lạ. Biết hắn tu luyện Thủy hệ công pháp tầng ba gặp phải hiện tượng mất kiểm soát.
Hiện tượng này mặc dù không nhiều nhưng cũng không hiếm thấy, mười người tu luyện cũng có vài người xuất hiện tình huống như vậy, đồng thời nói lên bản thân người tu luyện không thích hợp với công pháp đó.
Bởi vậy sau khi chuyển sang tu luyện Hỏa hệ công pháp nhưng đạt tới tầng năm cũng sẽ bị chững lại.
Trương Hòa Thái cùng Hoắc Nhạc Thanh đã từng dò xét nhưng rốt cuộc không nhận ra điều gì. Bởi thế không hẹn mà cùng nhận định Hoắc Đông Thành thể chất không thích hợp tu luyện võ đạo.
Mặc dù Hoắc Đông Thành hết sức cố gắng nhưng bọn họ cũng chỉ biết tiếc nuối mà thôi.
Lúc này nghe được khẩu khí của Hạ Nhất Minh, dường như không phải thể chất của Hoắc Đông Thành không tốt, mà những người truyền thụ như bọn hắn có vấn đề.
Sắc mặt hai vị Tiên thiên dần trầm xuống, Hạ Nhất Minh nói những lời không chút khách khí, chỉ kém vỗ thẳng vào mặt họ nữa thôi.
Khẽ lắc đầu, Hoắc Nhạc Thanh gượng cười, nói:
- Hạ huynh đệ. Thể chất Đông Thành đặc biệt thế nào? Chẳng hay có thể nói rõ không?
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, không chút do dự nói:
- Ta đã quyết tâm dẫn tiến Đông Thành làm môn hạ của bằng hữu. Còn về phần thể chất Đông Thành đặc biệt thế nào do hắn tự quyết định có nói cho các ngươi hay không?
Hoắc Nhạc Thanh có chút giật mình. Cũng may công phu hàm dưỡng cao, thêm nữa không thể do xét thực lực cùng thế lực sau lưng Hạ Nhất Minh, hắn bất luận thế nào cũng không muốn vì thế mà đắc tội với một vị Tiên thiên cường giả không rõ thâm sâu.
- Hạ huynh. Đông Thành dù sao cũng là tiểu tôn của ta. Bằng hữu của ngươi nếu muốn thu đồ, có thể bảo hắn tới đây...
Hoắc Nhạc Thanh hít sâu một hơi, lẫm liệt nói:
- Chỉ cần hắn có thể thắng được Hoắc mỗ nửa chiêu, Hoắc mỗ ta đồng ý cho Đông Thành bái sư.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt có chút biến đổi, bên trong lộ ra vẻ trêu chọc.
Trong đầu hắn lập tức nghĩ tới cảnh Sở Hao Châu cùng Hoắc Nhạc Thanh đối diện.
Chẳng qua Hạ Nhất Minh hoài nghi, không biết Sở Hao Châu không dùng Long tiên, Hoắc Nhạc Thanh có tiếp nổi của lão một chiêu không nữa.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh mờ mịt nói:
- Hoắc huynh. Ta vì Đông Thành giới thiệu sư phụ. Vì này tu vi võ đạo vô cùng cao, thậm chí không dưới Hạ mỗ, ngươi muốn cùng hắn giao thủ...
Mặc dù Hạ Nhất Minh không nói tiếp nhưng ý tứ của hắn chỉ cần không phải kẻ ngộc cũng biết. Đó là, chỉ sợ ngươi không có tư cách.
Hoắc Nhạc Thanh cười lớn. Hắn đứng dậy nói:
- Hạ huynh. Ơn ngươi cứu tiểu nhi, Hoắc mỗ cảm kích vô cùng. Nghe Trương huynh nói, Hạ huynh một thân tu vi sâu không lường được. Không biết có thể chỉ điểm cho tại hạ mấy chiêu?
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt khẽ biết, Hạ Nhất Minh là ân nhân cứu mạng hắn nhưng Hoắc Nhạc Thanh lại là phụ thân. Hơn nữa khẩu khí vừa rồi của Hạ Nhất Minh cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu, bởi vậy không có lên tiếng mà chấp nhận cúi đầu im lặng.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:
- Cũng tốt.
Hoắc Nhạc Thanh lùi về sau vài bước, nói:
- Hạ huynh. Chúng ta ra sau núi tỷ thí.
Trong lúc Tiên thiên cường giả giao đấu, nếu mạnh mẽ dùng lực e rằng cảnh vật xung quanh sẽ bị phá hỏng. Nơi đây là viện lạc của Hoắc gia, Hoắc Nhạc Thanh dĩ nhiên không muốn phá hỏng nó.
Hạ Nhất Minh bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khẽ biết, cắn răng nói:
- Hạ huynh nếu không muốn đi, có thể ở nơi này giao thủ cũng được.
Sau đó hắn lùi lại mấy bước nói:
- Hồng Sanh. Đông Thành. Các ngươi lui ra.
Hai người Hoắc Hồng Sanh mặc dù trong lòng lo lắng nhưng cũng biết trong trường hợp này, căn bản không tới lượt bọn họ lên tiếng, bởi thế chỉ đành vâng dạ rời đi. Bất chợt nghe được giọng Hạ Nhất Minh chậm rãi vang lên.
- Không cần phiền toái như vậy. Hoắc huynh, trước mặt ta, nếu ngươi có thể đả thương bọn họ một chút, tính là ta thua.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn ra. Sau đó nhất thời không khí trở lên im ắng, Trương Hòa Thái vẻ mặt khẽ biết, trong lòng lão không yên tĩnh nổi.
Ở trên thuyền Trương Hòa Thái đã từng dò xét qua Hạ Nhất Minh, nhưng bảy thành chân khí xuất ra, một chút phản ứng cũng không có, căn bản không dò ra thực lực Hạ Nhất Minh.
Lúc này nghe ngôn ngữ Hạ Nhất Minh khoa trương như vậy, trong lòng lão không khỏi phát lạnh. Chẳng nhẽ Hạ Nhất Minh đã đạt tới Nhất đường thiên cảnh giới.
Hoắc Nhạc Thanh cũng hít vào một ngụm lãnh khí. Nộ hỏa ban đầu như bị tạt một chậu nước lạnh, vẻ kiêu ngạo sớm đã biến mất.
Hắn nhìn Hạ Nhất Minh chăm chút, do dự một chút, ôm quyền kính thật sâu, nói:
- Xin Hạ huynh chỉ điểm.
Hạ Nhất Minh khoát tay chặn lại, nói:
- Ngươi ra tay đi.
Nhìn Hạ Nhất Minh tùy tiện ngồi xuống ghế, Hoắc Nhạc Thanh đột nhiên phát hiện, hắn không ngờ không thể phát ra bất cứ chút giận dữ nào nữa.
Đối phương nhìn mặt trẻ tuổi như vậy, nếu thật sự là Nhất đường thiên cường giả, tiền đồ ngày sau khẳng định không thể tính được. Lẽ nào hắn có thể trêu vào.
Bất quá, chuẩn bị ra tay Hoắc Nhạc Thanh cũng vứt bỏ những ý nghĩ này. Hai tay đưa ra lập tức tràn ngập màu đỏ tươi, thậm chí không gian xung quanh cũng có một chút biến hóa khác biệt.
Hoắc Nhạc Thanh tu luyện Hỏa hệ công pháp trong Ngũ hành, tương đương với việc công kích vô cùng cường đại.
Hạ Nhất Minh vẫn mỉm cười như trước, dĩ nhiên thái độ như vậy khiến tất cả có chút cảm giác quái dị.
Dường như Hoắc Nhạc Thanh đang kiệt lực biểu diễn võ nghệ còn Hạ Nhất Minh như cao nhân tiền bối đứng bên thưởng thức, tùy thời chỉ bảo khuyết điểm vậy.
Trương Hòa Thái khẽ lắc đầu, vứt ý nghĩ hoang đường này ra ngoài.
Nhưng sau đó lão lập tức cảm nhận ý nghĩ này cũng không hoang đường lắm. Chân mày nhíu lại, nhìn vẻ mặt thoải mái không chút để ý của Hạ Nhất Minh, đối lập với Hoắc Nhạc Thanh tụ lực mãnh liệt, lão đột nhiên hiểu có chỗ không đúng.
Hoắc Nhạc Thanh là một vị Tiên thiên cường giả quen biết đã lâu, Hỏa hệ chân khí lúc này đã gom tới cực hạn.
Nếu bình thường dưới tình huống này, chỉ riêng khí thế đã tới cảnh giới khó tin, thâm chí để để Hoắc Hồng Sanh cảm thấy nghẹt thở, toàn lực chống đỡ.
Nhưng giờ phút này, Trương Hòa Thái không cảm nhận được chút áp lực nào. Hơn nữa vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Đông Thành cùng Hoắc Hồng Sanh cho thấy bọn họ không chịu chút ảnh hưởng nào.
Cổ họng khô rát, Trương Hòa Thái rốt cuộc cũng tin, Hạ Nhất Minh vì sao lại giữ hai người Hoắc Hồng Sanh ở lại. Bởi vì dưới thực lực của hắn, Hoắc Nhạc Thanh không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.
Lão đang định mở miệng nhưng thấy ánh mắt Hạ Nhất Minh mỉm cười nhìn lại, trong lòng khẽ động, không dám mở miệng nữa.
Hoắc Nhạc Thanh cũng không phát hiện ra không khí kỳ lạ đó, chân khí hắn đã ngưng tụ xong, nếu Hạ Nhất Minh đã nói thế hắn cũng không khách khí nữa.
Khẽ quát một tiếng, song chưởng như chớp đánh thẳng vào ngực Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh vẫn ngồi tại chỗ, tùy ý để song chưởng của đối phương đánh vào, thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hoắc Hồng Sanh cùng Hoắc Đông Thành đồng thời kinh hô một tiếng. Trong lòng bọn họ Hoắc Đông Thành thực lực cường đại hơn cũng đừng mong lấy ngực đỡ một kích toàn lực của Hoắc Nhạc Thanh. Dưới một kích này Hạ tiên sinh không chết e cũng trọng thương rồi.
Nhưng khiến bọn họ trợn mắt cứng lưỡi là song chưởng của Hoắc Nhạc Thanh sau khi đánh tới ngực của Hạ Nhất Minh vẻ mặt hắn chợt biến đổi. Ban đầu vẻ mặt đỏ bừng nhất thời chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh, xanh sang tím, từ tím biến thành đen, rốt cuộc lại chuyển về màu đỏ ban đầu.
Tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt này chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, sau đó Hoắc Nhạc Thanh lập tức buông tay đang đặt trước ngực Hạ Nhất Minh.
Trước ngực Hạ Nhất Minh không tổn hao bất cứ thứ gì, thậm chí ngay cả quần áo cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào, giống như một màn vừa rồi chưa từng phát sinh vậy.
Hạ Nhất Minh vẫn mỉm cười như trước, nói:
- Hoắc huynh. Đa tạ ngươi hạ thủ lưu tình.
Thân thể Hoắc Nhạc Thanh run lên, vội vàng nói:
- Hạ huynh...Hạ tiên sinh nói đùa, chút kỹ xảo đó của tại hạ sao đáng để ngài chú ý.
Thái độ của hắn lúc này đã thay đổi hoàn toàn. Vẻ mặt tươi cười nhưng thân thể cúi thấp hơn không ít.
Hơn nữa càng chủ yếu hơn là hắn chủ động thay đổi cách xưng hô. Ngay cả xưng huynh gọi đệ với Hạ Nhất Minh hắn cũng không dám, ngược lại còn dùng ba từ " Hạ tiên sinh" mà gọi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu, cũng không phản đối cách xưng hô này, nói:
- Ta muốn lịch lãm Đông Hải này một thời gian. Sau đó trở về sẽ dẫn Đông Thành rời đi, không biết có chuyện gì không?
Hoắc Nhạc Thanh vội vàng nói:
- Có thể được Hạ tiên sinh coi trọng là phúc phận của Đông Thành. Hoắc mỗ cũng cảm thấy vui thay.
Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, tu vi của Hoắc Nhạc Thanh không cao nhưng cũng có vài phần nhãn lực. Phản ứng cũng rất nhanh, trong hoàn cảnh như Bồng Lai Tiên Đảo có thể duy trì một đại gia tộc quả nhiên không phải do may mắn.
- Ta cũng muốn nghỉ ngơi rồi.
Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói:
- Đông Thành lưu lại. Mặc dù bằng hữu của ta không ở đây nhưng ta có thể truyền thụ chút kiến thức cơ bản.
Hoắc Đông Thành vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Hoắc Nhạc Thanh ánh mắt cũng lộ vẻ vui mừng, nói:
- Đông Thành. Sau này ngươi lưu lại đây hầu hạ Hạ tiên sinh.
Dừng một lát, hắn nói tiếp:
- Có thể được Hạ tiên sinh nhìn trúng là phúc phận của ngươi. Ngàn vạn lần không được để Hạ tiên sinh thất vọng.
Hoắc Đông Thành lên tiếng lĩnh mệnh, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm. Tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.