• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà thím có vẻ hơi ngượng, nhìn Đới Kha một lượt từ trên xuống dưới rồi nói:

– Thím cứ tưởng bọn con đi làm rồi chứ, trông cao lớn thế này cơ mà.

– Chưa ạ. – Lương Mạn Thu đáp. – Con vừa thi cấp Ba xong.

Bà thím hỏi:

– Đậu trường nào rồi?

Lương Mạn Thu đáp:

– Chưa có kết quả ạ.

Bà thím vui mừng nói:

– Vài năm nữa là thành sinh viên đại học rồi.

Lương Mạn Thu mỉm cười.

Lợi ích của chính sách mở rộng tuyển sinh đại học đã lan tỏa đến cả thôn Sơn Vĩ, những năm gần đây số lượng sinh viên đại học ngày càng tăng. Trong mắt thế hệ đi trước, chỉ cần thi đậu đại học là đã đạt thành tựu to lớn, đồng nghĩa với đổi đời và sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Bà thím lại nhiều chuyện hỏi thêm một câu:

– Ba con cũng về rồi à?

Mặt Lương Mạn Thu cứng lại, cô lắc đầu.

Bà thím tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đã trót khơi mào chuyện thì chẳng muốn dừng lại giữa chừng:

– Nó không về đưa tiễn bà con một đoạn cuối à?

Lương Mạn Thu lại lắc đầu, rồi vội kéo Đới Kha đi lướt qua bà thím như chạy trốn.

Họ vòng qua ao cá, rẽ vào một con đường nhỏ dẫn ra ruộng.

Đới Kha lúc này mới hoàn hồn, hỏi:

– Sao bọn nó lại gọi em là “con nhỏ HIV”?

Lương Mạn Thu dõi mắt xa xăm, không trả lời.

Sự lảng tránh quá lộ liễu khiến Đới Kha không kìm được mà nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.

Ở trường cậu từng xem phim tài liệu về phòng chống tệ nạn xã hội. Mấy năm nay Lương Mạn Thu được ăn uống đầy đủ, gương mặt tròn trịa, da dẻ hồng hào, chẳng có vẻ gì là bị nhiễm HIV cả.

Chẳng lẽ còn có một thứ gì khác cũng gọi là HIV sao?

Đới Kha vốn luôn ở thế chủ động, tất nhiên không cho phép Lương Mạn Thu im lặng, lại “ê” một tiếng, huých nhẹ vào khuỷu tay cô.

Biệt danh đó đã phủ bụi năm năm, từ lâu đã được chôn sâu tận đáy lòng, Lương Mạn Thu cứ ngỡ quá khứ đã lùi xa. Nhưng chừng nào ký ức của những người cùng trang lứa ở thôn Sơn Vĩ còn tồn tại, thì trong ấn tượng của họ, cô vẫn là “con nhỏ HIV” gầy gò và lập dị.

Lương Mạn Thu khẽ phủ nhận:

– Dù sao thì em cũng không nhiễm HIV.

Đới Kha nói:

– Anh có nói em bị nhiễm đâu.

Lương Mạn Thu đáp:

– Không nhiễm là được rồi còn gì.

Đới Kha hỏi:

– Đứa nào đặt biệt danh cho em thế?

Lương Mạn Thu đáp:

– Không nhớ nữa.

Đới Kha nói:

– Em tốt nhất là nhớ lại đi, nhân lúc ở đây, bố đây sẽ cho nó một trận.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Ai đặt biệt danh cho em thì anh sẽ đánh người đó à?

Đới Kha đáp:

– Còn phải hỏi.

Vậy thì, người đầu tiên Đới Kha phải đánh chính là cậu.

Cậu muộn màng nhận ra mình cũng từng đặt biệt danh cho Lương Mạn Thu, bèn liếc xéo cô một cái. Lương Mạn Thu dường như không định so đo với cậu, không biết là không có tâm trạng hay đơn thuần là quên mất rồi.

Đới Kha, với tư cách một người sắp thành niên, đã âm thầm tha thứ cho sự ngông cuồng thời trẻ dại của mình.

Lương Mạn Thu tủm tỉm liếc Đới Kha một cái, như thể nhìn thấu tâm tư của cậu, không hề có ý định truy cứu.

Ấy thế mà Đới Kha lại cảm thấy mất tự nhiên.

Trưởng thành đôi khi không phải là chuyện tốt, càng lớn người ta càng hay nhớ lại chuyện cũ, mà càng nhớ lại càng thấy xấu hổ không biết chui vào đâu.

Sự độ lượng của Lương Mạn Thu là một cảnh giới mà Đới Kha dù lớn hơn cô gần hai tuổi cũng không thể đạt tới.

Lương Mạn Thu nhẹ nhàng nói:

– Anh, em vẫn mong anh đừng đánh nhau nữa.

Đới Kha đút hai tay vào túi quần, cằm hơi hất lên, lại ra vẻ bất cần.

– Anh! – Lương Mạn Thu kéo dài giọng cuối câu, nghe như đang làm nũng.

Đới Kha không hề lay chuyển.

Lương Mạn Thu lại giật giật vạt áo phông của cậu:

– Khi nào anh mới đồng ý với em?

Đới Kha đáp:

– Anh chỉ đồng ý không đánh nhau trước mặt em thôi.

Lương Mạn Thu nghĩ một lát, lại sập bẫy:

– Thế thì khác gì không đồng ý?

Cách đó không xa, trên một nóc nhà có lá cờ đỏ năm sao bay phấp phới, Đới Kha hỏi:

– Lương Mạn Thu, đó là trường Tiểu học cũ của em à?

Lương Mạn Thu đáp:

– Dạ.

Đới Kha chê:

– Tồi tàn thật.

Nếu Lương Mạn Thu tốt nghiệp từ trường Tiểu học Sơn Vĩ, nghe những lời nhận xét như vậy chắc sẽ bị tổn thương. Nhưng khi còn nhỏ, cô đã may mắn được thấy những điều tốt đẹp hơn, nên tự nhiên thoát ra khỏi luyến lưu cũ, bất giác nhìn nhận sự việc cùng một góc độ với Đới Kha:

– Dạ, không bằng một nửa trường Tiểu học Thúy Điền của chúng ta nữa.

Đây có lẽ là lần cuối cùng cô trở về thôn Sơn Vĩ.

Trên đường quay lại Hải Thành, Lương Mạn Thu đã thức trắng hai ngày, đầu cứ lắc lư gà gật suốt quãng đường, mắt nhắm tịt như niệm Phật. Đới Kha thấy không đành lòng, bèn lấy gối ôm lót lên đùi mình rồi ấn vai Lương Mạn Thu để cô ngả người xuống, gián tiếp gối đầu lên đùi mình ngủ.

Đới Tứ Hải liếc nhìn qua kính chiếu hậu, ngáp một cái.

Đới Tứ Hải phê bình Đới Kha một trận, dặn cậu sau này không được tự ý trốn học, rồi đưa cậu về trường cấp Ba Tân Hải, sau đó mới chở Lương Mạn Thu về Bích Lâm Hồng Đình.

Lương Mạn Thu ngủ một giấc dậy, tinh thần tỉnh táo hơn nhiều, một mình ngồi ở hàng ghế sau, nhìn bóng lưng Đới Tứ Hải đang lái xe.

– Bác ơi. – Cô đột ngột lên tiếng khiến Đới Tứ Hải hơi giật mình. – Cô của con có nói gì với bác không ạ?

Đới Tứ Hải nhìn cô qua kính chiếu hậu, hai ngày nay ông tất bật lo hậu sự như con cháu trong nhà còn mệt mỏi hơn cả Lương Mạn Thu.

Ông gắng gượng nở một nụ cười, hỏi:

– Sao tự dưng lại hỏi vậy?

Năm mười bốn tuổi, Lương Mạn Thu không bị đưa trả về trung tâm bảo trợ xã hội như lời đồn, mà vẫn yên ổn học lên lớp Chín, hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc chín năm. Sau này cô lên cấp Ba bắt đầu phải nộp học phí và các khoản linh tinh khác, sẽ tốn kém hơn bây giờ rất nhiều.

Cô không mang họ Đới, cũng không có quan hệ pháp lý với Đới Tứ Hải như A Liên, nên luôn sợ một ngày nào đó giấc mơ tan biến, lại phải quay về thôn Sơn Vĩ sống những ngày đói no thất thường.

Lương Mạn Thu nói:

– Con sợ cô nói điều gì khó nghe.

Đến mức khiến Đới Tứ Hải tức giận, làm ông nuốt lời hứa năm xưa.

Đới Tứ Hải cười nói:

– Bác chỉ đối chiếu sổ sách với cô con thôi, không nói chuyện gì khác.

Lương Mạn Thu cẩn thận hỏi:

– Sổ sách gì ạ?

Chẳng lẽ là chi phí những năm nay cô ở nhà họ Đới?

Đới Tứ Hải đáp:

– Chi phí hai ngày nay thôi, việc lặt vặt hơi nhiều, cô con không có kinh nghiệm, bác giúp cô ấy quán xuyến một chút.

Lương Mạn Thu như trút được gánh nặng trong lòng, im lặng một lát, rồi không kìm được lại nghĩ: “Chẳng lẽ Đới Tứ Hải cũng chi trả một phần chi phí lo hậu sự cho bà sao?”

Cô không dám hỏi thêm nữa.

Lương Mạn Thu vừa đợi kết quả thi cấp Ba, vừa đếm ngược ngày Đới Kha được nghỉ hè.

Lên lớp Mười Một sẽ đổi ký túc xá nên trước khi nghỉ, học sinh phải dọn sạch phòng cũ, chuyển hết hành lý đi. Đới Tứ Hải bận trông coi hai cửa tiệm, không rảnh nên Lương Mạn Thu chân yếu tay mềm phải đến phụ khuân vác.

Kim Minh cũng đi cùng Lương Mạn Thu để đến giúp Kim Linh. Giống như các bậc phụ huynh khác, hai bọn họ đứng đợi hành lý trước cổng trường.

Không lâu sau, Lương Mạn Thu thoáng thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông.

Có lẽ đối phương đã nhìn thấy cô trước.

Bốn mắt họ chạm nhau.

Châu Thư Ngạn chen qua đám đông, tiến về phía cô.

Hơn hai năm trôi qua, Châu Thư Ngạn cũng đã cao lớn hơn. Vẻ thanh tú của cậu ta nổi bật giữa đám đông, Lương Mạn Thu không nhận nhầm người.

Tuy nhiên, một bóng người khác còn lao đến nhanh hơn, len lỏi qua dòng người với đầy vẻ hung hăng.

Đầu gối Lương Mạn Thu đột nhiên bị thúc về phía trước như thể vô tình bước hụt một bậc thang, cô giật mình vì mất thăng bằng.

– Ngẩn người ra đấy làm gì? Anh ở đây này. – Đới Kha vừa nói vừa dùng đầu gối thúc vào khoeo chân cô.

Lương Mạn Thu quay đầu lại, lập tức bị dúi vào tay một quả bóng rổ, Đới Kha cúi xuống đặt một xô đồ dùng cá nhân dưới chân cô.

Kim Linh theo sau đó, quẳng hành lý cho Kim Minh, rồi không kìm được choàng tay qua vai Lương Mạn Thu từ phía sau nói:

– Tiểu Thu, lâu rồi không gặp.

Lên cấp Ba, Kim Linh bắt đầu chú ý đến ngoại hình hơn một chút, cắt kiểu tóc layer mullet nam, trước kia chỉ hay bị chê là giống con trai, bây giờ thỉnh thoảng có người còn nhận nhầm là anh đẹp trai.

Hành động thân mật với Lương Mạn Thu của cô trông như một cặp tình nhân trẻ yêu sớm, khiến các bậc phụ huynh phải ngoái lại nhìn liên tục.

Kim Linh vừa phàn nàn với Đới Kha chuyện trường không cho người ngoài vào, không biết phải chuyển đồ đến bao giờ mới xong, rồi lại chen vào trong sân trường.

Lúc Lương Mạn Thu quay đầu lại lần nữa thì đã không thấy bóng dáng Châu Thư Ngạn đâu, cứ như đang chat trên mạng thì đối phương đột ngột offline vậy.

Lương Mạn Thu nhìn đống hành lý của Đới Kha, chẳng cố tìm kiếm nữa.

Những ngày Đới Kha nghỉ hè, căn nhà ồn ào hẳn lên, thời gian trôi nhanh hơn hẳn so với khi Lương Mạn Thu ở nhà một mình.

Thoắt cái đã đến ngày công bố kết quả thi cấp Ba năm 2013 của thành phố Hải Thành.

Lương Mạn Thu bị Đới Kha giục tra điểm. Trong nhà bấy giờ vẫn chỉ có hai người họ, bên cạnh các môn học trên hệ thống tra điểm là một dãy dấu hoa thị chứng tỏ điểm số đã bị ẩn đi.

Theo thông lệ những năm trước, điểm của hai trăm học sinh đứng đầu thành phố Hải Thành sẽ tạm thời được ẩn đi.

Đới Kha hét lên một tiếng, nhảy dựng lên khỏi ghế.

Lương Mạn Thu tự dưng có cảm giác hai bên nách mình lại đau âm ỉ, nghi ngờ Đới Kha lại định nhấc bổng cô lên cao rồi còn lắc lắc nữa.

Đới Kha quay người lại, suýt nữa thì đâm sầm vào Lương Mạn Thu.

Giây trước còn vui mừng khôn xiết, giây sau đã sững sờ, một cảm giác ngượng ngùng khó tả len lỏi.

Đới Kha không ôm cô, chỉ khẽ cúi đầu, gãi gãi tóc gáy hỏi:

– Sao em chẳng có vẻ gì là phấn khích thế?

– Có gì đáng phấn khích đâu. – Lương Mạn Thu thản nhiên đáp, trong lòng thầm đoán không biết vừa rồi Đới Kha có định bế mình lên không.

Đới Kha trố mắt:

– Điểm bị ẩn mà còn không phấn khích à?

Lương Mạn Thu đáp:

– Quen rồi.

Học tập là thứ duy nhất cô có thể kiểm soát được. Khi đạt được kết quả như mong đợi, cô chỉ vui vẻ trong vài giây chứ không hề phấn khích như cái ngày được nhà họ Đới nhận nuôi và biết rằng cuộc sống của mình cuối cùng cũng ổn định.

Cô sợ cuộc sống đi chệch hướng hơn.

Nếu là người khác, Đới Kha đã sớm cho rằng đối phương đang làm màu, nhưng vì đó là Lương Mạn Thu nên mọi thứ dường như lại rất đỗi bình thường.

Đây mới đúng là Lương Mạn Thu chứ.

– Mau gọi điện báo cho lão Đới biết đi. – Đới Kha giục cô.

– Đợi chút đã. – Lương Mạn Thu đáp.

– Đợi gì chứ? – Đới Kha hỏi.

– Đợi lát nữa ăn cơm rồi báo. – Lương Mạn Thu nói.

Đới Kha nhìn cô với vẻ khó tin:

– Em cũng giỏi nhịn thật đấy.

– Việc nhỏ không nhịn, ắt làm hỏng việc lớn. – Lương Mạn Thu cười đáp. – Để em xem nên đăng ký trường nào đã.

– Sao em không nói sớm để lão Đới còn kịp giảm giá trước khi bán hết? – Đới Kha nói.

Thế nên mới không thể nói sớm đó.

Lương Mạn Thu lặng lẽ tìm kiếm thông tin về bốn trường cấp Ba hàng đầu của thành phố Hải Thành rồi xem xét tình hình mỗi trường.

– Lương Mạn Thu. – Đới Kha rút điện thoại ra. – Em không nói thì để anh nói hộ cho nhé?

Lương Mạn Thu vội ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính:

– Đừng mà anh, lát nữa em muốn tự mình nói.

– Giỏi ém thật. – Đới Kha nằm phịch xuống giường, giơ điện thoại lên nghịch.

Lương Mạn Thu vẫn không yên tâm, nhắc lại:

– Anh, lát nữa mới được nói đấy.

Đới Kha mải nghịch điện thoại, nào có nghe thấy gì.

Cậu nhắn cho lão Ninh trên QQ: Điểm thi chuyển cấp của em gái tao bị ẩn rồi. (nhe răng vàng).

Lão Ninh trả lời: Vãi chưởng, đỉnh quá, đỉnh của chóp! Em gái mày mà chia cho mày mấy điểm có khi mày cũng đậu trường điểm rồi đấy.

Đới Kha đáp:

– Khùng hả mày.

Điểm thi của Lương Mạn Thu còn xuất sắc hơn cả dự kiến, bỏ xa các bạn đồng trang lứa, trở thành thủ khoa đầu vào cấp Ba đầu tiên của quận kể từ khi trường cấp Hai Thúy Điền thành lập. Trường cấp Hai Thúy Điền treo hẳn băng rôn chúc mừng. Phòng tuyển sinh của tám trường trung học danh tiếng nhất thành phố đều gọi điện chèo kéo cô.

Đới Tứ Hải cố giữ vẻ khiêm tốn nhưng không giấu nổi niềm tự hào tột độ. Ông tặng kèm dưa cải muối nhà làm cho món ngỗng quay suốt một ngày, ai đến chúc mừng cũng được ông cười toe toét đón tiếp.

Lương Mạn Thu lại bình thản đến đáng kinh ngạc, đúng như thành tích của mình. Cô cẩn thận ghi lại các điều kiện do mỗi trường cấp Ba đề xuất vào một cuốn sổ rồi đăm chiêu nhìn một trang giấy, trên đó khoanh mấy vòng tròn đỏ và đánh vài dấu hoa thị.

– Đã chọn được trường nào chưa? – Đới Kha bật dậy như một con cá chép trên giường.

Lương Mạn Thu quýnh quáng gập cuốn sổ lại.

– Vẫn đang cân nhắc. – Cô đáp với giọng hơi chột dạ như vừa bị Đới Kha bắt thóp. – Trường Hải Thành thì quản lý khá thoải mái, nghe nói được mang điện thoại, yêu sớm với nhuộm tóc cũng không ai cấm nên cần tự giác cao; còn trường Ngoại ngữ Hải Thành thì khối xã hội mạnh hơn, chỉ tiêu tuyển thẳng đại học cũng nhiều hơn…

– Em chỉ nghĩ đến chuyện yêu sớm thôi à? – Đới Kha gắt.

– Làm gì có, rõ ràng là anh nói cho em mà. – Lương Mạn Thu cãi lại.

Trong việc chọn trường, Đới Kha cũng giúp Lương Mạn Thu không ít. Thông tin trên trang web chính thức của các trường cấp Ba làm sao phong phú bằng tin đồn hành lang được, thế là cậu “làm phiền” tất cả người quen, rồi người quen của người quen để thu thập những trải nghiệm thực tế khi nhập học từ các anh chị khóa trên ở những trường danh giá.

Đới Kha bước tới, tiện tay cầm lấy cuốn sổ của Lương Mạn Thu. Cô định giằng lại nhưng không kịp. Cậu lật xem sơ vài trang.

Trang giấy Lương Mạn Thu vừa xem ban nãy chi chít ký hiệu, rất dễ nhận ra điều bất thường: Khối cấp Ba trường Trung học Tân Hải miễn học phí, ký túc xá miễn phí, mỗi tháng trợ cấp 500 tệ.

Đới Kha hơi cau mày hỏi:

– Lương Mạn Thu, em muốn vào trường anh à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK