Ở thời khắc nguy cấp như chỉ mành treo chuông, Long Thần đột nhiên chủ động xuất kích. Tất cả mọi người khiếp sợ khi thấy thân thể hắn hóa thành một đạo Huyết quang di chuyển cực nhanh, trong nháy mắt đã rời khỏi Thanh Ly vương điện.
Thanh Ly vương và Xích Quỷ vương tận mắt nhìn thấy một màn này cũng há mồm kinh hãi.
Bọn họ tin tưởng chính mình dốc hết toàn lực cũng không thể đạt tới tốc độ nhanh cỡ đó. Bên trong Cổ Ma vực chỉ có một người duy nhất làm được điều này đó là Vực chủ được tôn xưng là Ma Hoàng - Khương Vô Tà.
Hai người Xích Quỷ vương và Thanh Ly vương ngây dại hồi lâu, chỉ có Y Y thấy Long Thần bình an thoát khốn liền thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt nàng nhìn ra ngoài Thanh Ly vương điện tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Nàng đã được chứng kiến mấy lần năng lực thần bí của Long Thần, vì thế lần này cảm giác tương đối bình thường. Ít nhất Long Thần đã bình yên vô sự rời đi, đối với nàng chỉ nhiêu đó là đủ rồi.
Dĩ nhiên, người cảm thấy ngoài ý muốn và buồn bực nhất chính là Ứng Thiên. Hắn vốn tưởng rằng nắm chắc mười phần có thể dùng một chiêu đánh chết Long Thần nhưng không ngờ lại bị phá giải dễ dàng như vậy. Thậm chí hắn không nhìn thấy đối phương chạy trốn từ hướng nào, tốc độ kia đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Cứ như vậy, Long Thần đã biến mất khỏi Vương điện, còn Ứng Thiên phải mạnh mẽ thu hồi Ngự Phong kiếm chỉ trở về. Mặc dù nội tâm hắn cực kỳ buồn bực cũng không dám tùy ý phá hủy Thanh Ly vương điện.
Hồi lâu sau, Ứng Thiên ổn định lực lượng náo loạn trong cơ thể mới quay đầu nhìn lại. Nguyên bản thái độ kiêu ngạo lập tức biến mất không còn chút gì.
“Đây là một loại thần thông thiêu đốt chân khí gia tăng tốc độ trong thời gian ngắn, trong Cổ vực đúng là cực kỳ hiếm thấy!”
Thanh Ly vương lẩm bẩm tự nhủ.
Nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao tối ngày hôm qua Long Thần né tránh được Cửu Tiêu Thiên Lôi phù công kích. Cũng không phải thực lực của hắn mạnh mẽ hơn người, mà là nhờ có bí pháp này.
Năng lực Huyết Độn đương nhiên lợi hại lại không bị cảnh giới hạn chế, trên thế giới này vốn là bảo vật giữ mạng vô cùng trân quý.
Xích Quỷ vương cũng biết loại pháp môn này.
Bốn người trơ mắt nhìn Long Thần từ bên ngoài tiến vào Thanh Ly vương điện, sau đó mới cười nói:
“Hai vị hẳn là đã biết ta làm sao tránh thoát Cửu Tiêu Thiên Lôi phù, lúc nãy các ngươi đã nhìn thấy rõ ràng. Ứng huynh công kích không thể nào thương tổn được ta, hết thảy mọi chuyện đã rõ rồi, đường đường nam tử hán nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, xin mời hai vị rời khỏi Thanh Ly vương điện.”
Thái độ hắn rất bình thản nhưng ngữ khí lạnh lẽo không hề nể mặt Xích Quỷ vương.
“Không đúng, lúc trước chúng ta nói là ngươi phải tiếp được một chiêu của Ứng Thiên, chứ không phải là chạy trốn.”
Xích Quỷ vương không cam lòng bỏ qua chuyện này đơn giản như vậy.
“Chẳng lẽ Xích Quỷ vương ngài đã quên mất Ứng huynh nói gì rồi sao? Hắn nói là chỉ cần nghiệm chứng ta làm sao sống sót dưới uy lực Cửu Tiêu Thiên Lôi phù, không phải là cứng rắn ngăn cản một chiêu. Hay là Xích Quỷ vương ngài muốn đổi trắng thay đen, nếu vậy danh tiếng của ngài sẽ bị vấy bẩn rất nhiều đó, hắc hắc!”
Long Thần nói xong liền cười lên ha hả.
Long Thần phản bác làm cho Xích Quỷ vương á khẩu không trả lời được, về phần Ứng Thiên lại càng buồn bực. Bởi vì hắn quả thực nói như vậy, chẳng khác gì dùng tảng đá tự đập chân mình. Long Thần nhắc lại câu nói kia không hề sai sót một chữ nào.
Cuối cùng hắn đành phải nhìn sang Xích Quỷ vương, lắc đầu bất đắc dĩ.
Sắc mặt Xích Quỷ vương tái mét nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng. Thanh Ly vương lại nở nụ cười đắc ý, sự tình cho tới lúc này Triệu Vũ Cực xem như đã chết vô ích. Ai bảo Ứng Thiên quá mức tự tin, nói ra một câu cứng ngắc như vậy?
Bây giờ bọn họ chỉ có thể xám xịt rời đi.