Mục lục
Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngựa chạy suốt một ngày rốt cuộc mới dừng lại.
Mặc dù Hạ Nhất Minh đối với tốc độ này tương đối bất mãn nhưng cũng biết đây là lễ tiết tại Lưu Ly Đảo, không thể ý kiến thêm.
Giống như Tây Bắc Thiên Trì nhất mạch bọn họ, khi đi lên chủ phong cũng không thể di chuyển quá nhanh.
Dọc theo đường đi cũng không có chuyện gì xảy ra cho đến ngày kế tiếp, từ xa xa trên đường lớn đã thấy một đôi nhân mã nghênh đón lúc này Trang Vĩ Phỉ mới cảm thấy yên lòng.
Hạ Nhất Minh biểu hiện bình thường không bất cứ yêu cầu cổ quái nào nhưng Trang Vĩ Phỉ càng cảm thấy khẩn trương hơn.
Trong trí nhớ của hắn, cho dù Tiên thiên cường giả cũng rất khó phục vụ, càng đứng nói cường giả mạnh mẽ hơn Tiên thiên cấp bậc không biết bao lần, Ngũ khí Tôn giả.
Bởi vậy Hạ Nhất Minh càng biểu hiện bình thường, trong lòng Trang Vĩ Phỉ càng cảm thấy không yên.
Cũng may tin tức truyền đi rất nhanh, phía trước đã có người đón đợi, lúc này Trang Vĩ Phỉ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày, hắn nghe ra lai lịch đám người kia, trên mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng, thân thể khẽ động đã rời khỏi xe ngựa.
- Kim huynh. Ta đã sớm nói qua. Hạ huynh phúc lớn mạng lớn, hẳn không có việc gì.
Một tiếng cười sang sảng từ xa truyền lại, đúng là người ra tay giúp đỡ Hạ Nhất Minh tại Sinh tử giới, Lệ Giang Phong.
Mà hiển nhiên người bên cạnh hắn lúc này chính là Kim Chiến Dịch.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, nói:
- Đạ tạ lời tốt của Lệ huynh. Tiểu đệ lần này quả thật phúc lớn mạng lớn.
Trong lúc hai người mở miệng nói chuyện, đội nhân mã đã tới nơi này.
Một người khẽ vung tay, Trang Vĩ Phỉ lập tức cung kính lui xuống.
Bọn họ biết chuyện về Hạ Nhất Minh từ lúc này sẽ do người khác phụ trách.
Khi bọn họ bên cạnh đám người Hạ Nhất Minh không khỏi có cảm giác như gần cọp, bất quá khi đám người Hạ Nhất Minh rời đi, trong lòng họ không khỏi cảm thấy có gì đó mất mát.
Đây là tâm lý của các tu luyện giả thấp giai, trừ khi bọn họ đạt tới cao giai, nếu không vĩnh viễn không thể thoát khỏi bóng ma này.
Hạ Nhất Minh ánh mắt khẽ đảo trên người đám kỵ sĩ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Nơi này là Nam Hải Lưu Ly Đảo, không phải Tây Bắc, nhưng đám kỵ sĩ này cưỡi những tuấn mã không hề thua kém Tây Bắc, đây là chuyện hắn không thể lý giải.
Lệ Giang Phong kinh nghiệm lão luyện, ánh mắt khẽ đảo nhất thời đã hiểu rõ, hắn cười ha hả, nói:
- Hạ huynh đệ. Những người này đều là thị vệ của ta tại Lưu Ly Đảo. Bất quá bọn họ từ nhỏ sống tại Đại Thân vài năm nên kỹ thuật cưỡi ngựa mới tốt như thế.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu ra, trách không được trên người bọn họ có thể chứng kiến bóng dáng kỵ sĩ tại đất liền. Xem ra những động tác đó đã ngấm vào xương tủy, không thể nào quên.
Kim Chiến Dịch đi tới trước mặt hắn, cảm kích nói:
- Hạ huynh. Đa tạ.
Gã nói những lời này vô cùng chân thành. Linh Tiêu Bảo Điện tới đây mang theo ba chiếc thuyền lớn. Nhưng trên biển gặp phải đàn ngân man ngàn năm khó gặp. Nếu không phải Hạ Nhất Minh chủ động giải vây, như vậy cho dù ba chiếc thuyền không toàn diệt, ít nhất cũng phải lưu lại một hai chiếc.
Bất luận vì danh dự Linh Tiêu Bảo Điện hay vì các thành viên trên ba chiếc thuyền, Kim Chiến Dịch đều vạn phần cảm kích.
Hạ Nhất Minh khoát tay, nói:
- Kim huynh. Người nhà không nên quá khách khí.
Hắn vỗ vỗ ngực nói:
- Đừng quên ta cũng là Khách khanh Tôn giả của Linh Tiêu Bảo Điện.
Kim Chiến Dịch bật cười, ánh mắt khẽ đảo, nói:
- Hạ huynh. Lôi điện đâu rồi?
Lệ Giang Phong vẻ mặt tươi cười cũng trở lên ngưng trọng hẳn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc này cả thiên hạ đều biết Hạ Nhất Minh có được hai đầu Thánh thú cường đại, bảo trư thể tích nhỏ không gây sự chú ý cả mọi người nhưng tuấn mã trên đầu mang chiếc sừng, thiên hạ chỉ mình hắn có.
Hơn nữa Kim Chiến Dịch cùng Lệ Giang Phong đều biết, bạch mã với Hạ Nhất Minh là Thánh thú đồng sinh cộng tử.
Trừ khi Lôi điện đã chết, nếu không cơ bản không có khả năng rời khỏi Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cười khổ, lắc đầu thở dài.
Kim Chiến Dịch sắc mặt nhất thời trở lên khó coi, âm thanh hắn trở lên nặng nề.
- Hạ huynh mau nói.
Lệ Giang Phong mặt mày nhăn nhó, nói:
- Không có khả năng. Lấy tốc độ Lôi điện lẽ nào không thể thoát khỏi đám ngân man đó.
Hạ Nhất Minh giật mình, lúc này mới nhận ra hai vị này hiểu lầm ý hắn. Vội vàng khoát tay nói:
- Hai vị. Lôi điện vẫn tốt. Chẳng qua lúc này nó bệnh nhẹ, tạm thời không thể tới đây.
Kim Chiến Dịch cùng Lệ Giang Phong liếc mắt nhìn nhau, đồng dạng nhìn ra vẻ hoài nghi trong lòng đối phương.
Lôi điện là siêu cấp Thánh thú, nắm giữ huyết mạch Thần thú, có thể so sánh cùng Ngũ khí Tôn giả. Chẳng lẽ tên gia hỏa như vậy có khả năng bị bệnh?
Chỉ là nghe Hạ Nhất Minh nói vậy bọn họ cũng biết, hắn không muốn nhắc nhiều tới chuyện này.
Nhìn vẻ mặt không chút đau thương của Hạ Nhất Minh, cả hai mới thật sự yên lòng.
Đặc biệt Kim Chiến Dịch, nếu vì đàn ngân man kia mà Lôi điện bị thương tổn, mặt mũi Linh Tiêu Bảo Điện coi như cũng mất theo.
Rời khỏi xe ngựa, tốc độ đoàn người mau chóng đề thăng.
Chỉ non nửa ngày sau, dưới sự bảo hộ của đông đảo kỵ sĩ, bọn họ đã tới được một động quan trọng của Lưu Ly Đảo.
Lưu Ly Đảo nếu đã nổi danh về động đương nhiên núi non nơi này quy mô thế nào không cần nghĩ.
Lúc này trước mặt mọi người xuất hiện một cửa động thật lớn.
Động khẩu này cực cao, ngẩng đầu lên ít nhất khoảng cách với mặt đất cũng là ba mươi trượng, đường vào rộng tới mức đủ để tám cỗ xe ngựa song song tiến vào.
Mà khiến kẻ khác kinh ngạc chính là sơn động này rõ ràng hình thành tự nhiên, không trải qua bất cứ sự tôn tạo nào của con người. Kiệt tác này cũng chỉ có tạo hóa mới đủ khả năng hoàn thành.
Khẽ nhắm mắt, Hạ Nhất Minh sắc mặt chợt thay đổi.
Còn chưa tiến vào động khẩu, hắn đã cảm nhận được một cỗ lực lượng nóng bỏng ép tới.
Áp lực này cũng không phát ra từ nhân loại mà do tự nhiên hình thành. Chỉ là Hạ Nhất Minh có chút tò mì, trừ bản thân hắn ra, những người khác đều không cảm nhận được uy áp này.
Đám người Lệ Giang Phong đã sớm xuống ngựa, ánh mắt bọn họ đồng thời tập trung vào Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát.
Sau khi thấy được sắc mặt Hạ Nhất Minh, hai vị Tôn giả tới từ hai nơi khác nhau không khỏi thở dài, Hạ Nhất Minh tiến bộ như tên bắn, cả đời này bọn họ chỉ e không đuổi kịp.
Mà càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn, Bách Linh Bát cũng như bình thường, cơ bản không cảm nhận nào chút uy áp kia.
Hai người bọn họ nhìn nhau, chẳng lẽ người không có khí tức sinh mạng thì không cảm nhận được uy áp đặc biệt này.
Sau một lát Hạ Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm.
Áp lực trên người hắn đột nhiên biến mất, chỉ giây lát đã không thấy tăm hơi.
Hạ Nhất Minh vốn muốn thả ý niệm truy tung nhưng nghĩ tới nơi này dù sao cũng là Lưu Ly Đảo, cuối cùng cũng áp chế suy nghĩ này xuống.
Lệ Giang Phong có chút gật đầu, hãnh diện nói:
- Hạ huynh. Đây chính là Nam Cương vạn trượng Lưu Ly Động của chúng ta.
Hạ Nhất Minh trên mặt tươi cười, nói:
- Quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu đệ đã được mở mắt.
Lệ Giang Phong cười ha hả, nói:
- Nơi này do núi lửa tạo ra.
Hắn dừng một chút, giải thích:
- Tất cả những Ngũ khí Tôn giả lần đầu tới đây đều cảm thấy uy áp từ linh tính núi lửa. Bất quá việc này cũng không đáng ngại. Bởi vì ngàn năm qua, chưa ai gặp phải nguy hiểm nên Hạ huynh cứ yên tâm.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày, trong lòng thầm than. Thế giới này quả nhiên không thiếu sự lạ, nếu bản thân hắn không đi khắp nơi chỉ quẩn quanh tại Tây Bắc, sao có được những kiến thức phong phú như vậy.
Linh Tiêu Bảo Điện có Thông Thiên Bảo Tháp, Động Thiên Phúc Địa có Thụ thần, Nam hải có Ngân man vương cùng linh tính núi lửa khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Núi lửa có được linh tính, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng.
Bất quá sau khi gặp được Thụ thần tại Động Thiên Phúc Địa, Hạ Nhất Minh đối với điều này không còn hoài nghi.
Nếu một thân cây có thể nắm giữ linh tính cường đại, như vậy thêm ngọn núi lửa có linh tính cũng không phải không có khả năng.
Kim Chiến Dịch ánh mắt quan sát động khẩu, hai mắt sáng lên, trong lòng thầm nói, hai mươi năm sau, nhất định hắn sẽ trở lại nơi này, tự thân kiểm nghiệm đại ngộ mà chỉ có Ngũ khí Tôn giả mới đạt được.
Một thân ảnh xinh đẹp từ trong sơn động lóe lên. Sau khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh, đối mắt đẹp của Lệ Nhã Tĩnh sáng lên, theo sau chậm rãi ảm đạm xuống, nói:
- Hạ huynh quả nhiên đã tiến giai Ngũ khí cảnh giới. Thật đáng mừng.
Sau khi chia tay tại Sinh tử giới, bọn họ không được chứng kiến Hạ Nhất Minh quang hóa thần binh, bởi vậy nghe tin Hạ Nhất Minh tiến giai Ngũ khí cảnh giới đều cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Dù sao Tôn giả bình thường muốn tiến giai Ngũ khí cảnh giới cũng cần thời gian hai mươi năm, đây là tốc độ nhanh nhất từ xưa tới nay.
Nhưng lúc này khi Hạ Nhất Minh xuất hiện tại Lưu Ly Đảo, linh tính núi lửa tự động phát ra uy áp chính là đáp án tốt nhất.
Mặc dù Bách Linh Bát cũng là một vị Ngũ khí Tôn giả hơn nữa lần đầu tới đây.
Nhưng linh tính núi lửa truyền áp lực tới ai, người nào cũng có thể thấy.
Nhìn gương mặt quá trẻ đang mỉm cười, Lệ Nhã Tĩnh cảm khái vạn phần.
Cả đời này nàng đừng mong vượt qua người kia nửa bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK