• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt buổi chiều hôm đó, hễ ai thua sẽ bị phạt trông em phụ Đới Kha. Mà nhóc Cá Hố thì rõ ma lanh, chẳng chịu ngồi xe đẩy, cũng không chịu ngồi yên trong lòng ai, cứ nằng nặc đòi bế bổng lên rồi đung đưa qua lại.

Chắc là không khí và cảnh vật trên cao đẹp hơn hay sao ấy.

Đới Kha liều mạng dắt em ra ngoài chơi, nên dĩ nhiên phải tranh thủ về nhà trước khi Đới Tứ Hải và A Liên về.

Thế là phòng mạt chược chỉ còn lại hai chị em nhà họ Kim với lão Ninh.

– Còn mỗi ba mống thế này thì chơi bời gì nữa? – Kim Linh vốn định về nhưng bị lão Ninh kéo lại, khiến cô nàng lộ vẻ khó hiểu.

Lão Ninh vò đầu bứt tai, bồn chồn không yên.

– Tụi bây biết rồi phải không? – Anh ta hỏi.

– Biết gì? – Kim Linh và Kim Minh nhìn nhau ngơ ngác.

Lão Ninh liếc xéo hai người, ra vẻ bí hiểm, hắng giọng nói:

– Hai đứa bây đừng có giả ngơ với tao.

Kim Linh và Kim Minh nhìn nhau, rồi cùng lúc ngạc nhiên “ồ” một tiếng dài thượt.

Lão Ninh cũng “ồ” theo, ra chiều tâm đầu ý hợp lắm.

Ba người cứ thế hợp xướng một hồi, lão Ninh bỗng im bặt rồi đổi giọng đột ngột:

– Là chuyện đó phải không?!

Kim Linh quả quyết:

– Chính nó!

Kim Minh chậm mất một nhịp, ngơ ngác:

– Hả?

Lão Ninh hỏi:

– Tụi bây biết từ bao giờ?

Kim Linh vặn lại:

– Chứ mày biết từ bao giờ?

Ánh mắt Kim Minh mờ mịt y như lúc vừa tháo kính.

Lão Ninh giục:

– Mày nói trước đi!

Kim Linh không nhượng bộ:

– Mày nói trước đi!

Lão Ninh lý lẽ:

– Nhường phái yếu!

Kim Linh đáp trả:

– Đấng mày râu phải đi đầu chứ!

Kim Minh chịu hết nổi, phá tan vòng luẩn quẩn:

– Rốt cuộc hai người đang nói chuyện gì thế?

– Thì chuyện đó đó! – Lần này, lão Ninh và Kim Linh đồng thanh đáp, nhưng vẻ mặt cả hai đều cho thấy họ chẳng tin đối phương thực sự hiểu ý mình.

Lão Ninh lại gãi đầu.

Kim Linh nhanh miệng hỏi trước:

– Tụi mình đang nói chuyện của hai người, phải không?

Lão Ninh khựng lại, như đang dò tín hiệu:

– Dĩ nhiên là hai người rồi!

Kim Linh đấm vào lòng bàn tay:

– Vậy thì đúng rồi!

Kim Minh lờ mờ đoán ra:

– Hai người đang nói về Đại D với Tiểu Thu à?

Quả bóng bí mật giấu kín trong lòng lão Ninh cuối cùng cũng vỡ tung, anh ta hét toáng lên:

– Hai đứa nó léng phéng với nhau từ bao giờ thế?

Kim Linh thường ngày vốn xuề xoà, chẳng mấy khi để ý tiểu tiết, nhưng dù gì cũng là chị em tốt của Lương Mạn Thu, nghe thấy từ đó chướng tai quá, bèn sửa lại:

– Léng phéng cái đầu mày, người ta yêu đương nghiêm túc hẳn hoi.

Lão Ninh làu bàu:

– Yêu đương nghiêm túc hẳn hoi mà đến anh em cũng giấu là sao! Chơi không đẹp tí nào!

Kim Linh hơi đuối lý, giải thích:

– Chắc cũng có nỗi khổ riêng, lỡ nhiều người biết quá, đến tai ba thằng Đại D thì gay.

Kim Minh chỉ biết gật gù phụ họa, dứt khoát ngậm tăm.

Kim Linh thấy lạ, hỏi:

– Sao mày biết hay vậy?

Lão Ninh trông như vừa gặp đả kích lớn, đáp:

– Thì vừa nãy đó, tao đang ngủ tự dưng tỉnh giấc, thì thấy hai đứa nó… – Anh ta giơ hai ngón tay cái lên, chụm đầu ngón vào nhau tả lại.

Kim Linh nhe răng cười:

– Ui chao, gay cấn dữ!

Lão Ninh bất lực sờ cằm, hỏi:

– Tụi mình có nên nói cho hai đứa nó biết là mình biết rồi không nhỉ?

Kim Linh ấp úng:

– À…

Kim Minh dè dặt lên tiếng:

– Lão Ninh nè, có khi trong ba đứa mình, anh là người biết cuối cùng đấy.

Kim Linh thở dài, ra chiều đàn chị, giọng đầy thấm thía:

– Lão Ninh, mày biết rồi thì cũng coi như không biết đi. Tiểu Thu da mặt mỏng, nhiều người biết quá con bé sẽ ngại lắm.

Lão Ninh ấm ức vô cùng, xoa xoa ngực, than:

– Người ngại rõ ràng là tao nè…

Đới Kha vừa về đến nhà, QQ đã báo có tin nhắn mới từ Kim Linh: “Báo cho mày một tin chẳng tốt mà cũng chẳng xấu, lão Ninh cũng biết chuyện của mày với Tiểu Thu rồi.”

Mộc Khả: (icon anh lính hút thuốc)

Linh Heo: “Đậu má, không có phản ứng gì luôn hả?”

Linh Heo: “Biết thế tao đã chẳng khổ sở giấu giùm mày.”

Linh Heo: “Mày không tò mò nó biết bằng cách nào à?”

Đới Kha xâu chuỗi lại các sự kiện, cũng đoán được phần nào.

Mộc Khả: (icon anh lính hút thuốc)

Linh Heo: “Đậu má, tức chết đi được.”

Hôm sau, Đới Kha đến tiệm hớt tóc để nhuộm đầu, lão Ninh không cho Đới Kha leo cây, vẫn đến đúng hẹn.

Hai đứa ngồi vào hai chiếc ghế trống cạnh nhau, cùng choàng lên người chiếc khăn phủ màu xám đen. Người xưa kết nghĩa anh em thì cắt máu ăn thề, còn bọn họ thì cùng nhau nhuộm tóc thay thế.

– Đệt, Đại D mày chơi không đẹp gì hết, giấu bố mày lâu thế! – Lão Ninh vừa thấy mặt đã xổ một tràng. Thân là người cuối cùng trong nhóm biết tin, anh ta không khỏi thấy ấm ức.

Mà cay nhất là thằng bạn chí cốt đã có bồ, còn mình thì vẫn lẻ bóng suốt mười tám năm qua.

Đới Kha đáp:

– Ai bảo mắt mày đui, năm ngoái sinh nhật tao, con Linh Heo đã nhìn ra rồi.

Lão Ninh phân bua:

– Không phải, tại hai đứa mày lúc nào chả thế, cứ dính lấy nhau như sam, mọi người quen rồi, ai mà nghĩ lệch đi đâu cho được.

Đới Kha hỏi ngược lại:

– Bộ mày với em gái mày cũng thế à?

Lão Ninh cự lại:

– Em gái tao kém tao một mớ tuổi, sao mà giống được?

Cả nhóm chơi thân được ngần ấy năm, phần lớn là do gia cảnh tương đương, nhà nào cũng buôn bán tự do, có chút của ăn của để, không phải lo cơm áo gạo tiền. Thêm nữa, không ai là con một, nên ba mẹ cũng không quản lý gắt gao. Đới Kha tuy là con trai duy nhất trong nhà, nhưng ông ba đơn thân lo liệu chẳng xuể, thành thử về cơ bản cũng na ná đám bạn.

Đới Kha kết luận:

– Do mày chậm tiêu thôi.

Lão Ninh méo xệch miệng, không cãi đi đâu được.

Hai anh thợ làm tóc qua lại như con thoi giữa hai người, thỉnh thoảng lại vô tình tạo thành bức tường người, khiến cuộc trò chuyện buộc phải tạm dừng.

Ngồi hơn một tiếng đồng hồ, Đới Kha bắt đầu thấy sốt ruột:

– Nhuộm có cái đầu mà sao lằng nhằng thế, vẫn chưa xong nữa hả?

Anh thợ làm tóc có vẻ ngoài ưa nhìn đáp bằng giọng phổ thông lơ lớ:

– Anh bạn đẹp trai ơi, mới bắt đầu thôi mà, muốn bảnh hơn thì phải chịu tốn thời gian chứ.

Đới Kha và lão Ninh chán ngán ngồi lướt điện thoại, thi thoảng lại buôn dăm ba câu chuyện phiếm.

Chiều cao và ngoại hình của lão Ninh không bằng Đới Kha, hồi cấp Hai tỏ tình thất bại, lên cấp Ba thì vào một trường làng nhàng, chẳng gặp được em nào ưng ý. Theo lời anh ta thì đúng là lãng phí hết cả thanh xuân, tận đến khi thành niên vẫn chưa hết phí.

Anh ta vô cùng tò mò và khao khát được yêu, bèn hỏi:

– Đại D, có một em sướng không mày?

Kể từ lúc này, từ “em” mà lão Ninh nhắc đến không còn là em gái bình thường, mà là cách gọi thân mật dành cho bạn gái.

Đới Kha vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, lồ ng ngực và bờ vai khẽ rung lên khi anh bật cười một tiếng. Khác hẳn mọi khi, âm cuối trong tiếng cười của anh nghe đặc biệt nhẹ nhõm.

Không nói lời nào, mà như đã nói hết tất cả.

Lão Ninh lại bật cười, chửi khẽ một tiếng với giọng đầy hâm mộ.

Chợt nhớ ra điều gì, anh ta tủm tỉm cười với vẻ mặt khả ố hỏi:

– Ê Đại D, sinh nhật mười tám tuổi của mày năm ngoái, quà tao tặng đúng là chuẩn không cần chỉnh! Xài vừa không mày, to hay nhỏ thế?

Có không ít thằng con trai coi việc có bạn gái như một chiến tích, dù không khoe khoang rình rang thì cũng chẳng cố tình che giấu, kể cả những bước tiến trong mối quan hệ của hai người.

Hồi cấp Hai, chuyện tình của Ba Béo và Đinh Lị Lị cũng do Ba Béo vô tình hay cố ý để lộ ra. Đến khi vào trường cấp Ba Thúy Điền, chuyện Ba Béo đã lên giường với cô nào cũng chẳng phải là bí mật gì.

Đới Kha từ nhỏ đến lớn đều có bạn bè vây quanh. Bởi ngoài việc hào phóng, một trong những điểm cuốn hút của anh chính là sự thẳng thắn, không màu mè. Có sao nói vậy, cùng lắm là giữ kín chứ không bao giờ khoác lác về những thứ mình không có.

Anh đanh mặt lại, nom nghiêm túc hơn hẳn:

– Không xài, dẹp mày đi.

– Mày đùa tao à, hay định xỏ tao. – Lão Ninh rõ ràng không tin. Mấy cặp đôi khác còn phải lén lút đi nhà nghỉ, hoặc tìm chỗ kín đáo, chứ Đới Kha với Lương Mạn Thu ở chung một nhà, người lớn lại chẳng mấy khi có mặt, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa. Lẽ nào mấy tin vịt Ba Béo vẽ bậy trong nhà vệ sinh hồi cấp Hai là có cơ sở?

Nhưng đó chỉ là một suy đoán lệch lạc thoáng qua, lão Ninh bỗng thấy có lỗi với Đới Kha, với sự tin tưởng bao năm của bạn mình, vội gạt phắt đi.

Đới Kha lạnh lùng đáp:

– Con nhỏ mới bao lớn, khùng hả mày.

Lão Ninh thấy Đới Kha có vẻ bực nên không dám gặng hỏi thêm, đành nuốt cục tò mò đang sôi sục vào bụng.

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Nhân vật chính trong câu chuyện của họ đã xuất hiện ngay trước cửa tiệm hớt tóc. Cô vừa nhìn điện thoại vừa ngó nghiêng qua tấm cửa kính như đang tìm kiếm gì đó.

Đới Kha cũng đang lặng lẽ ngắm cô, xem bao lâu nữa cô mới phát hiện ra sự hiện diện của mình.

Lão Ninh hỏi:

– Con bé không thấy mày hả? Ê, em Đại D! 

Từ hồi Tết, “em Đại D” đã trở thành biệt danh độc quyền của Đới Kha.

Đới Kha khẽ nói:

– Gọi sai rồi mày.

Thoắt cái, Lương Mạn Thu đã cười rạng rỡ, đẩy cửa bước vào.

– Anh ơi!

Trong mắt Lương Mạn Thu chỉ có mỗi Đới Kha. Cô bước đến bên cạnh anh, hoàn toàn không để ý đến lão Ninh ở phía sau với cái đầu quấn kín trông đến lạ lẫm.

– Nhuộm rồi hả anh? Bao giờ mới thấy được thành quả đây?

Đới Kha chưa kịp trả lời, một giọng nói quen thuộc đã cất lên từ phía sau, đáp thay anh:

– Bọn này cũng đâu có biết đâu chị dâu.

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Lương Mạn Thu ngẩn người. Cách xưng hô này lạ hoắc, hình như không phải gọi mình.

Lương Mạn Thu hơi nép vào người Đới Kha rồi mới quay lại.

Lão Ninh cười ranh mãnh, vẫn không chịu buông tha Lương Mạn Thu, chủ yếu là để gián tiếp trêu chọc Đới Kha:

– Em không gọi nhầm người ha chị dâu?

Bị một đứa con trai lớn tuổi hơn gọi là “chị dâu”, Lương Mạn Thu đỏ bừng mặt, lí nhí thương lượng với Đới Kha:

– Anh, anh bảo anh ấy đổi cách xưng hô khác được không?

Đới Kha hỏi vặn lại:

– Em không muốn làm chị dâu nó à?

Lương Mạn Thu đáp:

– Gọi thế nghe già thấy mồ.

Đới Kha rút tay ra từ dưới tấm khăn choàng, khẽ véo nhẹ eo cô một cái. Nếu không phải đang ở chỗ đông người, anh đã phát cho mấy cái vào mông rồi.

– Thế gọi là bà xã thì không sợ già à?

Lương Mạn Thu sững người, cứng họng. Mãi một lúc sau mới nghĩ ra cách vặn lại:

– Anh cũng có gọi hồi nào đâu?

Tính Đới Kha vốn ngang như cua, chỉ thích làm theo ý mình, quyết không nghe ai.

– Cứ không gọi đấy.

Lương Mạn Thu “xì” một tiếng, những hờn dỗi vu vơ thế này lại trở thành chút gia vị ngọt ngào cho tình yêu của họ.

– Em cũng chẳng thèm gọi anh.

Cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha kê sát tường, lát nữa Kim Linh sẽ đến rủ cô đi mua sắm.

Khi Lương Mạn Thu và Kim Linh tay xách nách mang đủ loại túi lớn túi nhỏ quay lại trước tiệm hớt tóc, thì hai “Kim Mao Sư Vương” cũng vừa nối gót nhau bước ra từ cửa kính.

Lương Mạn Thu và Kim Linh nhìn nhau, không khỏi bật cười.

Trong suy nghĩ của nhiều người, mái tóc vàng hoe thường gắn liền với hình ảnh nổi loạn. Với vóc dáng cao lớn của Đới Kha, các bậc phụ huynh hẳn sẽ cho rằng anh là một thanh niên hư hỏng, còn trong mắt các cô gái thì lại là một anh chàng điển trai chuẩn Hàn Quốc.

May mà anh thi đậu trường cảnh sát, nếu không Lương Mạn Thu đồ rằng có khi anh còn thử đi xăm mình, mà phải là loại xăm kín cả bắp tay mới hả.

Lão Ninh vốn có ngoại hình bình thường, giờ nhuộm thêm quả đầu vàng chóe trông chẳng khác nào mấy đối tượng mà sau này Đới Kha phải làm việc cùng.

– Đi thôi, ngẩn ra đó làm gì? – Đới Kha thản nhiên đỡ lấy mấy túi đồ từ tay Lương Mạn Thu, rồi ngang nhiên khoác vai cô trước mặt lão Ninh và Kim Linh.

Lương Mạn Thu cười ngọt lịm, khẽ nói:

– Anh ơi, trông anh cứ như biến thành người khác ấy.

Đầu trọc là anh trai cô, đầu húi cua đen cũng là anh trai cô, còn mái tóc vàng hoe được cắt tỉa thời thượng này thì đích thị thuộc về bạn trai cô.

Đới Kha thủng thẳng đáp:

– Có biến thành ai thì vẫn là người đàn ông của em.

Cách xưng hô này vừa lạ lẫm vừa nặng ký, Lương Mạn Thu cố gắng làm quen với nó. Trong từ điển của Đới Kha dường như không hề tồn tại những từ như “bạn trai”, “bạn gái”.

Kim Linh khựng lại, rồi chợt hiểu ra, thốt lên:

– Lão Ninh, thảo nào mày không kiếm nổi bạn gái.

Lão Ninh cũng vỡ lẽ, thầm nghĩ chẳng trách mình ế nhăn răng, bởi đâu có chủ động được như Đới Kha.

Anh ta bạo gan hỏi Kim Linh một câu trước nay chưa từng có:

– Ê Linh Heo, hay để tao xách túi giùm mày nhé?

Kim Linh nhìn anh ta như thể nhìn người lạ, trợn mắt la lên:

– Lão Ninh, bữa nay mày làm sao vậy?

Lão Ninh hất hàm về phía cặp đôi đang dính như sam phía trước, đáp:

– Còn làm sao nữa, bị đôi chim cu kia k ích thích chứ sao.

Mùi thuốc nhuộm từ quả đầu vàng hoe của Đới Kha từ từ nhạt dần, chân tóc đen cũng ngày một dài thêm. Sau một mùa hè làm thanh niên nổi loạn, cuối cùng anh cũng sắp bước vào trường cảnh sát tỉnh để rèn giũa bản thân.

Mấy ngày trước khi lên đường, Đới Kha ghé tiệm hớt tóc quen từ thuở nhỏ ở khu phố, hớt lại quả đầu đinh. Lương Mạn Thu cũng đến tỉa lại đuôi tóc, cô vào học sớm hơn Đới Kha.

Cặp đôi chỉ còn đêm cuối cùng bên nhau. Lương Mạn Thu dường như có rất nhiều điều muốn nói với Đới Kha, nhưng nhất thời chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Đới Kha vốn không có thói quen chuyện trò sâu sắc, những nụ hôn của anh luôn nhiều hơn lời lẽ thân mật.

Khi tương lai đồng nghĩa với sự chia ly, họ đành lặng lẽ cất những mong ước vào tận đáy lòng.

Đêm ấy, Lương Mạn Thu lại rúc trong phòng Đới Kha như biết bao lần khác trong kỳ nghỉ hè, để anh ôm cô cùng chơi game và xem phim.

Vào ngày khai giảng, tiệm ngỗng quay Tứ Hải cũ nghỉ bán một hôm, chỉ dán tờ giấy đỏ báo nhà có việc vui. Đới Tứ Hải đích thân lái xe chở Đới Kha sang thành phố kế bên nhập học.

Hôm đó, nhóc Cá Hố bị cảm nhẹ, không tiện đi đường xa nên A Liên đành ở lại Hải Thành chăm sóc con trai và trông coi tiệm mới.

Lương Mạn Thu cũng đã quay lại trường, lao vào guồng ôn thi lớp Mười Hai đầy căng thẳng.

Nếu trưởng thành đồng nghĩa với việc chẳng còn thời gian để đưa tiễn nhau, và với những cuộc chia ly ngày một kéo dài, thì Lương Mạn Thu vẫn chưa thể quen với nỗi đau trưởng thành này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK