• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đới Kha chỉ ở lại với Lương Mạn Thu được ba ngày rồi lại quay về thành phố Y để tiếp tục học hành và luyện tập. Phải đợi đến khi nghỉ hè anh mới về, lúc đó kết quả thi đại học cũng gần có rồi.

Lương Mạn Thu giống như cái ngày bị bỏ rơi ở một tiệm ăn xa lạ tại Hải Thành năm nào, cả quá trình từ suy sụp đến chấp nhận sự thật rồi tỏ ra bình thản chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian không quá dài.

Cô tiếp tục cuộc sống thường nhật, tham gia đủ các buổi họp lớp hay tụ tập bạn bè, xem thử cuốn cẩm nang tuyển sinh đại học, chẳng khác mấy so với Đới Kha của năm ngoái, chỉ có điều, cô có thêm một việc là trông trẻ.

Cuối tháng, điểm thi đại học được công bố, con đường tương của Lương Mạn Thu không khác mấy với những gì cô dự đoán.

Điểm số đúng như Triệu Tĩnh dự liệu, cao không tới, thấp chẳng thông, dẫu có cố gắng lắm thì cũng chỉ đủ đậu vé vớt vào Đại học Bắc Kinh chứ khó lòng chọn được ngành học ưng ý. Nếu ở lại Đại học Y thì có thể thoải mái chọn ngành, hoặc cũng có thể cân nhắc các trường như Đại học Nhân dân Trung Quốc, Đại học Phúc Đán, Đại học Vũ Hán, Đại học Nam Kinh.

Lương Mạn Thu đã đăng ký vào khoa Luật của Đại học Y.

Triệu Tĩnh an ủi cô rằng, nếu sau này muốn ở lại thành phố Y hoặc Hải Thành làm việc, thì Đại học Y là một lựa chọn sáng suốt. Trong số ba trường thuộc dự án 985 của tỉnh, Đại học Y là trường đại học tổng hợp duy nhất, bằng cấp có giá trị cao, mạng lưới cựu sinh viên rộng khắp các doanh nghiệp lớn, đều là những khách hàng tiềm năng trong tương lai.

Cô luật sư tương lai Lương Mạn Thu điền xong nguyện vọng thì yên tâm đi ngủ, chỉ chờ kết quả trúng tuyển vào giữa tháng Bảy.

Một luồng hơi ấm quen thuộc theo gió đêm lẻn vào phòng. Tấm nệm khẽ rung lên, chăn bị tốc hờ một thoáng, rồi một cơ thể rắn rỏi đè lên người cô.

Lương Mạn Thu vẫn không kịp gọi tiếng “anh”.

Suốt một năm qua, mỗi lần Đới Kha lẻn vào phòng cô, trên người anh luôn phảng phất mùi đường trường bụi bặm, vị ngai ngái của thuốc lá, mùi mồ hôi thoang thoảng, và cả cái se lạnh của những ngọn gió đông. Vậy mà nụ hôn của anh lúc nào cũng ngọt lịm vị dâu tây.

Cô không nhìn rõ gương mặt anh, nhưng lại có thể “thấy rõ” nụ hôn nồng nàn của anh.

Lồ ng ngực Đới Kha áp xuống, rắn chắc, rộng dày tựa phiến đá, ép dẹt hai bầu ng ực mềm mại của cô. Hai tay Lương Mạn Thu không sao chống cự nổi, đành trượt xuống hông, chuyển sang ôm lấy vòng eo săn chắc của anh.

Cách hai lớp vải mỏng của quần áo hè, hơi ấm từ cơ thể anh như đang ủi nóng người cô.

Hai trái tim gần nhau hơn bao giờ hết. Họ trẻ trung và thả lỏng, cơ thể khẽ run lên, đủ để cảm nhận được những điểm đang cương lên của đối phương.

Đới Kha quen tay luồn vào bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Lương Mạn Thu, x0a nắn đôi g ò bồng đảo của cô đến mức chúng như biến dạng. Không thỏa mãn với những vuốt v e đơn thuần, hành vi phạm tội của anh ngày một leo thang. Đới Kha đột ngột vén áo ngủ của cô lên, dựa vào cảm giác mà cúi xuống cắn nhẹ một cái trong bóng tối nhập nhoạng.

Vị trí cực kỳ chuẩn xác.

Lương Mạn Thu giật nảy mình, hít sâu một hơi. Hai núm nhòn nhọn gặp hơi lạnh liền dựng đứng, trong khi đầu lưỡi ẩm ướt và linh hoạt của anh không ngừng cuốn lấy nó mà trêu ghẹo, thậm chí còn m út khẽ.

Cô muốn đạp anh ra, nhưng hai đầu gối không biết tự lúc nào đã bị anh đè nặng trĩu, không sao co lại được.

– Anh ơi… – Lương Mạn Thu cố đẩy cái đầu húi cua lởm chởm của Đới Kha ra nhưng không được, càng đẩy càng bị anh ghì chặt hơn. Bên ngực còn lại cũng bị anh tóm lấy, kẽ ngón tay không ngừng se nắn nh* hoa.

Ngực cô tựa hồ bị Đới Kha cắn thủng một lỗ, hơi sức lặng lẽ xói mòn, toàn thân mềm nhũn, chẳng còn chút khí lực.

Lương Mạn Thu bé bỏng nằm gọn trong lòng Đới Kha chẳng khác nào con én nhỏ sa vào đôi cánh diều hâu, hoàn toàn không thể cựa quậy.

Ngay khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi những điều chưa biết trong Lương Mạn Thu đã lấn át cả sự tò mò.

Đới Kha bắt đầu dùng răng day cắn.

Cảm giác đau đớn bất ngờ kích hoạt một kh0ái cảm mơ hồ. Lương Mạn Thu nổi da gà khắp người, cô khẽ vặn vẹo eo, không rõ là đang xuôi theo hay né tránh.

Đới Kha giữ lấy phần thắt eo của cô, bất giác tách hai đầu gối cô ra.

Lương Mạn Thu lúc này chẳng khác nào một con ễnh ương chổng bốn vó lên trời, còn Đới Kha là một con mãng xà khổng lồ, đang trườn trên cơ thể cô, lè chiếc lưỡi đỏ lòm. D*c vọng tựa nọc độc tẩm trên đầu lưỡi anh, từ từ truyền sang cô.

– Anh ơi… đừng mà… – Giọng cô yếu ớt, nghe như tiếng khóc nấc đứt quãng.

Sự khước từ của Lương Mạn Thu không phải là khước từ anh, mà là khước từ một sự giao hòa thể xác mà cô chưa hề sẵn sàng.

Họ sống chung dưới một mái nhà với danh nghĩa anh em, đã có những khám phá cơ thể sớm hơn so với bạn bè đồng trang lứa, mọi chuyện đáng lẽ nên thuận theo tự nhiên.

Cô cũng không biết thế nào mới là chuẩn bị sẵn sàng, bởi cô chưa từng chuẩn bị bao giờ. Từ trước đến nay, từ hôn môi, nắm tay, cho đến ôm ấp, Lương Mạn Thu chưa bao giờ có cơ hội để chuẩn bị, tất cả đều do Đới Kha dẫn dắt. Cô không phản kháng nghĩa là đồng ý.

Căn phòng tối đen như mực, không thể nhìn rõ mặt nhau, lại có thể làm kinh động đến người lớn bất cứ lúc nào. Cảm giác an toàn không đủ, xét cho cùng, đây không phải là thời điểm thích hợp.

– Anh ơi… – Lương Mạn Thu bắt đầu cầu xin.

Đới Kha cắn nhẹ lên bên ngực còn lại của cô, bàn tay bất ngờ luồn vào giữa hai lớp cạp quần ngủ và qu@n lót, tr ần trụi véo mạnh mông cô một cái.

Lương Mạn Thu giật thót người, tay chân luống cuống, cuống quýt che chắn mà chẳng biết nên che lấy chỗ nào trước.

Đới Kha như một con thú dữ đã no mồi, buông cô ra, quỳ thẳng người dậy.

Hai bầu ng ực Lương Mạn Thu ươn ướt, lành lạnh vì phơi tênh hênh trước luồng gió lạnh của máy điều hòa. Cô vội vàng kéo vạt áo ngủ che kín, rồi lại lúng túng kéo ngay ngắn chiếc quần ngủ và qu ần lót.

– Anh hư quá!

Lương Mạn Thu đạp bừa một cái, nhưng cổ chân đã bị Đới Kha nhẹ nhàng giữ lại.

Chát!

Mu bàn chân bị đét một cái.

– Đau! – Lương Mạn Thu kêu khẽ.

Ngay sau đó, Đới Kha nghiêng đầu hôn nhẹ lên mu bàn chân cô rồi mới buông ra.

– Anh đi tắm trước đây.

Lại là chiêu vừa đấm vừa xoa. 

Lương Mạn Thu còn đang mơ màng thì Đới Kha đã mở cửa ra ngoài từ lúc nào.

Cô khẽ nói vọng theo:

– Ai thèm có “sau” với anh.

Cuối cùng thì sau hai năm, Lương Mạn Thu và Đới Kha cũng có một mùa hè trọn vẹn bên nhau.

Vài ngày sau, kết quả thi đại học được gửi về điện thoại. Đúng như dự đoán, Lương Mạn Thu đã đậu vào khoa Luật trường Đại học Y.

Bản đồ cho thấy, từ Đại học Y đến trường cảnh sát tỉnh phải đổi bốn chuyến tàu điện ngầm, mất gần hai tiếng di chuyển. Dẫu vậy, so với cảnh yêu xa kẻ Nam người Bắc, Lương Mạn Thu và Đới Kha thấy chút cách trở này chẳng thấm vào đâu.

Đới Tứ Hải không quên nhắc Lương Mạn Thu báo tin vui cho cô và mẹ mình, bởi họ gần như là những người thân cuối cùng của cô trên đời này, còn Lương Lập Hoa quanh năm biệt tích lại thuộc phần tử nguy hiểm thì có thể bỏ qua.

Lương Mạn Thu nhắn tin cho cô, rồi gọi điện cho mẹ đang ở tỉnh xa. Mẹ cô còn phải chăm sóc đứa em trai cùng mẹ khác cha nên thường không có thời gian xem tin nhắn.

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

Lương Mạn Thu ngẩn ra giây lát, rồi mới cất tiếng gọi có phần lạ lẫm:

– Mẹ ơi…

Lư Ngọc Phân cũng thoáng ngập ngừng, rồi bà cười hỏi:

– Ơi. Tiểu Thu, thi đại học xong rồi hả con?

Lương Mạn Thu đứng bên khung cửa sổ, buồn chán nhìn chậu hoa héo úa ngoài lan can, đoạn phóng tầm mắt xuống dòng người qua lại dưới lầu.

– Vâng, thi xong rồi ạ.

Lư Ngọc Phân hỏi:

– Đậu trường nào rồi?

Lương Mạn Thu đáp:

– Đại học Y ạ.

Lư Ngọc Phân lại hỏi:

– Đại học Y là trường nào, ở đâu thế con?

Đại học Y vốn nổi danh khắp tỉnh, đây là lần đầu tiên Lương Mạn Thu phải giới thiệu tên đầy đủ của trường,. Cô chợt nhận ra mình và mẹ đã xa cách quá lâu và quá xa.

Lương Mạn Thu giải thích:

– Ở thành phố Y, cùng thành phố với trường cảnh sát của anh con, ngay cạnh Hải Thành thôi ạ.

Lư Ngọc Phân cười nói:

– Con nói vậy mẹ mới nhớ ra. Đại học Y cần bao nhiêu điểm mới vào được?

Lương Mạn Thu lại giải thích một lần nữa. Lư Ngọc Phân tỏ ra khá dửng dưng với điểm số, có lẽ bà hoàn toàn không biết điểm tối đa là bao nhiêu, cũng chẳng hiểu sáu trăm mấy chục điểm khối Xã hội đồng nghĩa với việc phải bỏ ra bao nhiêu tâm sức và nỗ lực.

Lư Ngọc Phân hỏi ngày cô nhập học rồi ngỏ lời mời:

– Còn hơn một tháng nữa mới khai giảng, con có muốn qua chỗ mẹ chơi mấy hôm không?

Đôi dép lê của Lương Mạn Thu miết một nửa vòng tròn trên nền gạch hoa.

– Vân Nam ạ?

– Ừ, mẹ ở Đại Lý, Vân Nam. – Lư Ngọc Phân bật cười hạnh phúc, giọng thoáng chút ngượng ngùng. – Chú con, ý mẹ là ba của em con, đang mở homestay ở đây. Phòng ốc nhiều lắm, con qua thì không lo không có chỗ ở đâu.

Non nước hữu tình và văn hóa đa dạng của các dân tộc thiểu số ở Vân Nam đã khoác lên cao nguyên ấy một màu sắc huyền bí và độc đáo, tỏa sức hút lạ kỳ, níu chân biết bao du khách.

Lương Mạn Thu thấy lòng xốn xang:

– Nhưng mà… con chưa từng đi xa một mình bao giờ.

Cô còn chưa từng rời khỏi Hải Thành chứ nói gì đến việc ra khỏi tỉnh.

Lư Ngọc Phân gợi ý:

– Có phải anh con cũng đang nghỉ hè không? Con rủ nó đi cùng xem.

Nếu Đới Kha có thể đi cùng, Lương Mạn Thu quả thực sẽ yên tâm hơn nhiều.

Cô nói:

– Để con hỏi anh với bác xem sao đã ạ.

Lư Ngọc Phân lúc này mới sực nhớ:

– Ừ đúng rồi, phải hỏi ý bác con đã. Nếu đi thì báo cho mẹ một tiếng.

Cúp máy xong, Lương Mạn Thu đứng thêm một lát ngoài ban công rồi mới sang phòng Đới Kha.

– Anh ơi.

Đới Kha vừa chơi xong một ván game, liếc cô một cái, rồi ngoái đầu kiểm tra xem cửa phòng đã khóa chưa.

Xác nhận an toàn.

Đới Kha vòng tay ôm eo Lương Mạn Thu, kéo cô ngồi lên đùi mình.

– Gọi xong rồi à?

Lương Mạn Thu gật đầu.

– Mẹ em mở homestay ở Đại Lý, Vân Nam, hỏi chúng mình có muốn qua đó chơi không?

Đới Kha hỏi lại:

– Chúng mình?

Lương Mạn Thu đáp:

– Em không dám đi xa một mình, mẹ bảo có thể rủ anh đi cùng.

Đới Kha hỏi:

– Đến đó rồi họ cho chúng mình ở chung một phòng à?

Lương Mạn Thu đáp:

– Em không biết nữa, có khi có phòng đôi. Em không dám ở một mình chỗ lạ đâu.

Đới Kha cúi xuống nhìn cô, chẳng rõ cô ngốc thật hay giả vờ ngốc.

– Để lát nữa anh xin tiền lão Đới.

Lương Mạn Thu mở to mắt:

– Anh ơi, anh đồng ý đi cùng em thật ạ?

Đới Kha nói:

– Anh không đi, em không sợ bị người ta lừa bán vào núi làm vợ mấy thằng ế à?

Lương Mạn Thu lí nhí cãi lại:

– Làm gì mà nghiêm trọng thế.

Cùng lắm là dọc đường phải luôn cảnh giác, cẩn trọng hơn một chút, vả lại đi một mình thì mệt hơn mà thôi.

Đới Kha tự thấy mình không quá lưu manh cũng chẳng quân tử, thế mà hễ nhìn thấy Lương Mạn Thu là muốn “phạm tội” ngay, huống chi là đám đàn ông bụng dạ xấu xa ngoài kia.

– Đại Lý thì chơi được mấy ngày đâu, gần đó còn điểm du lịch hay thành phố nào khác không, mình tiện thể ghé thêm vài nơi luôn.

Đới Kha tắt game, mở trình duyệt tìm kiếm, xem một hồi chợt nhớ ra có đứa bạn cùng lớp quê ở Vân Nam, bèn mở QQ lên tìm người.

Lương Mạn Thu cũng cầm điện thoại xem các diễn đàn phượt.

Loay hoay nửa buổi, Lương Mạn Thu và Đới Kha đã chốt được lịch trình, quyết định đi cả Đại Lý và Lệ Giang, chơi khoảng một tuần, kế hoạch chi tiết dài đến bảy trang giấy  – chủ yếu là Lương Mạn Thu soạn, còn Đới Kha phụ trách tìm kiếm thông tin.

Dân làm ăn vốn bàn chuyện trên bàn cơm, thế nên trước bữa tối, Đới Kha đã cầm bản kế hoạch vừa in ra tìm Đới Tứ Hải xin kinh phí du lịch.

– Còn có cả lịch trình nữa à? – Đới Tứ Hải đặt đũa xuống, cầm tập tài liệu lật xem qua loa. – Tải trên mạng hay tự viết đấy?

Lương Mạn Thu đáp:

– Anh với con cùng tham khảo trên mạng rồi sửa sang lại ạ.

Đới Tứ Hải khen:

– Giỏi nhỉ, đám trẻ bây giờ còn biết lên kế hoạch trước cơ đấy.

Đới Kha hỏi:

– Ba duyệt không?

Đới Tứ Hải gật đầu:

– Bao nhiêu năm rồi, Tiểu Thu cũng nên đi gặp mẹ một lần, tiện thể hai đứa cũng nhân cơ hội này ra ngoài rèn luyện. Đã đọc vạn cuốn sách thì cũng phải đi vạn dặm đường chứ.

Đới Kha thở phào nhẹ nhõm, đoạn cầm đũa gắp thức ăn, nhưng vẫn không cam tâm bồi thêm một câu:

– Sao không phải là người lớn đến thăm con cái chứ?

Đới Tứ Hải đáp:

– Người lớn có nhiều chuyện bất đắc dĩ lắm, đợi khi nào con có con rồi sẽ hiểu.

Đới Kha vô thức liếc nhìn Lương Mạn Thu, không ngờ chạm phải ánh mắt cô. Thế là cả hai sững lại, rồi cùng lúc quay đi, cắm cúi ăn cơm.

Lương Mạn Thu và Đới Kha mất mấy ngày để đặt vé và chuẩn bị hành lý. Đới Tứ Hải duyệt một khoản kinh phí gần gấp đôi dự toán của họ.

Ông dặn dò:

– Người xưa thường nói “ở nhà tằn tiện sao cũng được chứ hễ ra đường là phải rộng rãi”. Hai đứa đi xa chắc chắn tốn kém hơn ở nhà, đừng cố tiết kiệm quá, cũng đừng ham của rẻ. Chịu thiệt chút cũng không sao, bỏ tiền mua bài học, coi như đóng học phí.

– Con biết rồi. – Đới Kha đếm xấp tiền mặt thoang thoảng mùi ngỗng quay đặc trưng của tiệm nhà họ Đới mà Đới Tứ Hải đưa.

Đới Tứ Hải nhìn Lương Mạn Thu như có điều suy nghĩ, đoạn nói:

– Con bé là con gái, ra ngoài dễ bị kẻ xấu dòm ngó, con là anh nhớ phải chăm sóc em cho tốt.

– Ba khỏi cần dặn. – Giọng Đới Kha vẫn thiếu kiên nhẫn như trước, anh nhét cọc tiền giấy trăm tệ dày cộp vào ví, rồi đút ví vào túi quần jeans.

Đới Tứ Hải không hài lòng:

– Nghiêm túc một chút.

Đới Kha cau mày, cái tính ngang như cua lại trỗi dậy:

– Con sắp hai mươi tuổi rồi, có cần phải cúi đầu trịnh trọng hứa với ba không?

Không ai hiểu con bằng ba, Đới Tứ Hải bèn làm động tác mời:

– Vậy làm một cái cho ba xem nào.

Đới Kha nhếch mép.

Đới Tứ Hải lại dặn:

– Tiền mặt đưa cho em con giữ một ít, phòng khi cần gấp. Hai đứa đừng để lạc nhau, nhất là buổi tối không được tách ra.

Trên đường ra sân bay, Đới Tứ Hải cứ lải nhải đủ thứ cần chú ý suốt.

Đới Kha ngáp một cái rõ dài.

Trước khi qua cổng an ninh, Đới Tứ Hải nói câu cuối:

– Đại D, con tuy là anh, nhưng đôi khi cũng phải nghe lời em con.

Đới Kha không đáp, Lương Mạn Thu đỡ lời:

– Bác yên tâm, anh cũng đáng tin cậy lắm ạ.

Đới Tứ Hải nghe mà ngỡ như chuyện Nghìn lẻ một đêm.

Quần áo mùa hè mỏng nhẹ, Lương Mạn Thu và Đới Kha chỉ mang chung một chiếc vali, mỗi người đeo một ba lô, trông chẳng khác nào bao cặp đôi trẻ khác dắt díu nhau đi du lịch.

Đới Kha chẳng buồn ngoái đầu lại.

Lương Mạn Thu vẫy tay với Đới Tứ Hải, rồi theo thói quen kéo nhẹ khuỷu tay Đới Kha, nhắc anh cũng phải chào ông.

Đới Kha giơ tay vẫy qua quýt, rồi nhanh chóng qua cổng an ninh, rào chắn đã che khuất tầm nhìn của Đới Tứ Hải.

Lương Mạn Thu vừa đến gần Đới Kha là tay phải đã bị bàn tay to lớn của anh nắm trọn, mười ngón đan chặt vào nhau, còn tay kia của Đới Kha thì ung dung kéo vali.

Lương Mạn Thu mỉm cười, bất giác nép sát vào người anh, hai tay ôm lấy cánh tay anh, khuỷu tay anh vừa vặn được phần ngực mềm mại của cô ôm lấy.

– Anh ơi, chúng mình cứ như đang bỏ trốn cùng nhau ấy.

– Trốn cái đếch gì, đang đường hoàng…

Lương Mạn Thu tưởng anh đã nói hết câu, chỉ lo cười.

Đới Kha nuốt lại vế sau: đi hưởng tuần trăng mật mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK