"Sư tôn, ta muốn dựa vào năng lực của mình tăng cường thực lực. Về phần gia nhập tông phái còn phải suy nghĩ cẩn thận hơn." Long Thần lắc đầu nói.
"Ngươi sai lầm rồi, trên đời này không có một ai tu luyện đơn độc lại có thể nhanh chóng quật khởi. Nếu như trước kia người không bị hoàng tộc truy sát, không gia nhập Thiên Ma cung làm sao phát triển nhanh như vậy được? Lấy thực lực người hiện tại chỉ là nhân vật tầng dưới chót Thần Vũ thánh triều mà thôi. Thực lực không đủ, chỗ dựa không có, người lấy cái gì tranh đấu với người ta? Chỉ có tông phái hỗ trợ mới giúp ngươi an toàn, bảo đảm ngươi có cơ hội sống sót từ từ phát triển." Triệu Thanh Vân trầm giọng nói, hắn chỉ hi vọng giúp cho Long Thần tỉnh ra.
"Vậy Cổ Ma vực có địa phương giống như Nghịch Ương tiên cảnh không? Ta muốn tìm một nơi có nhiều yêu thí sinh sống."
Long Thần nói thẳng ra mục đích của mình, Triệu Thanh Vân nói rất đúng. Chẳng qua là hắn có phương thức tu luyện khác biệt không thể tiết lộ với người khác.
"Cổ Ma vực hùng bá địa vực rộng lớn gấp mấy chục lần Thương Ương quốc. Hơn nữa, đây là thế lực tối trọng yếu bên trong Vũ Minh như thế nào lại thiếu yêu thú cho người săn giết?". Triệu Thanh Vân cười nói.
"Vậy thì tốt, sự tôn, lệnh bài kia ta tạm thời nhận. Sau khi tới Thần Vũ thánh triều sẽ xem thử Cổ Ma vực thế nào. Sư tôn, người mới nhắc đến Vũ Minh là sao?" Long Thần nghi ngờ hỏi.
"Thần Vũ thánh triều lấy chữ Vũ xưng danh, đương nhiên người dân nơi đó rất coi trọng thực lực. Ở trong đó tồn tại một liên minh hợp nhất phần lớn các thế lực lại với nhau, nó gọi là Vũ Minh. Nhân vật cao nhất là Minh chủ nắm giữ quyền lực tối cao tại Thần Vũ thánh triều. Mặc dù Cổ Ma vực cường đại vẫn bị Vũ Minh trói buộc, hết thảy hành động đều lấy liên minh làm trọng, không một thế lực nào dám chống lại." Triệu Thanh Vân lên tiếng giải thích.
"Ừ, hiểu rồi." Tất cả thế lực Thần Vũ thánh triều hợp lại tạo thành liên minh, sau đó nhất trí đối ngoại đúng là một biện pháp tốt. Chỉ là Long Thần không biết các thành viên trong đó đấu đá lợi hại như thế nào.
Sau khi Triệu Thanh Vân giới thiệu xong thì thời gian đã qua khá lâu, Long Thần ra hiệu cho Tiểu Lang rồi quay sang nói với hai người:
"Ta đi đây, gặp lại sau!
"Đợi chút!" Mộ Dung Vũ bỗng nhiên kêu lên.
"Tại sao?" Thấy vẻ mặt nàng bối rối như thế, Long Thần ngạc nhiên hỏi.
"Ta... ta, Long Thần, ta nói cho ngươi biết. Ta nhận lời làm nữ hoàng là vì người đấy!" Đến cuối cùng, Mộ Dung Vũ nhấc lên dũng khí nói ra một câu tâm sự ẩn giấu trong lòng bấy lâu nay.
Long Thần khẽ giật mình, nội tâm thật sự rung động.
Hắn hiểu ý Mộ Dung Vũ, bởi vì nàng cũng là thiên tài, còn có tương lai của riêng mình. Nhưng lúc đó chỉ vì Long Thần nói một câu, nàng mới đáp ứng gánh vác sự tình Thương Ương quốc, lưu lại địa phương nho nhỏ này chủ trì đại cục. Sau khi trở thành nữ hoàng đế, nàng sẽ phải xử lý rất nhiều chuyện, bận tâm rất nhiều thứ sẽ làm trì hoãn việc tu luyện.
Bởi vậy có thể thấy được tình cảm của nàng đối với Long Thần sâu đậm cỡ nào.
"Là lỗi của ta!" Long Thần thở dài bất đắc dĩ, chỉ có thể xin lỗi nàng.
"Không sao!"
Mộ Dung Vũ mỉm cười miễn cưỡng, nói:
"Ta chỉ muốn nói khi người phát hiện mình không thích hợp ở một nơi nào đó, đừng quên rằng tại Thương Ương quốc còn có người đang chờ đợi người.
Ánh mắt Mộ Dung Vũ vô cùng thành khẩn, nội tâm Long Thần càng thêm áy náy. Hồi lâu sau, hắn mới sực tỉnh, nói gấp:
"Ta không thể làm gì để cảm tạ người. Nhưng con đường ta đã chọn, ta phấn đấu hết sức mình. Xin lỗi!"
"Không có gì, ngươi đi đi!" Mộ Dung Vũ mỉm cười, vẻ mặt dần dần khôi phục bình tĩnh.
Long Thần do dự trong chốc lát, sau đó vẫn xoay người bước tới Càn Khôn truyền tống trận. Truyền tống trận lập tức lóe lên quang mang sáng rực.
Ở thời khắc cuối cùng, Long Thần thấy Mộ Dung Vũ tựa vào vai Triệu Thanh Vân, nước mắt rơi như mưa.
Long Thần nhắm mắt lại, tiếp tục quá trình truyền tống.
Hắn biết lúc này phân tâm sẽ gây ra rất nhiều chuyện, bản thân hắn đảm đương không nổi. Vì thể hắn phải quyết tâm rời đi càng nhanh càng tốt.
Đến khi tia sáng mờ dần, thân ảnh Long Thần cũng biến mất khỏi sơn cốc.
Hành trình mới đã bắt đầu.
Long Thần đã có kinh nghiệm di chuyển giữa các thế giới khác nhau, trải qua một đoạn thời gian ngắn mơ hồ sẽ từ từ khôi phục tinh thần trở lại. Thân thể hắn nhanh chóng thích ứng, chỉ có điều áp lực trong quá trình truyền tống mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Long Thần cảm giác giống như trải qua một giấc mộng, bản thân rơi vào một đường hầm tối tăm. Cũng may là thân thể hắn vẫn bình thường, tạm thời không có biểu hiện lạ.
Thời điểm tiến vào Càn Khôn truyền tống trận, Long Thần vì tiết kiệm Thông Thiên đạn đã thu tiều Lang vào trong Thái Hư cảnh.
Trước đó Triệu Thanh Vân đã dạy hắn sử dụng Thông Thiên đan khởi động Càn Khôn truyền tống trận, một mình hắn sẽ hao phí ba mươi viên Thông Thiên đạn, trong người còn dư lại bảy mươi viên Thông Thiên đan. Bao nhiêu đó chỉ đủ giúp hắn đề thăng lên tới Thông Thiên cảnh đệ nhất trọng mà thôi.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, có thể chỉ là trong nháy mắt, cũng có thể là vĩnh hằng. Cuối cùng Long Thần phát hiện phía trước bỗng nhiên lóe lên tia sáng màu trắng.
Từ đầu nó chỉ là một đốm sáng nhỏ nhoi, sau đó dần dần mở rộng ra, Long Thần biết mình đã tới Thần Vũ thánh triều. Đây là một trong mười đại thành triệu tại Vạn Quốc cương vực, thống lĩnh hơn ngàn đế quốc và hàng vạn thế lực.
Long Thần lập tức tập trung tinh thần, chuẩn bị cho sự cố có thể phát sinh bất kỳ lúc nào.
"Bắt đầu từ bây giờ ta đã bước lên hành trình mới, Thương Ương quốc đã là quá khứ."
Nội tâm Long Thần tràn đầy cảm khái, hắn có rất nhiều thứ bỏ lại sau lưng, thân nhân, nghĩa phụ, Mộ Dung Vũ và Lam...
"Nam tử hán đại trượng phu nhất định phải kiên trì tín niệm của mình. Con đường phía trước là ta đã chọn, ta phải tiếp tục đi tới, dùng mồ hôi vào máu để chứng minh giá trị của bản thân. Ta không muốn bị người khác khinh thường."
Nghĩ đến đây, nội tâm Long Thần bốc cháy chiến ý, hào tình vạn trượng.
"Thần Vũ thánh triều, chúng ta đã tới."
Chúng ta là ám chỉ hắn và Tiểu Lang, dĩ nhiên còn có con mèo mập tự xưng là Luân Hồi thần thú.
Quang mang sáng trắng nhanh chóng bao phủ thân thể Long Thần, hắn có cảm giác tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như gông xiềng trên người đột nhiên đứt đoạn. Chốc lát sau, bàn chân hắn đã chạm vào mặt đất.
Đây là cảm giác kỳ lạ, tựa như hắn được sống lại sau quãng thời gian bồi hồi trong cõi sinh tử.
Long Thần thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã hoàn thành truyền tống trận, rời khỏi cái đường hầm chết tiệt kia. Thế giới bên ngoài vẫn tốt hơn, không khí mát lạnh làm hắn khẽ rùng mình thoải mái.
Nhưng mà Long Thần còn chưa kịp hưng phấn thì hắn đã bị cái gì đó vây quanh, vô số khí tức cường đại ập đến hù dọa hắn kinh hãi tột độ. Đến khi hắn mở mắt nhìn quanh liền thấy ở trong Càn Khôn truyền tống trận đầy ấp người, thực lực người nào người nấy đều cường đại ngoài dự liệu.