• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình như từ lúc biết đi tới giờ, Lương Mạn Thu chưa từng được ai cõng nên đã quên mất cảm giác nằm trên lưng người khác là thế nào.

Bờ vai cô bé đang ôm không quá rộng nhưng rất rắn chắc; trong mùi mồ hôi từ cổ áo còn thoang thoảng cả mùi nước giặt hương chanh quen thuộc.

– Anh… – Lương Mạn Thu gọi một tiếng, theo thói quen nhiều hơn là lý trí.

Đới Kha đang mải chạy nên không rõ mình có nghe nhầm không, chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, còn gò má cô bé đang áp vào tai cậu thì nóng rẫy.

Trên mấy chiếc ghế chờ ở phòng y tế lác đác vài học sinh đang ngồi, có vẻ như gặp đủ thứ vấn đề: đứa chóng mặt, đứa đau bụng, đứa thì bị thương ngoài da nhẹ. Đa số đều tự đi tới, nhiều nhất cũng chỉ cần người dìu một đoạn.

Đới Kha cõng Lương Mạn Thu hấp tấp chạy vào, lớn tiếng gọi bác sĩ phòng y tế, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Bác sĩ kéo tấm rèm ngăn ra, ra hiệu cho Đới Kha đặt Lương Mạn Thu lên giường bệnh rồi hỏi:

– Trò này bị sao vậy?

Mồ hôi chảy vào khóe mắt hơi cay, nhưng Đới Kha chẳng buồn lau, đáp:

– Con bé đang chạy thì ngất xỉu ạ.

– Bị say nắng hả? – Bác sĩ cúi xuống kiểm tra cho Lương Mạn Thu, không quên xua đám học sinh đang vây xem. – Mấy đứa tản ra đi, đừng có túm tụm lại thế, không khí không lưu thông được.

Đới Kha không coi mình là một trong “mấy đứa” đó, cũng hùa theo:

– Tụi bây tránh ra hết đi.

Bác sĩ lườm cậu:

– Cả trò nữa, kéo rèm lại rồi ra ngoài đi.

Đới Kha chỉ kéo rèm lại chứ vẫn đứng lì trong đó, muốn đảm bảo Lương Mạn Thu vẫn ở trong tầm mắt mình.

Bác sĩ thấy Lương Mạn Thu vẫn mở mắt, liền hỏi:

– Nằm thế này có đỡ hơn lúc nãy chút nào không?

Lương Mạn Thu gật đầu.

Bác sĩ hỏi tiếp:

– Giờ thấy khó chịu nhất ở đâu?

Lương Mạn Thu đáp:

– Đau bụng ạ.

Bác sĩ hỏi:

– Đau ít thôi hay là đau nhiều?

Lương Mạn Thu đáp:

– Hơi nhiều ạ.

– Đau chỗ nào? – Bác sĩ định vén áo Lương Mạn Thu lên để kiểm tra bụng.

Lương Mạn Thu vội nhìn lướt qua vai bác sĩ về phía Đới Kha, bảo:

– Anh, anh ra ngoài trước đi.

Bác sĩ quay đầu lại, thấy cậu vẫn đứng trơ ở đó thì thắc mắc:

– Không phải tôi bảo trò ra ngoài rồi sao?

– À vâng. – Đới Kha thấy Lương Mạn Thu có vẻ tỉnh táo nên lúng túng đi ra sau tấm rèm.

Mấy cậu bạn cùng lớp đi theo đã bị đuổi ra tới tận cửa phòng y tế, cứ liên tục đưa mắt hỏi cậu xem tình hình thế nào.

Đới Kha lắc đầu, ra hiệu bảo họ về trước đi, rồi lẳng lặng nhìn vào trong qua khe rèm.

Bác sĩ vén áo Lương Mạn Thu lên, để lộ phần bụng trắng nõn, phẳng lì với cái rốn nhỏ xinh lõm vào. Hình ảnh này từng thoáng qua trước mắt Đới Kha, trông như một miếng bánh ngọt tinh xảo.

Đới Kha vội quay mặt đi, đưa tay gãi gãi phần tóc mới cắt còn hơi lởm chởm sau gáy, đột nhiên không dám nhìn nữa.

Một lát sau, tiếng rèm bị kéo ra vang lên từ phía sau. Đới Kha quay người lại, bước tới hỏi ngay:

– Con bé sao rồi ạ?

Bác sĩ lúc này mới có dịp nhìn kỹ cậu một lượt, hỏi:

– Trò là anh trai cô bé hả? Sao trông hai đứa chả giống nhau tí nào vậy?

Bác sĩ cũng là người từng trải, biết thừa mấy trò vui thú của đám học sinh yêu nhau, hễ hỏi đến thì toàn bảo là anh trai em gái.

– Việc đó thì có liên quan gì? Quan trọng là con bé không sao chứ ạ? – Đới Kha ngó vào trong rèm gọi. – Lương Mạn Thu?

Ánh sáng trong phòng khám khá chói. Lương Mạn Thu vẫn đang lấy một tay che mắt, nhưng không che được vành tai đỏ như sắp rỉ máu.

– Trò ấy không sao. Tuần này cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không được vận động mạnh. Để tôi xem trò lớp nào… – Bác sĩ nhìn vào phù hiệu trên ngực trái Đới Kha. – Lớp 0915, Đới Kha. Trò trong kia là lớp 1001, Lương Mạn Thu.

Đới Kha sốt ruột hỏi:

– Rốt cuộc con bé bị sao ạ?

Bác sĩ nheo mắt hỏi lại:

– Trò ấy là em gái trò thật à? Sao hai đứa không cùng họ?

Đới Kha lảng đi:

– Rồi sao ạ?

Bác sĩ hỏi:

– Mẹ hai đứa có nhà không?

Vẻ hoạt náo trên mặt Đới Kha chợt tắt ngấm:

– Không có ạ.

Lần này đến lượt bác sĩ thấy hơi khó xử. Bà hỏi:

– Thế còn bà nội hay bà ngoại thì sao?

Đới Kha đáp:

– Cũng không ạ.

Bác sĩ hỏi:

– Vậy nhà có người lớn là nữ giới nào khác không?

Đới Kha đáp lấp lửng:

– Coi như là có.

Bác sĩ hỏi lại:

– Thế là có hay không?

Đới Kha khẳng định:

– Có ạ.

Bác sĩ nói:

– Vậy về nói với người lớn trong nhà là em gái trò bắt đầu có kinh nguyệt rồi. Nếu chưa biết dùng băng vệ sinh thì hỏi người lớn là nữ trong nhà nhé.

Sự ngượng nghịu lúc nãy lại quay về với Đới Kha, cậu như bị điểm huyệt tại chỗ, sững người mất mấy giây mới tiêu hóa được sự thật này.

– Còn… điều gì cần chú ý nữa không ạ?

Bác sĩ đáp:

– Hết rồi, không có gì đặc biệt đâu. Trò ấy nằm nghỉ một lát, thấy đỡ hơn là về được. Trời nóng nên cũng hơi bị say nắng một chút, tôi kê cho ít dung dịch glucose rồi.

Đới Kha hay chơi bóng rổ nên cũng biết chút kiến thức về việc phòng chống say nắng:

– Glucose khó uống chết đi được, để em mua nước ngọt cho nó.

Bác sĩ đồng ý:

– Cũng được. Nhớ mua loại có đường nhé, đừng mua trà.

Đới Kha lại ngó vào trong rèm, thông báo:

– Lương Mạn Thu, anh đi mua nước, đợi chút nhé.

Lương Mạn Thu lí nhí đáp vọng ra:

– Em nghe rồi.

Cô bé vẫn nằm yên như cũ.

Bác sĩ nhắc thêm:

– Tiện thể mua cả băng vệ sinh nhé.

Đới Kha vờ như không nghe thấy, chạy biến khỏi phòng y tế. Chẳng bao lâu sau, cậu lại như một cơn lốc quay về, trên tay cầm theo một chai Mizone.

Lương Mạn Thu lúc này đã ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang, lưng khom khom như con tôm luộc. Đới Kha đưa chai Mizone qua. Thấy cô bé nhăn mặt gắng sức vặn mấy lần mà nắp chai vẫn không nhúc nhích, cậu đành lặng lẽ lấy lại, tự mình vặn nắp ra rồi đưa lại cho cô bé.

Lương Mạn Thu từ từ uống từng ngụm nhỏ, liếc sang Đới Kha, thấy cậu không giống đang giấu thứ gì khác trên người thì đoán cậu không mua băng vệ sinh rồi. Cô bé cũng chẳng trông mong cậu sẽ mua hộ mình.

– Anh, anh cho em mượn ít tiền được không?

Đới Kha hiểu ý:

– Cần bao nhiêu?

Lương Mạn Thu đáp:

– Em cũng không biết cần bao nhiêu nữa.

Đới Kha móc hết tiền lẻ trong túi quần ra, đưa cả chín tệ rưỡi còn lại cho cô bé:

– Trong cặp anh hình như vẫn còn mấy tệ nữa.

Lương Mạn Thu nắm chặt mớ tiền lẻ:

– Về nhà em trả lại anh.

Đới Kha hỏi:

– Mày còn đi được không?

– Được ạ.

Lương Mạn Thu vừa đứng dậy định đi thì đột nhiên nghe thấy giọng Đới Kha cố nén lại, ghé sát tai nhắc:

– Mông mày bị chảy máu rồi.

Nói xong câu đó, Đới Kha mới nhận ra mình vừa thốt ra một câu thật ngớ ngẩn. Hai má Lương Mạn Thu đỏ bừng, đứng không được mà đi cũng chẳng xong, rồi bị Đới Kha nắm cổ tay kéo ngồi xuống ghế.

– Để anh đi mua cho. – Đới Kha xòe tay ra trước mặt cô bé, thế là mớ tiền lẻ lại quay về lòng bàn tay cậu.

Với Đới Kha, việc này giống như bước chân vào một vùng đất hoàn toàn xa lạ, từng từ cậu sắp phải nói ra cứ như một thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh. Cậu lại chạy một mạch đến tiệm tạp hóa. Bà chủ không biết đã đi đâu, trong tiệm chỉ còn lại một mình ông chủ. Có mấy đứa con gái đang ngồi lì trong tiệm hưởng ké máy lạnh chưa chịu về, hình như là bạn cùng khối, cứ tíu tít bàn tán chuyện người nổi tiếng mãi không dứt. Đới Kha lảng vảng một hồi, chẳng thấy mấy đứa kia có ý định rời đi, ngược lại còn bị tụi đó liếc trộm.

Cậu đành phải nhắm mắt làm liều.

– Chú ơi.

Tiệm tạp hóa này vẫn dùng quầy kính dài ngăn cách khách với kệ hàng theo kiểu truyền thống, muốn mua gì đều phải nhờ ông chủ lấy giúp.

– Bán con một gói băng vệ sinh ạ.

Vừa dứt lời, Đới Kha lập tức biến thành thỏi nam châm thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Mấy đứa con gái cùng khối liền chuyển đối tượng bàn tán sang Đới Kha. Cậu vốn đã nổi bật, đi đến đâu cũng thành tâm điểm chú ý. Ông chủ cũng có ấn tượng với cậu, hình như là thành viên đội bóng rổ của trường, đã từng mặc đồng phục đội bóng đến đây mua nước uống.

Ông chủ hỏi lại với vẻ ngạc nhiên:

– Ủa hot boy, chú không nghe nhầm đấy chứ?

Đới Kha đành đáp:

– Con mua cho em gái…

– Đúng là anh trai tốt. – Ông chủ cười hỏi. – Thế con muốn mua loại nào?

Đới Kha ngơ ngác hỏi lại:

– Còn phân loại nữa ạ?

– Ừ. – Ông chủ giải thích rành rọt. – Có loại dùng ban ngày, loại dùng ban đêm, với loại hằng ngày. Nếu là tình huống khẩn cấp như bây giờ thì lấy loại ban ngày là được.

Đới Kha hỏi:

– Bao nhiêu ạ?

– Chín tệ rưỡi.

– Vừa đủ. – Đới Kha dốc hết nắm tiền lẻ trong túi đưa cho ông chủ, tính đợi ông cho vào bịch hộ là chạy luôn.

– Anh Đới Kha! – Đinh Lị Lị gọi với theo. Ánh mắt cô nàng dừng lại trên món đồ ông chủ tiệm tạp hóa đang bỏ bịch, không khỏi sững người.

Hai má Đới Kha nóng bừng, cậu coi như mình vừa vận động mạnh xong, nói:

– Giờ sinh hoạt lớp mày xin nghỉ giúp Lương Mạn Thu nhé, con bé không được khỏe, đang ngồi nghỉ ở phòng y tế.

Đinh Lị Lị liếc cái bịch ni lông đen cậu đang cầm trên tay:

– Anh mua cho cậu ấy hả?

– Chứ không lẽ tao dùng thứ này à? – Đới Kha gắt lại, rồi nhét cái bịch vào túi quần, mặc kệ nó cộm lên một cục rõ ràng, chạy nhanh về phòng y tế.

Trong lòng Đinh Lị Lị dấy lên một cảm giác khó tả.

Sự tò mò về Đới Kha trong cô nàng dần nhường chỗ cho sự chú ý đến mối quan hệ thực sự giữa cậu và Lương Mạn Thu. Rốt cuộc là điểm nào khiến cô nàng cảm thấy họ không giống anh em bình thường nhỉ? Vì hai người khác họ? Vì ngoại hình chẳng có nét nào tương đồng? Hay còn vì lý do nào khác…

Mớ cảm xúc đó cứ âm ỉ trong lòng Đinh Lị Lị, mơ hồ không rõ ràng, khiến cô nàng chỉ muốn tìm ai đó để nói ra cho nhẹ lòng.

Đới Kha từng đón trải nghiệm đầu tiên về tuổi dậy thì trong bối rối và hoảng loạn, còn Lương Mạn Thu cũng chẳng khá hơn là bao. Điều duy nhất Đới Kha may mắn hơn cô là Lương Mạn Thu hoàn toàn không phát hiện ra bí mật động trời của cậu.

Đới Kha mang bịch đồ về đưa cho Lương Mạn Thu, bảo cô bé dùng tạm phòng vệ sinh phòng y tế rồi đợi tan học, cậu sẽ mang cặp sách qua đón cô bé về.

Tiếng chuông tan học vang lên.

Lương Mạn Thu khoác cặp sách trên khuỷu tay, dùng nó che đi vết bẩn phía sau quần, rồi lững thững đi theo Đới Kha xuống nhà để xe lấy xe đạp.

Suốt quãng đường về, cả hai đều im lặng. Đới Kha không phóng xe như bay rồi bắt Lương Mạn Thu phải đuổi theo như mọi khi, còn cô bé cũng chẳng mở miệng bắt chuyện. Câu duy nhất Đới Kha nói trên đường là:

– Về nhà mày tự kể với A Liên đi.

A Liên nghiễm nhiên được coi là người phụ nữ duy nhất trong nhà.

Thật ra Lương Mạn Thu vẫn luôn muốn kể cho Đới Kha nghe bí mật cô bé tình cờ phát hiện ra hồi nghỉ hè, nhưng cứ lần lữa mãi chưa tìm được dịp. Bây giờ có vẻ là một thời cơ thích hợp.

– Anh này, cô A Liên làm ở tiệm nhà mình lâu rồi nhỉ?

Đới Kha đáp:

– Hình như lúc anh chuẩn bị lên lớp Năm thì A Liên đến, cũng được ba năm rồi.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Cô A Liên sẽ làm ở quán mình mãi chứ anh?

Đới Kha đáp:

– Ai biết.

Lương Mạn Thu lại hỏi tiếp:

– Trước đây hình như cô ấy từng nói là hơn anh mười mấy tuổi. Thế cô ấy bao nhiêu tuổi rồi anh?

Đới Kha nói:

– Nói chung là lúc mới đến thì trông cũng không còn trẻ.

Lương Mạn Thu đoán:

– Khoảng ba mươi ạ?

Đới Kha đáp:

– Có trời mới biết.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Thế rốt cuộc cô ấy lấy chồng chưa anh?

Đới Kha hỏi lại:

– Sao mày cứ hỏi dò chuyện của A Liên mãi thế?

Lương Mạn Thu cuối cùng cũng lấy hết can đảm bộc bạch:

– Có chuyện này, em không biết có nên nói không…

Đới Kha ngắt lời:

– Thế thì khỏi nói đi.

Lương Mạn Thu không ngờ Đới Kha lại dứt khoát như vậy. Hay là… cậu cũng biết từ lâu rồi, chỉ là không muốn kể với một “người ngoài” đang ăn nhờ ở đậu nhà mình như cô bé thôi?

Có lẽ hôm nay Đới Kha nể tình Lương Mạn Thu gặp sự cố “mông bị chảy máu” nên mới đặc biệt kiên nhẫn với cô bé như vậy, hầu như cô bé hỏi gì cậu cũng đáp hết.

Lương Mạn Thu nhân cơ hội hỏi tiếp:

– Anh, anh thấy A Liên là người thế nào?

Bị hỏi vòng vo một hồi, Đới Kha cũng bắt đầu mất kiên nhẫn:

– Rốt cuộc mày muốn hỏi cái gì?

– Em thấy… – Lương Mạn Thu định nói gì đó, nhưng rồi nghĩ nên giữ lại chút hình tượng người ba đáng kính cho Đới Tứ Hải, nên quyết định im lặng, chỉ đáp:

– A Liên tốt lắm.

Đới Kha nói:

– Có phải ba anh không trả lương cho A Liên đâu.

Có lẽ trong lòng Đới Kha, A Liên và Đới Tứ Hải chỉ đơn thuần là nhân viên và ông chủ. Lương Mạn Thu càng không nỡ tự tay phá vỡ nhận thức đó của cậu, làm xáo trộn sự cân bằng hiếm hoi này.

A Liên thấy hai đứa nhỏ dắt xe vào sân, liền gọi chúng vào ăn cơm:

– Hai đứa về đúng lúc quá, đồ ăn vừa nấu xong đây. Hôm nay có canh tiết ngỗng đấy.

Đới Kha nhíu mày chê:

– Nghe tên đã thấy tanh rồi.

Lương Mạn Thu nói:

– Món bác nấu sao mà tanh được.

Đới Kha nói:

– Tí nữa mày ăn thêm hai chén cho bổ máu.

Hai má Lương Mạn Thu hơi nóng lên, khẽ lầm bầm:

– Em đâu có bị gì nghiêm trọng, có mất máu nhiều lắm đâu.

Đới Kha chỉ nghĩ đơn giản là ăn gì bổ nấy nên mới thuận miệng nói một câu, chứ đâu có nghĩ ngợi gì đến mấy chuyện tế nhị của tuổi dậy thì.

Cậu bực bội nói:

– Anh đâu có nhắc chuyện kia, đằng nào anh cũng không ăn. Mày ráng ăn nhiều vào mà lấy sức cuốc bộ, lần sau anh không cõng mày nữa đâu, nặng chết đi được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK