• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí tại hiện trường tức khắc như đặc quánh lại.

Lương Mạn Thu không nghe thấy, nhưng cảm nhận được.

Hai tai cô hơi nóng lên, không phân biệt được là nhiệt độ của chính mình hay hơi ấm từ lòng bàn tay Đới Kha.

Đới Kha buông tay ra, Lương Mạn Thu lại quay về với thế giới ồn ào, náo nhiệt.

Cô hoàn toàn nép sau lưng Đới Kha, không muốn đối mặt với ánh mắt của mọi người. Bất kỳ sự kinh ngạc, phỏng đoán hay thương hại nào cũng khiến cô khó chịu; cô đã chịu một tai bay vạ gió, không muốn di chứng của nó lại trỗi dậy.

Đới Tứ Hải, người nãy giờ vẫn im lặng, xắn tay áo lên, sấn tới mắng:

– Vớ vẩn! Cao Tử Ba, mày bị đánh như vậy vẫn còn nhẹ đấy!

Nếu là tin đồn về Đới Kha và đứa con gái khác, có lẽ Đới Tứ Hải đã không nổi nóng đến thế. Lương Mạn Thu vô tội biết bao, cô chỉ biết chăm chỉ học hành, vậy mà còn bị đặt điều. Chuyện này đúng là đẩy mối quan hệ anh em đơn thuần vào tình thế khó xử không lối thoát.

– Này, mọi người nghe xem ông ta làm ba kiểu gì thế kia, còn dung túng cho con trai đánh người! – Mẹ Cao Tử Ba gay gắt nói.

– Tôi đã bảo Đại D không đời nào vô cớ đánh người mà! Đại D không ra tay thì tôi cũng phải thay nó ra tay! – Đới Tứ Hải đáp trả.

Chương Thụ Kỳ và lãnh đạo nhà trường cùng đứng ở thế trung lập, lại phải ra mặt can ngăn cuộc chiến giữa hai bên.

Đới Kha được Đới Tứ Hải chống lưng, bồi thêm luôn:

– Mày chỉ viết mỗi câu đấy thôi à? Không phải chứ, còn nữa mà, sao lại ngại không dám nói?

Mặt Lương Mạn Thu hết đỏ lại trắng bệch, vừa muốn Cao Tử Ba im miệng, lại vừa muốn trừng trị cậu ta thật nặng. Cô và Đới Kha không phải là mối quan hệ như lời đồn, nhưng sau này lại phải mang cái mác vô căn cứ đó, giống như bị ép phải ngầm thừa nhận mối quan hệ vậy.

Cao Tử Ba chắc chắn đã lựa câu dễ nghe hơn để nói trước rồi, Đới Tứ Hải lập tức bảo:

– Đại D, con đưa Tiểu Thu ra ngoài trước đi.

Chương Thụ Kỳ cũng đồng ý, không nên để lời đồn gây tổn thương thêm cho hai đứa.

Đới Kha khẽ đẩy lưng Lương Mạn Thu, cùng nhau bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Lần trước đến đồn cảnh sát trình diện, hai người còn bị phạt đứng nắm tay nhau ở cửa, lần này mối quan hệ bị ép phải “nâng cấp”, bị dán cho cái mác ô uế là “loạn luân” còn nghiêm trọng hơn cả hình phạt thể xác.

Có lẽ vì quá thân thuộc, Lương Mạn Thu nhìn Đới Kha không còn thấy ngượng ngùng, chỉ có thêm một cảm xúc mơ hồ khó tả.

Quan niệm về tình yêu của Lương Mạn Thu đến từ phim thần tượng, hoàn toàn khác biệt với những thứ Đới Kha tiếp xúc. Ý nghĩa thực sự của từ “ngủ” đối với cô giống như một sự xâm phạm, cô có chút phản kháng, sợ Đới Kha sẽ làm tổn thương mình.

Khi đối mặt với những lời đồn bên ngoài, hai người lại gắn kết thành một thể thống nhất một cách kỳ diệu, cô lại dựa dẫm vào cậu.

Đới Kha đột nhiên lên tiếng:

– Đừng để ý đến mấy thứ chó má đó.

Lương Mạn Thu sững người, lần đầu tiên không lên lớp khi thấy cậu nói bậy, chỉ gật đầu.

Lời Đinh Lị Lị nói trong kỳ nghỉ đông lại hiện về trong đầu, bây giờ dường như là cơ hội cuối cùng để thổ lộ.

– Anh. – Lương Mạn Thu khẽ hỏi. – Anh thấy… chúng ta ngủ chung một phòng có kỳ không? Có bạn nữ lớp em bảo là kỳ lắm.

– Kỳ gì mà kỳ, con Linh Heo chẳng phải vẫn ngủ giường tầng với thằng Minh Bốn Mắt đó sao. – Đới Kha đáp.

Cậu cũng muốn có không gian riêng, nhưng nhà chật quá không cho phép.

Điều Lương Mạn Thu băn khoăn là về luân lý, còn Đới Kha chỉ quan tâm đ ến tình hình thực tế, thành ra hai người nói chuyện lệch pha.

– Đinh Lị Lị nói à? – Đới Kha chợt vỡ lẽ, hỏi.

Lương Mạn Thu chỉ từng dẫn duy nhất cô bạn học này về nhà.

Cô gật đầu.

– Bớt chơi với loại con gái đó đi. – Đới Kha nói.

Vụ ồn ào lần này có sức công phá như cơn bão cấp mười, tâm bão phá hủy cuộc sống bình thường, sau khi đi qua để lại một mớ hỗn độn.

Thành tích của Lương Mạn Thu vượt trội, tính cách lại trầm lặng nên ít bạn bè, sau này có lẽ càng khó kết bạn hơn.

Phía sau phòng thẩm vấn mơ hồ vọng lại tiếng ồn, đoán chừng mấy người lớn đang cãi nhau.

– Họ sẽ xử lý chuyện này thế nào ạ? – Lương Mạn Thu không khỏi lo lắng.

Hồi trước Lương Mạn Thu và Đới Kha đánh nhau, vì còn có thêm tầng quan hệ anh em nên vẫn có thể bắt tay làm hòa.

Đới Kha và Cao Tử Ba đã từng tuyệt giao một lần, lần này tình hình còn nghiêm trọng hơn, thù mới cộng hận cũ, đâu phải chỉ dăm ba câu là hóa giải được.

Đới Kha đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt bất cần:

– Cùng lắm thì nghỉ học.

– Không được! – Sự lo lắng của Lương Mạn Thu bùng nổ hết vào lúc này. – Anh, anh không được nghỉ học.

Đới Kha nhếch mép:

– Chẳng phải em nói anh đến cấp ba Thúy Điền cũng không đậu nổi, thà đi làm sớm còn hơn sao?

Lương Mạn Thu không tài nào tưởng tượng nổi cảnh phải một mình đối mặt với mọi thứ sau khi cơn bão đi qua. Lúc cô viết văn thì chữ nghĩa tuôn trào, giờ lại cứng họng không nặn nổi một câu.

– Tóm lại là không được.

Viết văn chỉ cần tuân theo khuôn mẫu chuyện không liên quan đến mình, có thể tùy ý bịa đặt, nhưng bây giờ chạm đến tình cảm sâu kín nhất trong lòng, Lương Mạn Thu chưa từng tập cách diễn đạt tương tự, vừa sợ lời thốt ra không đúng ý, lại sợ cảm xúc vượt quá giới hạn.

Đới Kha lại có tâm trạng giống như lúc bị cô bất ngờ tìm thấy ở quán net, có chút vui mừng, lại có chút khó chịu. Trong lòng thầm mong có ai đó nhận ra sự mâu thuẫn của mình, rồi kéo cậu về đúng hướng. Thế nhưng, miệng cậu vẫn cứng như thép:

– Em nói không được là không được à? Em có phải hiệu trưởng đâu.

– Anh ráng cố gắng chút… – Lương Mạn Thu nói.

– Anh đánh nó nhừ tử rồi mà. – Đới Kha đáp.

Lương Mạn Thu chẳng hiểu nổi là do hai người đang ông nói gà bà nói vịt, hay là Đới Kha cố tình làm trái ý mình nữa, dường như cậu đang né tránh chủ đề này.

Lương Mạn Thu lí nhí:

– Nếu anh bỏ học, em cũng chẳng muốn đến trường nữa.

Đới Kha liếc cô một cái:

– Ngày nào cũng bắt anh chở đi, em không có chân hay gì?

Lương Mạn Thu chỉ muốn mắng Đới Kha là đồ đầu gỗ:

– Đâu phải chỉ vì em muốn đi nhờ xe anh.

Đới Kha vẫn ngơ ngác:

– Không muốn đi nhờ xe anh thì chuyện anh có đến trường hay không liên quan gì đến em?

Lương Mạn Thu cuống lên:

– Tóm lại là có liên quan.

Suy nghĩ một chốc, cái đầu lanh lợi của cô lại hoạt động bình thường:

– Anh, giáo dục bắt buộc chín năm thì không được bỏ học giữa chừng đâu nhỉ?

Đới Kha đáp:

– Không biết.

Cậu không phải kiểu người hay lách luật, cũng chẳng rảnh rỗi đi nghiên cứu nội quy quy định. Đã làm học sinh bảy tám năm trời, việc đi học vừa là quá khứ, cũng là tương lai, cậu chưa từng nghĩ đến khả năng nào khác.

Lời nói của Lương Mạn Thu rất đáng tin, sự khác biệt giữa nghĩa vụ và quyền lợi đến đứa đội sổ cũng hiểu.

Cả hai im lặng một lát, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Ngoài cửa đồn cảnh sát, một tiếng rao hàng với giọng chuẩn phát thanh viên từ xa vọng lại, thành công thu hút sự chú ý của họ.

– Muôn sông nghìn núi tình chan chứa, bỏ xúc xích nướng sao được rứa?

Lương Mạn Thu đột nhiên hỏi:

– Anh, anh ăn tối chưa?

Đới Kha cất bước đuổi theo tiếng rao.

– Anh. – Lương Mạn Thu đuổi theo, sợ Đới Kha lại trốn đi mất. – Anh chỉ mua xúc xích nướng thôi đúng không?

– Ê, xúc xích! – Đới Kha gọi với theo chiếc xe ba gác bán xúc xích nướng.

Người bán hàng rong thấy cậu, cũng thấy luôn cả đồn cảnh sát nên không dám dừng xe ngay, mà chỉ tay về phía trước, ra hiệu gặp nhau ở ngã tư tiếp theo.

Đới Kha sải bước đuổi theo, phía sau như có một sợi dây vô hình kéo cả Lương Mạn Thu đi cùng.

Xe ba gác của người bán hàng rong dừng ở ngã tư, ông ta mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, hỏi ngắn gọn:

– Mấy cây, cay hay không cay?

– Bốn cây cay. – Đới Kha nói xong bèn huých nhẹ khuỷu tay vào cánh tay Lương Mạn Thu.

Lương Mạn Thu nuốt nước miếng, lanh trí đáp:

– Một cây không cay ạ.

Mùi thơm đậm đà của xúc xích lan tỏa, lấp đầy cái dạ dày trống rỗng giữa đêm đông giá rét.

Trong đồn cảnh sát, một đám người lớn đang sứt đầu mẻ trán giải quyết mâu thuẫn của hai đứa, còn chúng thì lại trốn ở góc phố ăn xúc xích nướng thơm lừng cháy cạnh, chẳng biết nên nói là vô tâm hay tâm lý vững vàng nữa.

Đới Kha trả tiền xong, một tay cầm ba cây, tay kia đưa một cây lên miệng.

Lương Mạn Thu mới ăn được hai miếng thì cậu đã xử lý xong một cây, cơn đói hiện rõ mồn một. Cô lặng lẽ thò tay vào túi quần, ước lượng thử số tiền lẻ mình mang rồi hỏi:

– Anh, anh có muốn uống Coca không, ăn xúc xích nướng khô lắm.

Đới Kha đáp:

– Đi mua đi.

Lương Mạn Thu chạy về phía sạp báo trước cổng đồn cảnh sát, lại hỏi:

– Anh uống lạnh hay thường?

– Lạnh.

– Không sợ lạnh à?

Đới Kha không trả lời, dầu mỡ từ xúc xích nướng lỡ dính vào ngón trỏ, cậu giơ tay về phía hông Lương Mạn Thu:

– Lấy tiền đi, tay anh bẩn.

Lương Mạn Thu xòe hai đồng rưỡi trong lòng bàn tay ra:

– Em có tiền nè.

Đới Kha đáp:

– Mua hai chai, ngốc ạ.

Lương Mạn Thu quen thói cãi lại:

– Anh mới ngốc ấy.

Cô thò tay vào túi quần sâu đến tận cổ tay, mò mẫm một hồi nhưng thấy trống trơn:

– Đâu có tiền.

Đới Kha thấy đầu óc mình đúng là có vấn đề rồi, lại dễ dàng để Lương Mạn Thu tiếp cận chỗ nhạy cảm nhất. Cậu lúng túng xoay người né đi, khóe miệng giật giật:

– Đừng có làm anh nhột.

Lương Mạn Thu tỉnh queo:

– Bên này không có thật mà.

Đới Kha đành phải xoay người sang bên kia, như thể bị soát người, may mà quần đồng phục mùa đông đủ dày, không đến mức cảm nhận được hơi ấm từ tay cô.

Lương Mạn Thu móc ra một nắm tiền lẻ, miệng vẫn ngậm xúc xích nướng, nhanh chóng đếm đủ rồi đưa cho chủ sạp báo. Cô bỏ cây xúc xích đang ăn dở xuống, nuốt nước miếng, định nhét tiền thừa lại vào túi quần Đới Kha.

– Em cứ cầm đi. – Đới Kha lùi một bước, không muốn phải nhộn nhạo thêm lần nữa.

Lương Mạn Thu và Đới Kha đứng trước sạp báo giải quyết nhanh gọn chỗ xúc xích nướng và Coca, sau đó dùng đại mảnh giấy ăn nhỏ gói xiên xúc xích lau miệng.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh, miệng em còn dính gì không?

Đới Kha thờ ơ liếc qua. Đôi môi cô bóng mượt, giống như một loại thạch hoa hồng, hẳn là có vị ngọt thanh mát.

Lạ thật, rõ ràng cô vừa ăn xúc xích nướng vị mặn, sao cậu lại có thể tưởng tượng ra một hương vị hoàn toàn khác biệt như vậy.

– Anh. – Lương Mạn Thu gọi Đới Kha thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.

– Khóe miệng kìa. – Đới Kha nói.

Lương Mạn Thu gấp giấy ăn lại, dùng mặt sạch chấm chấm khóe miệng, trên giấy chẳng dính gì cả:

– Đâu có.

– Vẫn còn. – Đới Kha nói. – Bên kia.

Lương Mạn Thu lại lau lần nữa, vẫn không có gì. Cô chợt hiểu ra:

– Anh! Anh lừa em!

Đới Kha nhướng mày cười nhẹ:

– Anh bắt em tin chắc?

Những trò đùa vô hại thời niên thiếu giống như hạt mè trắng trên cây xúc xích nướng, không có thì cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến hương vị, nhưng có thêm lại là một nét chấm phá thú vị. Có thể họ sẽ không đột nhiên thèm ăn mè trắng, nhưng khi muốn ăn xúc xích nướng, chắc chắn sẽ không quên những hạt mè trắng ấy. Lương Mạn Thu có lẽ chỉ khi nghĩ đến Đới Kha, mới nhớ lại mấy trò đùa vặt vãnh liên quan đến cậu.

Lương Mạn Thu bĩu môi, hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, chính xác hơn là vào đôi môi mỏng. Người ta nói người môi mỏng thường ăn nói sắc sảo, Đới Kha đúng là thường xuyên ăn nói chẳng nể nang ai.

Cô chỉ tay:

– Nhưng khóe môi anh thì có thật này.

Đới Kha quay đầu định bỏ đi:

– Ai mà tin em.

– Thật mà! Hạt mè! – Lương Mạn Thu níu lấy tay áo Đới Kha, nhảy lên chắn trước mặt cậu, ngẩng đầu dùng ngón áp út khẽ lau đi một hạt mè trắng.

– Anh xem này! – Cô xòe tay đưa đến trước mắt cậu.

Đới Kha cúi mắt liếc vội, cái cảm giác kỳ lạ khi bị sờ yết hầu lần trước lại ùa về.

Cú chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, còn thoáng qua hơn cả lần sờ yết hầu, nhưng lại thân mật hơn nhiều, cứ như thể cậu vừa hôn lên đầu ngón tay cô vậy.

Hôn là một động từ còn mập mờ hơn cả “sờ”.

– Không được đánh lén anh! – Đới Kha nói, giọng điệu giống đang luống cuống vì tức giận hơn là cảnh cáo.

Lương Mạn Thu búng hạt mè đi, lẩm bẩm:

– Nói suông thì anh không chịu tin.

Đới Kha hỏi:

– Không tin là em được phép tùy tiện đụng chạm à?

Lương Mạn Thu:

– Em đang giúp anh mà, ai bảo anh vụng về.

Đới Kha liếc cô một cái:

– Em cũng làm vậy với mấy đứa con trai khác à?

Lương Mạn Thu ngơ ngác:

– Hả?

Đới Kha gặng hỏi:

– Minh Bốn Mắt?

Lương Mạn Thu vẫn không hiểu:

– Hả?

– Thôi bỏ đi, đồ ngốc.

Đới Kha sải bước quay lại sân đồn cảnh sát Thúy Điền, chỉ để lại cho Lương Mạn Thu một bóng lưng. Vì cậu từng đến giao đồ ăn nhiều lần nên bảo vệ ở đây đã quen mặt, ra vào cứ như chỗ không người.

Lương Mạn Thu chẳng nghĩ ra được gì, lại lon ton đi theo Đới Kha về dãy hành lang nơi họ bị phạt đứng lúc nãy.

Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, một vệt sáng hắt ra ngoài, Lương Mạn Thu và Đới Kha cùng lúc quay đầu lại.

Chương Thụ Kỳ khựng lại, khịt mũi ngửi ngửi không khí:

– Mùi gì thế?

Lương Mạn Thu và Đới Kha bất giác đanh mặt lại, ra vẻ như thể đã tự kiểm điểm rất lâu.

– Đại D, vào đây.

Chương Thụ Kỳ gọi một người, nhưng lại vào tận hai. Anh ta đành cười bất đắc dĩ:

– Quên mất em còn có cái đuôi nhỏ. Tiểu Thu, em vào cùng luôn đi.

Trong phòng thẩm vấn, mọi người vẫn chia làm hai phe, ngồi đối diện nhau qua bàn. Cao Tử Ba cúi gằm mặt, co rúm ở góc bàn, không biết là vừa bị mắng hay đang buồn ngủ.

Sắc mặt Đới Tứ Hải vẫn khó coi như lúc trước. Mẹ Cao Tử Ba trông cũng chẳng khá hơn là bao, xem ra vẫn chưa hòa giải hoàn toàn.

Chương Thụ Kỳ đứng ra dàn xếp:

– Chuyện này bắt nguồn từ Cao Tử Ba. Đầu tiên, Cao Tử Ba đã bịa đặt tin đồn nhảm nhí, ác ý về Đới Kha và Tiểu Thu, còn viết lên cửa buồng vệ sinh trong trường, làm tin đồn lan rộng, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của hai anh em. Cao Tử Ba phải xin lỗi Đới Kha và Tiểu Thu trước. Cao Tử Ba?

Cao Tử Ba chẳng hề nhúc nhích.

Mẹ cậu ta cũng giả vờ không nghe thấy.

– Cao Tử Ba, – Chương Thụ Kỳ nghiêm giọng hơn. – Đây là đồn cảnh sát.

Thầy giáo ngồi cạnh Cao Tử Ba cũng khẽ nhắc lại một câu.

Cao Tử Ba đành phải đứng dậy, chẳng thèm nhìn hai anh em, nói vào không khí:

– Xin lỗi.

Chương Thụ Kỳ không hài lòng:

– Xin lỗi ai thế hả? Chân thành một chút xem nào.

Cao Tử Ba cứng đờ người, hơi nghiêng người về phía hai anh em:

– Xin lỗi.

Áp lực và sự chú ý lập tức dồn hết về phía Đới Kha và Lương Mạn Thu.

Đới Kha khẽ hất cằm: – Tôi nghe rồi, tôi không chấp nhận.

Tim Lương Mạn Thu thắt lại, dù cùng suy nghĩ nhưng cô chỉ đành chôn chặt dưới đáy lòng. Sự ngỗ ngược của Đới Kha ẩn chứa lòng dũng cảm mà cô không thể nào có được.

– Ai cũng có quyền từ chối. – Chương Thụ Kỳ không ép buộc, nói tiếp. – Đới Kha thấy dòng chữ trong nhà vệ sinh nên không kìm được cơn giận mới đánh Cao Tử Ba. Cao Tử Ba sai trước, Đới Kha có quyền tức giận, nhưng đánh người quả thật không nên. Vì vậy, Đới Kha cũng cần xin lỗi Cao Tử Ba.

– Xin lỗi. – Đới Kha nhả chữ cực nhanh, không muốn làm khó Chương Thụ Kỳ.

Cao Tử Ba như vẹt học nói: – Tôi cũng không chấp nhận.

Tối thứ Sáu đầu tiên của học kỳ hai lớp Tám, tại đồn cảnh sát Trúy Điền, trước mặt thầy cô, phụ huynh và cảnh sát, Đới Kha và Cao Tử Ba đã chính thức xin lỗi, đồng thời cũng chính thức cắt đứt quan hệ.

Chương Thụ Kỳ khẽ đằng hắng rồi nói: – Sau khi Ban giám hiệu nhà trường đã bàn bạc và quyết định sẽ phạt Cao Tử Ba cuối tuần phải xóa sạch mọi dòng chữ liên quan đến Đới Kha và Tiểu Thu ở nơi công cộng, bao gồm nhưng không giới hạn trong nhà vệ sinh. Đồng thời, phạt viết bản kiểm điểm và đình chỉ học hai tuần. Đới Kha phải bồi thường viện phí cho Cao Tử Ba, cũng bị phạt viết bản kiểm điểm và đình chỉ học hai tuần. Hy vọng trong hai tuần này các em ở nhà kiểm điểm sâu sắc lỗi lầm của mình, cố gắng đừng đi vào vết xe đổ.

Bị đình chỉ học vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị đuổi học như dự đoán, Đới Kha và Lương Mạn Thu đều thở phào nhẹ nhõm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK