Có lẽ buổi lễ tuyên thệ trăm ngày nhằm tiếp thêm động lực cho các sĩ tử thực sự có tác dụng. Trong kỳ thi thử cấp thành phố lần một, Lương Mạn Thu bứt phá ngoạn mục, leo lên xếp thứ mười bảy toàn thành phố. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình đã chạm tay được đến ngưỡng cửa Đại học Bắc Kinh, cách ngôi trường mơ ước thật gần.
Nhưng đến kỳ thi thử lần hai, cô lại tụt về mức thường ngày, đúng như Triệu Tĩnh dự đoán.
Nếu không có thành tích của kỳ thi thử lần một, có lẽ Lương Mạn Thu đã bình thản đón nhận.
May mắn bất ngờ dễ khiến người ta ngộ nhận đó là thực lực, nên tâm lý của cô giai đoạn sau có chút bất ổn.
Đới Tứ Hải và A Liên không dám hỏi han nhiều lời, chỉ âm thầm quan tâm chăm sóc cô hết mực trong sinh hoạt, đã từ lâu không nhờ cô trông nhóc Cá Hố nữa. Cứ hễ cô ở nhà học bài là hai người lập tức bế nhóc Cá Hố ra ngoài chơi để tránh làm ồn.
Sự im lặng và cẩn trọng của người lớn ngược lại càng vô tình tạo thêm áp lực cho cô.
Kỳ nghỉ lễ lớn Quốc tế Lao động là lần thứ hai Đới Kha về nhà trong học kỳ này.
Lần này anh không còn đột ngột xuất hiện nữa mà báo trước lịch trình cẩn thận và chi tiết: mấy giờ lên cao tốc, mấy giờ xuống cao tốc, mấy giờ sẽ vào đến đại lộ Tân Hải.
Tài xế “xe dù” thả Đới Kha ở cổng khu Bích Lâm Hồng Đình. Cô gái đang ngồi khoanh tay trên cọc chắn đường gần đó đứng bật dậy, trên người là bộ đồng phục mùa hè xanh trắng của trường Hải Thành.
– Anh ơi.
– Ăn nhầm phải gì à, trông xìu thế? – Đới Kha khoác vai Lương Mạn Thu, theo thói quen véo d ái tai cô rồi áp mu bàn tay lên má cô.
Lương Mạn Thu bĩu môi, tâm trạng đã khá hơn chút.
Ở nhà, chỉ có Đới Kha là vẫn giữ thái độ bình thường khi nói chuyện với cô.
Đới Kha dùng hõm tay kẹp lấy cằm cô, lắc nhẹ. Nếu không phải trong khu có nhiều người quen, anh đã sớm bế bổng Lương Mạn Thu lên xoay một vòng rồi.
Một người đã trưởng thành yêu một người xem như sắp trưởng thành mà cứ phải lén la lén lút như đi ăn vụng.
– Về nhà cất đồ rồi đi ăn đêm với anh. – Mỗi lần tan học vội vàng về Hải Thành, Đới Kha toàn không kịp ăn tối.
Vì phải ngồi xe mô tô của Đới Kha, Lương Mạn Thu thay bộ đồng phục học sinh ra, mặc vào một chiếc váy dài qua gối, cố gắng hết sức che đi cái mác học sinh cấp Ba của mình để khỏi gây thêm sự chú ý không cần thiết.
Đới Kha đưa Lương Mạn Thu đến một quán giải khát, nhưng không thấy mấy gương mặt thân quen khác đâu cả.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Linh Heo với mọi người không tới hả anh?
Đới Kha đáp:
– Hẹn hò mà dắt theo mấy con kỳ đà đó làm gì.
Lương Mạn Thu cúi đầu, im lặng hút trà chanh đá.
Đới Kha để cô ngồi bên trái mình, vừa ăn cơm bò xào khổ qua, vừa thỉnh thoảng khều nhẹ đầu gối trần của cô dưới gầm bàn.
Lương Mạn Thu lẩm bẩm:
– Anh ơi, hồi trước anh thích sờ chỗ nào nhiều thịt của em cơ mà, đầu gối toàn xương là xương, làm gì có thịt đâu.
Bàn tay trái của Đới Kha trượt lên một chút, rồi luồn vào trong vạt váy, dừng lại ở giữa đùi cô – một vị trí vừa nhạy cảm vừa nguy hiểm. Anh véo nhẹ, thịt đùi tuy hơi cứng hơn ngực một chút nhưng lại có độ đàn hồi tuyệt vời. Một luồng cảm giác tê dại thoáng lan dọc theo đùi Lương Mạn Thu, tựa như một ngòi nổ được châm lửa, lặng lẽ lan tới nơi sâu kín.
Sống lưng cô lạnh toát, hai đầu gối bất giác khép chặt lại, cả người nổi da gà.
Đới Kha rút tay ra khỏi đùi cô, vuốt v e những mảng da gà li ti. Anh hỏi:
– Có cảm giác rồi hả?
Chỗ ngồi của họ ở trong góc, mặt bàn vừa vặn che đi “bàn tay tội lỗi” ấy. Lương Mạn Thu sợ Đới Kha đột nhiên lại nổi hứng làm càn, vội giữ lấy mu bàn tay anh qua lớp váy.
– Anh…
Đới Kha rút tay ra, cầm ly trà sữa lên uống một ngụm, thản nhiên như thể màn trêu chọc vừa rồi chưa hề xảy ra.
Lương Mạn Thu vội kéo lại vạt váy cho ngay ngắn dưới gầm bàn, rồi dùng những ngón tay còn vương hơi lạnh của ly trà chanh đá nhéo khẽ vành tai đang nóng bừng của mình.
Đới Kha nói:
– Lần sau không mua cho em váy dài thế này nữa.
Lương Mạn Thu vừa thẹn vừa giận:
– Anh này!
Chiếc váy này là do Đới Kha mua cho cô hồi Thanh Minh anh về Hải Thành. Lương Mạn Thu tuy chiều cao không quá nổi trội, nhưng được cái tỷ lệ cơ thể rất cân đối, khi phối với giày cao gót, chiếc váy dài qua gối này càng làm nổi bật đôi chân thon dài của cô.
Cùi trỏ trái của Đới Kha chống trên mép bàn, gần như không nhúc nhích. Lương Mạn Thu vòng hai tay ôm lấy bắp tay anh, bất giác véo nhẹ một cái, thấy vừa rắn chắc vừa ấm áp.
Sau đó, cô tựa đầu vào vai anh, nhìn bâng quơ vào bức tường đối diện.
Chênh lệch chiều cao của hai người rất vừa vặn, Lương Mạn Thu gối đầu lên vai anh không hề thấy mỏi cổ.
Đới Kha vòng tay ra sau vuốt v e mái tóc mềm mại của cô, tựa như đang vuốt v e bộ lông của một con thú nhỏ. Tay phải anh đặt đũa xuống, đổi sang dùng nĩa xiên một miếng bánh mì nướng sữa nhỏ, cẩn thận gạt bớt phần sữa thừa để khỏi rớt xuống.
Anh đưa miếng bánh đến trước mặt Lương Mạn Thu, “a” một tiếng, y như cách Đới Tứ Hải đút bột cho nhóc Cá Hố.
Lương Mạn Thu ngửa cổ há miệng, vừa định đón lấy miếng bánh thì mùi sữa ngọt ngào thơm phức đã lan đến đầu mũi, cô có thể tưởng tượng ra ngay vị bánh mềm mại, ẩm ướt.
Cổ tay Đới Kha đột ngột đổi hướng, anh bất thình lình cúi xuống hôn nhẹ lên môi Lương Mạn Thu.
Vị ngọt ngào ẩm ướt của sữa quyện vào lưỡi cô chính là vị trà sữa mà anh vừa uống.
Miếng bánh mì nướng sữa cô ăn hụt đã chui tọt vào miệng anh.
Lương Mạn Thu ngẩn người, khẽ đấm vào bắp tay anh, hai má ửng hồng hờn dỗi:
– Anh, anh bắt nạt sĩ tử!
Đới Kha tỉnh bơ nhai miếng bánh ngay trước mặt cô, nói:
– Trong miệng anh nè, muốn ăn thì lấy mà ăn.
– Ghê quá! – Lương Mạn Thu buông tay anh ra, với lấy chiếc nĩa của mình.
Đới Kha lại xiên một miếng khác đưa đến bên miệng cô:
– Miếng này cho em ăn thật đấy.
Lương Mạn Thu liếc xéo anh một cái, thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt kiểu “thằng nào lừa em làm chó”.
Đới Kha nói:
– Sĩ tử là Thái Thượng Hoàng, mời Thái Thượng Hoàng xơi.
Lương Mạn Thu giữ cổ tay anh, cuối cùng cũng nếm được hương vị đích thực của món bánh mì nướng sữa.
Cô nhấp một ngụm trà chanh đá cho vị ngọt đậm trong miệng dịu bớt, rồi lại tựa vào vai Đới Kha, tiếp tục nhìn bức tường đối diện đến ngây ngẩn.
– Anh ơi, giờ này năm ngoái, anh có hồi hộp không?
Đới Kha đáp bâng quơ:
– Quên rồi.
Tiếng thở dài của Lương Mạn Thu khiến anh phải để tâm. Suy nghĩ một lát, Đới Kha nói thêm:
– Ai mà chẳng hồi hộp.
Châu Thư Ngạn thì không hồi hộp, cậu ta đã nhận được thư mời nhập học của một trường danh tiếng ở nước ngoài, kỳ thi đại học với cậu ta chỉ là một trải nghiệm.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Lúc anh hồi hộp, anh thường làm gì?
Đơn giản là vận động, vận động điên cuồng, khiến cơ thể mệt lử, tự nhiên sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà suy nghĩ linh tinh.
Tâm lý của Đới Kha là thi đậu trường nào thì học trường đó, nhưng kiểu an ủi này chẳng có ý nghĩa gì với một học sinh giỏi.
Anh nâng má cô lên, vuốt v e một cách dịu dàng hiếm thấy:
– Lương Mạn Thu, em muốn đậu trường nào thì cứ thi vào trường đó.
Đới Kha đã từng “can thiệp” vào nguyện vọng học cấp Ba của Lương Mạn Thu, khuyên cô từ bỏ suy nghĩ thiển cận, đừng vì chút tiền trợ cấp cỏn con mà hạ mình vào một trường trung học làng nhàng.
Được rèn giũa ba năm ở trường Hải Thành, Lương Mạn Thu đáng lẽ đã phải từ bỏ những suy nghĩ tương tự từ lâu rồi.
Đới Kha không cần “can thiệp” nữa, việc duy nhất anh có thể làm là một lần nữa nâng cô lên, để cô tự do đáp xuống nơi mình khao khát.
Lương Mạn Thu dường như không hiểu, vịn tay anh ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn anh.
Đới Kha đưa mắt sang hướng khác, tiếp tục ăn bánh mì nướng sữa, tỏ vẻ như chưa hề thốt ra những lời ban nãy. Sự dịu dàng hiếm hoi này quả thực không phải phong cách thường ngày của anh.
Lương Mạn Thu lại tựa vào vai anh, siết chặt cánh tay anh đang buông thõng.
Tay trái Đới Kha lại đáp xuống đùi cô, khẽ nắm lấy phần giữa đùi qua lớp váy.
Lương Mạn Thu lặng lẽ ngắm phần cằm cùng một bên gương mặt thấp thoáng của anh, thì thầm:
– Anh ơi, lỡ như em muốn đến một nơi thật xa thì sao?
Đới Kha nghiêng đầu, lạnh lùng liếc cô một cái:
– Không về nhà nữa à?
Lương Mạn Thu cau mày, đáp với giọng vừa bối rối vừa nghiêm túc:
– Dĩ nhiên phải về nhà rồi, không về nhà thì em biết đi đâu.
– Dám không về nhà là ăn đòn đấy. – Đới Kha cúi đầu gắp miếng khổ qua, nước sốt sánh đặc cũng chẳng thể át đi vị đắng đót còn vương lại.
– Anh ơi, anh có ở nhà đợi em không?
– Không đợi.
Câu trả lời dứt khoát của Đới Kha như một gáo nước lạnh dội xuống đầu Lương Mạn Thu, khiến cô choáng váng. Nỗi đau âm ỉ lan ra, làm cô ngẩn người hồi lâu mới hoàn hồn.
Sau đó cô nghe Đới Kha nói tiếp:
– Đến giờ mà không về, anh sẽ ra ngoài bắt em về.
Lương Mạn Thu cười khanh khách:
– Anh sẽ đi đâu bắt em?
Đới Kha đáp:
– Truy nã toàn quốc.
Lương Mạn Thu bật cười thành tiếng, nhưng rồi nụ cười chợt tắt, nhuốm màu cô tịch, tựa như đang nhìn quán trà đã vãn khách, thom thóp lo sợ quán sẽ đóng cửa đuổi khách đi ngay.
Cô vén mấy sợi tóc mai để chúng không vướng vào miệng, khẽ ngẩng cằm, rướn người lại gần anh, thì thầm:
– Anh ơi, đút em miếng nữa đi.
Đới Kha quay đầu nhìn cô, khựng lại một chút, như thể không biết cô muốn ăn gì.
Chợt một ý nghĩ lóe lên, anh cúi xuống hôn cô thêm một cái.
Nụ cười nở trên môi Lương Mạn Thu như con dấu xác nhận rằng hành động của anh là chính xác.
Cô cười, thỏ thẻ xin:
– Miếng nữa.
Đới Kha lại hôn thêm cái nữa.
Lương Mạn Thu khẽ giọng:
– Nữa ạ.
Đới Kha hỏi:
– Không sợ người khác nhìn thấy à?
Quán sắp đến giờ đóng cửa, khách khứa chỉ còn lác đác vài người, tiếng nhạc nền còn ồn ã hơn cả tiếng người.
– Thấy thì thấy. – Lương Mạn Thu vừa nói nhỏ vừa làm bộ khoa trương. – Em sẽ la làng lên là nhìn bậy gì đó…
– Tự em nói đấy nhé.
Đới Kha ôm chầm lấy cô, người anh cao, tay lại dài nên dễ dàng ôm trọn cô vào lòng. Anh khẽ nghiêng người, cốt che đi tầm nhìn từ bên ngoài, rồi bất ngờ siết lấy một bên ngực cô.
Sự vuốt v e tuy quen thuộc, nhưng khung cảnh lại quá đỗi xa lạ, khiến Lương Mạn Thu sợ đến rụt cổ cong người, cố gạt tay anh ra.
Ở nhà, Đới Kha còn có những hành động táo bạo hơn thế. Có khi, anh choàng qua vai, ghì lấy cô hôn ngấu nghiến, rồi luồn bàn tay to lớn vào chiếc áo cổ chữ U khoét sâu, nắm trọn bầu ng ực cô từ phía trên áo lót. Mỗi lần cô cong người né tránh, bầu ng ực lại càng thêm trĩu nặng, vô tình lại càng hời cho anh.
Anh luôn thích vầy ngực cô như thế.
– Anh ơi… – Cô r3n rỉ xin tha.
Đới Kha chỉ định trêu cô một chút, cổ tay nhanh chóng trượt xuống, ôm lấy eo cô.
– Thử nói bậy nữa xem.
Lương Mạn Thu bĩu môi, cô lén chỉnh lại áo ngực qua làn áo thun.
Đới Kha chẳng bao giờ nói năng linh tinh, nhưng tay chân thì lại hay táy máy thay vì nhiều lời.
Mối quan hệ giữa họ vẫn như cũ, chẳng có những cuộc trò chuyện sâu sắc hay khoảnh khắc tâm hồn va chạm đến toé lửa, dường như cả hai chỉ quanh quẩn bên lề vấn đề, trao đổi quan điểm của bản thân.
Số phận đã mang đến cho Lương Mạn Thu những thăng trầm vượt xa bạn bè đồng trang lứa nên cô đã quen với sóng gió cuộc đời. Nếu có một cơn sóng lớn nữa ập đến, có lẽ cô vẫn có thể đứng vững giữa bãi đá ngầm.
Kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2016 đến như đã hẹn.
Sau mười năm đèn sách, khoảnh khắc Lương Mạn Thu bước ra khỏi phòng thi, cô cũng phần nào lường trước được kết quả bài thi của mình, trong lòng ngổn ngang một nỗi mông lung, vô định.
Hôm sau chính là Tết Đoan Ngọ, Đới Kha được nghỉ lễ, vội vã trở về Hải Thành.
Lương Mạn Thu tham gia buổi họp lớp, đến cuối buổi, khi mọi người đang tự do hoạt động, Châu Thư Ngạn tiến lại gọi cô, có vẻ muốn trò chuyện.
Điện thoại chợt rung, Lương Mạn Thu vội nói lời xin lỗi, ý bảo Châu Thư Ngạn đợi một chút rồi xem tin nhắn của Đới Kha báo rằng chiếc “xe dù” anh đi đã về tới đại lộ Tân Hải.
Lương Mạn Thu nói với Châu Thư Ngạn rằng mình có việc phải về nhà, không tham gia tăng hai thâu đêm cùng đám bạn, và về đến nhà gần như cùng lúc với Đới Kha.
Lần này, Đới Kha đợi cô ở trạm xe buýt ngay cổng khu Bích Lâm Hồng Đình, Lương Mạn Thu đã bắt chuyến xe cuối cùng về.
Vừa xuống xe, cô không nói một lời, lao ngay vào lòng Đới Kha, bao nhiêu tủi thân kìm nén suốt cả buổi tối cuối cùng cũng tìm được một góc để giải tỏa.
Đới Kha vốn không giỏi nói lời đường mật, chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy cô. Vòm ng ực rộng lớn, rắn chắc của anh không hề lùi lại dù nửa bước, vững vàng đón nhận mọi xúc cảm của Lương Mạn Thu.
Chiếc xe buýt vẫn sáng đèn chờ đợi, trên xe không một bóng người, bác tài xế lớn tuổi nhìn vào kính chiếu hậu rồi đóng cửa, tiện thể liếc qua trạm dừng một cái.
Ánh đèn từ hộp quảng cáo hắt xuống, soi rõ cặp tình nhân trẻ đang lặng lẽ ôm nhau. Sự ồn ào của dòng xe cộ ngược xuôi dường như chẳng liên quan đến họ, bởi trong mắt và trong vòng tay của hai người trẻ tuổi lúc này chỉ có nhau mà thôi.
Chiếc xe buýt nhả ra một làn khói thải rồi từ từ rời khỏi trạm.
– Anh…
– Làm sao?
Vòng tay anh càng siết chặt hơn, như muốn chặn đứng nỗi xúc động đang chực trào trong cô.
Lương Mạn Thu tự mình tuyên án cho tương lai sắp tới:
– Em… chắc là em không đậu Đại học Bắc Kinh rồi.
Đới Kha dịu giọng dỗ:
– Điểm còn chưa có, đừng nói linh tinh.
– Thật mà anh…
Lương Mạn Thu bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, rồi thút thít, và đột nhiên òa khóc nức nở.
Mất mát chính là mất mát. Một sự bù đắp khác dẫu có thể lấp đầy khoảng trống do mất mát gây ra, thì cũng cần một thời gian rất dài.
Mất mát và được bù đắp vốn là hai chuyện hoàn toàn riêng biệt, vị trí của chúng trong tim mỗi người mỗi khác, sự bù đắp đôi khi chẳng thể đúng chỗ, thậm chí có khi còn trật lất.
Hơi nóng mùa hè quyện với mùi khói xe khiến không khí càng thêm ngột ngạt, bức bối.
Đới Kha ôm lấy đầu cô, hiếm hoi lắm mới buông một tiếng thở dài, rồi thốt ra câu an ủi và hứa hẹn dài nhất từ trước đến nay:
– Không sao đâu, bốn năm nữa em đăng ký thi thạc sĩ trường đó đi. Đến lúc đó anh đi làm rồi, lương chia một nửa cho em tiêu.