Lương Mạn Thu và Đới Kha không về nhà ngay mà đến một trung tâm thương mại mới mở ở Thúy Điền. Nếu không phải vì trời nóng, họ còn muốn lượn lờ ngoài phố thêm chút nữa.
Đới Kha dần quen với việc một tháng đôi ba lần đi mua sắm cùng Lương Mạn Thu. Cũng giống như những cặp đôi khác, họ cùng nhau ăn đồ ngọt, chơi điện tử, ngắm nghía đủ món đồ lặt vặt kỳ lạ.
Ban đầu cậu không mấy hào hứng, thấy chán phèo. Nhưng sau vài lần Lương Mạn Thu không chịu cho hôn, cậu liền cưỡng hôn trước rồi mới chịu thua xuôi theo cô.
Quảng trường tầng một của trung tâm thương mại đang tổ chức sự kiện, đám đông vừa mới giải tán nên khắp nơi vẫn còn chen vai thích cánh.
Lương Mạn Thu bị va phải một cái, loạng choạng, vai đau điếng. Cô đang quay lại tìm xem kẻ nào bất lịch sự như vậy thì mu bàn tay bỗng được hơi ấm quen thuộc bọc lấy.
Đới Kha một tay đút túi quần đồng phục, không ngoảnh đầu lại, nắm chặt tay cô áp lên ngực mình.
Lương Mạn Thu buộc phải líu ríu theo sát và nép vào người cậu.
Trong dòng người xa lạ xung quanh dường như ẩn chứa vô số khán giả, đâu đâu cũng là tai mắt của phụ huynh và giáo viên.
Vì buổi sinh nhật của Đới Kha, Lương Mạn Thu cố tình thay chiếc váy liền thân, ấy thế mà cậu vẫn mặc chiếc quần dài đồng phục mùa thu màu xanh đen, cái mác học sinh không thể giấu đi đâu được.
Lương Mạn Thu căng thẳng thì thầm:
– Anh ơi, nhỡ bị người quen nhìn thấy thì…
Đới Kha đáp:
– Thấy thì thấy thôi.
Lương Mạn Thu lo lắng than:
– Lỡ bị mắng thì sao…
Đới Kha nói:
– Có mắng thì cũng mắng anh, em sợ cái gì.
Đới Kha nói không sai, lão Đới sẽ không mắng Lương Mạn Thu, mà giáo viên trường Hải Thành không cấm học sinh yêu sớm nên cũng sẽ không mắng cô.
Lương Mạn Thu vẫn lưỡng lự:
– Nhưng mà…
Đới Kha ngắt lời:
– Hôm nay là sinh nhật bố đấy.
Thôi được rồi, sinh nhật ai thì người đó định đoạt.
Áp lực từ việc yêu sớm bị bại lộ mang lại một sự k ích thích khác lạ, Lương Mạn Thu và Đới Kha như đang chơi một trò điệp viên, vừa nguy hiểm lại vừa điên cuồng.
Lương Mạn Thu để mặc Đới Kha kéo tay mình đi chụp ảnh sticker, rồi lại ghé vào cửa hàng văn phòng phẩm.
Lúc đi ngang qua cửa hàng đó, Triệu Tĩnh liếc nhìn mấy cái, ánh mắt đó không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của anh cảnh sát nhân dân.
Chương Thụ Kỳ hỏi:
– Vào xem chút không?
Triệu Tĩnh cười đáp:
– Tôi vừa nhớ ra phải mua ít quà bé xinh thưởng cho học sinh, sợ anh không thích mấy chỗ nhàm chán này.
Nhàm chán hay không còn tùy thuộc vào việc đi cùng ai nữa, Chương Thụ Kỳ nuốt lại lời định nói:
– Tôi cứ tưởng chỉ có trẻ con mẫu giáo mới thích mấy món quà bé xinh chứ.
Triệu Tĩnh đáp:
– Bọn nó nhiều lúc còn ngây ngô hơn cả trẻ mẫu giáo ấy chứ.
Kể từ sau lần tái ngộ ở đồn cảnh sát Thúy Điền hồi tháng Năm, Chương Thụ Kỳ đã hẹn Triệu Tĩnh mấy lần. Một người là cảnh sát, một người là giáo viên, không phải anh bận thì cũng là cô bận. Khó khăn lắm mới trông đến hè, thì một người đi công tác, một người đi tập huấn, đều phải sang tỉnh khác.
May mà phương tiện liên lạc ngày càng phát triển, hai người chỉ cần mang điện thoại là có thể trò chuyện 24/24. Họ nói về những thay đổi sau bao năm, hỏi thăm tình hình bạn bè, nhưng chủ đề bền bỉ nhất vẫn là những người quen mới gặp gần đây – Đại D và Tiểu Thu.
Đến tận tháng Chín khai giảng, cuối cùng họ cũng sắp xếp được một ngày Chủ nhật rảnh rỗi để cùng nhau đến trung tâm thương mại ăn trưa.
Triệu Tĩnh lựa tới lựa lui, chọn được không ít tập giấy ghi chú và bút bi, bỏ vào chiếc giỏ mua sắm nhỏ mà Chương Thụ Kỳ đang xách.
Họ đi một mạch đến dãy kệ đựng sổ tay sát tường phía trong cùng.
Đầu kia của dãy kệ có hai học sinh đứng đó, một cao một thấp. Cũng giống như họ, cậu con trai xách giỏ hàng, còn cô con gái đang lựa sổ tay; chỉ khác là, hai bàn tay của cặp học sinh kia vẫn nắm chặt lấy nhau không ngại vướng víu.
Bệnh nghề nghiệp của Triệu Tĩnh lại tái phát, cô bất giác nhìn kỹ cậu học sinh cao hơn cả Chương Thụ Kỳ, cứ thấy khuôn mặt nhìn nghiêng ấy trông quen quen song nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Chương Thụ Kỳ vốn dĩ vẫn luôn để ý Triệu Tĩnh. Khi dõi theo ánh mắt cô, anh cũng phát hiện ra đối tượng tình nghi.
Sững sờ một lúc, anh lẩm bẩm:
– Ủa, kia không phải Đại D với Tiểu Thu sao…
Triệu Tĩnh lùi lại một bước, bấy giờ cũng nhìn rõ cô gái, chợt hiểu ra.
Cô không nói không rằng kéo chiếc giỏ mua sắm, lôi Chương Thụ Kỳ về lại kệ giấy ghi chú bên cạnh, rồi lén quay đầu nhìn một cái.
Chương Thụ Kỳ buồn cười nói:
– Cô đường đường là giáo viên, sao lại sợ chạm mặt học sinh thế?
Triệu Tĩnh cũng không nhịn được cười:
– Ngại lắm, làm ảnh hưởng đến người ta.
Họ thấy Lương Mạn Thu mở một cuốn sổ, sờ thử chất giấy, song vẫn không nỡ buông tay Đới Kha hẳn, cố gắng rút gần hết ngón tay ra khỏi kẽ tay cậu để lật trang.
Sau đó thấy vẫn bất tiện, cô đành rút hẳn tay ra, vừa lật xem vừa sờ thử chất giấy. Còn Đới Kha thì thoải mái khoác tay lên vai Lương Mạn Thu, thỉnh thoảng lại nắn nghịch vành tai đỏ hồng của cô.
Hai đứa trẻ chênh lệch chiều cao khá lớn, nom Đới Kha như đang vịn vào một cây gậy leo núi.
Triệu Tĩnh hỏi:
– Hai đứa nó bắt đầu… hẹn hò từ khi nào vậy?
Chương Thụ Kỳ cũng ngạc nhiên không kém:
– Cô cũng không biết à?
Triệu Tĩnh đáp:
– Tôi chỉ nghe học sinh trong lớp nói cái cậu lái mô tô hay đợi con bé tan học ngoài cổng trường là bạn trai nó, nhưng người đó là Đại D mà! Tôi cứ tưởng chúng chỉ là anh em thôi…
Chương Thụ Kỳ gật đầu:
– Hôm nay tôi mới biết.
Triệu Tĩnh hỏi:
– Bác của Tiểu Thu có biết không?
Chương Thụ Kỳ đáp:
– Ý cô hỏi ba của Đại D hả? Không rõ nữa, tôi đoán là không biết. Ba nó phải lo hai cửa tiệm, mẹ kế lại chuẩn bị sinh con, chắc không để ý đến hai đứa này đâu.
Đới Kha chẳng mấy hứng thú với mấy cuốn sổ tay. Cậu lơ đãng nhìn quanh một cách nhàm chán.
Ánh mắt cậu sắp quét đến chỗ Triệu Tĩnh và Chương Thụ Kỳ.
Kệ hàng không cao quá đầu người nên không che hết được mặt.
Triệu Tĩnh vội vàng kéo giỏ hàng trong tay Chương Thụ Kỳ:
– Chúng ta mau thanh toán rồi đi thôi.
Lương Mạn Thu chọn được hai cuốn sổ tay, bỏ vào giỏ hàng, quay người lại nắm lấy tay Đới Kha.
Vô tình liếc qua các kệ hàng khác, cô đột nhiên giật mạnh tay ra khỏi bàn tay to lớn của Đới Kha.
Cảm giác tay đột nhiên trống không cứ như tim bị khoét thủng một lỗ, cậu mắng:
– Lương Mạn Thu, em chán sống rồi à!
Dứt lời, cậu lại đét mông Lương Mạn Thu một cái theo thói quen, rồi tiện thể nắm lấy tay cô.
Lương Mạn Thu lại né tránh, chỉ về phía quầy thu ngân, hạ giọng:
– Anh Tiểu Kỳ và cô Jodie…
Đới Kha nhìn kỹ lại, rụt tay về, hỏi:
– “Châu-đi” là ai?
Lương Mạn Thu đáp:
– Cô chủ nhiệm lớp em, dạy môn tiếng Anh.
Khóe miệng Đới Kha giật giật:
– Trường Hải Thành không cấm yêu sớm mà.
Lương Mạn Thu nói:
– Đúng là không cấm… nhưng lỡ họ mách bác thì sao…
Đới Kha đáp:
– Lão Đới chẳng hơi đâu mà quản.
Sống lưng Lương Mạn Thu lạnh toát. Cô biết, cách duy nhất để phụ huynh và giáo viên mắt nhắm mắt mở cho qua là phải đảm bảo thành tích học tập không bị sa sút nghiêm trọng.
– Nếu lão Đới biết, em định không thèm ngó ngàng gì đến anh nữa à? – Giọng Đới Kha hằn học, mang ý đe dọa nhiều hơn là lo lắng.
Lương Mạn Thu vội nói:
– Đâu có.
Đới Kha gằn giọng đe:
– Ngứa da thì cứ thử xem.
Đợi Triệu Tĩnh và Chương Thụ Kỳ thanh toán rồi rời đi, Lương Mạn Thu và Đới Kha cũng tính tiền rồi ra ngoài. Chỉ cần một ánh mắt, sự ăn ý bao năm của hai anh em lập tức trỗi dậy.
Họ lẳng lặng bám theo Triệu Tĩnh và Chương Thụ Kỳ – cặp nam nữ bị nghi là người yêu.
Lộ trình dạo phố của hai người lớn cũng chẳng khác học sinh là bao. Lương Mạn Thu và Đới Kha giữ khoảng cách không xa không gần, đảm bảo luôn có những người khác chắn ở giữa.
Chương Thụ Kỳ nghiêng đầu, ghé sát tai Triệu Tĩnh, phả hơi thở nóng hổi vào mấy sợi tóc mai của cô, thông báo:
– Hai đứa nhóc kia đang theo dõi chúng ta đấy.
Triệu Tĩnh định quay đầu lại theo phản xạ thì bị Chương Thụ Kỳ kịp thời kéo tay, đột ngột rẽ hướng làm cô suýt nữa thì lộ tẩy.
– Bọn nó phát hiện ra chúng ta thật à? – Triệu Tĩnh hỏi.
– Theo trực giác nghề nghiệp của tôi thì đúng là vậy. – Chương Thụ Kỳ đáp.
Triệu Tĩnh dở khóc dở cười:
– Hai cái đứa ấu trĩ kia rốt cuộc muốn làm gì chứ?
– Chắc chúng tưởng chúng ta cũng đang hẹn hò. – Chương Thụ Kỳ nói.
Từ “hẹn hò” vốn đã mờ ám, huống chi cặp đôi trẻ kia lại còn quấn quýt không rời, khiến cả thính giác lẫn thị giác của hai người lính thâm niên trên thị trường xem mắt đồng thời bị k ích thích.
Triệu Tĩnh và Chương Thụ Kỳ bất giác im lặng một lúc, ánh mắt nhìn nhau trở nên gượng gạo.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Anh ơi, anh có nghĩ là họ đang yêu nhau không?
– Tay còn chẳng thèm nắm, yêu iếc gì. – Đới Kha đáp.
– Người lớn đi dạo phố hình như ít khi nắm tay mà. – Lương Mạn Thu nói.
Vừa dứt lời, họ thấy một cặp đôi nắm tay nhau đi tới, nom chỉ trẻ hơn “cặp đôi tình nghi” phía trước vài tuổi.
Cô ngại ngùng cười trừ.
– Yêu nhau mà không nắm tay thì thằng nào chịu nổi. – Đới Kha nói.
Lương Mạn Thu lẩm bẩm:
– Anh cũng có chịu nổi đâu…
Nhưng Đới Kha chưa bao giờ thẳng thắn thừa nhận rằng họ đang yêu nhau.
Đới Kha cau mày nhìn “cặp đôi tình nghi”, nếu không phải vì hai người này, cậu đã chẳng phải nhịn.
Chương Thụ Kỳ phá vỡ sự im lặng:
– Chúng ta có nên quay lại không?
Triệu Tĩnh ngớ người một chút rồi hiểu ý, cười đáp:
– Như vậy sẽ dọa hai đứa nhỏ sợ đấy.
Chương Thụ Kỳ nhận ra Triệu Tĩnh không hề phản đối. Sự ăn ý kỳ diệu đã kéo gần khoảng cách giữa họ, anh nổi hứng nói:
– Tôi đếm một hai ba, chúng ta cùng quay người lại nhé.
– Khoan đã, quay sang trái hay sang phải? – Triệu Tĩnh hỏi.
– Quay vào giữa. – Chương Thụ Kỳ đáp.
– Rồi đến lượt chúng ta theo dõi bọn nó à?
– Trinh sát và phản trinh sát.
Triệu Tĩnh bật cười thành tiếng:
– Anh đoán xem bọn nó sẽ trốn đi hay là bình thản chào hỏi chúng ta?
Chương Thụ Kỳ ngẫm nghĩ:
– Nếu là tôi, chắc tôi sẽ trốn đi, còn cô?
– Chắc tôi cũng vậy, hồi đó chúng tôi yêu sớm bị bắt gắt lắm. – Triệu Tĩnh đáp.
Nét buồn thoáng qua rồi tan biến trong đáy mắt Chương Thụ Kỳ:
– Tiểu Thu sẽ trốn đi, còn Đại D sẽ chào hỏi.
Triệu Tĩnh nói:
– Tôi không hiểu rõ Đại D lắm, nhưng theo những gì tôi biết về Tiểu Thu thì con bé này khá hướng nội, chắc là sẽ trốn đi.
– Vậy thì, một hai ba… – Chương Thụ Kỳ nói.
Triệu Tĩnh và Chương Thụ Kỳ cùng từ từ quay người, đi ngược lại.
Mục tiêu đột nhiên áp sát, Lương Mạn Thu và Đới Kha bất giác cùng dừng bước.
Lương Mạn Thu theo phản xạ định trốn, vừa xoay người được nửa đường thì bị Đới Kha túm tay kéo lại.
– Anh Tiểu Kỳ. – Đới Kha gọi.
Triệu Tĩnh và Chương Thụ Kỳ nhìn nhau cười, trò đùa nho nhỏ đã thành công. Cảm giác đồng loã cộng với sự ăn ý khi đoán trúng ý nhau đã kết thành một sợi dây vô hình, một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Vừa lại gần, Đới Kha đã đánh đòn phủ đầu, không biết lớn nhỏ gì:
– Anh Tiểu Kỳ, anh với bạn gái đi mua sắm à?
Chương Thụ Kỳ sao lại không nhận ra Đới Kha cố tình trêu mình chứ. Về khoản bày trò nghịch ngợm, người lớn sao bì được với đám trẻ con.
– Đây là cô giáo chủ nhiệm của Tiểu Thu, lần trước gặp ở đồn Thúy Điền rồi, em không nhớ à? – Chương Thụ Kỳ nói.
Lương Mạn Thu ngoan ngoãn chào:
– Cô Jodie, anh Tiểu Kỳ.
Chương Thụ Kỳ hỏi:
– Trung tâm thương mại này mới mở chưa lâu, hai đứa cũng đến đây mua đồ à, mua được gì rồi?
Bốn người cùng cúi xuống nhìn những chiếc túi ni lông đồng kiểu của một cửa hàng văn phòng phẩm trên tay hai người đàn ông.
Chương Thụ Kỳ giả vờ ngạc nhiên:
– Hai đứa vừa rồi cũng vào cửa hàng này à, sao không gặp nhỉ?
Bản lĩnh của cô giáo chủ nhiệm Triệu Tĩnh quả là cao cường, không hề bật cười.
Đới Kha liếc nhìn người bạn học cấp hai trong truyền thuyết của Chương Thụ Kỳ:
– Ai biết anh mải nhìn đâu.
Chương Thụ Kỳ kín đáo lườm Đới Kha một cái.
Triệu Tĩnh nói:
– Tiểu Thu này, anh trai em tốt thật đấy, còn chịu đi mua sắm với em nữa. Anh trai tầm tuổi này thường không thích chơi với em gái nữa đâu.
Lương Mạn Thu đỏ mặt đáp:
– Dạ, anh em tốt lắm ạ.
Đới Kha nói dối không chớp mắt:
– Không có bạn gái nên đành dắt em gái đi thôi.
Chương Thụ Kỳ và Triệu Tĩnh nhìn nhau, đoạn anh nói:
– Thôi được rồi, hai đứa cứ đi dạo tiếp đi, bọn anh cũng qua kia xem một chút.
Lương Mạn Thu và Đới Kha nhìn họ đi xa dần.
Sau đó, cô kéo nhẹ vạt áo cậu hỏi:
– Anh, anh không có bạn gái à?
Đới Kha thành thục khoác vai cô, đáp:
– Anh có vợ rồi.
Gần giờ cơm tối, cả hai mới về đến nhà. Đới Tứ Hải tự tay xuống bếp chuẩn bị một bàn tiệc gia đình thịnh soạn.
A Liên chống tay sau eo, ngắm nghía chiến lợi phẩm sau chuyến mua sắm của Lương Mạn Thu và Đới Kha, hỏi:
– Hai đứa mua những gì thế?
Tấm ảnh chụp lấy liền bị Đới Kha ném lên ghế sô pha, một nửa vô tình trượt ra khỏi túi.
A Liên cúi xuống nhặt lên ngắm nghía, thấy trong ảnh in hình một đôi trai xinh gái đẹp tràn đầy sức trẻ, có kiểu nghiêm túc cũng có kiểu nghịch ngợm, bèn khen:
– Đẹp thế, mà sao lại thiếu một tấm rồi?
Một dải ảnh chụp lấy liền có chín tấm, giờ chỉ còn tám, tấm ở góc dưới bên phải đã bị cắt mất.
– Tấm đó chụp không đẹp nên con cắt bỏ rồi ạ. – Lương Mạn Thu nói.
A Liên như có điều suy nghĩ, gật đầu hỏi:
– Trước khi in ra không được chọn à?
– Con chọn nhầm ạ. – Lương Mạn Thu đáp.
Đới Kha lấy nước đá từ tủ lạnh ra, ngửa cổ tu ừng ực, rồi cụp mắt liếc cô đầy lạnh lùng.
Lương Mạn Thu thu dọn ảnh và những thứ khác, mang cả vào phòng.
Đới Kha lẽo đẽo theo sau, vừa vào phòng liền quen tay đóng sập cửa lại, rồi lại đét mông Lương Mạn Thu một cái.
– Đồ lừa đảo. – Cậu nói.
Lương Mạn Thu cười, ngồi xuống bàn học, lục trong ngăn kéo tìm cuốn nhật ký, mở ra một trang trắng.
Sau đó, cô kéo khóa chiếc túi đeo chéo nhỏ, rút tấm ảnh đã cắt từ ngăn trong ra, dán ngay ngắn vào giữa trang giấy.
Trong ảnh, Đới Kha siết chặt bờ vai Lương Mạn Thu, cúi đầu hôn mạnh đến mức khiến khuôn mặt tươi cười của cô méo xệch đi.