Nếu Long Thần đặc biệt giống như Liễu Thanh Phong nói, thì hắn có thể chống lại được Khương Linh Văn mới đúng. Vậy nên mọi người rất chờ mong kết quả của trận chiến này.
Tà Long Nghịch Thiên Quyền.
Một bóng mờ Địa Long hùng tráng từ trong nắm đấm của Khương Linh Văn lao ra, mang theo khí thế khổng lồ, phá vỡ tầng mây, lao về phía Long Thần. Đây là một cự thú khoác lên lớp giáp rất dày, hơi giống tê tê. Một quyền này cũng như tê tê, đều có một sức mạnh xuyên thấu.
Xoẹt.
Trong không khí bỗng nhiên vang lên tiếng vải bị xé rách.
Dưới một quyền của Tà Long Nghịch Thiên Quyền. Long Thần giống như một con thuyền nhỏ trong biển cả bão tố, lắc lư theo gió. Trên cơ bản, một quyền này của Khương Linh Văn không có sơ hở gì.
Nhưng bây giờ, đối với Long Thần mà nói, dù hắn không dùng Xích Huyết Thiên Hoang, thì một quyền này quả thật quá yếu. Khương Linh Văn ra tay, sau khi nắm đấm buông xuống. Trong giai đoạn quan trọng nhất, Long Thần bỗng nhiên tiến lên, dùng thân thể nghênh tiếp một quyền này của Khương Linh Văn.
Mọi người ở đây đều nhao nhao nhắm mắt lại. Biểu hiện của Long Thần, đúng là quá lớn mật. Dù bọn họ cũng không dám tùy tiến đến gần một quyền thế này. Trong chốc lát, toàn bộ Đăng Vân Đài đều hơi run.
"Long Thần chết chắc."
Dưới đòn tấn công này. Trên cơ bản, không được mấy người cho rằng Long Thần sẽ đỡ được. Khương Linh Văn chắc là bị chọc giận, nên ngay từ đầu, liền sử dụng sát chiêu này.
Khương Linh Văn thấy Long Thần sắp dính một quyền, bèn cười một tiếng, nói thầm Liễu Thanh Phong nói khoác quá kinh khủng. Gã không muốn lấy mạng Long Thần, đang muốn thu lại đòn tấn công, lại không nghĩ rằng đến lúc ngàn cân treo sợi tóc này. Tốc độ của Long Thần bỗng nhiên tăng lên mười lần. Trước khi Tà Long Nghịch Thiên Quyền đến. Hắn bèn vươn tay ra, bàn tay đỏ như máu kia, bỗng nhiên bắt lại bóng hình Tà Long, sau đó cầm lại nắm đấm của Khương Linh Văn.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Long Thần dùng tay không phá đòn tấn công của Khương Linh Văn. Hơn nữa hắn còn bắt được tay gã. Kết quả này khiến mọi người ngây người trong chốc lát. Theo bọn họ nghĩ, dù Long Thần nghịch thiên đến đâu, thì cũng không thể có được trình độ như vậy.
Long Thần dùng tay không chặn lại Tà Long Nghịch Thiên Quyền của Khương Linh Văn.
Ai cũng sợ ngây người, nhất là Khương Linh Văn. Một tích tắc trước, Long Thần khiến gã có một ảo giác, là đối phương có thể khống chế tính mạng của gã. Điều này sao có thể. Gã đường đường là đệ tử của phó điện chủ, không phải đệ tử của trưởng lão bình thường có thể sánh bằng.
Phản ứng đầu tiên của gã, là ra sức tránh thoát khống chế của Long Thần. Chẳng qua gã rất nhanh phát hiện mình suy nghĩ nhiều. Sức mạnh của Long Thần nằm ngoài dự liệu của gã. Khi gã dùng thần nguyên tấn công cánh tay của Long Thần. Thì thần nguyên Long Huyết giết chóc bá đạo của Long Thần phản công lại, khiến khí huyết gã bị chấn động quay cuồng.
Ầm.
Long Thần thả tay gã ra. Ngược lại Khương Linh Văn lại bay ra ngoài, lảo đảo, tí nữa ngã lăn ra đất, cũng may có đệ đệ sinh đôi đỡ được. Trên mặt hai người đều hiện lên vẻ kinh hãi. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra. Bọn họ đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của Long Thần, cũng không phải là hư ảo, mà là sự thật.
Ba vị phó điện chủ nhìn nhau, nhao nhao nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Những trưởng lão và đường chủ kia thì không cần phải nói. Loại đệ tử có sức chiến đấu cao hơn cảnh giới như Long Thần. Bọn họ rất thích, nhưng đáng tiếc là, đệ tử giỏi lại không đến lượt bọn họ.
"Vậy mà dùng tay không tấc sắt cản lại đòn tấn công của Khương Linh Văn, lại còn dùng thần nguyên đẩy lùi Khương Linh Văn. Điều này là nói, mặc kệ là thể xác hay thần nguyên của thiếu niên này, đều mạnh hơn Khương Kinh Văn. Nhưng cảnh giới của hắn, không phải là Thần Vũ cảnh tầng hai sao..."
"Cảnh giới này có thể là do thằng bé giấu diếm. Thằng bé này rất thông minh, chắc chắn biết giấu đi thực lực của bản thân. Bọn trẻ bây giờ toàn thích giả heo ăn thịt hổ.
Trong tiếng nghị luận của mọi người. Mặt hai huynh đệ Khương Linh Văn và Khương Linh Vũ nóng lên. Bọn họ thân là đệ tử của Khương phó điện chủ. Địa vị trong Tà Long điện cũng không thấp, chỉ cần ước chiến, trên cơ bản chưa thua bao giờ, Nhưng hôm nay bọn họ lại bị Long Thần đánh bại. Sau này bọn họ làm sao còn mặt mũi nhìn đệ tử bình thường.
Phải biết rằng, bọn họ đường đường là Thần Vũ cảnh tầng bốn.
"Ta đã nói rồi. Hai người các ngươi cùng lên đi."
Trong ánh mắt Long Thần mang theo một loại uy nghiêm không phù hợp với lứa tuổi.
"Ai nói ta thua rồi, muốn đánh bại ta, chưa xong đâu."
Khương Linh Văn nổi giận đùng đùng lao về phía Long Thần. Khương Linh Vũ cũng như vậy. Bọn họ quát tháo phong vân trong Tà Long điện đã quen, các trưởng lão và đường chủ không dám làm gì bọn họ. Một tên đệ tử mới tới như Long Thần lại dám đánh bại bọn họ.
Chẳng qua, khi bọn họ so tài tốc độ và thể xác với Long Thần, thì tuyệt vọng đến rất nhanh. Thân thể của Long Thần, dù hắn đứng một chỗ cho bọn họ đánh. Bọn họ cũng không gây được tổn thương nặng. Đồng thời Long Thần thi triển tốc độ. Dù bọn họ dùng cách nào, cũng không đuổi kịp Long Thần. Sau khi Long Thần đùa giỡn bọn họ một hồi, thì trông thấy sắc mặt của Khương phó điện chủ đã hơi khó coi, bèn dừng tay lại, không trêu đùa hai người họ nữa.
Khi Long Thần dừng tay lại, thì hai tên ngốc bị hắn đùa giỡn xoay quanh đã nằm dưới đất. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ rung động. Long Thần quả thật có thực lực như Liễu Thanh Phong nói. Cảnh giới Thần Vũ cảnh tầng hai chắc chắn không phải là cảnh giới thật. Lúc đầu, hai người họ coi thường Long Thần. Nhưng sau khi họ trông thấy thực lực của Long Thần, thì nhận thức được thiếu sót của mình. Đồng thời bọn họ hơi kính nể Long Thần.
"Thực lực của ngươi quả thật không tệ. Huynh đệ bọn ta tâm phục khẩu phục, hoan nghênh ngươi gia nhập Tà Long điện. Nếu có cơ hội, huynh đệ bọn ta sẽ tìm ngươi lĩnh giáo tiếp, quyết ra thắng bại chân chính."
Long Thần gật đầu cười. Kỳ thật hai người này cũng không phải hạng người tâm cao khí ngạo, hung hãn tàn bạo. Trước đây, bọn họ không tin Liễu Thanh Phong, nên muốn kiểm tra Long Thần. Bây giờ, bọn họ phát hiện thực lực của Long Thần đúng là rất mạnh. Thế nên bọn họ tâm phục khẩu phục. Mặc dù bọn họ không cam tâm bị thua, nhưng cũng không mang thù.
Nếu đổi lại là người Long Thần gặp trước đây, thì chỉ sợ sẽ nghĩ làm thế nào mới lấy được mạng Long Thần.
"Khi nào cũng được."
Long Thần nói.
Thái độ không kiêu ngạo không tự ti, lại khiến đám võ giả ở đây khen ngợi. Bọn họ linh cảm, thiếu niên này sẽ trở thành ngôi sao mới đang bay lên của Tà Long điện. Ai thu hắn làm đồ đệ. Địa vị sau này trong Tà Long điện sẽ được tăng lên. Sau khi Long Thần biểu hiện xong. Trong ánh mắt của Lý Bích Giang và Trần Viễn Đồng đều đốt lên ngọn lửa chiến đấu, không hề nghi ngờ, bọn họ đã coi trọng Long Thần.
Các trưởng lão và đường chủ nhao nhao ôm cánh tay, chuẩn bị xem kịch vui, nhìn hai vị phó điện chủ, rốt cuộc sẽ tranh như thế nào. Về phần Khương phó điện chủ, thì không có ý đồ tranh đoạt đệ tử.
Trần Viễn Đồng và Lý Bích Giang nhìn nhau một chút. Hai người đều trông thấy mùi thuốc súng trong mắt đối phương. Thế nên Trần Viễn Đồng vừa cười vừa nói:
"Nếu chúng ta cùng coi trọng, thì dựa theo quy tắc cũ. Chúng ta đánh một trận. Ai chiến thắng thì người đó sẽ có được Long Thần."
"Lý Bích Giang! Ngươi dám không?"
"Trần Viễn Đồng! Ngươi cho rằng ta sẽ sợ tên vừa đen vừa lùn như ngươi hay sao."
Lý Bích Giang cười lạnh một tiếng. Câu nói này lập tức đâm vào chỗ đau của Trần Viễn Đồng. Bởi vì mặt mũi không khôi ngô, nên hồi nhỏ Trần Viễn Đồng hay bị bắt nạt. Nhất là mấy cô gái hơi xinh đẹp, thường xuyên đá xéo gã, giống như Lý Bích Giang bây giờ.
Cơn giận dữ của hai người, bộc phát thành công. Mọi người nhao nhao lui ra phía sau, lo lắng bị hai người làm bị thương. Đây là võ giả Thần Vũ cảnh tầng sáu Vô Thượng Kim Thân. Bọn họ tùy tiện ra tay, có thể khiến người ở đây bị ngộ thương.
Khí tức khổng lồ trên người hai võ giả bộc phát ra. Hai người đối chọi gay gắt, căn bản không chịu nhượng bộ. Câu tên vừa đen lại vừa lùn của Lý Bích Giang, trực tiếp tăng lên sự thù hận giữa hai người.
Khương phó điện chủ ở giữa, vẫn không nhúc nhích.
"Khương Khanh! Chuyện hôm nay của bọn ta. Ngươi tới làm trọng tài. Ta muốn nhìn xem. Lý Bích Giang có tư cách trở thành đối thủ của ta hay không?"
"Đúng lúc! Khương Khanh! Ngươi quan sát cẩn thận, đừng để tên vừa đen vừa lùn này dùng một số thủ đoạn bẩn thỉu. Với tướng mạo của tên này mà có thể đi đến bước này, chắc là đã dùng âm mưu hại chết không ít người."
Trần Viễn Đồng bị chửi đỏ mặt đến mang tai. Gã hơi suy nghĩ, rồi nói:
"Ngươi cũng như vậy, còn cảm thấy ngại khi nói người khác hả. Ta đoán ngay cả chiến kỹ thất phẩm kia của ngươi, là dùng thân thể đổi lấy. Đồ không biết xấu hổ."
Lúc hai người đang tranh đoạt ngất trời, thì bọn họ không biết một người. Bởi vì một câu của bọn họ, mà toàn thân chấn động. Người đó chính là Long Thần.
"Khương Khanh..."
Tên này đúng là rất quen. Long Thần nhớ Phong Dương Tử từng nói cho hắn ở Ngũ Đế Bí Cảnh. Khương Khanh ở trong Chân Vũ Đế Cung. Long Thần suýt chút nữa quên mất chuyện này. Hắn không nghĩ rằng, ngày đầu tiên đến Chân Vũ Đế Cung lại trùng hợp gặp được.
"Khương Khanh! Chính là người này, mưu hại Phong Dương Tử và sư muội của hắn...
Bây giờ, Khương Khanh nho nhã, giống như một thư sinh trung niên. Ai cũng không nhìn ra gã lại là người như vậy. Chẳng qua trong lòng Long Thần hiểu, ngụy quân tử bình thường thì sẽ trưởng thành như thế này, giống như Tô Mặc. Đương nhiên, bởi vì Tô Mặc là người của U Minh Quân, thân ở quân đội, nên trên người có khí thế cuồng dã, hơi khác với Khương Khanh.
Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu. Những lời này có thể hình dung tâm tình bây giờ của Long Thần. Hắn ngây người nhìn Khương Khanh vài lần, sau khi kinh động đến Khương Khanh, mới vội vàng cúi đầu xuống.
"Mặc dù mình đã nhận lời Phong Dương Tử, sẽ báo thù cho gã. Nhưng bây giờ, mình không phải là đối thủ của Thần Vũ cảnh tầng sáu, hay trước tiên ẩn núp bên cạnh ông ta. Dù thần thông của ông ta có lớn cỡ nào, thì cũng không nghĩ đến mình sẽ đạt được truyền thừa kiếm hồn của một người bị ông ta hại chết."