• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm nay vào học muộn, học kỳ mới vừa bắt đầu thì kỳ thi đại học đã cận kề, chỉ còn chưa đầy một trăm ngày nữa.

Ba năm cấp Ba thấm thoắt trôi qua, Đới Kha lại bước vào giai đoạn nước rút căng như dây đàn với mục tiêu rõ ràng: thi đậu một trường đại học chính quy.

Tiết Thanh minh đi tảo mộ mẹ, cậu thiếu niên mọi năm vốn phải đợi Đới Tứ Hải nhắc bài khấn vái, nay lại chủ động hứa hẹn, mong mẹ trên trời linh thiêng phù hộ độ trì.

Theo chân Đới Tứ Hải ra đến đường lớn, Đới Kha vỗ vỗ túi quần đồng phục, nói:

– Con làm rơi đồ rồi, để con quay lại tìm một lát.

Đới Tứ Hải hỏi:

– Rơi cái gì thế?

– Bật lửa. – Đới Kha buông gọn lỏn hai từ rồi quay ngược lại đường cũ.

Đới Tứ Hải đứng phía sau ngơ ngác:

– Sao trên người bây lại có bật lửa?

Đới Kha quay lại trước mộ mẹ, nhìn chăm chú tấm ảnh đã phai màu. Người phụ nữ trong ảnh có khuôn mặt hao hao giống cậu, vẫn giữ nguyên dáng vẻ tuổi đôi mươi năm này qua năm khác. Vài năm nữa thôi, Đới Kha sẽ còn “già” hơn cả mẹ mình.

Cậu rút hai tay khỏi túi quần, buông thõng bên hông, vẻ cà lơ phất phơ thường ngày cũng thu bớt ít nhiều.

– Mẹ ơi, ba có vợ con mới rồi… – Cậu ngừng một lát, cố nuốt trôi cảm giác hụt hẫng đột nhiên ập đến. – Con cũng có bạn gái rồi, em ấy là em gái con…

Từ lúc Đới Kha bắt đầu có ký ức, Đới Tứ Hải đã dạy cậu nói chuyện với người mẹ trên bia mộ.

Hồi nhỏ, cậu nghe câu nào thì lặp lại câu ấy với giọng nói trong trẻo, rành rọt, khiến Đới Tứ Hải không cầm được nước mắt.

Lớn hơn một chút, cậu thấy việc nói chuyện với bia mộ thật kỳ quặc vì chẳng bao giờ có hồi âm. Dần dà, cậu bắt đầu thấy khó chịu, mặc cho Đới Tứ Hải có thúc giục thế nào vẫn cứ im thin thít, bụng bảo dạ rằng đã nói thầm rồi.

Về sau, Đới Tứ Hải chỉ nhắc cậu lặp lại những lời thăm hỏi và cầu chúc quen thuộc như mọi năm, chứ không còn ép nữa.

Đới Kha vẫn không tài nào thoát khỏi cảm giác là lạ khó tả, có lẽ do tính cậu vốn phóng khoáng, không giỏi bày tỏ những điều ủy mị sến súa.

– Thế thôi mẹ ạ, con bây giờ vẫn ổn. Sau này con sẽ đưa em ấy đến thăm mẹ.

Đới Kha khẽ cúi người, đút tay túi quần xoay người đi ra chỗ Đới Tứ Hải.

Đới Tứ Hải vừa hút xong điếu thuốc, tiện tay vứt tàn thuốc xuống đất rồi lấy chân di tắt:

– Học hút thuốc rồi hả?

Đới Kha đáp:

– Con lớn rồi mà.

Đới Tứ Hải vừa cười vừa mắng:

– Đừng tưởng ba không biết, lúc bấy hút điếu đầu tiên chắc lông còn chưa mọc đủ.

Đới Kha hỏi lại:

– Lông nào mới được?

Đới Tứ Hải không nhịn được phát một cái vào sau vai Đới Kha. Đầu thì không tiện đánh vì cao quá, ông với không tới.

– A Liên thấy tàn thuốc trong chậu hoa ở nhà, Tiểu Thu còn bao che cho bây, nói dối là do lầu trên vứt xuống. May mà ba chưa lên hỏi tội hàng xóm. Bảo sao mấy chậu hoa hồng đều sống hết nổi…

Đới Kha cãi:

– Ba không tưới nước còn đổ tại con à?

Trên ban công nhà họ có trồng mấy chậu hoa hồng. Hồi cấp Hai, Lương Mạn Thu dăm bữa nửa tháng lại tưới nước, hoặc thúc Đới Kha tưới, nên hoa tuy không được xum xuê tươi tốt như nhà hàng xóm nhưng chí ít cũng không chết. Từ khi hai đứa lên cấp Ba ở nội trú, gần như chẳng có ai ngó ngàng tới, mấy chậu hồng cứ lay lắt sống dở chết dở.

Đới Tứ Hải nói:

– Nuôi con cũng như trồng hoa vậy, phải siêng tưới nước, xới đất, bón phân thì mới ra hoa được. Chăm sóc bản thân mình cũng thế thôi.

Đới Kha đáp:

– Bây giờ ngày nào con chẳng cày cả đống đề, tro đốt ra chắc cũng đủ nuôi sống đám hoa nhà mình rồi đấy.

– Ba bây chỉ học hết cấp Hai, chuyện học hành thì chịu, chẳng giúp gì được cho bây. Thời gian không còn nhiều, bây tự liệu lấy. Còn những chuyện ngoài lề học hành, cái gì cần gác lại thì tạm gác sang một bên đi, tốt nhất là đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng.

Đới Tứ Hải liếc nhìn Đới Kha một cái, nụ cười và ánh mắt đều đầy ẩn ý.

Đới Kha nói:

– Con bỏ chơi bóng rổ lâu rồi.

– Ha ha, con biết thế là tốt.

Câu nói lấp lửng của Đới Tứ Hải khiến Đới Kha cứ phải đoán già đoán non mãi.

Đới Kha nghe ra trong lời nói của Đới Tứ Hải có ẩn ý, không biết ông có nghe phong thanh được chuyện gì chưa?

Linh Heo đâu đến nỗi lẻo mép thế, Minh Bốn Mắt cũng chẳng phải đứa hay ngồi lê đôi mách.

Vậy thì còn ai nữa nhỉ?

Trong khi đó, Đới Tứ Hải cũng đang ngẫm nghĩ về những ẩn ý mà người khác để lại.

Cách đây không lâu, Chương Thụ Kỳ có ghé tiệm mua ngỗng quay. Chuyện anh yêu một cô giáo ở trường cấp Ba Hải Thành đã chẳng còn gì mới mẻ, nhưng anh có nói thêm với Đới Tứ Hải một câu rằng bạn gái anh chính là cô giáo chủ nhiệm của Lương Mạn Thu, mà cô giáo đó lại là bạn học cấp Hai cũ của anh.

Đới Tứ Hải chỉ biết cảm thán một câu, trái đất tròn thật, một khi duyên phận đã đến thì không tài nào cản được.

– Đúng là có duyên thật. – Chương Thụ Kỳ nói. – Dạo này Đại D với Tiểu Thu thế nào rồi anh?

Đới Tứ Hải đáp:

– Hai đứa nó vẫn ổn cả, học hành cũng đều đều. Lên cấp Ba rồi nên không còn chí chóe đánh lộn như hồi bé nữa, chẳng có gì phải lo lắng hết.

Chương Thụ Kỳ nói:

– Em với bạn gái vẫn hay bảo nhau, sau này cưới mà có Đại D với Tiểu Thu làm phù rể phù dâu cho bọn em thì hay biết mấy. Cũng nhờ hai đứa nó mà bọn em mới thành đôi.

Đới Tứ Hải hỏi:

– Tính cả chuyện cưới xin rồi cơ à? Thế thì chúc mừng cậu trước nhé, bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng yên bề gia thất rồi.

Chương Thụ Kỳ đáp:

– Bọn em định năm nay đăng ký kết hôn trước, đợi cô ấy lo cho lứa học sinh này lên đại học xong xuôi rồi mới đãi tiệc.

Đới Tứ Hải nói:

– Nghe ổn quá chừng, cậu sắp xếp thế là chu toàn rồi. Đến lúc đó Tiểu Thu cũng đã vào đại học, hai người cứ hỏi thử xem sao, tôi nghĩ là tụi nó chịu ngay ấy mà. Thằng Đại D thì thích chỗ đông vui, còn con bé Tiểu Thu thì khoái đi theo anh nó.

Chương Thụ Kỳ ngập ngừng một lát rồi nói:

– Đồng nghiệp của em đi tuần tra hay kể là thường thấy Đại D chở bạn gái đi lượn phố suốt, vì đội mũ bảo hiểm nên không thấy rõ mặt. Em đoán đấy là Tiểu Thu, cậu ấy bảo nhìn dáng người thì chắc đúng là con bé thật.

Hồi cấp Hai cũng từng xuất hiện tin đồn kiểu này, người ta cứ nhầm Lương Mạn Thu là bạn gái của Đới Kha.

Đới Tứ Hải cũng không mấy để bụng, nhưng đợi Chương Thụ Kỳ đi rồi, ông ngẫm lại mới nhớ ra hồi họp phụ huynh trường Hải Thành học kỳ trước, cô Triệu Tĩnh cũng từng bóng gió nhắc chuyện tương tự.

Triệu Tĩnh nói:

– Tôi nghe học sinh trong lớp kể lại là bạn trai của Tiểu Thu thường xuyên chạy xe máy đến đón con bé, không biết phụ huynh có biết chuyện này không ạ?

Đới Tứ Hải hỏi kỹ Triệu Tĩnh về đặc điểm chiếc xe máy, nghe nói là chiếc Suzuki màu xanh đậm, ông liền bảo:

– À, đấy là con trai tôi đấy, Tiểu Thu vẫn gọi nó là anh. Hai đứa tuổi tác cũng không chênh nhau là mấy, từ bé đã suốt ngày chí chóe trêu chọc nhau nên khá thân thiết, dễ khiến người ngoài hiểu lầm.

Triệu Tĩnh đáp:

– Phụ huynh đã nắm được tình hình thì giáo viên bọn tôi cũng yên tâm phần nào. Trường Hải Thành không cấm yêu sớm gay gắt như các trường cấp Ba khác, nhưng học sinh đa phần vẫn là trẻ vị thành niên, nên cả giáo viên lẫn phụ huynh chúng ta đều cần phải theo dõi sát sao để có sự định hướng đúng lúc và phù hợp.

Lúc đó Đới Tứ Hải còn định nói lại vài câu song các phụ huynh khác cũng muốn trao đổi thêm với Triệu Tĩnh, cô chỉ mỉm cười đầy ẩn ý rồi thôi.

Đại D với Tiểu Thu ư?

Hai đứa tính tình trái ngược một trời một vực: một đứa thì tăng động như thỏ, đứa kia lại trầm lặng như rùa; một đứa nếu nhà không giục điếc tai cũng chẳng biết đường về đúng giờ, đứa kia thì có thể ru rú trong nhà cả ngày không thèm ló mặt ra ngoài. Hai đứa như thế mà hợp nhau được sao?

Trước kỳ thi đại học là thời điểm cực kỳ nhạy cảm, Đới Tứ Hải cũng không mấy tin, nên chỉ gác lại đó, không đào sâu thêm.

Đới Kha vốn tính vô tư, sẽ không để bụng chuyện này quá lâu.

Còn Đới Tứ Hải cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, bao nhiêu việc vặt vãnh thường ngày đã đủ khiến ông bù đầu bù cổ. Ông vừa phải quán xuyến hai cửa tiệm, lại còn phải pha sữa, thay tã cho cậu con trai út.

Thời gian trôi nhanh vun vút, thể hiện rõ nhất ở bọn trẻ con. Nhóc Cá Hố cứ thế lớn nhanh như thổi, ngày một cứng cáp hơn. Đến mùng Một tháng Năm là cu cậu đã tròn trăm ngày tuổi, có thể tự lật, tự ngóc đầu dậy, không cần phải lúc nào cũng có người kè kè cẩn thận đỡ lấy cái cổ non nớt nữa.

Lương Mạn Thu từ một cô bé lóng ngóng không biết em bé bú bao nhiêu sữa một cữ, pha sữa thì nên dùng nước nóng hay nước ấm, giờ đã có thể một tay bế gọn nhóc Cá Hố nặng hơn năm ký, vừa lắc bình sửa nhỏ thử lên cổ tay thử độ ấm, kiên nhẫn nghe tiếng thằng bé ọ ẹ đòi bú rồi bình tĩnh đưa ti giả vào miệng nó.

Nếu làm xong bài tập mà Đới Kha vẫn chưa về, Lương Mạn Thu lại xắn tay vào phụ giúp A Liên. Cô vẫn chăm chỉ y như hồi mới đến phụ việc ngoài tiệm.

Chỉ đến khi Đới Kha về nhà, Lương Mạn Thu có người để dựa dẫm, có bạn để chuyện trò, thì mới tỏ ra “lười biếng” hơn một chút.

Đới Kha cúi xuống, rúc đầu vào hõm vai Lương Mạn Thu hít hà mấy cái rồi cau mày kêu lên:

– Toàn mùi sữa.

Hai tai Lương Mạn Thu đỏ bừng, cô vội giơ cánh tay lên mũi ngửi thử nhưng chẳng thấy có mùi gì lạ cả. Lẽ nào cô đã quen với mùi này rồi?

– Làm gì có…

A Liên bật cười:

– Tiểu Thu, con đừng nghe anh con nói linh tinh, thằng bé có trớ sữa lên người con đâu.

– Có mà. – Nói rồi, Đới Kha quay người đi thẳng vào phòng.

Lương Mạn Thu theo thói quen lóc cóc đi theo sau. Hễ Đới Kha về nhà là hai đứa tuyệt nhiên không nán lại phòng khách quá một giây, nói dăm ba câu là đã tót ngay về phòng riêng của chúng. Hơn nữa, ngoài lúc ngủ ra, hai đứa lúc nào cũng kè kè ở chung một phòng, khiến công sức Đới Tứ Hải cố tình phân phòng riêng ngày trước đổ sông đổ biển hết cả.

Lương Mạn Thu đóng cửa lại, vẫn còn ấm ức bèn hỏi:

– Anh ơi, anh trêu em hay nói thật đấy? Đừng có mà lừa em.

Đới Kha bật điều hoà, quẳng chiếc điều khiển lên bàn học rồi dang rộng hai tay, bế bổng Lương Mạn Thu đặt lên bàn.

Chiếc bàn gỗ cùng chiếc bàn máy tính kê sát bên cạnh đều rung lên.

Đới Kha ôm ghì lấy Lương Mạn Thu, vùi mặt vào bầu ng ực mềm mại của cô, chiều cao của hai người lúc này vừa vặn một cách hoàn hảo.

Lương Mạn Thu hít sâu một hơi, còn chưa kịp giãy đã bị cậu ghì chặt lấy lưng, không tài nào nhúc nhích nổi.

D ục vọng từng bước leo thang, Đới Kha không còn thỏa mãn với những cái vuốt v e đơn thuần nữa. Cách lớp vải áo phông mỏng tang và miếng m út ngực hơi dày dặn, cậu há miệng cắn nhẹ cô.

Lương Mạn Thu bất giác nổi hết da gà, chút sức lực ít ỏi còn sót lại không biết đã trôi tuột đi đằng nào, cả người mềm nhũn như bún. Cô cố đẩy vai cậu ra nhưng không sao đẩy nổi, càng đẩy thì Đới Kha lại càng siết chặt hơn. Cô vốn thấp hơn cậu gần hai 28 centimet, sức lực làm sao mà bì kịp.

Mà trong thâm tâm, cô cũng chẳng muốn chống cự, mơ hồ biết rằng ngày này rồi sẽ đến.

Sự khám phá cơ thể của tuổi mới lớn chẳng cần đến lời lẽ thường tình, cũng không có những câu xin phép cứng nhắc bài bản. Mọi thứ chỉ dựa vào ngôn ngữ cơ thể: nhịp tim dồn dập, hơi thở rối loạn, những run rẩy không sao kiềm chế, tất cả đều ngầm bày tỏ rằng “em đồng ý”.

Lương Mạn Thu cảm thấy ngực mình đã biến dạng, khác hẳn khi cậu dùng tay. Đới Kha vốn cao lớn nên tay cũng to, gần như có thể nắm trọn cô. Song, có miếng m út áo ngực cản trở, cậu không cách nào chạm vào đầu t*, cũng chỉ ngoạm được một phần nhỏ bầu ng ực tròn trịa.

Đới Kha dùng cả răng, nhưng không cố xuyên qua lớp vải. Cậu không hùng hổ tấn công, chỉ muốn cô cảm nhận được sự hiện diện của mình, hệt như một chú chó săn cắn ống quần chủ làm nũng.

Ngực áo Lương Mạn Thu hằn thêm mấy vệt ẩm ướt, trông loang lổ và nhàu nhĩ. Đới Kha lại x0a nắn thêm một lát, khiến áo ngực bên trong xộc xệch thấy rõ, suýt nữa lộ hết cảnh xuân.

– Anh!

Cô đành đẩy cậu ra, trượt xuống sàn, rồi đưa lưng về phía cậu, chỉnh lại áo ngực dưới lớp áo phông.

– Mùi sữa nồng ghê. – Đới Kha nói.

Cái từ nhạy cảm ấy kia đã từ thể lỏng chuyển sang thể rắn.

Lương Mạn Thu quay người nhìn vành tai và gò má đỏ bừng của Đới Kha mà cứ như đang soi gương, bởi mặt cô cũng sắp bỏng rát rồi.

– Anh ơi. – Cô lí nhí. – Hình như anh thích những chỗ nhiều thịt của em lắm thì phải.

Như là: má cô, mông cô, ngực cô. Lâu lâu Đới Kha còn thích x oa nắn bắp tay cô, và có lẽ cậu còn thích cả những nơi tạm thời chưa tiện chạm vào.

– Là em nói anh thích mấy cô ngực khủng mà. – Đới Kha đáp.

– Anh! – Lương Mạn Thu nào ngờ gậy ông lại đập lưng ông.

Trêu đùa một lát, rồi người đọc sách, kẻ chơi máy tính. Lương Mạn Thu thỉnh thoảng tựa vào vai trái Đới Kha, nhất là khi cậu không dùng bàn phím. Những lúc rảnh tay, cậu cũng sẽ choàng vai Lương Mạn Thu, mân mê d ái tai cô.

Kỳ thi đại học chỉ còn một tháng nữa, thành tích gần như đã ổn định, họ cũng không bàn luận gì thêm về điểm số, chỉ trò chuyện vu vơ là chính.

Lương Mạn Thu bắt chước dáng ngồi của Đới Kha, tì đầu gối vào mép bàn. Chân cô ngắn nên không dám đung đưa ghế.

– Anh ơi, anh thích mùa nào nhất?

– Chi vậy?

Đới Kha vừa mới viết một lượt trong sổ lưu bút của bạn, về nhà lại bị hỏi câu y hệt.

– Nói đi anh. – Lương Mạn Thu giục.

– Hè với đông.

– Toàn mùa nóng với lạnh nhất hả? Anh không sợ nóng cũng chẳng sợ lạnh à?

– Hè với đông đóng cửa bật điều hòa sẽ không bị lão Đới cằn nhằn chuyện đóng cửa hoài khó thông gió.

Nói tóm lại là tiện để đóng cửa làm chuyện mờ ám.

Lương Mạn Thu ngờ rằng Đới Kha đang lừa mình:

– Hè thì anh có thể chơi bóng rổ, uống Coca đá, còn đông thì lại được nhận tiền lì xì.

Đới Kha khẽ c ắn môi dưới, không nén nổi nụ cười, véo nhẹ má cô.

– Lương Mạn Thu, đôi khi em ngốc một chút cũng hay.

Lương Mạn Thu buông thõng hai chân, gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Đới Kha – người anh trai của cô trước năm mười lăm tuổi, kiêm mối tình đầu của cô sau năm mười lăm tuổi.

Lần đầu tiên cô gặp cậu ngoài tiệm, cậu mặc đồ thể thao, tay ôm quả bóng rổ, người đẫm mồ hôi. Khi cô còn chưa hiểu thế nào là vẻ đẹp khiến người ta sững sờ, Đới Kha đã làm cô choáng ngợp. Cậu khác hẳn những đứa con trai ở thôn Sơn Vĩ, không quê mùa hay nhút nhát, cũng chẳng xa lánh cô.

Đới Kha đã vô hình trung giúp cô hoàn thiện định nghĩa ban sơ về “vẻ điển trai”, xây dựng nên gu thẩm mỹ còn non nớt.

Sau bao năm, gương mặt ấy dần thêm sắc nét, ngày một trưởng thành, vậy mà Lương Mạn Thu vẫn nhìn mãi không chán.

Đới Kha không phải là một người anh trai hoàn hảo: cậu che chở cô, nhưng cũng bắt nạt cô; cậu phạm lỗi, rồi cũng tự trừng phạt mình. Lương Mạn Thu cũng chẳng phải một cô em gái hoàn hảo: vừa nịnh bợ lại vừa bướng bỉnh, dù tự ti song cũng rất kiên định.

Hai người họ ghép lại cũng chẳng phải một cặp đôi hoàn hảo. Đôi khi, sự gần gũi thể xác còn sâu sắc hơn cả giao tiếp tâm hồn, cũng có lúc họ không rành trò tán tỉnh lứa đôi, thiếu đi sự lãng mạn.

Ấy thế mà vẫn quấn quýt không rời.

Đới Kha nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô, khựng lại một chút rồi hỏi:

– Nhìn gì đấy?

– Ngắm trai đẹp ạ. – Lương Mạn Thu cười.

– Ngắm thêm vài lần đi, học kỳ sau là hết được ngắm rồi.

– Ghét ghê!

Lương Mạn Thu quay mặt sang hướng khác, nhìn bóng hình nghiêng nghiêng của hai người phản chiếu trên tấm gương tủ quần áo.

Cô rất muốn hỏi:

– Anh ơi, anh sẽ học đại học ở một nơi rất xa ạ? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK