Xem ra, hình như quan hệ giữa Triệu Đan Trần và Vũ đế cũng không tốt như trong tưởng tượng của hắn, không trách được Triệu Đan Trần với thời gian dài như vậy cũng không trở về.
Ôm nghi vấn đó, Tiêu Lâm bất đắc dĩ rời đi.
“Chẳng lẽ Triệu Đan Trần và Vũ đế còn có bí mật gì đó không biết? Bọn họ mặc dù đều mang họ Triệu tuy nhiên lại không có chút liên hệ máu mủ nào…”
Đợi Tiêu Lâm đi rồi, Triệu Đan Trần hướng bóng lưng của hắn mắng một tiếng cẩu nô tài, sau đó trực tiếp đẩy cửa gỗ trước mắt, đi vào trong căn phòng u ám. Tiếng bước chân vang lên ở trong căn phòng u ám, vọng lại từng đợt âm thanh, Triệu Đan Trần đi trong bóng tối khoảng chừng mười thước mới dừng lại, mơ hồ thấy được một bóng người mặc áo bào trắng ngồi đó không nhúc nhích.
“Ta đã trở về!” Triệu Đan Trần hờ hững nói.
Một mảnh u tĩnh.
Một lúc lâu, thanh âm khàn khàn của người áo bào trắng mới vang lên ở trong phòng.
“Ngươi đã có thực lực đối kháng với ta, ta nghĩ ngươi không cần phải trở về.” Triệu Vô Cực mặt không chút thay đổi nói.
Trên mặt Triệu Đan Trần thì lại không có biến hóa nào, nói: “Quả thật, với tính cách Triệu Đan Trần ta, không thể sống dưới trói buộc của ngươi, thật vất vả mới có thực lực đối kháng với ngươi, ta dĩ nhiên sẽ không trở về!”
“Đường đường là hậu duệ đại Kim tộc thánh triều Lưu Kim, bị lưu vong đến nơi nho nhỏ như thánh triều Thần Vũ ta đây, trải qua đã nhiều năm như vậy rồi, mà cái ngạo khí của ngươi vẫn còn tồn tại.” Thanh âm Triệu Vô Cực vang lên.
Thánh triều Lưu Kim, đại Kim tộc, cái tên này coi như là Long Thần cũng mới nghe lần đầu, bởi vì thánh triều Lưu Kim là một trong thập đại thánh triều, ngoại trừ thánh triều Thần Vũ ra, trên căn bản không có người yếu. Triệu Đan Trần không trách được lại có thiên phú mạnh như vậy, thì ra là từ thánh triều Lưu Kim lưu vong đến nơi đây.
“Thân phận ta đây ngươi còn tưởng niệm hay sao?” Triệu Đan Trần lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, tại thánh triều Thần Vũ ta, ngươi là người dưới một người trên vạn người nhưng ở thánh triều Lưu Kim, ngươi chỉ là một tên tội phạm nhỏ bé không đáng kể mà thôi.” Triệu Vô Cực đạm mạc nói, trong thanh âm có nhiều ý kinh bỉ.
“Ta tới đây không phải là nói nhảm với ngươi, lần này tới, ta muốn đòi ngươi một vật.” Triệu Đan Trần nói.
“Ngươi muốn cái gì?”
“Linh dược Vương cấp cao đẳng, Vạn Niên Địa Tâm Nhũ, ta biết ngươi có vật này.” Triệu Đan Trần quyết đoán nói.
“Vạn Niên Địa Tâm Nhũ ư? Vật này có hiệu quả trị liệu rất lớn, đối với võ giả Đại Vũ cảnh mà nói, cụt tay mọc lại là không thành vấn đề. Nói vậy là ngươi muốn mọc lại cánh tay sao? Ngươi thân là đệ tử thân truyền Triệu Vô Cực ta, thỉnh cầu đây dĩ nhiên có thể nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!”
“Điều kiện gì?” Triệu Đan Trần hỏi.
“Ta muốn Cổ Ma thi hài!”
Triệu Đan Trần cười toáng lên, nói thẳng: “Lão gia hỏa à, đừng có giả bộ với ta nữa, phải biết rằng ta bây giờ không kém cường giả như ngươi nhưng nếu mang Cổ Ma thi hài cho ngươi, ta sẽ biến thành một tên đầy tớ mà thôi!”
“Nô lệ ư?” Triệu Vô Cực thở dài, lắc đầu, nói: “Đây là cho người nhà của mình mà thôi, ta sớm đã đưa ngươi trở thành truyền nhân rồi, chuẩn bị giao thánh triều Thần Vũ đến trong tay ngươi, thời gian cũng không còn nhiều lắm thế mà ngươi không có lĩnh tình.”
“Có ai sư phụ như ngươi, lại đi cướp đồ của đệ tử mình không?” Triệu Đan Trần cười trào phúng, nói.
“Ta sắp rời khỏi thánh triều Thần Vũ, Cổ Ma thi hài là trợ giúp rất lớn đối với ta, có nó thì cơ hội sống của ta sẽ cao hơn.” Triệu Vô Cực nói.
“À!” Ánh mắt Triệu Đan Trần liền sáng lên, nói: “Ngươi đây là muốn đi Thái cổ bãi tha ma sao, Thái cổ bãi tha ma chính là chiến trường thời kỳ trung cổ, trong đó mai táng hàng trăm triệu hàng tỉ vạn cường giả, hàng trăm triệu hàng tỉ vạn cường giả để lại vô tận bảo tàng. Trong thập đại thánh triều, chính là từng nhân vật mạnh nhất, bởi vì trong Thái cổ bãi tha ma đạt được đại lượng trân bảo, thần binh, linh dược,… Triệu Vô Cực ngươi chủ ý thật là tốt nhưng để lại thánh triều Thần Vũ cục diện rối rắm này cho ta, tự mình chạy đi tranh đoạt bảo vật!”
Triệu Vô Cực lắc đầu, nói: “Thánh triều Thần Vũ để lại cho ngươi không tốt sao? Ngươi còn trẻ, chờ ngươi đến Địa Vũ cảnh tứ trọng ngũ trọng, đại khái có thể nhận được Cổ Phần lệnh tiếp theo tiến vào Thái cổ bãi tha ma, đến lúc đó mới nắm chắc một chút nếu bằng không đi vào hẳn là chết chắc. Ta tuổi đã lớn rồi, không còn theo đuổi nhân sinh nữa, chỉ có thể tận sức đánh cược một lần mà thôi!”
“Không trách được, Long Sơn gây ra động tĩnh lớn như vậy ở thành Vũ Đế, ngươi lại mặc kệ, không trách được tại Cổ Ma vực khiến ngươi mất mặt lớn như thế mà ngươi cũng không quản, thì ra toàn bộ tâm tư của ngươi đều đặt ở Thái cổ bãi tha ma. Chủ ý đáng đánh, mà ta cho ngươi biết, Cổ Ma thi hài ta không thể nào cho ngươi nhưng Vạn Niên Địa Tâm Nhũ, ta muốn!” Trên mặt Triệu Đan Trần không còn chút thần sắc kính sợ nào, vênh váo tự đắc, nói.
Triệu Vô Cực trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi đi đi, đợi ngươi muốn có Vạn Niên Địa Tâm Nhủ, hẳn trở về tìm ta. Thánh triều Thần Vũ dù sao ta cũng không cần, ai muốn lấy nó thì lấy, ta không tin Triệu Đan Trần ngươi không cần.”
Nói thật, vương chủ một nước trên trăm vạn triệu người, thống lĩnh gần một ngàn tiểu quốc phụ cận vạn quốc cương vực, lực hấp dẫn đó không thể nói là không lớn. Nhưng đối với Triệu Đan Trần, lực hấp dẫn từ Thái cổ bãi tha ma càng lớn hơn, bởi vì nơi đó là nơi hắn tung mình.
“Nói thật cho ngươi biết, Thái cổ bãi tha ma kia, Triệu Đan Trần ta cũng muốn, Cổ Phần lệnh chỉ có một mà thôi, làm sao bây giờ? Đến lúc đó xem ai lợi hại hơn, Vạn Niên Địa Tâm Nhũ là của ta, Cổ Phần lệnh cũng là của Triệu Đan Trần ta!”
Triệu Đan Trần hung hăng nói xong một câu, liền xoay người rời đi, thân ảnh hắn rất nhanh biến mất ở cuối hành lang, mà Triệu Vô Cực cũng không có động thái gì.
Đợi đến khi Triệu Đan Trần rời đi hoàn toàn, hắn buông lỏng bàn tay ra, lức này mới nắm thành quả đấm. Từ đó có thể thấy được, trong lòng Triệu Vô Cực đang rất tức giận.
“Chỉ bằng ngươi, một phế vật bị trục xuất cũng muốn so đấu với ta sao?”
Hắn nhìn bên ngoài cửa sổ. “Cổ Phần lệnh, ai có khả năng tranh đoạt qua được ta chứ? Chín đại tộc thập đại thánh triều, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Lôi, Phong, Ma, Thần. Mỗi một tộc đều là đại quái vật, hành trình Thái cổ bãi tha ma nếu không đủ vận khí, tất nhiên chết thảm ngay…”
Thời gian từng ngày qua đi, Long Thần quan tâm đến hai chuyện lớn là Vũ Minh không có động tĩnh, Cổ Phần lệnh cũng không động tĩnh.
Bên phía Long tộc, tại Cổ Ma vự đánh cho Vũ Minh một bạt tai, vốn cho là Vũ Minh lập tức tấn công tới đây nhưng khiến cho mọi người nghi ngờ chính là Vũ Minh căn bản không có bất kỳ động tĩnh nào. Coi như phần lớn người Vũ Minh thanh âm oán than đã đầy trời, thỉnh cầu tấn công Long tộc nhưng mà ở thành Vũ Đế lại sững sờ không có động tĩnh nào, có thể nói là Vũ đế không có bất cứ động tĩnh nào.
Điều này làm cho rất nhiều người cho rằng Vũ Minh sợ Long Thần, Vũ đế Triệu Vô Cực biến thành con rùa đen rút đầu, đây đối với Vũ đế Triệu Vô Cực là vũ nhục cực lớn. Nhưng mà Triệu Vô Cực hoàn toàn không để ý đến chuyện này, cả ngày đều tu ở trong cũng Vũ Đế.
Đám người Long Nguyệt thương nghị một hồi, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Theo đạo lý mà nói, Vũ Minh hẳn là tiến công mới đúng thế nhưng bọn họ thương nghị cũng không ra chuyện gì cả. Biện pháp duy nhất vẫn là thủ vệ nghiêm ngặt dưới mọi tình huống, mau chóng tăng lên lực chiến đấu, nên khôi phục thì khôi phục, nên tăng lên thì tăng lên.
Cho dù là Tán Hồn long trảo hay Phong Thần cước, Long Thần đã đạt tới đỉnh phong, cho nên nhiệm vụ tu luyện tiếp theo của hắn đều ở trong tu luyện địa vũ quyền phổ Địa Vũ cảnh tam trọng. Từ khi đến Địa Vũ cảnh nhị trọng cho tới nay, đã gần hai tháng rồi, trải qua thời gian hai tháng tu tập còn có Long Sơn, Long Nguyệt là hai Địa Vũ cảnh tam trọng chỉ bảo, Long Thần cảm giác được mình cách Địa Vũ cảnh tam trọng không còn xa.
Tại tứ đại trụ cột cảnh, Long Thần tu luyện giống như đang bay, tốc độ tăng dần lên, tới tam đại vũ cảnh, đối với lĩnh ngộ chữ “Vũ” là trọng yếu nhất. Long Thần cũng phải làm theo từng bước, con đường tôi luyện thực tế của mình là ở trong xúc giác chiến đấu.
Tu luyện Địa Vũ cảnh càng nhiều hơn một chữ “Địa”. Đại mạch linh khí là ở trong một mảnh đại địa, đại địa là một mảnh năng lượng chân nguyên vô tận, cảm ngộ lực lượng năng lượng chân nguyên cực đại đó, vận dụng lực lượng này vào trong chiến đấu chính là nội dung chủ yếu của Địa Vũ cảnh.
Vũ hồn chính là ở trong Địa Vũ cảnh, có được tư cách nắm giữ đại lượng chân nguyên. Ý thức nguyên bản đã không đủ để nắm nhiều chân nguyên như vậy. Diễn luyện địa vũ quyền phổ, vũ hồn Long Thần đã có tiến bộ chút xíu. Tin tức sắp tới Địa Vũ cảnh tam trọng, Long Thần không nói người khác biết.
“Đến Địa Vũ cảnh tam trọng, nói vậy là ta sẽ nâng tầm lên cấp độ như Triệu Vô Cực, Long Sơn và Cổ Ma thi hài, ba người này đều tranh đoạt Cổ Phần lệnh, còn có Ngũ Đế ấn. Long Sơn là đồng minh không nói, chỉ còn lại hai đối thủ, không có Địa Vũ cảnh tam trọng, ta không có tư cách đối kháng với bọn họ.”
Ở trong một vùng núi cao, Long Thần đứng đó dừng tu luyện. Xung quang là dãy núi mờ mịt. Một mảnh dãy núi là ở phía sau rừng rậm Chiến tộc, một mảnh thương mang, khắp nơi đều là cành cây khô, thổ địa khô ráo cằn cỗi. So với hoàn cảnh ở trong Cửu U Tang Hồn cũng hơi có chút tương tự.
Nhìn xung quanh một hồi, Long Thần thở một hơi nhẹ nhõm, Linh Hi sau khi rời đi rồi tính cách của hắn biến hóa rất nhiều. Lúc trước, hắn là người gây sự, ngang tang càn rỡ, mà hắn bây giờ đã nội liễm lại rất nhiều, trở nên lạnh nhạt đi nhiều. Nhưng nếu là người hiểu nội tâm của hắn đều biết, Long Thần bây giờ đang càng thêm đáng sợ, bởi vì máu lạnh và kiên định của hắn đều ẩn nấp ở trong nội tâm của hắn. Trầm mặc ít nói khiến cho tính cách của hắn như sói và độc xà, có tàn nhẫn của độc xà, còn có nhẫn nại và trầm tĩnh của sói. Long Thần như vậy kỳ thật mới kinh khủng hơn.
Thật ra, đây cũng là một loại trưởng thành và thành thục. Linh Hi rời đi, để cho hắn cũng hiểu được rất nhiều điều. Chỉ có tranh đấu, mới có thể thay đổi vận mệnh của mình, cho nên Long Thần chưa từng lùi bước.
“Cần phải về thôi, không biết Cổ Phần lệnh đến giờ lại không có tín tức…”
Long Thần suy nghĩ một hồi, liền di chuyển cước bộ, đi về hướng khu vực Chiến tộc.
Sau khi đi được một đường, thần sắc Long Thần vốn lạnh nhạt lại toát ra thần sắc mừng rỡ. Bởi vì hắn cảm giác được, Mạc Tiểu Lang trong Thái Hư cảnh lúc này đã tỉnh lại rồi. Ở trong Cửu U Tang Hồn, Mạc Tiểu Lang cắn nuốt thú hỏa hỏa luân kia, đó là một loại thú hỏa so với Lam Ma Viên còn kinh khủng hơn, nói vậy hẳn là làm cho Tiểu Lang tăng cao.
Mạc Tiểu Lang cũng là một lá bài tẩy lớn của hắn. Phệ Nhật Yêu Lang có được hai sở trường cực lớn, thứ nhất, Phệ Nhật Yêu Lang có được năng lực tăng lên quá nhanh, thứ hai chính là Cửu U Ma Tổ Hỏa kia. Tổ hỏa là thiên địa thần vật ở thời Tổ Long, Mạc Tiểu Lang mặc dù chỉ nắm giữ một phần phân thân thôi nhưng căn bản người trong đồng cấp bị Cửu U Ma Tổ Hỏa công kích rất khó có khả năng sống sót! Tiểu Lang khi còn ở Thiên giai cửu phẩm, Cửu U Ma Tổ Hỏa đã có thể giết chết Tư Không Kiếm Thánh.
Mở cửa ra Thái Hư cảnh, một đạo hỏa diễm từ trong ngực Long Thần thổi quét qua, tại không trung trước mắt hắn nhanh chóng mở rộng, một đóa hỏa diễm màu đen lạnh như băng so với hình thể Phệ Nhật Yêu Lang lúc trước phải nói là khổng lồ hơn một phần ba. Có thể nhìn ra, Phệ Nhật Yêu Lang mới xuất hiện hình thể càng thêm khổng lồ, yêu lực trên người càng thêm kinh khủng.
Ánh mắt tràn ngập hỏa diễm hắc sắc nhìn Long Thần, Long Thần có một loại cảm giác lạnh như băng, trên người Phệ Nhật Yêu Lang lúc này lộ ra ra khí tức khiến Long Thần tương đối kiêng kỵ.
Phệ Nhật Yêu Lang vốn chỉ là yêu thú Địa giai nhất phẩm, để nó tùy ý tiến hóa thật không biết trong tương lai sẽ biến thành sự tồn tại kinh khủng như thế nào.
Loại cảm giác kinh khủng đó kéo dài không được bao lâu, rất nhanh Phệ Nhật Yêu Lang khổng lồ liền biến ảo trở thành bộ dạng Mạc Tiểu Lang thanh tú đứng trước mặt Long Thần. Mạc Tiểu Lang đắm chìm trong hỏa diễm, hỏa diễm màu đen trên người hắn dần biến mất chỉ trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt lúc này của hắn vẫn tràn ngập hỏa diễm màu đen.
Bởi vì linh hồn Mạc Tiểu Lang là người, hắn sau khi hóa thành hình người, yêu khí trên người so với yêu thú ngang cấp ít hơn rất nhiều. Ở trên người Mạc Tiểu Lang, Long Thần dường như cảm giác được khí tức đã Vượt qua yêu thú Hắc Thủy Huyền Xà tại Vân Mộng trạch.
“Đại ca!”
Khóe miệng Mạc Tiểu Lang nhếch lên nụ cười thản nhiên, sờ cái ót có chút ngu đần của mình nhìn Long Thần.
“Đến cấp bậc gì rồi?”
Long Thần hỏi.
“Vương cấp… Tam phẩm!”
Mạc Tiểu Lang có chút ngượng ngùng nói.
Vương cấp tam phẩm, đây là ở ngang tầm Hắc Thủy Huyền Xà, tại giới Yêu Thú trong thánh triều Thần Vũ, ngoại trừ Thiên Hoàng Thần Điểu ở Vĩnh Sinh thần hải, chỉ sợ Tiểu Lang bây giờ là cường đại nhất.