• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đến Cố Cung, Lương Mạn Thu giới thiệu cho Đới Kha lịch trình đã sắp xếp cho ngày hôm nay.

Đới Kha đáp:

– Đây là địa bàn của em, thổ địa nói sao anh nghe vậy.

Lương Mạn Thu vội xua tay:

– Đâu có.

Cô vẫn chưa dám nhận cái danh “thổ địa” nặng ký ấy, chỉ có thể coi là một hướng dẫn viên du lịch nửa mùa thôi. Hồi bé, Đới Kha mới giống thổ địa của khu Thúy Điền, chẳng có con đường nào mà anh không rành, lúc nào cũng dẫn cô đi mua được những món ăn vặt ngon lành, còn có cả một đám chiến hữu khắp các hang cùng ngõ hẻm.

Đới Kha nói:

– Hôm nay anh xin tuân lệnh em tuốt, thưa bà xã đại nhân.

Đây là lần đầu tiên anh gọi cô là “bà xã” không phải ở trên giường. Giọng điệu nghe qua thì có vẻ nghiêm chỉnh đấy, nhưng thực chất lại ẩn chứa ý tứ không mấy đứng đắn, rõ ràng chỉ đang cố ý trêu cô.

Lương Mạn Thu hơi đỏ mặt, đáp:

– Em mới đến Cố Cung lần thứ hai thôi, chưa rành đường lắm, có khi còn lạc loanh quanh đấy.

Đới Kha an ủi:

– Có phải nhà mình đâu mà cần rành rọt.

Lương Mạn Thu phì cười, đáp:

– Nếu lạc thật em sẽ hỏi đường cảnh sát Đới.

Đới Kha nhún vai:

– Anh là cảnh sát, chứ có phải cảnh khuyển đâu mà chuyên tìm đường.

Dọc đường, bóng dáng những cô gái trong trang phục Mãn Thanh, hóa thân thành cách cách, hoàng hậu, lướt qua không ngớt. Thảng hoặc lắm mới điểm xuyết vài vị hoàng tử, cảnh ấy khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Không khí lịch sử đậm đặc bao trùm khắp Cố Cung. Đủ kiểu trang phục cổ xưa hòa lẫn giữa dòng người ăn mặc hiện đại chẳng những không lạc lõng mà còn điểm tô thêm cho sự đa dạng của dòng chảy văn hóa dân tộc.

Đới Kha xúi giục:

– Lương Mạn Thu, hay em cũng thử một bộ đi.

Lương Mạn Thu ngần ngại:

– Nhưng hôm nay mình đi hơi muộn, nếu còn trang điểm, làm tóc nữa thì…

Đới Kha ngắt lời cô:

– Cứ vào trước mười hai giờ là được, chúng ta không cần hướng dẫn viên thì vội gì đâu. Hay em chụp kiểu này rồi à?

Lương Mạn Thu lắc đầu:

– Trước đây em chỉ đi dạo với bạn cùng phòng, các bạn ấy không chụp. Anh cũng muốn chụp chung với em à?

Đới Kha chỉ ném cho cô một ánh nhìn kiểu “Sao có thể!”

Lương Mạn Thu cười hì hì nói:

– Nếu em thử đồ cách cách, em cũng chẳng nghĩ ra anh hợp vai nào nữa.

A ca thì không được rồi, trên đời này chỉ có một cặp Tiểu Yến Tử với Vĩnh Kỳ thôi.

Áo giáp tướng quân thì nặng quá.

Còn thái giám… Thôi bỏ đi… Lương Mạn Thu nào dám nhắc đến, cô còn chưa muốn mông mình nở hoa đâu.

Chủ yếu là Đới Kha chắc chắn không đời nào chịu chơi mấy trò hoá thân, trừ khi là khoả th@n.

– Anh, vậy anh làm phó nháy riêng cho em nhé.

Lương Mạn Thu hẳn đã tìm hiểu từ trước nên cô dẫn đường đến thẳng một cửa hàng để chọn trang phục rồi làm tóc.

Cô chọn một bộ cung trang màu hồng phấn. Chiếc mũ kỳ đầu bản lớn rực rỡ càng tôn lên gương mặt trái xoan xinh xắn của cô.

Nếu dưới tà váy không phải là đôi giày thể thao, trông cô chẳng khác nào một nàng cách cách từ hoàng cung triều Thanh vừa xuyên không tới.

Lương Mạn Thu cười, cố kéo tà váy che đôi giày nhưng chẳng xuể, đành dặn Đới Kha:

– Lát nữa anh đừng chụp dính nó vào nhé.

Đới Kha ngắm cô từ trên xuống dưới một lượt rồi buông lời nhận xét:

– Châu tròn ngọc sáng.

Lương Mạn Thu bĩu môi, ra dáng một nàng cách cách đang hờn dỗi:

– Cấm anh nói rõ với em là “Ch” hay “Tr” đấy.

Cái mõm chó của Đới Kha đời nào thốt ra được lời gì tử tế, dẫu giờ anh có là chó nghiệp vụ thì cũng thế thôi.

Đới Kha nói:

– Khen em mà em còn không vui.

Đới Kha cũng không giận, chỉ ôm eo Lương Mạn Thu, cùng cô bước ra khỏi cửa hàng.

Lương Mạn Thu cười, đáp:

– Anh ơi, anh cứ khen nhiều vào, em nghe riết là quen thôi.

Đến Ngọ Môn, Đới Kha chụp một tấm toàn thân cho Lương Mạn Thu, đoạn tiện tay gửi vào nhóm chat gia đình: “Ghệ con xinh vãi kẹt!”

Chẳng bao lâu sau, Đới Tứ Hải gửi lại ba icon giơ ngón cái, còn A Liên thì gửi một tin nhắn thoại.

Đới Kha nhấn chuyển thành văn bản, nội dung có phần kỳ lạ: “Anh ơi, sao chị lại mặc bộ đồ này ạ?”

Đới Kha ghé tai nghe lại, quả nhiên là giọng của Cá Hố.

Lương Mạn Thu thấy Đới Kha đi chậm lại, ngỡ anh nhận được tin nhắn công việc nên không thúc giục hay làm phiền.

Đới Kha khẽ “ê” một tiếng, ra hiệu cho cô ghé sát vào nghe tin nhắn. Điện thoại của cô vốn để trong túi xách, mà Đới Kha đang xách hộ nên cô cũng lười lấy ra.

Nghe xong, Lương Mạn Thu bật cười khúc khích, bất giác dùng chiếc quạt tròn trên tay đập nhẹ vào sườn anh.

Đới Kha cũng gửi một tin nhắn thoại đáp lại với giọng giả vờ nghiêm nghị: “Đó không phải là chị mày đâu, đó là người cổ đại đấy.”

Cá Hố: “Chị ấy là người cổ đại ạ? Thế chẳng phải chị ấy sống mấy nghìn năm rồi sao?”

Đới Kha: “Sau này gặp, mày không được gọi là chị nữa, phải gọi là cụ nghìn tuổi.”

Má Lương Mạn Thu áp vào bắp tay anh, dù cách một lớp áo phao vẫn cảm nhận được cơ bắp săn chắc. Giữa mùa đông giá rét miền Bắc, cơ bắp cuồn cuộn của Đới Kha lại tỏa ra hơi ấm hừng hực, mang lại cảm giác an toàn lạ lùng.

Cô nói:

– Anh lại trêu thằng bé nữa rồi.

Đới Kha đáp:

– Không trêu bây giờ, đợi tới lúc nó biết nhớ mọi chuyện mới trêu là nó ghim cho coi.

Lương Mạn Thu bĩu môi:

– Em mười tuổi đã biết nhớ biết ghim rồi mà cũng có thấy anh tém lại đâu.

Đới Kha đáp tỉnh rụi:

– Em đánh không lại anh.

Lương Mạn Thu liếc xéo anh một cái:

– Sau này em sẽ nhờ Cá Hố.

Đánh anh.

Đới Kha nói:

– Cá Hố yếu như sên, em trông chờ con trai chúng mình còn hơn.

Lương Mạn Thu sững người, rồi gò má ửng hồng vì dỗi. Cô véo nhẹ vào bắp tay anh một cái, nói lẫy:

– Ai thèm sinh con trai cho anh.

Đây là lần đầu tiên Đới Kha bóng gió rõ ràng đến vậy về tương lai của hai người, dù chỉ là nói đùa. Trong số bạn học cấp Hai của họ, những người không tiếp tục học lên cấp Ba hay đại học hầu như đều đã yên bề gia thất, con cái đề huề. Cứ cái đà này, họ rõ ràng sẽ thuộc nhóm kết hôn và sinh con muộn.

Đới Kha nhún vai:

– Vậy thì sinh con gái.

Lương Mạn Thu vừa định phản bác thì một cặp mẹ con mặc trang phục Mãn Thanh đi ngang qua. Cô bé con phe phẩy chiếc quạt tròn, tung tăng nhảy nhót, khiến tua rua trên mũ cách cách cũng rung rinh theo. Người mẹ vội nhắc con nền gạch không bằng phẳng, đừng nhảy lung tung. Theo sau họ là ông bố tay xách nách mang lỉnh kỉnh túi lớn túi bé cùng áo khoác trông chẳng khác nào một cái mắc áo di động, đang cầm máy ảnh chụp lia lịa đủ mọi góc.

Đới Kha cũng để ý thấy ánh mắt của Lương Mạn Thu, bèn thì thầm:

– Con gái nhìn cưng ghê ha.

Trong một thoáng, Lương Mạn Thu dường như bị anh thuyết phục, bất giác mường tượng ra cảnh mình cũng có một bé cách cách đáng yêu.

– Biết đâu lại là con trai, cho anh đi vào đúng vết xe đổ của bác.

Đới Kha cười lớn:

– Nếu tòi ra thằng Tiểu D thì anh đây kinh nghiệm đầy mình, để xem anh trị nó thế nào.

Lương Mạn Thu mỉm cười, không tranh luận nữa, chỉ nhắc anh cẩn thận dưới chân, vì gạch lát đường chỗ cao chỗ thấp, dễ bị trẹo chân.

Du lịch Bắc Kinh dường như không có mùa vắng khách mà chỉ có mùa cao điểm và mùa siêu cao điểm. Ngước mắt nhìn đâu cũng thấy biển người chen chúc, các hướng dẫn viên tay cầm cờ hiệu đủ màu, dẫn từng đoàn khách đi tham quan và nghe thuyết minh về lịch sử Cố Cung. Người đông nghịt khắp chốn, tựa như bá quan văn võ đang hối hả trên đường đi dự buổi chầu sớm.

Lương Mạn Thu và Đới Kha men theo trục đường chính, thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh, gặp những kiến trúc mang tính biểu tượng thì dừng lại chụp nhiều ảnh hơn một chút, đến những con ngõ vắng vẻ thì thoải mái tạo dáng hơn. Vì không mang gậy tự sướng vào trong nên ảnh chụp chung của hai người chỉ có vỏn vẹn vài tấm, đều là nhờ những người qua đường tốt bụng chụp giúp.

Đới Kha vốn không thích chụp ảnh. Ngày trước nhà chẳng có máy ảnh, mà Đới Tứ Hải cũng chẳng mấy khi có tâm trạng chụp ảnh gia đình hằng năm. Thường thì chỉ khi Đới Kha thường cùng Lương Mạn Thu về nhà bà ngoại anh chúc Tết, hai người mới có dịp cùng xuất hiện trong ảnh chụp của họ hàng.

Mà những tấm ảnh đó thường thì cũng chẳng bao giờ đến được tay hai người.

Có thể nói, suốt quãng đường trưởng thành, phải đến khi chính thức yêu nhau, họ mới có những bức ảnh chung đúng nghĩa.

Tay nghề chụp ảnh của Đới Kha mới đầu chẳng khác nào chụp ảnh hiện trường vụ án: miễn sao chủ thể đủ sáng, chi tiết rõ ràng là đạt yêu cầu.

Lương Mạn Thu vốn rất ít khi soi mói Đới Kha, thế nên cô đã “may mắn” được chiêm ngưỡng vô số dáng điệu và biểu cảm khó đỡ của chính mình trong những bức ảnh anh chụp.

Lương Mạn Thu dè dặt hỏi:

– Hóa ra trong ống kính của anh, em kỳ cục vậy hả?

Đới Kha tỉnh bơ đáp:

– Tại độ phân giải thấp đó.

May mà độ phân giải của điện thoại có hạn, nếu không thì rõ ràng Lương Mạn Thu đã biến thành “Lương Mạn Thú” rồi.

Về sau, Lương Mạn Thu dần điều chỉnh yêu cầu của mình, chuyển những khái niệm mơ hồ về “bầu không khí” thành các yêu cầu cụ thể bằng số liệu, ví dụ như tỉ lệ người và cảnh nên chiếm bao nhiêu phần, đường viền của công trình kiến trúc nên đặt ở đâu trên lưới chín ô.

Quan trọng nhất là phải ra sức nịnh nọt Đới Kha, bởi vì nịnh khéo một chút thì chó hoang cũng có thể huấn luyện thành chó nghiệp vụ được.

Cuối cùng, Đới Kha cũng chụp được những bức ảnh tàm tạm, đủ để cô giữ lại làm kỷ niệm.

Họ dạo Cố Cung cả ngày, những chỗ khuất nắng thì khá lạnh, chỉ những nơi có ánh nắng chiếu vào mới hơi ấm áp một chút. Những chiếc ghế dài kê ở chỗ có nắng đều kín người ngồi, ngay cả bậc thềm ven đường có thể ngồi bệt cũng chi chít bóng người. Lương Mạn Thu và Đới Kha phải đợi một lúc lâu mới tìm được một chỗ trống vừa đủ cho hai người.

Lương Mạn Thu vừa cười vừa nói:

– Từ khi đến đây em mới thích phơi nắng đấy, không phơi thì lạnh lắm.

Trước kia ở Hải Thành, cô chỉ toàn tìm cách trốn nắng, kể cả mùa đông cũng thà ở nhà bật máy sưởi mini cho ấm.

Đới Kha gãi gãi mu bàn tay vừa rửa xong còn chưa kịp thoa kem dưỡng, càu nhàu:

– Ở đây lúc nóng lúc lạnh, mặc vào rồi lại cởi ra phiền chết đi được.

Lương Mạn Thu nặn chút kem tay ra rồi xoa đều cho anh:

– Chủ yếu là do thời tiết hanh khô thôi.

Đới Kha ngửa cổ tu một hơi hơn nửa chai nước. Lương Mạn Thu chống cằm lên đầu gối đang co lại, lặng ngắm mấy chú chim sẻ rón rén nhặt những mẩu vụn thức ăn trên mặt đất.

Đới Kha đưa chai nước đến bên môi cô, thấy cô lắc đầu từ chối thì vặn chặt nắp lại, hỏi:

– Mệt rồi à?

Lương Mạn Thu đáp:

– Hơi hơi.

– Hơi hơi. – Đới Kha nhại lại giọng cô, nghe đến là kỳ cục. – Chân sắp gãy đến nơi rồi chứ gì?

– Làm gì đến nỗi đó. – Lương Mạn Thu đành chịu thua trước ánh mắt như nhìn thấu mọi điều của anh, lí nhí đáp. – Em chỉ thấy hơi mỏi cổ chân một tẹo.

– Một tẹo. – Đới Kha vẫn chưa chịu buông tha. – Số bước chân trên WeChat mỗi ngày của em hiếm khi nào quá mười nghìn, hôm nay đã gần hai mươi nghìn rồi. Cường độ vận động thế này sao em chịu nổi.

Lương Mạn Thu làm nũng:

– Anh ơi, tối về anh xoa bóp cho em nhé?

Đới Kha trêu:

– Anh chỉ thích xoa bóp chỗ nào nhiều thịt nhất thôi.

Lương Mạn Thu vô thức liếc quanh, thấy không có ai mới lườm nhẹ anh một cái.

Đới Kha bỗng nghiêm túc hẳn:

– Nếu em đi không nổi nhiều thế thì đừng xếp lịch dày đặc làm gì. Anh đến thăm em rồi tiện thể du lịch một chuyến, em đừng đảo lộn thứ tự như vậy.

Lương Mạn Thu giải thích:

– Hiếm hoi lắm anh mới đến một lần, nên em muốn dẫn anh đi nhiều nơi hơn một chút.

Đới Kha đáp:

– Có phải anh chỉ đến một lần này đâu.

Lương Mạn Thu khẽ nói:

– Khó nói lắm.

Đi làm thì đâu có được tự do như hồi đi học. Lương Mạn Thu vẫn còn những kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, trong khi công việc của Đới Kha lại đặc thù, khiến những dịp lễ dài ngày như Quốc khánh hay Tết nhất cũng khó mà sum họp với gia đình. Sau này Lương Mạn Thu cũng không còn nghỉ đông nghỉ hè nữa, thời gian họ gặp nhau hẳn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đới Kha hứa hẹn:

– Đợi đến khi sân băng ở Thập Sát Hải mở cửa, anh nhất định sẽ lại đến cùng em chơi xe trượt băng.

Lương Mạn Thu thở dài:

–Thế thì em chỉ còn biết cầu trời cho mùa đông năm nay đủ lạnh, để băng ở Thập Sát Hải sớm đóng dày đến mười lăm centimet.

Đới Kha khẽ đét mông cô một cái rất tự nhiên:

– Đồ ngốc, mùa đông mà đủ lạnh thì em đi học cực lắm đó, biết không hả?

Lương Mạn Thu chỉ biết khẽ thở dài.

Chuyện gì cũng có hai mặt. Lương Mạn Thu học thạc sĩ học thuật mất ba năm, đồng nghĩa với việc Đới Kha sẽ có nhiều cơ hội đến Bắc Kinh hơn, nhưng cũng có nghĩa là cô sẽ về Hải Thành muộn hơn một năm so với học thạc sĩ chuyên môn.

Đới Kha an ủi:

– Tranh thủ ba năm này em vẫn còn được kỳ nghỉ đông với nghỉ hè, đợi anh được nghỉ phép, mình sẽ cùng nhau đi chơi.

Đới Tứ Hải rất ủng hộ con cái đi một ngày đàng học một sàng khôn. Hồi đại học, Lương Mạn Thu và Đới Kha gần như mỗi năm đều đi chơi hai nơi trong nước, riêng Vân Nam đã đi ba lần.

Điều duy nhất Đới Kha tiếc nuối là chưa được ra nước ngoài, sau khi đi làm thì gần như chẳng còn khả năng xuất cảnh nữa.

Đới Tứ Hải cũng hối hận vì mình đã không nhìn xa trông rộng mà sớm cho chúng ra nước ngoài. Tuy nhiên, để hai đứa sinh viên tự đi thì ông chẳng yên tâm nổi, trong khi bản thân lại không có thời gian đi cùng.

Các cặp đôi bình thường đi chơi còn phải đắn đo xem ai sẽ chi trả hay chia tiền sòng phẳng, nhưng thân phận anh em lại mang đến sự tiện lợi không ngờ: Lương Mạn Thu và Đới Kha ra ngoài gần như chẳng bao giờ phải lo lắng chuyện tiền nong, bởi tiền đều từ túi Đới Tứ Hải mà ra, ai trả cũng như nhau. Chỉ khi Lương Mạn Thu nhận được học bổng, Đới Kha mới để cô ra vẻ một chút.

Lương Mạn Thu nói:

– Anh ơi, từ hồi lên cấp Hai anh chẳng mấy khi dắt em đi chơi, bây giờ cứ như là bù đắp lại vậy. Lần tới anh muốn đi đâu, em sẽ tìm hiểu trước thông tin.

Đới Kha vòng tay ôm eo cô, để cô tựa vào vai anh nghỉ ngơi, rồi tiện tay khẽ nắn vành ngực cô, thì thầm:

– Đi vào tim em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK