Lương Mạn Thu quen một người bạn làm luật sư chuyên về hôn nhân gia đình, nên cũng nghe không ít chuyện các cặp sắp cưới lục đục, thậm chí cãi vã kịch liệt chỉ vì vấn đề thêm tên vào giấy tờ nhà.
Người ta vẫn nói dân kinh doanh thường khôn ranh, tính toán chi li, nhưng Lương Mạn Thu chỉ thấy ở Đới Tứ Hải sự tốt tính hiếm có. Nếu cô không phải con gái nuôi nhà họ Đới, thì căn nhà sắp mua này rất có thể sẽ chỉ đứng tên một mình Đới Kha, như một tài sản trước hôn nhân khác của anh.
Dù có thêm tên cô thì đó vẫn là tài sản chung của hai người chứ không phải của riêng cô, nhưng được một nửa cũng coi như có chút đảm bảo, còn hơn là không có gì.
Điều tốt nhất cô có thể hình dung là, nếu sau này cô muốn tự mua nhà, Đới Tứ Hải có thể cho cô vay một phần tiền đặt cọc hoặc tiền xoay vòng vốn, chứ cô chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện được cho không một khoản lớn như vậy.
Lương Mạn Thu vẫn chưa dám tin, hỏi lại:
– Thêm tên em rồi mình cùng nhau trả góp ạ?
Đới Kha đáp:
– Chắc ba không xoay xở một lúc được ngần ấy tiền đâu, mình sẽ phải vay thêm một ít. Quỹ tiết kiệm nhà ở cho cá nhân vay tối đa được sáu trăm nghìn, còn theo hộ gia đình thì được một triệu tám mươi nghìn. Hai đứa mình gộp lại sẽ vay được nhiều hơn.
Nghe đến khoản ưu đãi này, Lương Mạn Thu cũng thấy xuôi tai, không còn lăn tăn chuyện Đới Kha muốn mua nhà hay muốn cưới hơn nữa, vì cả hai việc này sớm muộn gì cũng là cột mốc tất yếu của đời họ.
Lương Mạn Thu nói:
– Anh à, công ty em làm đủ hai năm là được xin vay mua nhà không lãi suất đấy, hình như tối đa được chín trăm nghìn.
Đới Kha nhẩm tính:
– Thế thì còn hơn một năm nữa lận… Cứ xem nhà trước đã, rồi về nịnh ba chi thêm chút.
Nhân viên tư vấn và quản lý lại diễn bài căn đẹp sắp hết hàng, bóng gió thúc giục hai người xem xong thì mau chóng quyết định.
Đới Kha phớt lờ những chiêu trò dồn dập của bên bán hàng, không hề xiêu lòng, chỉ nói cần về bàn bạc thêm với gia đình.
Lên lại xe SUV, Đới Kha bảo:
– Căn ba phòng 89 mét vuông vẫn hơi bé, mình xem căn nào rộng hơn đi.
Dự án vừa rồi đơn giá đã hơn sáu mươi nghìn một mét vuông, căn ba phòng 89 mét vuông tính ra cũng hơn năm triệu rồi.
Lương tháng của Lương Mạn Thu và Đới Kha cộng lại còn chưa đủ mua nổi một mét vuông.
Cô lí nhí:
– Anh ơi, anh định để bác phải cắt thịt đấy à.
Đới Kha đáp tỉnh bơ:
– Anh là con ruột của bố, ba không cắt thịt vì anh thì cắt vì ai nữa.
Lương Mạn Thu từ bé đã không được ba mẹ đẻ đỡ đần gì, nên rất ngưỡng mộ cái vẻ thản nhiên như không của Đới Kha khi nhận tiền từ ba mình. Nếu Lư Ngọc Phân bỗng dưng cũng cho cô một khoản, chắc Lương Mạn Thu sẽ thấy bất an vô cùng, cứ nơm nớp lo sợ một ngày nào đó mẹ sẽ đòi lại. Cô chỉ dám coi đó là tiền mẹ tạm cho con gái vay, rồi cũng sẽ phải tìm cách hoàn trả.
Hễ rảnh là Lương Mạn Thu và Đới Kha lại chạy đôn chạy đáo đi xem các dự án mới mở gần nhà, cũng xem qua một số căn cũ. Sau khi tham khảo ý kiến của đồng nghiệp và người thân, họ thấy nhà dự án hay nhà cũ đều có những ưu nhược điểm riêng.
Cuối năm, cả hai đều bù đầu với công việc nên kế hoạch mua nhà đành tạm gác lại, mãi đến đầu xuân năm sau mới khởi động lại được.
Sau đó lại nghe phong thanh nửa cuối năm thị trường nhà đất Hải Thành sẽ có chính sách mới, họ lại phải nghe ngóng tình hình một thời gian, đúng là trắc trở liên miên.
Chính sách mới này khá ưu đãi cho những người mua nhà theo diện gia đình, thế là Lương Mạn Thu và Đới Kha lựa một buổi chiều trong tuần khi cả hai đều rảnh, hẹn gặp nhau ở Phòng Đăng ký kết hôn thuộc Cục Dân chính quận Tân Hải.
Trước khi rời cơ quan và công ty, cả hai đều thay bộ đồng phục mùa hè của học sinh cấp Ba Hải Thành ngày trước: áo nữ là nền trắng viền cổ xanh, áo nam thì màu sắc ngược lại, còn quần dài thì giống nhau, đều là màu xanh đen có sọc trắng hai bên.
Lương Mạn Thu vốn định mặc nguyên bộ đồng phục mùa hè, vì bộ hè có chiếc quần soóc xanh viền trắng trông rất xinh.
Nhưng Đới Kha không chịu:
– Trừ đồ đá bóng ra, cả tỉ năm nay anh có bao giờ mặc quần soóc cao trên đầu gối ra đường đâu.
Giờ cũng là người có công việc ổn định rồi, ra ngoài cũng cần giữ chút hình tượng chứ.
Lương Mạn Thu lại hỏi:
– Mình chụp ảnh đăng ký kết hôn thì mặc bộ nào hả anh?
Đới Kha đáp:
– Cứ mặc đồng phục đi.
Lương Mạn Thu ngạc nhiên:
– Hả?
Cô vốn nghĩ lúc chụp ảnh đăng ký kết hôn thì sẽ mặc một bộ thường phục nào đó tươm tất một chút, rồi khi vào phòng đăng ký làm thủ tục thì mới cùng nhau mặc đồng phục.
– Dùng ảnh chụp chung mặc đồng phục để đăng ký kết hôn luôn ạ? – Lương Mạn Thu hỏi lại với giọng vẫn còn chút ngỡ ngàng.
Đới Kha nhướng mày:
– Có vấn đề gì à?
Lương Mạn Thu tủm tỉm lắc đầu:
– Cứ thấy giống hai đứa học sinh yêu sớm rồi cưới sớm thế nào ấy.
Đới Kha cười:
– Anh muốn kiểu thế thật mà.
Lương Mạn Thu dở khóc dở cười.
Trước khi vào sảnh lấy số, Lương Mạn Thu và Đới Kha tìm một tiệm chụp ảnh được nhiều người khen để chụp tấm ảnh thẻ đôi đầu tiên, và có lẽ cũng là cuối cùng trong đời họ.
So với hồi lớp Mười Hai thân hình có phần phát phì vì học hành quá sức, giờ cả hai đều đã thon gọn đi ít nhiều, nên vẫn mặc vừa bộ đồng phục, thậm chí trông còn rộng rãi thoải mái.
Gương mặt cả hai giờ đã chín chắn hơn nhiều so với ảnh trên bằng tốt nghiệp. Sắc xanh trắng của bộ đồng phục vốn trẻ trung, năng động vừa hay làm nhạt bớt vài phần mệt mỏi của cuộc sống làm công ăn lương. Phông nền đỏ rực càng làm tăng thêm không khí vui tươi, khiến cặp đôi học trò trên tấm ảnh thẻ trông vẫn rạng ngời như thuở xưa.
Ở tấm ảnh đôi cuối cùng được giữ lại làm kỷ niệm, Lương Mạn Thu còn cài thêm một chiếc kẹp tóc có đính khăn voan cô dâu nhỏ xíu, đúng chuẩn một cô dâu học trò.
Lương Mạn Thu cẩn thận cất ảnh vào túi đựng giấy tờ, rồi tay trong tay cùng Đới Kha bước về phía Phòng Đăng ký kết hôn.
Sống chung dưới một mái nhà bao nhiêu năm nay, dù có kết hôn hay không thì nếp sống và thói quen của họ cũng sẽ chẳng có gì thay đổi nhiều. Lương Mạn Thu vẫn chưa thực sự cảm nhận được mình sắp kết hôn, tim vẫn đập bình thường, hoàn toàn không có cái cảm giác rạo rực, bồi hồi như lần đầu tiên họ “làm chuyện ấy”.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Anh ơi, anh có hồi hộp không?
Đới Kha đáp tỉnh bơ:
– Có gì đâu mà hồi hộp.
Lương Mạn Thu lại hỏi:
– Vậy… giờ anh thấy thế nào?
Đới Kha xác nhận lại:
– Em muốn nghe thật à?
Lương Mạn Thu gật đầu.
Đới Kha nói:
– Nghĩ xem lát nữa mình đi đâu ăn mừng.
Người đến làm thủ tục ly hôn còn đông hơn cả người đi đăng ký kết hôn. Lương Mạn Thu và Đới Kha nhanh chóng hoàn tất mọi quy trình, có thêm một tấm ảnh chụp chung dưới quốc huy ghi rõ ngày tháng hôm nay.
Đới Kha liếc nhìn giấy đăng ký kết hôn, chụp một tấm gửi vào nhóm chat gia đình kèm dòng chữ: “Vãi chưởng chưa! Hai tụi con lấy nhau rồi nè!”, đoạn gập giấy tờ lại, khẽ đập vào lòng bàn tay rồi đưa cho Lương Mạn Thu cất chung vào túi đựng hồ sơ.
Lương Mạn Thu chợt nảy ra một ý, bèn hỏi:
– Anh ơi, sau này em không thể gọi bác là bác nữa mà phải đổi cách xưng hô đúng không ạ?
Nếu gọi Đới Tứ Hải bằng ba thì cũng phải gọi A Liên bằng mẹ, nhưng chính Đới Kha còn chưa từng gọi A Liên một tiếng mẹ, đến một tiếng cô cũng không.
Sự thay đổi nho nhỏ đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn cuối cùng cũng xuất hiện, Lương Mạn Thu bất giác thấy căng thẳng.
Đới Kha liếc cô một cái, bảo:
– Em nên đổi cách gọi anh trước đi đã.
Thôi xong, lại thêm một thay đổi nho nhỏ nữa. Đới Kha giờ đã cầm giấy chứng nhận kết hôn, có thể đường hoàng bắt cô gọi mình là ông xã.
Lương Mạn Thu giả ngu hỏi:
– Ơ, gọi gì ạ? Chẳng phải gọi là anh à, anh vẫn là anh trai tốt của em mà.
Giọng cô nũng na nũng nịu, mắt sáng long lanh như sao trời, dễ dàng nắm thóp được Đới Kha.
Bàn tay to lớn của Đới Kha x0a nắn sau gáy Lương Mạn Thu như để đe doạ, như thể cô là một chú mèo con có thể bị anh túm gáy xách lên bất cứ lúc nào. Anh hỏi:
– Có gọi không hả?
Lương Mạn Thu ngửa đầu ra sau, kẹp tay anh lại, cười hì hì ngước nhìn anh.
Đới Kha giữ chặt gáy Lương Mạn Thu, cúi xuống cắn nhẹ lên môi cô, hỏi bằng giọng khàn khàn:
– Gọi không hả?
Lương Mạn Thu cười khúc khích:
– Anh à, bình thường anh cũng hỏi cung tội phạm kiểu này à? Khai không hả?
Đới Kha buông tay, khẽ đẩy nhẹ lưng cô, cùng cô bước ra ngoài, nói:
– Chưa thấy đứa nào cứng đầu như em.
Trong nhóm chat, tin nhắn nối đuôi nhau hiện lên.
Đới Tứ Hải: “[][
]”
A Liên gửi một đoạn tin nhắn thoại có giọng của Cá Hố, thằng bé học lớp Hai chắc vừa tan học:
“Chúc anh chị tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử chơi với em.”
Lương Mạn Thu cười đến đỏ bừng mặt, một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt: giờ đây người nhà có thể thoải mái trêu đùa họ rồi.
Đới Kha lái xe đưa cô đến một nhà hàng gia đình chuyên món Quảng Đông để ăn tối.
Đới Kha vừa lái xe vừa hỏi, mắt không nhìn cô:
– Nghỉ phép cưới ba ngày, em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?
Lương Mạn Thu lại một lần nữa cảm nhận sự khác biệt khi đã là vợ chồng: tên gọi của chuyến đi chơi đầu tiên sau ngày cưới cũng khác đi rồi.
Lương Mạn Thu đáp:
– Ba ngày ngắn quá à.
Đới Kha nói:
– Có thể nghỉ liền với lễ Quốc Khánh.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Nhưng Quốc Khánh mấy anh hay phải trực mà, anh xin nghỉ được không?
Đới Kha đáp:
– Anh nài nỉ anh Tiểu Kỳ một chút, bảo anh ấy thông cảm chút. Chuyện này ảnh hưởng đến hạnh phúc gối chăn nửa đời sau của anh đó.
Lương Mạn Thu vừa định đáp lời, Đới Kha bỗng nói thêm:
– À không đúng, sau này làm đám cưới còn phải năn nỉ anh ấy một lần nữa.
Lương Mạn Thu ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ nói:
– Anh, em cứ tưởng mình cũng như anh Tiểu Kỳ với chị Jodie, làm đám cưới dịp Quốc Khánh rồi đi trăng mật luôn một thể.
Đới Kha ôn tồn:
– Cứ từ từ làm từng việc một, nhiều thứ quá lại cuống cả lên, ít nhất cũng phải đợi mua nhà rồi sửa sang xong đã. Hay là… em không đợi nổi nữa?
Lương Mạn Thu vội chối:
– Đâu có, em mới hai lăm tuổi rưỡi, có gì mà vội.
Đới Kha hỏi:
– Lương Mạn Thu, ý em là anh mới là người sốt ruột hả?
Anh hơn cô hai tuổi. Đợi đến lúc mua nhà và sửa sang xong xuôi, chắc anh cũng ngấp nghé ba mươi rồi.
Dù người ta hay nói “trai ba mươi tuổi còn xoan”, nhưng với Lương Mạn Thu, Đới Kha lúc nào cũng là một miếng thịt muối già chát.
Lương Mạn Thu lí nhí:
– Em có nói thế đâu.
Cô chỉ không biết đám cưới sẽ tổ chức thế nào. Những cô dâu khác còn có nhà mẹ đẻ, rồi xuất giá từ nhà mẹ, được chú rể đến rước về nhà mình.
Nhà cũ của cô ở quê giờ chỉ còn là một mảnh vườn hoang, người thân bên ngoại cũng chẳng còn mấy ai.
Thật khó tưởng tượng cảnh nhà gái vắng vẻ đìu hiu ngày hôm đó.
Lương Mạn Thu nhớ lại đám cưới của Triệu Tĩnh, khi ấy có vài người lớn tuổi bên nhà gái đứng ra hướng dẫn ba mẹ cô dâu thực hiện các nghi lễ đặc biệt, tỉ mỉ chẳng khác nào các bà vú trong cung ngày xưa. Mỗi cử chỉ, mỗi động tác, dù trông có phần lạ lùng hay rườm rà, đều ẩn chứa những ý nghĩa và ngụ ý sâu sắc. Ví dụ, quần áo cô dâu mặc từ trong ra ngoài đều không được có túi, ngụ ý là để không mang đi sự may mắn của ba mẹ.
Đến ngày của Lương Mạn Thu và Đới Kha, chắc cũng sẽ có những bà cô như vậy, chẳng lo sai sót điều gì.
Không lâu sau, Lương Mạn Thu và Đới Kha quyết định mua một căn hộ chung cư cũ ở khu Kim Lợi, rộng 116 mét vuông, có bốn phòng ngủ hai phòng khách, chính thức trở thành hàng xóm của gia đình Chương Thụ Kỳ và Triệu Tĩnh.
Căn nhà mà Chương Thụ Kỳ và Triệu Tĩnh mua hồi đó là nhà đặt cọc trên giấy khi dự án còn chưa hoàn công, họ là chủ sở hữu đầu tiên, rộng 89 mét vuông, có ba phòng ngủ hai phòng khách.
Trước thềm năm học mới, Lương Mạn Thu và Đới Kha đi nhận nhà, tiện thể ăn ké một bữa tôm hùm đất ở nhà Chương Thụ Kỳ và Triệu Tĩnh.
Nhắc lại chuyện xưa, cả hai vợ chồng Chương Thụ Kỳ, Triệu Tĩnh không khỏi thấy bồi hồi xúc động. Trong mắt họ, Lương Mạn Thu và Đới Kha dù đã hai mươi hay ba mươi tuổi thì vẫn cứ như những đứa trẻ, cứ ngỡ mới hôm qua còn tình cờ bắt gặp hai đứa lén nắm tay nhau trong hiệu sách.
Chương Thụ Kỳ nói:
– Đại D này, lần đầu gặp em, anh không bao giờ ngờ được em lại thành đồng nghiệp với hàng xóm của anh đấy.
Đới Kha cười đáp:
– Anh Tiểu Kỳ, biết đâu sau này con tụi em lại học chung mẫu giáo với đứa thứ hai nhà anh chị thì sao.
Triệu Tĩnh liếc nhanh xuống bụng Lương Mạn Thu, cười hỏi:
– Có rồi hả em?
Mặt Lương Mạn Thu nóng ran, vành tai đỏ lựng như con tôm luộc, vội thanh minh:
– Cô Jodie, anh ấy nói linh tinh đấy, cô đừng tin.
Chương Thụ Kỳ xen vào:
– Không phải nói linh tinh đâu, biết đâu lại là thật đấy.
Triệu Tĩnh nói:
– Bọn chị định đợi con gái lớn vào Tiểu học là sẽ sinh đứa thứ hai, hai đứa chắc cũng sắp rồi chứ.
Giọng điệu của cặp vợ chồng đã có con này chẳng có vẻ gì là bông đùa, hóa ra chuyện “kế hoạch hóa gia đình” lại có thể tính toán rành mạch đến thế.
Lương Mạn Thu và Đới Kha nhìn nhau không nói gì. Trước giờ hai người toàn giỡn chơi về chuyện con cái chứ chưa hề bàn bạc kế hoạch cụ thể. Những lúc phá án căng thẳng, Đới Kha lại hút thuốc rất nhiều. Đại D hẳn phải cai thuốc giống icon anh lính thì kế hoạch ấy mới mong thành hiện thực.
Đới Kha vội nói:
– Còn sớm mà, tụi em chơi thêm vài năm nữa rồi tính.
Trước kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Lương Mạn Thu và Đới Kha xin nghỉ phép cưới. Họ tránh những điểm du lịch nổi tiếng, chọn một cung đường ít người biết đến ở Tây Bắc, bay từ Hải Thành đến Tây Ninh, rồi từ đó bắt tàu hỏa đi Lhasa.
Vừa xuống sân bay Tây Ninh, Đới Kha liền rút điện thoại ra xem đường từ sân bay đến ga tàu.
WeChat của anh hiện lên một chấm đỏ với con số thông báo cực lớn.
Đới Kha đành phải xử lý đống tin nhắn chưa đọc trước tiên.
Lương Mạn Thu vô tình liếc qua, thấy trong vòng bạn bè trên WeChat của Đới Kha, con số thông báo chưa đọc cũng không hề nhỏ.
Đới Kha đăng gì trong vòng bạn bè à?
Cô liền mở WeChat của mình ra xem.
Đại D: (Anh lính)
Kèm theo đó là bức ảnh chụp một góc tờ giấy đăng ký kết hôn từ hơn hai tháng trước. Trong ảnh, hai người mặc đồng phục trường trung học ở Hải Thành, mỉm cười với ống kính, và cũng là mỉm cười với tất cả bạn bè và người quen trong vòng bạn bè.
Hôm nhận giấy đăng ký kết hôn, Lương Mạn Thu chỉ đăng một dòng trạng thái ở chế độ riêng tư hòng thỏa mãn chút mong muốn chia sẻ một cách kín đáo rồi cũng không để tâm nhiều nữa.
Vòng bạn bè của Đới Kha trước giờ toàn đăng bài tuyên truyền phòng chống lừa đảo, hoặc thông báo hoạt động của đơn vị, không thì cũng là lệnh truy nã.
Hiếm khi nào anh đăng chuyện riêng của mình.
Trong danh bạ của Lương Mạn Thu, có một vài người là bạn chung với Đới Kha, nên cô thấy được mấy bình luận.
D: “Nghỉ phép từ 26/9 đến 7/10, tạm thời không có ở Hải Thành.”
Lão Ninh: “‘Anh lính cai thuốc mấy năm rồi, giờ tới lượt Đại D cai thuốc để chuẩn bị có em bé hả??”
Linh Heo viết: (Cười trộm) Hưởng tuần trăng mật hạnh phúc nha!”