"Ta đoán đám người Diệp Tranh đã tấn công. Nơi đó chỉ có một chút tiểu lâu la mà thôi, dù cảnh giới cao hơn chúng ta thì cũng chả làm được gì. Chúng ta là đệ tử không nhiều của phó điện chủ ba nghìn đại điện. Chúng ta được bồi dưỡng bằng tài nguyên tốt nhất. Chẳng lẽ chúng ta đánh không lại vài tên giặc cỏ hay sao.”
Đỗ Ức Sương nhíu mày một cái, nói:
"Không được! Người của Nguyệt Ma động quật xảo trá như vậy. Người cũng đông như thế. Chúng ta mệt đến chết cũng không giết được nhiều người như vậy. Ta nghĩ chúng ta nên đi tìm một nơi, rồi dụ chúng ra, dùng cách phục kích, tiêu diệt từng bộ phận của bọn chúng."
Trần Bội Kỳ đứng bên cạnh cười một tiếng, nói:
"Nếu chúng ta làm theo cách của ngươi. Có lẽ sang năm chúng ta mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Sang năm, cuộc chiến thí luyện đã kết thúc. Thời gian hoàn thành nhiệm vụ càng ngắn, thì điểm số càng cao. Vì một ít tiểu lâu la, mà khiến điểm số của chúng ta thấp đi. Điều này đáng giá không?"
Ba người mỗi người một ý, tranh luận liên tục. Trong chốc lát, nước miếng tung bay, vô cùng náo nhiệt. Những người khác đưa mắt nhìn nhau, không có cơ hội chen vào, mặc cho ba người sắp xếp. Ba người đồng lòng thì được. Tiếc là ba người căn bản không thể đồng lòng.
Cãi lộn leo thang, ai cũng có kế hoạch riêng. Vì kế hoạch của bản thân mà tranh luận liên tục. Đồng thời họ cũng vì chứng minh địa vị lãnh đạo của mình.
Những người khác đứng nghe các nàng cãi lội, đều nhao nhao hâm mộ Long Thần, có thể đứng ở vị trí xa như vậy. Dáng vẻ không liên quan đến mình thì tránh thật xa.
Long Thần đang dùng Phệ Linh Yêu Đồng quan sát xung quanh. Khi các nàng cãi lộn kịch liệt nhất, thì Long Thần giật mình. Hắn cảm thấy có người đi vào thành nhỏ này, hơn nữa còn đi về phía này.
Một nhóm người khoảng hai mươi người. Thực lực cơ bản đều là Thần Vũ cảnh tầng năm. Trong đó có năm người vượt qua Phệ Hỏa Kiếp. Những người còn lại đều vượt qua Yên Phong Kiếp.
Đám người Đỗ Ức Sương vẫn đang tranh luận, căn bản không ai dùng thần thức chú ý xung quanh. Cho nên Long Thần là người phát hiện tình huống này đầu tiên.
"Đừng ồn nữa! Kẻ địch đến rồi."
Lúc các nàng tranh luận kịch liệt nhất. Long Thần bèn nói một câu. Trong nháy mắt, mọi người đều dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía Long Thần. Sau đó, họ dùng thần thức. Trong chớp mắt, sắc mặt của các nàng thay đổi.
"Kẻ địch nhiều quá! Mọi người đừng hoảng. Chúng ta đi ra, đánh bọn họ một đòn thật đau."
Trần Bội Kỳ khá can đảm, đi đầu xông ra ngoài. Diêu Bích Đồng hơi do dự một chút, nhưng cũng bảo mọi người đi ra. Còn Đỗ Ức Sương gợi cảm này là người không ủng hộ đánh nhau nhất. Nhưng khi nàng suy nghĩ có nên ra hay không, thì mọi người đã đi ra hết. Nàng không thể để hai con bé kia lấy hết danh tiếng, nên cũng xông ra ngoài.
Sắc mặt sáu người còn lại hơi tái nhợt. Bọn họ cảm thấy tình thế không ổn.
Mọi người vừa đi đến đường lớn, thì có đám người xuất hiện trước mắt. Những người này đều mặc quần áo màu tím. Toàn thân đều bọc trong quần áo màu tím. Ngay cả đầu cũng trùm lại, giống như không thể chịu được ánh nắng dưới tuyết.
Chỗ lộ ra ngoài duy nhất là một đôi mắt màu tím và hoa văn mặt trăng màu tím trên trán.
Người xem qua tài liệu đều biết. Họ là người của Nguyệt Ma động quật. Trong đó, tổng cộng có năm người đứng ở phía trước. Thực lực của mỗi người đều không yếu hơn đám người Diêu Bích Đồng. Sau khi phát hiện điểm này, mấy người bàn luận trên trời dưới đấy trước đây. Bọn họ đều đưa mắt nhìn nhau, rồi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Chân Vũ Đế Cung xem thường người của Nguyệt Ma động quật chúng ta quá, chỉ phái đám phế vật như các ngươi đến đối phó chúng ta."
Trong lòng mọi người đang hoang mang, thì mội câu nói của đối phương khiến mọi người sợ hãi. Trong chốc lát, tim của mọi người đều đập thình thịch.
Long Thần cũng cảm thấy người của Nguyệt Ma động quật không đơng giản. Ngay cả nhiệm vụ thí luyện của Chân Vũ Đế Cung cũng biết. Dọc theo con đường này, Khương Khanh đã rất cẩn thận, không biết đã lộ sơ hở ở đâu.
"Ngươi... Ngay cả điều này cũng biết. Không tệ, chúng ta vốn định giết vào Nguyệt Ma động quật các ngươi. Không ngờ các ngươi lại đến tìm chết."
Trần Bội Kỳ ngoài mạnh trong yếu nói. Tim cũng đập thình thịch.
Trong đám người của đối phương. Ánh mắt lạnh lùng kia khiến tim nàng đập nhanh. Ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Chân Vũ Đế Cung giống như đang nhìn con khỉ.
Bọn họ trầm mặc một lát, bỗng nhiên có người cười nói:
"Nếu Chân Vũ Đế Cung đã mang người đẹp đến cửa, thì chúng ta cung kính không bằng tuân lệnh, cố gắng hưởng thụ một phen."
"Các huynh đệ! Nam giết, nữ bắt lấy. Hôm nay, các huynh đệ đều thoải mái. Ai cũng không cho thoát.
Người của Nguyệt Ma động quật vừa nói xong, bèn phân tán ra, cùng nhau đánh về phía đám người Đỗ Ức Sương.
Khí thế bàng bạc và sát khí tàn nhẫn kia, phải giết rất nhiều người mới có được. Bây giờ, đám người Đỗ Ức Sương không có sát khí này, nên cũng không chống cự được đòn tấn công của đối phương.
"Các ngươi thế mà tiến lên hết, đúng là không có đạo nghĩa, hèn hạ."
Diêu Bích Đồng tức đến phát ngất, cắn chặt răng thở phì phò. Nàng vẫn cho rằng sẽ giống như luận bàn với các huynh đệ Tà Long điện của Chân Vũ Đế Cung.
Lúc này, trong đội ngũ có sáu cô gái, nghĩ đến lời của bọn chúng, trong lòng đều lạnh một nửa. Nếu như thắng thì tốt, còn nếu thua, dù còn sống thì cũng bị những tên hèn hạ này làm nhục. Nửa đời sau không còn mặt mũi gặp người.
Lúc này, các nàng mới nhớ đến lời của Khương Khanh. Đó chính là mỗi người đều phải trả giá đắt cho hành động của mình.
"Liều mạng!"
Đỗ Ức Sương hét lên một tiếng, tăng lên sĩ khí. Trước mặt những võ giả hung hãn tàn bạo này. Ban đầu, khí thế của các nàng đã giảm một nửa, không có lòng dạ chiến đấu. Điều này vô cùng nguy hiểm.
Người của Nguyệt Ma động quật căn bản không giảng cái gì là đạo nghĩa, cái gì là quân tử với các nàng. Bọn chúng gấp đôi đệ tử của Tà Long điện, cho nên lấy hai người đánh một người cùng cấp. Mặc dù đệ tử của Tà Long điện có chiến kỹ tốt, có sư phụ giỏi. Nhưng chưa chắc bản thân đã có kỹ thuật giết người.
Trên cơ bản, vừa mới đánh nhau thì đệ tử của Tà Long điện binh bại như núi đổ. Hiển nhiên, cao thủ chân chính của đám người này chưa xuất hiện, thì các nàng đã không thể chống lại.
Đỗ Ức Sương và Diêu Bích Đồng lớn lên tương đối đẹp, cho nên hai người bị hai võ giả vượt qua Phệ Hỏa Kiếp vây công. Trong chốc lát, cảnh nguy hiểm thay nhau xuất hiện. Chẳng qua đối phương không muốn giết các nàng. Chiêu nào cũng hướng về phía quần áo của các nàng. Chẳng mấy chốc, quần áo của các nàng bị xé rách tả tơi. Da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, cảnh xuân chợt hiện, khiến người khác sung lên, càng ngày hưng phấn.
Chẳng mấy chốc, đệ tử của Tà Long điện đã bại hoàn toàn. Nam nữ bị người của Nguyệt Ma động quật thay nhau vây công.
Giao thủ một lần. Đám người Diêu Bích Đồng biết mình không may. Thực lực của đối phương không đơn giản như mình tưởng tượng. Thậm chí còn mạnh hơn tưởng tượng của mình rất nhiều. Chỉ một người nói không chừng các nàng cũng không đối phó được, huống chi là hai người.
Lúc này, đối phương không giết các nàng, mà chỉ lôi kéo quần áo của các nàng, xé rách ra một miếng, lộ ra da thịt trắng nón. Các nàng đều hét lên một tiếng, vừa nghĩ đến cảnh bi thảm có thể xuất hiện. Toàn thân các nàng đều ngơ ngác, nên đừng nói đến chuyện chiến đấu.
Tất cả sáu đệ tử yểu điệu, đều là thiếu nữ chưa biết việc đời. Lúc này, mọi người đều gặp nguy hiểm. Những đệ tử nam còn lại. Trên cơ bản là đối tượng bị giết.
Long Thần là một trong bốn đệ tử nam. Hắn đã biết trước. Ba cô gái này, thành sự không được, bại sự có thừa. Lúc này, hắn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của ba cô. Trong lòng cảm thấy buồn cười.
Những cô gái vênh vào hung hăng, là đóa hoa trong nhà ấm này. Quả thật phải dùng phương thức hung hăng như thế này dọa các nàng, thì các nàng mới bỏ đi sự kiêu ngạo của bản thân. Điều này cũng là tốt cho các nàng.
"Các ngươi muốn chết sao! Các ngươi muốn làm gì! Ta nói cho các người biết. Ta là đệ tử của Chân Vũ Đế Cung. Nếu các ngươi dám làm loạn, thì sư phụ ta sẽ lấy mạng chó của các ngươi."
Lúc Diêu Bích Đồng đang nói chuyện, thì quần áo trước ngực bị giật xuống một miếng, lộ ra cái yếm thêu uyên ương và làn da trắng bóc. Diêu Bích Đồng thét lên, nội tâm sợ hãi hoàn toàn.
Thậm chí cô còn đang run rẩy.
Người của Nguyệt Ma động quật căn bản không nói chuyện, chỉ lạnh lùng kéo xuống quần áo của các nàng.
Một bên khác, Đỗ Ức Sương càng thảm. Bởi vì nàng rất quyến rũ, khiến đàn ông hưng phấn. Hai võ giả cũng sốt ruột. Bây giờ quần áo đã bị xé gần đủ rồi. Cặp dò trắng bóc lộ ra ngoài, chút xíu nữa là lộ ra bắp đùi.
Đỗ Ức Sương đã khóc. Nước mắt chảy đầy mặt, vô cùng chật vật.
"Bài học này cũng đã đủ rồi."
Đầu tiên, Long Thần đối phó hai người đang đọ sức với mình. Nói thế nào thì các nàng cũng là đệ tử cùng mình hoàn thành nhiệm vụ, nên không thể để người của Nguyệt Ma động quật giết hoặc làm nhục. Nếu không Long Thần không thể bàn giao với Khương Khanh. Khương Khanh cũng không thể bàn giao với sư phụ các nàng.
Mặc dù ba cô gái này hơi kiêu căng, không coi ai ra gì. Chẳng qua là do thân phận tôn quý của các nàng ở Tà Long điện. Đây là bệnh vặt, không dẫn đến tử vong. Trải qua chuyện hôm nay, các nàng đã biết xem nhẹ người khác sẽ có hậu quả như thế nào.
Long Thần dùng hai quyền, đánh bay hai võ giả ra ngoài. Dưới sức mạnh nắm đấm của hắn, nội tạng của hai võ giả đã vỡ nát. Lúc này, máu tươi đã trào ra miệng. Trên khăn trùm đầu cũng đầy máu tươi.
Chiến đấu đã đến hồi cuối. Long Thần không ra tay không được. Xích Huyết Thiên Hoang xuất hiện nơi tay. Lúc này, Long Thần giống như thay đổi thành người khác, tỏa ra một luồng sát khí mạnh hơn sát khí của người Nguyệt Ma động quật, bao phủ tất cả mọi người gắt gao. Sát Thần đời này đã sinh ra.
"Thái Bạch Kiếm Ngục"
Kiếm khí màu trắng tuôn ra ngoài. Trong nháy mắt, kiếm khí màu trắng tạo thành một quả trứng khổng lồ, vây mọi người vào trong. Nếu không liều mạng thần kỹ lục phẩm, thì không ai ở đây có thể thoát được.
Tất cả mọi người biết, đây là do Long Thần tạo thành.
Dù là người của Nguyệt Ma động quật hay mấy cô gái của Tà Long điện. Trong chốc lát, họ đều ngơ ngác nhìn Long Thần.
Hít hà.
Đúng lúc này, thời gian chỉ một nháy mắt, Xích Huyết Thiên Hoang của Long Thần đã xuyên qua ấn đường của một võ giả Nguyệt Ma động quật.
Không người nào thấy được tốc độ của hắn.