Linh Hi không rõ đây là ý gì.
"Đúng, ngươi không hiểu ta..."
Long Thần nhìn về phương hướng Hoàng Thành, nói rất dứt khoát:
"Linh Hi, ngươi đi theo ta lâu như vậy vẫn không hiểu tính cách của ta sao? Long Thần ta đường đường là nam nhân chân chính, ta đã từng lùi bước lần nào chưa? Đã từng sợ hãi ai chưa? Ta tin rằng trên thế giới này không có thế lực ngăn cản nổi bước tiến của ta, bao gồm gia tộc của ngươi. Cái họ làm chỉ là trì hoãn chút ít thời gian mà thôi."
"Thần ca ca, ý ngươi là gì?”
Linh Hi thất kinh, Long Thần tỏ thái độ kiên quyết làm nàng cảm thấy sợ hãi.
"Có ý gì? Ha hả!"
Long Thần cười phá lên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Linh Hi:
"Ta chưa từng lùi bước, cũng không bao giờ chấp nhận lùi bước. Ta là nam nhân phải có năng lực đảm đương mọi chuyện. Linh Hi, ngươi phải hiểu rằng những chuyện ta đã đáp ứng ngươi ta đây sẽ làm cho bằng được."
Nói đến đây Long Thần cơ hồ quát thẳng vào mặt nàng, Linh Hi bị dọa sửng sốt thiếu chút nữa bật khóc ngay tại chỗ. Hắn từ trước đến giờ chưa từng lộ vẻ dữ tợn như vậy, ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn hung dữ đối với nàng. Chỉ là Linh Hi hiểu rõ đây là hắn quan tâm mình, có yêu mới có hận. Cho dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không thương hại đến nàng.
"Thần ca ca, ngươi vẫn muốn ta phục dụng Cửu Thiên Tiên Linh quả? Nhưng ta sẽ phải rời xa ngươi, ngươi vĩnh viễn không thấy được ta. Ngươi muốn chúng ta biệt ly mãi mãi sao?"
Vừa nói xong câu này Linh Hi bật khóc thảm thiết.
"Ta không nỡ rời xa ngươi, tiểu Hi!"
Long Thần nhắm mắt lại, trong lòng đè nén vô vàn cảm xúc. Thậm chí nước mắt cũng đã trào ra nhưng hắn mạnh mẽ khắc chế, nói nhỏ bên tai nàng:
"Ta đương nhiên không muốn rời xa ngươi, ta chỉ muốn ngươi ở bên cạnh ta, cả đời không chia lìa. Nhưng ta không thể vì ích kỷ mà hủy đi tương lai của ngươi. Bộ dạng này vốn thuộc về ngươi, ngươi nên có một thân thể hoàn chỉnh. Nếu ta không làm được ta đây chỉ là một kẻ phế vật chỉ biết nói suông."
Long Thần hô hấp càng thêm trầm trọng, ánh mắt ngó chừng Linh Hi nói gằn từng chữ:
"Bảo bối, ngươi đừng quên câu nói này của ta. Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa chung quy sẽ có một ngày ta xuất hiện ở trước mặt người, đánh bại tất cả những người dám ngăn cản chúng ta. Sau đó người sẽ là thê tử của ta, ta thề!
Lời nói của Long Thần giống như một thanh trong chùy giáng xuống linh hồn Linh Hi, trong lúc nhất thời nàng á khẩu không trả lời được. Chỉ có thể dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Long Thần đang thở hổn hển, tròng mắt giăng đầy tia máu đỏ ngầu. Hắn là nam nhân quật cường vĩnh viễn không chịu khuất phục, cũng chính vì thế mới hấp dẫn được nàng. Từ ánh mắt cho đến xương tủy đều thể hiện rõ con người này, chỉ có chống lại cho đến chết, hoặc là chiến thắng vẻ vang. Đây là tín niệm Long Thần giữ vững từ khi xuất đạo và tất cả những địch nhân của hắn đều đã chết.
Mà hôm nay trong Thương Ương quốc chỉ còn lại một địch nhân duy nhất, đó là Kiếm Hoàng.
Long Thần đi từng bước, ngã từng bước, sau đó bò dậy tiếp tục đi tới. Hắn từ một kẻ nhỏ yếu rốt cuộc đã đứng trên vị trí đỉnh phong Thương Ương quốc. Không một ai có khả năng ngăn cản bước tiến của hắn, tuyệt đối không.
Vào giờ khắc này Linh Hi cảm động rơi lệ hoàn toàn quên hết mọi thứ. Trong lòng nàng cảm giác thật sự hạnh phúc, có lẽ tâm hắn cao hơn trời, có lẽ hắn không biết trời cao đất rộng. Những người khác đều cho rằng như vậy nhưng mà Linh Hi tin tưởng hắn sẽ làm được. Chỉ có tử vong mới làm hắn ngừng bước không tiến.
"Tiểu Hi, ngươi hiểu rõ chưa? Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào ta cũng sẽ cố gắng truy cầu ngươi, ngươi là nữ nhân của ta, vĩnh viễn là thế. Ngươi nói xem, ngươi có thể thoát khỏi bàn tay của ta sao?”
Linh Hi há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.
"Ngươi đừng nhiều lời, ta đã quyết định rồi. Bích Ương hoàng thàng là phải đi, Kiếm Hoàng vẫn phải giết. Cửu Thiên Tiên Linh qua chắc chắn sẽ tìm được, ta sẽ khôi phục thân thể của ngươi. Nếu như lão tử không may mắn để người nhà của người tìm đến vậy thì người nói cho ta biết vị trí gia tộc của ngươi ở đâu? Long Thần ta sẽ có ngày giết tới, thần cản sát thần, ma cản giết ma. Đến khi nào người trở thành thế tử của ta mới thôi!"
Long Thần chỉ tay lên trời phát hạ lời thề.
Ánh mắt Long Thần cực kỳ kiên định đã khắc sâu vào trong lòng Linh Hi. Nàng vốn cho rằng hắn sẽ từ bỏ, lựa chọn tránh né đưa nàng đến một nơi hoang vắng sinh sống qua ngày. Nhưng nàng quả thật không hiểu hắn, tính cách hắn ương ngạnh vốn không có cách nào sửa đổi.
Chính vì thế cho dù Linh Hi lấy bất kỳ phương thức nào khuyên giải cũng chỉ là vô ích. Long Thần nhất định sẽ quay trở lại đánh một trận với Kiếm Hoàng, đoạt lấy Cửu Thiên Tiên Linh quả hoàn thành mơ ước nửa năm qua.
Vì Cửu Thiên Tiên Linh quả Long Thần một đường chinh chiến từ Nguyên Linh thành cho đến Hoàng thành. Linh Hi vẫn không nói ra hiện thực tàn khốc như vậy từ sớm đúng là đả kích quá lớn. Long Thần kinh hãi nhưng không lùi bước, hắn chỉ rung động một lát rồi tiếp tục giữ vững mục tiêu của mình.
Đối mặt với thực tế tàn khốc Long Thần vẫn cắm đầu lao tới. Chính vì như thế hắn mới trưởng thành thật nhanh, mỗi thời mỗi khắc đều dốc lòng tu luyện, phấn đấu vì một mục đích duy nhất.
Tiểu Lang yên lặng nhìn hai người nói chuyện, đến khi nghe hết lời thề mới mỉm cười hiểu ý. Bởi vì hắn biết Long Thần là người như vậy, đó mới là đại ca mà hắn tôn sùng.
Long Thần dám nói ra không có nghĩa là nội tâm hắn không thống khổ, có mấy lời nói thật dễ dàng nhưng sẽ phải đổ mồ hôi và máu để cố gắng hoàn thành. Đây là hắn vì Linh Hi, là một lời hứa hẹn để nàng yên tâm chờ đợi hắn. Rồi cũng sẽ có một ngày hắn lấy tư thái cường ngạnh khiến cho gia tộc của nàng nhận thức. Nếu hắn muốn làm được điểm này sẽ phải trả giá rất lớn, trước tiên là hao phí không biết bao nhiêu thời gian, đối mặt với vô số trận chiến sinh tử mới có một tia hi vọng.
Khả năng lớn nhất là Long Thần sẽ chết trong một góc nào đó, từ đó hóa thành xương khô cả đời sẽ không gặp lại Linh Hi. Nếu chuyện này xảy ra thì đó là số mệnh, có đôi khi sự thật luôn tàn khốc, trên đời này có ai dám vỗ ngực tự xưng bảo đảm nghịch thiên cải mệnh?
Nội tâm Long Thần cũng rõ ràng điểm này, quyết định ngày hôm nay phát hạ lời thề như đinh đóng cột. Sau này hắn chỉ có một con đường duy nhất để đi, đó là thẳng tiến về phía trước.
Mục tiêu đầu tiên chính là Cửu Thiên Tiên Linh quả, sau đó dẫn Linh Hi tiêu dao thiên hạ hoàn thành mộng đẹp. Còn trên hành trình gặp phải chuyện gì cứ việc tính sau, hắn sẽ dốc toàn lực phấn đấu chỉ cần một ngày gặp lại nàng. Cái hắn muốn là được ôm lấy nàng, cảm thụ thân thể ấm áp, cảm thụ hai trái tim đập chung một nhịp.
Đây là số mệnh.
Long Thần biết một khi đã hạ lời thề nhất định phải trải qua khó khăn gấp trăm ngàn lần, con đường phía trước có khi dẫn đến bến bờ diệt vong. Nhưng hắn vô oán vô hối.
Trên thực tế Long Thần cũng có thể lựa chọn phương án giống như Linh Hi khuyên bảo, làm thế hai người sẽ được sống chung một chỗ, con đường lại nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng mà điều đó đại biểu hắn đã khuất phục vận mệnh, đến lúc đó hắn cũng không còn là Long Thần nữa. Hắn đi chính là con đường nghịch thiên, tính cách tự nhiên ương ngạnh như sắt thép, không biết sợ hãi là gì.
Chẳng qua là Long Thần và Linh Hi đều không biết chỉ vì một lời thề ngày hôm nay, cuộc đời bọn họ sẽ phải trải qua vô vàn khổ nạn và nhấp nhô. Vận mệnh vĩnh viễn không thể nào khống chế, coi như là cường giả tối đỉnh phong cũng phải cúi đầu khuất phục.
Cuồng phong thổi qua, rừng cây xao xác.
Long Thần hít vào một hơi thật sâu nhìn tới con đường phía trước, trong lòng phảng phất như có một tảng đá lớn. Thế nhưng hắn sẽ không từ bỏ, ánh mắt hắn thâm trầm ngó về Hoàng
Thành, sau đó sửa sang y phục của mình, nhẹ giọng nói với Tiểu Lang:
"Đi thôi, đi nghênh đón trận chiến cuối cùng của chúng ta tại Thương Ương quốc. Tiểu Lang, hắn cũng là kẻ thù của ngươi, chúng ta hợp tác đánh một trận cho thống khoái."