Đây là nến do Hạ gia đặc chế, mỗi chỗ trong mật thất đều có một phần, chỉ cần sau một lúc thắp sáng, tuy không dám nói như ban ngày nhưng cơ bản là tu luyện gia chỉ cần đạt tới tam tầng nội kình cũng đủ nhìn rõ.
Hạ Nhất Minh buông chao đèn xuống, hướng trung tâm mật thất đi tới.
Một đao hôm qua phảng phất trước mắt, tại thời điểm đó, ngay cả hắn cũng không rõ làm thế nào đột nhiên có thể thi triển một đao kinh diễm như thế.
Lúc đó trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, đem Lão gia tử cứu ra từ miệng Kim Quan Mãng.
Chính ý niệm đó trong đầu khiến hắn có thể gạt bỏ hết tâm tư, giống như quỷ thần đem ba loại công phái nội kình khác nhau hợp làm một thể, do đó phát huy chiêu đao ngoài sức tưởng tượng.
Bắt quá giờ phút này, khi xem xét lại một đao trong tình huống đó, lại kinh ngạc phát hiện ra, hắn cơ bản không thể một lần nữa xuất ra một đao như thế.
Nội kình trong cơ thể hắn tuy rằng vẫn dồi dào, hơn nữa có thể tùy tâm khống chế. Nhưng vấn đề là hắn vẻn vẹn chỉ vận dụng một loại nội kình công pháp chính, đừng nói là ba loại công pháp cũng đồng thời vận dụng, cho dù là hai công pháp đi nữa cũng không có khả năng thực hiện.
Hắn cũng không biết lý do tại sao, nhưng ba loại công pháp không thể cùng lúc vận dụng, hắn cơ bản không thể đem một đao kia tái hiện lại.
Nhẹ nhàng thở một hơi dài., Hạ Nhất Minh sau khi thử lại không có kết quả cuối cùng cũng đã buông tha.
Hắn cũng biết, đó là một chiêu kinh thiên động địa, hắn vô tình xuất ra cũng đã là phi thường xuất sắc. Nếu mà thật sử dễ dàng nắm bắt mới thật sự có quỷ.
Nguyên nhân chính là như thế nên mặc dù tâm tình của Hạ Nhất Minh không được tốt lắm nhưng tuyệt đối không đến mức nản lòng.
Khoanh chân ngồi xuống, Hạ Nhất Minh đem toàn bộ ba loại nội kình công pháp tu luyện lại một lần.
Không sợ không nhìn thấy, chỉ sợ thấy mà không nắm giữ được.
Trải qua một lúc sau, Hạ Nhất Minh không thể không thừa nhận, lĩnh ngộ của hắn về Từ gia Liệt Hỏa công so với Hỗn Nguyên Kình cũng Ba Văn Công nhanh hơn một bậc.
Sau mỗi lần tu luyện, chẳng những kinh mạch vô cùng dạt dào thoải mái, đến nội kình cũng gia tăng thêm một chút.
Công pháp cao cấp quả nhiên danh bất hư truyền.
Suy nghĩ một chút, tuy rằng trong lòng có chút không muốn bỏ qua Hỗn Nguyên Kình, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn quyết định sau này tu luyện Liệt Hỏa Công làm chính, đem lực lượng của mình tiếp tục tăng lên.
Tiếng chuông đột ngột vang lên trong mật thất, Hạ Nhất Minh liếc mắt xem xét, trong lòng nghi vấn: "Ai giờ này lại tìm đến mình chứ."
Hắn rời khỏi mật thất, đi ra ngoài phòng vừa thấy nguyên lai chính là phụ thân mình.
Vội vàng mời phụ thân vào trong phòng, tìm một ấm trà không biết đã bao lâu chưa thay lá mời phụ thân một chén.
Hạ Thuyên Danh nhìn nửa chén trà nóng , trên nước có vật gì đen thui, trông như phân gián trong ấm trà, cuối cùng cũng không có dũng khí uống đành phụ tấm lòng của nhi tử.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Nhất Minh, hôm nay ta tới tìm con chủ yếu là kiểm tra một chút việc tu luyện của con.
- Việc tu luyện của nhi tử?
Hạ Nhất Minh sững sờ hỏi:
- Phụ thân, trong gia tộc còn có quy củ này sao?
Hạ Thuyên Danh lắc đầu, đáp:
- Không có, chỉ là ta với tốc độ tu luyện của con có chút tò mò thôi.
Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu được, chắc hẳn là bởi một đao hôm qua rước lấy phiền phức.
- Nhất Minh, con thành thật cho phụ thân biết, có phải con đã đột phá bình cảnh của thất tầng tiến vào bát tầng không?
Hạ Thuyên Danh vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, nhìn đứa con của mình không nháy mắt, tựa hồ rất sợ từ trong miệng hắn nghe được lời phủ nhận.
Hạ Nhất Minh chần chừ một chút, thầm nghĩ ta tu luyện không phải đến bát tầng, hơn nữa còn đạt cửu tầng rồi.
Chẳng qua những lời này đương nhiên không thể nói ra, hắn cười hắc hắc, cố gắng lộ ra một vẻ mặt vô hại, nói:
- Phụ thân đại nhân, người quả là con mắt như thần, trải qua một trận trên núi hôm qua, con quả thật đã đột phá cực hạn, tiến nhập bát tầng rồi.
Những lời này của hắn mang ý tứ: "Nhi tử vốn không có đạt đến bát tầng nhưng trên núi bị quái xà hù dọa cho nên đột phá."
Hạ Thuyên Danh trong mắt tinh quang quét khắp mọi nơi, trên mặt càng hiện ra vẻ vừa mừng vừa lo đến cực điểm.
Hôm qua cũng với linh thú đánh một trận, tất cả mọi người trong lòng hoảng hốt, không chỉ bị sức mạnh của linh thú kia hù dọa mà còn bị một đao không thể tưởng tượng kia của Hạ Nhất Minh làm cho khiếp sợ.
Cho nên khi ngày hôm qua trôi đi, bao gồm cả Hạ lão gia tử cùng mọi người dĩ nhiên không có nghĩ qua Hạ Nhất Minh nếu đã có phát ra một đao như vậy, hẳn là tu vi hắn đã tiến thêm một bước.
Hạ Thuyên Danh hôm nay đến, tất nhiên là vì tò mò nhưng cũng là vì thay mọi người tìm hiểu tin tức mà đến.
Bây giờ được chính miệng nhi tử thừa nhận, hắn trong lòng tự nhiên là vô cùng vui mừng.
Vươn một tay ra, Hạ Thuyên Danh mạnh mẽ đem cảm xúc trong lòng ép xuống, nói:
- Nhất Minh, tới thử một chút.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ không còn cách nào khác, lắc đầu cười khổ, những trưởng bối trong nhà đều là như thế, mỗi khi con cháu tu vi đột phá bình cảnh, bọn họ đều là vỗ tay kiểm tra, điều này đã là luật bất thành văn trong gia tộc.
Vươn tay ra dánh một chưởng bình thường, Hạ Nhất Minh cùng phụ thân chỉ có hai bàn tay đụng nhau, hai bên cũng đồng thời phát ra nội kình, rồi sau đó liền thu lại.
Nhưng chính trong lúc này, Hạ Thuyên Danh cũng đã cảm ứng được nội kình ẩn chứa trong bàn tay Nhất Minh ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Đây là một loại sức mạnh làm ngay cả hắn cũng có chút kiêng kị.
Bát tầng, chính xác là bát tầng nội kình…
Hạ Thuyên Danh rốt cuộc cũng không kiềm chế được lòng vui sướng, cười to một tiếng.
Nhìn thấy đứa con trước mặt, trong lòng hắn tràn ngập kiêu ngạo. Chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, không ngờ cái tuổi ấy cũng đạt được tu vi nội kình như hắn.
Hắn còn nhớ rõ ràng, tại một năm rưỡi trước, Hạ Nhất Minh còn vì đột phá bình cảnh ngũ tầng mà tâm trạng rầu rĩ không vui. Nhưng tại một năm rưỡi ngắn ngủi vậy mà hắn cùng mình có thể kề vai bước.
Chính mình mười năm khổ tu, không ngờ lại bị người trong một năm rưỡi đuổi theo, nhưng hắn cũng không chút buồn bực cùng ghen tỵ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bởi vì người có được thành tựu này là con hắn, là như tử của Hạ Thuyên Danh hắn.
Hiểu được một điều này, tiếng cuời của hắn càng to thêm, suy nghĩ trong đầu càng thoải mái, vẻ mặt tràn đầy tiếu ý.
Hạ Nhất Minh cứng lưỡi nhìn vẻ vui mừng như tẩu hỏa nhập ma của phụ thân hắn, trong lòng có chút không rõ tại sao phụ thân có chút không bình thường như vậy.
Không là cha mẹ, vĩnh viễn không thể lý giải tâm trạng của cha mẹ, thứ tình cảm phát ra từ sâu trong nội tâm khi chứng kiến con cái trưởng thành.
Bất quá cũng chỉ có số ít cha mẹ có thể mong đến ngày này, còn tuyệt đại đa số cha mẹ về sau cũng chỉ thấy được con cái mình bình thường không chút nổi bật.
Cho nên Hạ Thuyên Danh thất con mình tại thời điểm muời bốn tuổi đã đạt được thành tựu không thấp hơn hắn, đích thực trong lòng chỉ nghĩ tới cũng có thể vui mừng như điên.
Bỗng nhiên, ngoài cửa xuất hiện một vào bóng người, là Hạ lão gia tử dẫn đầu mấy vị trưởng bối đồng thời tiến tới.
Hạ Thuyên Danh vội vã ngừng cười, hướng về mọi người gật đầu một cái, nói:
- Ta đã kiểm tra rồi, Nhất Minh đã tiến giai tới bát tầng nội kình.
Trên mặt mọi người hiện ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, cho dù đã đoán trước , nhưng khi xác nhận điều đó ai nấy trên mặt cũng đầy cảm xúc.
Trong lúc mọi người đang vô cùng xúc động, đột nhiên có một vị quản sự trong trang xuất hiện, đồng thời trên tay còn cầm một phong thư giao cho Lão gia tử.
Hạ Vũ Đức mở ra đọc, nhất thời trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc , sao đó trên khuôn mặt cũng thu lại vẻ tươi cười.
Sau một lúc, lão trầm giọng nói:
- Trình gia gửi thư đến, nói là đã tra ra lai lịch của bọn giặc đã tập kích lần trước.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, giành trước hỏi:
- Là những người nào?
Vốn trong khi các trưởng bối bàn luận đệ tử đời thứ ba không được ngắt lời, ngay cả Hạ Nhất Thiên cũng không dám mở lời. Nhưng lúc này sau khi Hạ Nhất Minh nói ra, cũng không có bất cứ ai tỏ vẻ bất mãn, thậm chí là phụ thân hắn cũng ngầm thừa nhận hắn có tư cách này.
Sau trận chiến ngày hôm qua, cùng với việc tiến vào bát tầng nội kình, đã đủ cho hắn đạt tới địa vị này trong gia tộc.
Hạ Vũ Đức thuận tay giao lá thư cho hắn, nói:
- Những kẻ đó phần nhiều là bọn mã tặc bên ngoài, nghe nói Thiên Niên Huyết Sâm , nhất thời mới nổi lòng tham cướp đoạt. Chẳng qua có chút kỳ lạ, những người này cuối cùng lại thất bại, cũng không có cướp được Huyết Sâm, cho nên bọn chúng không chịu rời đi , do đó bị Trình gia bắt được một người, qua đó tìm ra nguyên cớ.
Hạ Nhất Minh xem qua thư, im lặng giao cho Đại bá, nhưng trong lòng hắn lại nói: "Những người này vẫn không rời đi là dĩ nhiên vì Huyết Sâm trong tay mình chứ đâu."
Hạ Vũ Đức suy nghĩ một chút, nói:
- Trình gia định đem những người này một mẻ bắt hết, nhưng trong những người đó có một vi đã đạt tới cửu tầng nội kình tu luyện giả. Ngay cả Trình Trữ Sinh tự mình ra tay, cũng chưa chắc đã thành công, cho nên hắn cầu viện chúng ta. Các ngươi thấy sao?
Hạ Thuyên Nghĩa đáp:
- Phụ thân, bọn họ hướng chúng ta cầu viện, vậy Từ gia thì sao?
Hạ Vũ Đức khẽ lắc đầu, nói:
- Không biết. Trong thư không có đề cập đến. Chẳng qua Từ gia hẳn là cũng sẽ giúp một tay.
Hạ Thuyên Danh xem qua bức thư, chậm rãi nói:
- Phụ thân, đám mã tặc bên trong thị trấn không kiêng nể gì, Trình phủ trên dưới trong một đêm thương vong hơn một trăm, người già cùng phụ nữ trẻ con, thây phơi khắp nơi, quả là vô cùng thảm thương.
Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Nếu đám mã tặc này tùy ý hoành hành, bây giờ là Trình phủ gặp nạn ngày sau có lẽ là Hạ gia chúng ta.
Ngay khi nói những lời này, mắt Hạ Thuyên Danh cố tình hướng về phía Hạ gia đại viện nhìn.
Mọi người đều biết rõ trong lòng, việc săn giết linh thú trong nhà bị truyền ra ngoài, khó đảm bảo đám mã tặc không tìm tới cửa.
Hạ Vũ Đức trong mắt tinh quang chợt lóe, nói:
- Con nói cũng đúng, Thuyên Tín, Thuyên Danh, các người mang theo Nhất Minh và Nhất Thiên đi đi, cần phải đem mấy tên gia hỏa này toàn bộ diệt trừ.