Dĩ nhiên, chiến đấu là ngẫu nhiên, thế nhưng chỉ còn lại mấy chục người, nếu là đối phương tùy ý an bài một người, đến cuối cùng, chung quy cũng gặp phải, đối phương đoán chừng cũng đang đánh cuộc vận khí, không nghĩ tới thật sự đụng phải, đây cũng chỉ coi Long Thần xui xẻo, thậm chí, đối phương án bài con cờ, không chỉ là một hai người.
Phẫn nộ!
Mặc dù nói tranh tài không cần dùng Thần Cấm Phù, Long Thần bị chơi xỏ, đây là một loại cảm giác vô lực, càng làm cho hắn vô cùng tức giận, tại Thần Cấm Phù giam cầm, hắn căn bản không thể động đậy.
“Nếu như nói, thật sự có người muốn dùng Thần Cấm Phù âm ta, như vậy người này, nhất định là người U Minh Quân, Tô Tuyết!”
Không cần quay đầu lại, Long Thần suy đoán như vậy.
Long Thần ta nhận định chuyện gì, là người dễ dàng ngăn cản ta sao?”
Mặc dù không cách nào nhúc nhích, trong lòng Long Thần, cười lạnh một tiếng,
Lúc này, cả U Linh diễn võ trường như nổ tung lên, cái tên võ giả tên Liên Vân kia, cũng bị tiếng hô lớn kia, dọa cho sợ lui liên tiếp về phía sau, Long Thần trước mắt mặc dù bị giam cầm nhưng mà một ít thanh âm, ánh mắt lạnh như băng, thoáng như một đầu hung thủ tới từ viên cố, để cho tim hắn sinh ra hoảng sợ vô cùng.
“Không được, thời gian Thần Cấm Phù giam cầm cũng không lâu, ta phải nắm chặt!”
Nghĩ tới đây, Liên Vân cắn răng một cái, vội vàng hướng Long Thần đánh tới, đối phó Long Thần bị giam cầm, thật sự rất đơn giản, tùy tiện một quyền, Liên Vân liền trực tiếp đánh Long Thần ầm ầm rơi xuống đài.
Trong nhất thời, thấy Long Thần ngã xuống lôi đại tất cả mọi người anh tĩnh trong chốc lát, sau đó bộc phát tiếng nghị luận to lớn.
Long Thần thua?
Bản thân hắn chính là người duy nhất có thể đối kháng Tô Tuyết, lại không nghĩ rằng cứ như vậy bị một võ giả vô danh quật ngã, thật sự là một trò quá khôi hài, rất nhiều người đều không tin vào hai mắt của mình nhưng mà qui củ võ đạo tranh tài chính là như vậy đó, ai rơi xuống lôi đài, cho dù là ai cũng phải thua.
Rất nhiều người đều trợn tròn con mắt, nghe trọng tài tuyên bố cái kết quả này.
“Người thắng là Liên Vân!”
“Ta không phục!”
Tại trên đài cao, Diệp Hiên thần sắc kích động, hướng bên này vọt tới, hắn là người kỳ vọng nhất Long Thần đoạt giải quán quân, cũng tin tưởng Long Thần có năng lực đoạt giải quán quân nhưng làm sao cũng không có nghĩ tới, hôm nay xuất hiện một cái tình huống như vậy.
“Diệp Hiên.”
Dưới sự khống chế của Diệp Huyên, Diệp Hiên bị lôi kéo trở về, sau đó Diệp Huyên vội vàng nói: “Ngươi đừng có kích động, để ta xem xem có phương pháp xử lý thích đáng hay không?”
Diệp Hiên lúc này mới yên tĩnh lại.
Mà lúc này, vừa vặn, thời gian Thần Cấm Phù đã qua đi.
Cũng không phải là thời gian Thần Cấm Phù ngắn mà đoạn thời gian lúc nãy, đủ để đem người bị giam cầm giết chết rất nhiều lần.
Lúc này, tại trong mấy vạn ánh mắt nhìn chuyên chủ, Long Thần yên lặng đứng lên.
“Tốt lắm, Liên Vân, Long Thần, cứ việc rời trang đi, kế tiếp còn có trận chiến đấu tiếp theo nữa.”
Vị trọng tài để tránh Long Thần nổi giận, đem Long Thần và Liên Vân tách ra.
Thế nhưng để cho hắn thất vọng Long Thần cũng không có bất kỳ kích động nào, hắn tùy ý cười một cái, hình như đây là chuyện nhỏ bé không đáng kể, chợt thân thể của hắn quay lại, ánh mắt nhìn về phía đám người Tô Mặc.
Tô Mặc vẫn là nụ cười vô hại, Tô Tuyết hình như có chút tức giận, còn Minh tướng Tô Thiên bên cạnh, vẻ mặt có chút quỷ dị.
“Đúng người rồi.”
Khóe miệng Long Thần nhích lên.
Tô Thiên này, cho Long Thần cảm giác kỳ quái.
Nói thật, cái danh ngạch đệ tử Diệp Huyên, đối với Long Thần không trọng yếu mà Long Thần còn chưa đi tới trận chung kết, đã bị loại bỏ.
Hắn là người nhìn thấy rất rõ ràng, cho nên hắn cũng không nóng vội mà là vô cùng tỉnh táo, tại trong mắt của mọi người, trở lại bên cạnh Diệp Huen ngồi xuống phẫn nộ trong mắt lúc trước, từ từ biến mất.
“Long Thần...”
Hai tỷ đệ Diệp Huyên đang nhìn hắn, không biết nói gì cho phải.
“Điều này ta cũng không dự liệu được, cái tên Liên Vân này, đoán chừng vận khí tốt, tại nơi nào đó nhận được Thần Cấm Phù, ta lúc nãy điều phối xem qua tài liệu Liên Vân kia, là một thiên tài võ giả của một đại gia tộc, thuộc một tòa trung thành.”
Diệp Huyên giải thích.
Đám người Diệp Huyên, không có tự thể nghiệm, không có cảm giác bị chơi xỏ.
Thế nhưng, trong lòng Long Thần lại rất rõ ràng nhất định là những người bên cạnh Tô Tuyết giở trò quỷ.
“Đã là võ giả Thần Vũ cảnh, còn sợ ta, phải dùng đến loại thủ đoạn này để kéo ta xuống nước?”
Long Thần thầm cười lạnh, hắn hướng Diệp Huyên nói: “Trước xem cuộc chiến đi thôi, đến lúc đó ta xem một chút có biện pháp khác hay không?”
Long Thần so với đám người Diệp Huyên lường trước còn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Diệp Huyên suy nghĩ một chút, nói:
“Vậy, cứ như thế đi, sau võ đạo tranh tài chấm dứt, ta thu người làm đồ đệ, Sát Kiếp sẽ giao cho người, chỉ là phiên Huyết, là phần thưởng vô địch võ đạo tranh tài, ta không cách nào cho người.”
Đối với Long Thần mà nói, đây là một cái kết quả rất tuyệt.
Long Thần chưa đủ điều kiện nhưng Diệp Huyên vẫn muốn thu hắn làm đồ đệ, có thể thấy được nàng đối với Long Thần coi trọng cỡ nào. Trở thành đệ tử cường giả siêu cấp, một phương diện là có tài nguyên tu luyện càng thêm to lớn, một phương diện khác là mang đến thân phận địa vị và sự che chở. Tô gia dụng Thần Cấm Phù kéo Long Thần xuống nước, lại không nghĩ rằng Diệp Huyên có thể quyết định như vậy, để cho bọn họ hy vọng chính thức thất bại.
Thế nhưng, mục đích chủ yếu của bọn họ, là phải đem Tô Tuyết nằm vùng ở bên cạnh Diệp Huyên.
Long Thần biết, Diệp Huyên mặc dù thực lực cường hãn nhưng mà tại phương diện âm mưu, là xa xa không theo kịp dám người Tô Mặc, kể từ khi đối phương biểu hiện mà xem, Long Thần càng thêm hoài nghi, người ám sát Diệp Hiên trước kia, chính là Tô Mặc.
Lấy một loại phương thức khác làm Long Thần hài lòng Diệp Huyên mới đem chuyện này buông xuống, nàng cũng không đi truy cứu chuyện Thần Cấm Phù, cũng không muốn triệt để thăm dò, dù sao quy củ vẫn còn đó, Long Thần cũng đã thua. Trong tiềm thức của nàng, võ giả tranh tài đều là tùy cơ ngẫu nhiên, rất khó có người dùng kế để kéo Long Thần xuống.
Những người khác cũng không hề nghĩ tới điều này.
Long Thần ra vẻ không có phản kháng gì, những người khác cũng từ từ lắng xuống chiến đấu trong ngày rồi cũng qua đi, tại trong phạm vi U Linh chủ thành quản hạt, tại đủ loại thiên tài thế hệ trẻ vô cùng xuất chúng... đều tấn cấp thành công, trở thành hơn hai mươi võ giả cuối cùng.
Lại trải qua mấy ngày chiến đấu, hầu hết có thể đủ để quyết định ra chức vô địch chính thức, chiến đấu kế tiếp, sợ rằng phải là ở trong lôi đài lớn nhất, Võ đạo tranh tài, cuối cùng đã tới trận chung kết đặc sắc nhất.
Bóng đêm buông xuống, mọi người tan đi, đến lúc hừng đông, mọi người sẽ lại tụ tập ở đây tiến hành một vòng chiến đấu mới.
......
Trại huấn luyện U Minh quân, Tử Mặc điện.
Tô Mặc ngồi trên vị trí dẫn đầu, đang nhắm mắt dưỡng thần. Phía dưới hắn, Tô Tuyết và Tô Thiên đang giằng co. Đôi gò bồng đảo của Tô Tuyết cao vút phập phồng, nhìn chăm chú Tô Thiên tựa như vô cùng tức giận. Nàng chỉ vào Tô Thiên nói:
"Phụ thân, ai cần người xen vào chuyện của người khác vậy? Không phải chỉ là một Thiên Vũ cảnh nho nhỏ thôi ư, tự con có thể giải quyết, người dùng đến Thần Cấm Phù quả thật là quá lãng phí."
Tô Thiên khoát tay nói: "Ta chẳng qua là muốn thử vận may một chút, ta đã cứu mạng của tiểu tử Liên Vân này, hắn là người chắc chắn có thể tin tưởng được. Ai ngờ tên Long Thần tiểu tử kia vận khí lại kém như vậy, hơn năm mươi người nhưng hắn cứ cố tình đụng vào Liên Vân. Vì thế Liên Vân đành phải dùng đến Thần Cấm Phù.
Dừng lại một chút hắn lại nói tiếp:
"Mặc dù có năm mươi người nhưng đã là chiến đấu, chỉ cần Liên Vân có thể chống đỡ, xác suất gặp Long Thần vẫn là rất lớn."
"Thế nên người muốn dùng hết Thần Cấm Phù một lần đúng không?" Tô Tuyết cắn răng nghiến lợi nói.
Tô Thiên không mảy may thay đổi, nói:
"Thứ này chỉ có thể đối phó với tiểu hài tử chưa đạt đến Thần Vũ cảnh, có tác dụng thế nào, lúc trước ta chiếm được mấy tấm đang rầu rĩ vì không biết dùng thế nào, bây giờ không phải là đã có chỗ dùng rồi hay sao? Nữ nhi ngoan, cha giúp con quét sạch thêm một địch nhân hùng mạnh, con không phải là nên cảm tạ ta hay sao?"
Dáng vẻ phẫn nộ này của Tô Tuyết làm hắn thật sự không thoải mái.
"Không phải vậy đâu."
Tô Tuyết mắt đỏ gay nói:
"Con đường đường là một võ giả Thần Vũ cảnh lại dùng Thần Cấm Phù làm càn, loại bỏ một võ giả Thiên Vũ cảnh. Đây thật là chuyện nực cười, người muốn người khác nhìn con bằng con mắt nào đây?"
"Chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết thôi, người khác có thể nhìn con như thế nào chứ?"
Tô Thiên cũng tức giận, hắn nói:
"Con quên lời Mặc soái nói rồi sao? Long Thần này đã từng dùng một chiêu thôi mà đã đả thương Tô Dịch Thần Vũ cảnh tầng hai. Nếu như hắn lại dùng chiêu này trên người con thì có thể cũng sẽ "làm thịt" con. Ta làm như thế chẳng qua cũng là vì muốn con an toàn. Hơn nữa Thần Cấm Phù này đối với cảnh giới này của chúng ta quả thật cũng không có tác dụng gì đáng kể nữa."
"Chỉ một chiêu đã đả thương Tô Dịch..." Tô Tuyết cũng nhớ lại chuyện này.
Chuyện này cũng làm nàng có chút kiêng dè nhưng trong lòng nàng luôn cho rằng mình không thể bại trong tay Long Thần.
"Đủ rồi." Lúc này Tô Mặc mới mở mắt, nhẹ nhàng nói một tiếng, một luồng hơi thở lạnh lẽo quanh quẩn trong Tử Mặc điện.
"Tuyết nhi, cha ngươi cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi. Chuyện đã qua, ngươi cứ chuyên tâm giành chiến thắng để tiếp cận Diệp Huyên, những chuyện khác đừng nói nhảm nữa."
Sau đó ánh mắt hăn chuyển hướng về phía Tô Thiên, trong mắt như hiện lên một tia lửa, nói:
"Tô Thiên, lần sau khi chưa có mệnh lệnh của ta thì đừng tùy tiện đưa ra quyết đinh. Đây là lần đầu nên ta cũng không so đo với ngươi, nhưng nếu còn có lần thứ hai thì người xong đời."
Lời Tô Mặc trước nay không phải chỉ dùng để dọa nạt người người.
"Mặc soái, ta biết sai rồi." Tô Thiên vội vàng cúi đầu nói.
Tô Tuyết giật giật môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng đổi giọng nói:
"Mặc soái, người giao nhiệm vụ cho ta, ta nhất định sẽ hoàn thành, trợ giúp người sớm có được quyền sử dụng Hồng Liên ngọc bội."
"Ừm." Tô Mặc gật gật đầu.
Chuyện này cứ như thế mà qua đi.
.....
Tiếp theo đó, Long Thần tuy bị loại nhưng trong các cuộc chiến đấu mỗi ngày, hắn đều ngồi cạnh Diệp Huyên quan sát. Thật ra vì không có Long Thần tham chiến, tên gia hỏa Diệp Hiên cũng không muốn đến, nhưng mỗi ngày Long Thần đều có mặt nên hắn cũng bị Long Thần kéo đến.
Không có Long Thần tham chiến, chỉ có Long Thần xem cuộc chiến mà thôi. Dần dần hắn cũng bị mọi người quên lãng đi. Nhìn thấy Tô Tuyết một đường qua quan trảm tướng vẫn đang không có kẻ địch, mọi người lại nhìn về Long Thần ở trên đài cao. Hắn là người duy nhất có thực lực và tư cách đấu cùng Tô Tuyết, chỉ tiếc là hiện giờ đã bị loại rồi.
Trận thi đấu võ đạo này tàn khốc vô cùng, hai người tranh chấp tất sẽ có một người bị thương, mất mạng trong lúc thi đấu là chuyện rất bình thường. Dù sao muốn thắng được thì phải dùng hết toàn lực, mà toàn lực thường rất khó có thể khống chế được.
Từ khi trận đấu bắt đầu đã chết không ít người. Lúc Liên Vân chết cũng không có bao nhiêu người để ý. Hơn nữa cũng không có người đoán được là Tô Tuyết - kẻ hủy thi diệt tích (phá hủy không để lại dấu vết) này trên thực tế lại không có liên quan gì đến Thần Cấm Phù, chỉ là do Tô Thiên tự chủ trương và làm thôi.
Thời gian trôi qua từng ngày, mọi người đối với vị trí vô địch cũng vô cùng chờ mong. Nhìn vào tình huống hiện tại, Tô Tuyết chắc hẳn sẽ giành được vị trí quán quân, một chút trở ngại cũng không có.
Ngày cuối cùng, trải qua hai mươi trận chém giết không có quá nhiều khác biệt, một đường thắng lợi, hai người chưa từng bại trận sẽ trở thành nhân tuyển cho vị trí quán quân. Một người trong đó là Tô Tuyết, người còn lại là người mạnh nhất của đại gia tộc Phó gia của U Linh chủ thành, Phó Diệp, tuổi chưa đến năm mươi.
Thực lực của Phó Diệp so với trước khi Long Thần đối phó với Công Tôn Vô Địch không khác biệt lắm.
Lúc Diệp Hiên chưa đến, Tô Tuyết vẫn chưa trở về, hai người bọn họ đã được cộng nhận là những người trẻ tuổi mạnh nhất ở U Linh chủ thành.
Thông thường, từ sau cường giả Thiên Vũ cảnh, một trăm tuổi đổ lại là độ tuổi thích hợp nhất để tu luyện. Qua độ tuổi này muốn thăng cấp đều cần đến mấy chục năm, có khi là trăm năm, ngàn năm, thậm chí cũng có thể mãi mãi không thấy tiến bộ, đột phá.
Đường tu luyện võ đạo gian nan cũng thể hiện rõ ở chỗ này.
Mặc dù có vẻ thiếu kỳ vọng một chút nhưng trận chung kết chung quy lại vẫn là chung kết, tất cả mọi người đều muốn xem. Hiện tại đã có hơn 10 vạn người tụ tập, đông đúc vô cùng, có cả những người bị loại trước kia, họ đều tập trung lại để được tận mắt chứng kiến trận chiến giành vị trí vô địch.
Trong đám người này còn có hai người Tống Dương và Tống Vũ Xuân.
"Tô Tuyết thắng chắc rồi." Mắt Tô Vũ Xuân lóe lên ánh sao, háo sắc nói.
"Nếu Long Thần kia mà chưa bị Thần Cấm Phù loại thì còn có chút trắc trở nhưng hiện tại thì Tô Tuyết có thể thẳng chắc. Nàng sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Diệp Huyện, địa vị càng cao hơn rồi." Tông Dương hơi xúc động nói.
"Gia gia, người đánh giá Long Thần quá cao rồi. Con thấy hắn cùng lắm cũng chỉ có thể so với Phó Diệp trở xuống, khoảng cách với Thần Vũ cảnh còn không phải là quá xa sao?"
Tống Vũ Xuân để lộ vẻ mặt khi dễ nói: "Hơn nữa, người đã bị loại thì còn có tư cách gì để nhắc tới kia chứ!"
Tống Dương lắc đầu, không thèm đáp lại lời hắn.
Nói thật, không xem Long Thần đối chiến Tô Tuyết quả thật có chút đáng tiếc.
Lúc này, dưới sự an bài của các cường giả Thần Vũ cảnh, Tô Tuyết và Phó Diệp bước lên lôi đài lớn nhất ở diễn võ trường U Linh. Lôi đài này được làm từ kim loại đen, cứng rắn vô cùng, quả thật có thể dùng để đúc thần binh.
Rốt cuộc khi cuộc quyết chiến vẫn chưa bắt đầu thì phía dưới đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.