Mục lục
Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này đây cả xúc duy nhất trong đầu Hạ Nhất Minh chính là vui sướng, cảm xúc này trực tiếp tiến vào xương tủy, làm cho chút bi thương của hắn mới rồi bay biến đi không còn.
Đối với loài người mà nói thì cái gì mới khiến người ta trân quý nhất?
Đấy chính là ước mơ, thứ không thể chiếm lấy được cũng là thứ trân quý, có vô số người vì một mục tiêu mà phấn đấu, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn thành được giấc mộng.
Nhưng đó cũng chỉ là mộng tưởng dù sao cũng là mục tiêu, chứ không phải thứ trân quý nhất.
Thứ chính thức quý giá nhất chính là thứ mà mình đã bị mất đi.
Có đôi khi, thứ mình cầm trên tay mãi thì không thấy quý trọng, chỉ tới lúc mất đi mới biết được tầm quan trọng, quý giá của nó. Bởi vì chỉ có vào thời khắc ấy, người ta mới cảm thấy hối hận, bi thương tới cực điểm.
Hạ Nhất Minh vừa rồi dẫn phát tâm ma, bị tà hỏa làm cho thần trí điên đảo, cũng bởi vì vậy mà nộ hỏa công tâm, đạt tới tình trạng khó có thể tự khống chế bản thân.
Nhưng, lúc này hắn tuy không bị tà hỏa công tâm mà vẫn có một cỗ cảm giác vui sướng như điên tràn ngập trong lòng.
Bách Linh Bát mặc dù đã bị tách ra làm vô số phần, nhưng không phải là không thể hồi phục như cũ.
Điểm mấu chốt trong việc này chính là Truy Tung Khí trên người hắn.
Bất quá, Truy Tung Khí này cũng không phải chỉ có một, vô luận là Bảo Trư hay Bạch Mã Lôi Điện cũng đều có một cái, vậy mà chỉ có duy nhất có Truy Tung Khí của hắn mới có thể biến thành hình dạng như này?
Hắn xoay chuyển suy nghĩ, lập tức trong đầu hiện lên một kiện vạt phẩm mà trư khi Bách Linh Bát rời khỏi thông đạo giao cho.
Giờ phút này, hắn mơ hồ hiểu được, Bách Linh Bát sớm đã dự đoán được kết cục này, cho nên hắn đã có chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai.
Một quyền hung hăng đấm thẳng xuống mặt băng, trực tiếp làm cho lớp băng tan ra, tạo thành một cái hố nhỏ.
Tên Bách Linh Bát cứ yên lặng giao cho hắn một vật như vậy, ngay cả một lời cũng không dặn dò lại. Nếu không phải tiểu Bách Linh Bát có hành động như vậy thì chẳng phải mọi chuyện hắn chuẩn bị sẽ trở thành công cốc sao?
Nếu thật sự như vậy..... Trong lòng Hạ Nhất Minh xuất hiện cảm giác ớn lạnh, hắn không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Một cỗ ý niệm của Hạ Nhất Minh nhanh chóng truyền sang thần đạo khôi lỗi, hắn ra lệnh cho nó tới gần Sinh Mệnh thạch, để cho hắn lẳng lặng đứng ở bên cạnh, đưa đôi mắt huyết sắc không có mục tiêu của nó dừng ở trên đấy.
Có thần đạo khôi lỗi bảo vệ Hạ Nhất Minh sẽ tuyệt đối yên tâm.
Trừ khi Thần Long quay trở lại nếu không cho dù Ngụy Thần cảnh cường giả đến cũng đừng mơ tưởng trong nháy mắt có thể giải quyết được thần đạo khôi lỗi.
An bài thỏa đáng mọi việc, Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên tiểu Bách Linh Bát, nhỏ giọng nói thầm:
- Tên gia hỏa này, chờ ngươi quay trở lại ta sẽ tính sổ với ngươi.
Thanh âm còn chưa kịp tiêu tán hắn đã xâm nhập vào đáy biển, xuất phát về một phương hướng đã định.
Muốn ở trong lòng biển tìm lại những mảnh Sinh Mệnh thạch đã vỡ ra là một chuyện phải hết sức kiên nhẫn. Nếu như không phải có những cường giả cấp bậc thần đạo với lực lượng thần niệm khổng lồ thì đừng mơ tưởng có thể ở trong lòng biển tìm được một mục tiêu cố định.
Bất quá, dù là năm thần đạo cường giả cùng hao tổn tinh lực thì cũng phải sau hơn ba ngày đêm bọn họ mới một lần nữa trồi lên mặt băng, lúc này những khối Sinh Mệnh thạch bị rỡ ra đã nhiều hơn trước. Chỉ là giờ phút này bọn họ muốn tìm kiếm những khối đá còn lại thì cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhìn những mảnh đá vụn trước mắt, trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng lo âu, hắn đương nhiên hiểu rõ tình huống lúc này, những mảnh vụn này không có một mảnh nào rơi xuống mặt băng, mà đều chìm vào đáy biển.
Nếu như trong một thời gian ngắn không thể tìm lại toàn bộ thì với trọng lượng nhẹ như vậy của Sinh Mệnh thạch chỉ sợ nó sẽ theo dòng nước trôi đi rất xa.
Mặc dù lúc này có thể khẳng định là đã tìm được hơn một nửa, nhưng muốn tìm lại toàn bộ thì công việc sẽ hết sức khó khăn.
Điều duy nhất làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy vui mừng và cảm kích chính là dù Viên Lễ Huân hay Mưu Tử Long, thậm chí ngay cả Bảo Trư vốn lười biếng cũng không hề oán hận một câu. Hơn nữa bọn họ còn sử dụng toàn lực để tiến hành tìm kiếm, không ai có chút chậm trễ nào.
Nhìn tiểu Bách Linh Bát đang ôm Sinh Mệnh thạch đã lớn hơn một chút, đôi mày Hạ Nhất Minh khẽ giương lên, một ý niệm kỳ dị xuất hiện trong đầu.
Hắn đưa tay ra, không chút do dự tách tiểu Bách Linh Bát ra khỏi Sinh Mệnh thạch.
Tiểu Bách Linh Bát ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt thừ ra như không hiểu rõ vì sao Hạ Nhất Minh lại gỡ nó ra khỏi Sinh Mệnh thạch.
- Ngươi nghe đây. - Hạ Nhất Minh nghiêm nghị nói:
- Năm người chúng ta đã tìm khắp mọi nơi mới được những thứ này.
Hắn đưa tay chỉ lên viên Sinh Mệnh thạch mà tiểu Bách Linh Bát vừa hấp thu nói:
- Những thứ này tán lạc ở khắp mọi nơi, rất khó có thể tìm lại, cho nên chúng ta muốn ngươi trợ giúp một chút.
Tiểu Bách Linh Bát vẫn như trước không hề như trước, tựa hồ như nó không hiểu được ý tứ của Hạ Nhất Minh.
Trên trán Hạ Nhất Minh xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh, với tu vi của hắn hiện nay mà còn có thể xuất hiện cảnh tượng này thì có thể đoán được tâm tình của hắn lúc này khẩn trương tới mức nào a.
- Trợ giúp chúng ta tìm kiếm chúng đi. - Hạ Nhất Minh thành khẩn nói, giờ phút này giọng nói của hắn thậm chí còn có chút run rẩy và cầu khẩn. Phảng phất như ở trước mặt hắn cũng không phải là một tiểu Bách Linh Bát đang ngây ngốc, mà là Bách Linh Bát chân chính đã cùng với hắn sóng vai tác chiến nhiều năm.
- Ngươi có thể hấp thu, có thể chậm rãi hấp thu, tất cả những thứ này đều là của ngươi, tuyệt đối không có ai cùng ngươi tranh đoạt cả. Nhưng ngay lúc này ngươi phải giúp ta tìm lại toàn bộ mảnh vụn của khối Sinh Mệnh thạch. - Dưới ánh mắt mong chờ của Hạ Nhất Minh, tiểu Bách Linh Bát cuối cùng đã hoạt động.
Thân thể của nó chậm rãi run rẩy, sau đó trước ánh mắt trợn tròn của Hạ Nhất Minh, nó vặn ra đôi chân, đôi tay, thậm chí ngay cả đầu cũng lấy xuống. Đem năm bộ phận đặt xuống mặt băng, thân hình tiểu Bách Linh Bát chậm rãi run rẩy lại sinh ra tay và chân. Rồi nó đứng lên, một lần nữa đi lại gần Sinh Mệnh thạch, ôm chặt lấy hòn đá.
Những bộ phận được đặt xuống mặt băng chậm rãi nhúc nhích, cuối cùng hình thành năm tiểu Bách Linh Bát nhỏ khác.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh hơi giật giật, hắn thì thào nói:
- Ta sớm biết ngươi khẳng định sẽ có biện pháp mà.
Mặt nước phía sau bắt đầu dao động, sau đó Mưu Tử Long một lần nữa xuất hiện trên mặt băng, hắn đưa tay ra, hơn mười khối Sinh Mệnh thạch dần bay lại phía Hạ Nhất Minh.
- Hạ huynh đệ, những mảnh vỡ này bây giờ rất khó tìm. - Mưu Tử Long thở dài một hơi nói:
- Ta định tiến ra xa hơn tìm một chút, cho nên lần này phải sau một ngày mới có thể trở về.
Hạ Nhất Minh vội vàng vung tay lên chặn lại, nói:
- Mưu huynh chậm đã.
Mưu Tử Long quay đầu lại, đưa ánh mắt hồ nghi nhìn, chỉ nghe Hạ Nhất Minh nói:
- Mưu huynh, ta có một vị bằng hữu, hắn có thể trợ giúp chỉ ra phương hướng những mảnh vỡ này hạ lạc. Mưu huynh mang theo hắn thì nhất định có thể tìm được càng nhiều hơn.
Hai mắt Mưu Tử Long sáng ngời lên, oán giận nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi có thủ đoạn như vậy vì sao không sớm sử dụng?
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, cuống quít tạ lỗi, hắn trước kia chỉ biết tìm kiếm khắp nơi, nếu không phải tốc độ tìm kiếm càng lúc càng chậm thì làm sao có thể nghĩ tới chuyện này?
Cẩn thận tóm lấy một tiểu Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh nói:
- Mưu huynh mang theo hắn, dựa theo phương hướng ngón tay hắn chỉ thì nhất định sẽ có thu hoạch.
Mưu Tử Long trợn tròn hai mắt, há hốc mồm đưa tay tiếp nhận lấy tiểu tử chỉ nhỏ bằng ngón tay út, trong ánh mắt hắn tràn ngập thần thái khó tin.
Nghĩ tới việc Hạ Nhất Minh vẫn luôn miệng nói đây là bằng hữu của hắn, trong lòng Mưu Tử Long không khỏi xuất hiện một cỗ hàn khí lạnh lẽo khó có thể hình dung.
- Đây là cái gì? - Mưu Tử Long hỏi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Đây là Bách Linh Bát.
Hai mắt Mưu Tử Long trợn tròn, miệng mở to ra không biết nói gì.
Một hồi lâu sau, Mưu Tử Long thở dài hổn hển vài hơi, nói:
- Nguyên lai Bách Linh Bát tiên sinh là một vị thần thú. Chỉ là thần thú có ngoại hình như vậy thì lão phu lần đầu tiên gặp.
Thân hình Hạ Nhất Minh hơi run lên, cuối cùng cũng hiểu được đăm chiêu trong lòng Mưu Tử Long.
Nguyên lai hắn tưởng rằng Bách Linh Bát giống như Bảo Trư, là thần thú có thể tự do biến hóa thân hình, chỉ là loại thần thú có bề ngoài như vậy thì dường như hơi cổ quái a.
Dở khóc dở cười, Hạ Nhất Minh hơi lắc đầu, hắn khẽ giải thích một chút, sau đó Mưu Tử Long với tâm tình phức tạp mang theo tiểu Bách Linh Bát rời đi. Nguyên lai ở trên thế giới này còn có sinh mệnh thần kỳ như vậy, đây quả thật là một chuyện khó có thể tin được.
Bất quá có thứ này chỉ đường cho, tốc độ thu thập Sinh Mệnh thạch đã nhanh hơn rất nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hạ Nhất Minh cũng không muốn dừng lại, mà hắn phân cho Viên Lễ Huân, Bảo Trư, Bạch Mã Lôi Điện mỗi người một tiểu Bách Linh Bát để chỉ đường.
Tiểu Bách Linh Bát xuất hiện làm cho mọi người phải giật mình sợ hãi, chỉ là so với Mưu Tử Long thì bọn họ dễ dàng tiếp thụ hơn rất nhiều.
Hai kiện không gian vật phẩm đưa cho Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư, một khi chúng nó tìm thấy mảnh vỡ của khối Sinh Mệnh thạch có thể trực tiếp đưa vào trong không gian vật phẩm, đỡ tốn thời gian phải quay trở lại.
Cứ như vậy, sau suốt một tháng thời gian, khi bọn họ tụ tập trở lại đã đem toàn bộ các mảnh vỡ của khối Sinh Mệnh thạch thu thập trở lại.
Về điều này chỉ cần không thấy tiểu Bách Linh Bát mang theo chỉ về các phương hướng xung quanh, và sau khi trở về bọn chúng trực tiếp dung nhập vào tiểu Bách Linh Bát là có thể biết được đáp án.
Nhìn tiểu Bách Linh Bát càng ngày càng lớn lên, hơn nữa tộc độ rất nhanh, trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Mà Mưu Tử Long - Một thần đạo cường giả lâu năm cũng phải đưa ánh mắt nhìn Bách Linh Bát có vài phần kính sợ.
- Hạ huynh đệ, ngươi định dừng lại nơi đây bao lâu? - Mưu Tử Long thấp giọng dò hỏi.
Tâm tình Hạ Nhất Minh lúc này có chút vui vẻ, hắn nhìn Bách Linh Bát, cười to nói:
- Đệ muốn ở đây chờ Bách huynh khôi phục, một ngày hắn còn chưa khôi phục thì đệ còn chưa rời khỏi nơi đây.
Mưu Tử Long hơi ngẩn người ra, sau đó vui mừng gật đầu nói:
- Bách huynh vì phong bế thông đạo mà phải chịu hy sinh to lớn như vậy, thì ta cũng nên làm như thế.
Hạ Nhất Minh gật đầu phụ họa, hắn nhìn Bách Linh Bát ở trước mắt, trong lòng yên lặng cầu khẩn.
"Nhanh một chút khôi phục lại như cũ a, ta còn muốn cùng ngươi tiếp tục du lịch đó đây trên đại lục này."
Hơi đảo ánh mắt nhìn về phía Sinh Mệnh thạch, trong lòng hắn nổi lên một ý niệm tương đối cổ quái. Không biết với Sinh Mệnh thạch đã tiêu hao phân nửa này có đủ để hấp dẫn Bách Linh Bát không a?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK