• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc sống đại học đến như đã hẹn.

Không ít bạn học ở trường cấp Ba Hải Thành cũng thi đậu vào Đại học Y. Những gương mặt quen thuộc ngày nào giờ đã biết tên nhau, còn lập cả nhóm chat cựu học sinh. An Giai Nguyệt và Khỉ Con cũng vào Đại học Y, một người theo ngành Kế toán, người kia học Lịch sử, có điều Khỉ Con không ở cùng khu ký túc xá với các cô.

Lương Mạn Thu ở phòng ký túc xá sáu người, chỉ có hai bạn nữ là dân tỉnh khác. Nhìn chung, mọi người đều khá hòa đồng.

Kỳ quân sự mở màn cho cuộc sống mới nơi giảng đường đại học. Những buổi tập luyện khô khan, buồn tẻ đã biến những buổi hàn huyên tâm sự đêm khuya thành một tiết mục không thể thiếu trong sinh hoạt thường nhật.

Vượt vũ môn thành công, những sinh viên đậu vào Đại học Y đều thuộc hàng tinh hoa có kiến thức sâu rộng, nên khi trò chuyện cũng chẳng hề kiêng dè điều gì.

Màn đêm tựa như tấm rèm che kín đáo, mặc cho các cô gái thỏa sức thổ lộ tâm tình.

Một tối nọ, khi bàn đến chuyện yêu đương, cả đám lần lượt chia sẻ tình trạng của mình, kết quả là phe độc thân và phe có người yêu ngang ngửa nhau. Trong ba cô nàng độc thân, một người vừa kết thúc mối tình thời cấp Ba sau kỳ thi đại học, hai người còn lại thì đúng nghĩa chưa từng có mảnh tình vắt vai. Ba cô bạn kia, một người có bạn trai học đại học ở quê nhà, hai người còn lại thì bạn trai học khác trường nhưng cùng thành phố.

Những mối tình gà bông thầm kín thời cấp Ba vốn chẳng phải chuyện hiếm ở bất kỳ ngôi trường trung học phổ thông nào.

Ba cô nàng không còn độc thân nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của buổi trò chuyện, liên tục bị xoay vần với đủ thứ câu hỏi về “lần đầu tiên”, mỗi câu hỏi đáp đều kéo theo một tràng cười khúc khích đầy e lệ.

Nụ hôn đầu đã thành trò trẻ con, các cô gái bèn chuyển thẳng sang chủ đề kinh nghiệm giường chiếu.

Cô trưởng phòng là dân gốc thành phố Y, tính tình cực kỳ thẳng thắn, kể rằng thi đại học xong là rủ bạn trai đi nhà nghỉ ngay tắp lự. Hôm sau trả phòng còn vô tình chạm mặt một cặp khác cùng lớp, đúng là bó tay!

Một cô bạn khác tò mò hỏi:

– Không lẽ phòng bọn nó sát vách phòng mày luôn hả?

Trưởng phòng đáp tỉnh rụi:

– Tao làm sao biết được, có nghe thấy tiếng ai r ên rỉ gì đâu.

Cả đám con gái đấm giường cười ngặt nghẽo.

Lương Mạn Thu nghe mà mặt đỏ bừng đến tận mang tai. Thời cấp Ba ngây ngô khờ dại, cô vốn rất ngại bàn luận chuyện giường chiếu. Người thích hợp nhất để cô sẻ chia thì lại ngậm tăm, thà lôi công cụ ra chịch tay cô còn hơn là hé răng nửa lời về chúng. Lần duy nhất hai người nói chuyện thẳng thắn về vấn đề này là vì anh nể mặt sinh nhật cô nên mới kiên nhẫn giải thích đôi chút.

Cô nào dám mơ có ngày những chuyện thầm kín nhường này lại được đem ra bàn luận một cách công khai và tự nhiên đến thế.

Trưởng phòng quay sang hỏi:

– Tiểu Thu, còn mày thì sao?

Lương Mạn Thu ngớ người một lúc rồi ấp úng:

– Tao… chưa.

Trưởng phòng ngạc nhiên kêu lên:

– Mày bảo mày yêu từ hồi học kỳ Hai lớp Mười, còn sớm hơn cả tao, thế mà vẫn chưa luôn à?

Lương Mạn Thu ậm ừ:

– Ờ thì… chắc không khớp.

Trưởng phòng truy hỏi:

– Cái gì không khớp hả mày?

Giữa những tiếng cười khúc khích, có tiếng ai đó thắc mắc:

– Chúng mày cười gì đấy, tao chẳng hiểu gì sất.

Lương Mạn Thu vội giải thích:

– Thời điểm không khớp.

Trưởng phòng chốt hạ:

– Thế nếu thời điểm mà khớp thì triển luôn chứ gì?

Lương Mạn Thu chưa từng mường tượng ra cảnh mình cùng Đới Kha làm chuyện đó, mọi thứ dường như diễn ra rất tự nhiên. Ban đầu cô chỉ thích bám lấy anh, chẳng hề nghĩ anh sẽ hôn mình. Cho đến khi những cái ôm hay những cử chỉ vuốt v e của anh lần lượt ập đến, cô vừa ngạc nhiên vừa thấp thỏm, nhưng tuyệt nhiên không hề bài xích, ngược lại còn cảm thấy lâng lâng vui sướng.

Cô vốn không phải người chủ động trong chuyện tình cảm, nhưng lại vô cùng tận hưởng niềm vui mà nó mang lại.

Một giọng khác xen vào, tỏ vẻ tò mò:

– Tao hỏi cái này, có bạn trai rồi thì nhất định phải làm chuyện đó à?

Trưởng phòng đáp:

– Cứ thuận theo tự nhiên thôi, lúc hứng lên thì khó nói lắm, ờm…

Không khí chợt lắng xuống trong giây lát.

Lương Mạn Thu dè dặt hỏi:

– Như nào mới có hứng?

Cô từng xem qua vài video nóng, cũng biết sơ sơ các tư thế và cách thức, nhưng hiếm khi cảm nhận được cảm xúc chân thật của những cô gái trong đó. Phản ứng của các nữ diễn viên lúc nào cũng có phần giả tạo, gượng gạo, khoa trương, thậm chí là đáng sợ. Cô không thể ngờ lại có người bị ấy đến mức phát khóc.

Lương Mạn Thu đã đặt một câu hỏi rất hay.

Các cô gái khác đều nín thở chờ đợi.

Nào ngờ, trưởng phòng chỉ cười hề hề rồi giải thích:

– Lần đầu thì phải xem kích cỡ chứ sao. To thì đau, chứ nhỏ thì chắc chắn không đau. Mày cứ thử lấy ngón tay cái với ngón út ngoáy mũi mà xem, cảm giác khác hẳn nhau luôn đấy.

Một giọng khác gặng hỏi:

– Thế rốt cuộc mày đau hay không đau?

Các cô gái khác lại được một trận cười vỡ bụng.

Tám chuyện một hồi, trưởng phòng mới nhận ra mình là người duy nhất công khai có kinh nghiệm giường chiếu, bỗng thấy bản thân như đang khoe khoang chiến tích, biến nơi này thành sân khấu của riêng mình, thành thử cũng có chút ngượng ngùng.

Kết thúc kỳ quân sự, trưởng phòng liền đi gặp bạn trai và qua đêm không về.

Lương Mạn Thu cũng qua đêm ở ngoài, nhưng không làm ăn được gì vì cô tới tháng. Cô không biết mình muốn lần đầu tiên diễn ra ở đâu, nhưng chắc chắn không phải ở khách sạn.

Sáng sớm ngày Quốc Khánh, khi trời còn tờ mờ sáng, Lương Mạn Thu đã về đến Hải Thành sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng, được Đới Kha chở thẳng đến nhà Triệu Tĩnh để thay váy phù dâu và trang điểm.

Hai phù dâu còn lại đều là bạn thời đại học của Triệu Tĩnh, hiện cùng công tác trong ngành giáo dục ở Hải Thành, nên Lương Mạn Thu cũng gọi họ là cô giáo.

Triệu Tĩnh không quên dặn dò họ nhớ chăm sóc cô phù dâu nhỏ tuổi nhất, bởi hôm nay Lương Mạn Thu chủ yếu chỉ đóng vai trò linh vật, có mặt cho đẹp đội hình là chính, chứ không cần phải gánh vác những công việc nặng nhọc của một phù dâu thực thụ.

Bên phía Chương Thụ Kỳ, Đới Kha cũng được đối đãi tương tự. Hai phù rể còn lại đều là đồng nghiệp ở đồn cảnh sát Thúy Điền, có lẽ cũng là đồng nghiệp tương lai của Đới Kha, toàn những người anh em chí cốt từng sát cánh trên sân bóng.

Các phù rể thống nhất diện sơ mi xám và quần tây đen. Do thời tiết khá oi bức nên chiếc áo gile dự tính ban đầu đã được đồng loạt thay thế bằng dây đeo chữ Y.

Chương Thụ Kỳ cầm hoa cưới, chỉnh lại cà vạt. Lúc chụp ảnh cưới, anh đã mặc lễ phục cảnh sát, còn hôm nay thì diện một bộ vest vô cùng nghiêm chỉnh.

Chương Thụ Kỳ nghiêng đầu, nói nhỏ với Đới Kha:

– Đại D, anh với bà xã bàn với nhau rồi, lát nữa sẽ ném hoa cưới cho em đấy.

Đới Kha liếc nhìn hai phù rể còn lại, đáp:

– Ném cho em làm gì, còn người khác nữa mà.

Chương Thụ Kỳ vỗ nhẹ mu bàn tay lên ngực Đới Kha, cười bảo:

– Bớt giả nai đi, để anh giúp em công bố, hay em muốn tự mình làm?

Đới Kha nghiêm mặt đáp:

– Anh Tiểu Kỳ, hôm nay là ngày vui của anh, anh mới là nhân vật chính chứ.

Chương Thụ Kỳ hiểu ý, gật gù nói:

– Được rồi, vài năm nữa em làm nhân vật chính thì đừng quên mời anh uống rượu mừng đấy nhé.

Đoàn rước dâu hùng hậu lái xe thẳng tiến đến dưới nhà cô dâu.

Sau màn nhét bao lì xì để được vào nhà, Chương Thụ Kỳ ngó nghiêng tìm kiếm cô dâu của mình.

Đới Kha cũng đang tìm cô dâu tương lai của anh, và anh tìm thấy trước Chương Thụ Kỳ.

Trong căn phòng dán đầy chữ Hỷ đỏ rực, xuyên qua đám đông, Đới Kha nhướn mày cười với Lương Mạn Thu, y hệt như lần nghỉ đông năm nào đó, khi anh vượt qua đám đông họ hàng để liếc mắt đưa tình với cô.

Lương Mạn Thu trang điểm nhẹ nhàng, khoác lên mình chiếc váy dài màu xám tím với thiết kế cổ vuông tay phồng. Kiểu dáng tuy đơn giản nhưng lại khéo léo tôn lên những đường cong nuột nà và đầy quyến rũ của cơ thể.

Cô cụp mắt mỉm cười, sợ bị phân tâm nên không dám nhìn Đới Kha nhiều. Anh đứng giữa đám đông, vóc dáng và gương mặt còn nổi bật hơn cả bộ trang phục đang mặc. Dù cho anh có không phải là anh trai cô đi chăng nữa, cô cũng khó lòng làm ngơ trước sức hút mãnh liệt ấy.

Đoàn rước dâu toàn là cảnh sát với cảnh sát dự bị, thành thử thể lực ai nấy đều sung mãn. Những trò chặn cửa không thể thiếu các màn thử thách thể lực, hít đất chỉ là yêu cầu cơ bản, thậm chí chú rể còn phải cõng cô dâu mà hít đất.

Nếu không phải phù rể và phù dâu phần lớn không quen biết nhau, có lẽ họ cũng đã bị mọi người nhiệt tình ghép cặp hết cả rồi.

Lương Mạn Thu và Đới Kha may mắn thoát được một kiếp.

Suốt quãng đường theo sát cô dâu chú rể, ngoài những lúc vô tình chạm phải nhau giữa đám đông, anh sẽ kín đáo sờ mông cô một cái, cô cũng khe khẽ móc ngón tay anh đáp lại, còn lại cả hai hiếm có cơ hội nói chuyện riêng.

Mãi đến lúc vào đến khách sạn, sau khi cô dâu chú rể lên sân khấu phát biểu và các phù rể, phù dâu trở về chỗ ngồi, Lương Mạn Thu và Đới Kha mới được xếp ngồi cạnh nhau, ngay sát bên Đới Tứ Hải cùng mẹ con A Liên.

Dưới gầm bàn, một bàn tay quen thuộc khẽ siết lấy đầu gối Lương Mạn Thu qua lớp váy voan.

A Liên đang xé nhỏ thịt gà, dỗ nhóc Cá Hố ăn cơm. Lương Mạn Thu làm ra vẻ chăm chú nhìn A Liên trong khi len lén thò tay xuống gầm bàn, định đẩy bàn tay to như gọng kìm của anh ra, nhưng nào có đẩy nổi, ngược lại còn bị anh nắm trọn cả bàn tay.

Lương Mạn Thu quay sang, mỉm cười liếc nhẹ Đới Kha một cái.

Đới Kha dùng tay trái cầm ly rượu lên, ung dung nhấp một ngụm vang đỏ.

Lương Mạn Thu khẽ nhắc:

– Anh ơi, anh còn chưa ăn gì mà đã uống rượu luôn thế?

Đới Kha nghiêng người sát lại gần, thì thầm:

– Không rảnh tay, em đút cho anh đi.

Đột nhiên, một luồng sáng mạnh từ sân khấu chiếu thẳng tới. Ánh đèn càng làm nổi bật thêm hành động có phần mờ ám của hai người.

Lương Mạn Thu và Đới Kha thoáng nhìn nhau, hai bàn tay đang siết chặt dưới gầm bàn vội vàng buông ra, ai về chỗ nấy.

Vừa rồi, Chương Thụ Kỳ đã nói trên sân khấu: 

– Tôi và Tĩnh Tĩnh là bạn học từ thời cấp Hai. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đã xa cách nhau nhiều năm, việc có thể liên lạc lại được với nhau là hoàn toàn nhờ cả vào hai cục cưng nhà ông chủ Đới của tiệm Ngỗng quay Tứ Hải – anh trai Đại D và em gái Tiểu Thu – cũng chính là một trong những phù rể, phù dâu của chúng tôi ngày hôm nay.

Chương Thụ Kỳ ra hiệu cho người điều khiển ánh sáng, và ngay lập tức, cả ánh đèn sân khấu lẫn ánh mắt của toàn bộ hội trường đều đồng loạt đổ dồn về phía Đới Kha và Lương Mạn Thu.

Đới Kha vẫn giữ vẻ bình tĩnh ung dung, trong khi Lương Mạn Thu thì đã đỏ bừng cả mặt, chẳng cần dặm lại phấn mà đôi má vẫn cứ hây hây hồng.

Đới Tứ Hải là người đầu tiên vỗ tay hưởng ứng để tỏ lòng cảm ơn chú rể.

Bài phát biểu ngẫu hứng của Chương Thụ Kỳ vừa tự nhiên lại dí dỏm, và nụ cười của Triệu Tĩnh chính là sự tán thưởng tuyệt vời nhất.

Anh nói tiếp:

– Đại D từ hồi còn học Tiểu học đã bắt đầu thường xuyên giao cơm ngỗng quay đến đồn cảnh sát Thúy Điền. Sau này, Tiểu Thu vào trường cấp Ba Hải Thành lại học đúng lớp do Tĩnh Tĩnh làm chủ nhiệm. Trong một lần xử lý vụ bắt cóc bất thành, Tĩnh Tĩnh đã xuất hiện với tư cách là cô giáo chủ nhiệm của Tiểu Thu, nhờ vậy mà chúng tôi mới có cơ hội nối lại liên lạc. Ban đầu, tôi với Tĩnh Tĩnh thực ra cũng chẳng có nhiều chuyện để hàn huyên. Mà cũng phải thôi, chứ nếu có nhiều chuyện để nói thì đâu đến nỗi bặt tin nhau ngần ấy năm trời, phải không nào?

Lời tự trào đúng lúc của Chương Thụ Kỳ khiến quan khách không khỏi bật cười khúc khích.

Triệu Tĩnh cũng lấy hoa cưới che miệng cười.

Chương Thụ Kỳ nói tiếp:

– Thế nên phải cảm ơn Đại D với Tiểu Thu nhiều lắm. Những lúc bí chủ đề, cứ lôi hai đứa ra làm đầu câu chuyện là y như rằng không khí hết gượng gạo ngay. Nếu hôm nào đó Đại D với Tiểu Thu bỗng dưng hắt xì liên tục, thì khỏi phải nghi ngờ gì hết, đích thị là vợ chồng tôi đang nói sau lưng hai đứa đấy, cơ mà là nói tốt chứ không phải nói xấu đâu nha.

Cả khán phòng cười rộ lên, không khí trở nên thoải mái hẳn. Khách khứa ai nấy cũng thấy ngon miệng hơn, không kìm được mà ăn uống thả ga.

Chương Thụ Kỳ tiếp lời:

– Sau này thì có nhiều chuyện để nói hơn, tôi với Tĩnh Tĩnh đi dạo phố còn tình cờ bắt gặp một cặp gà bông lớp cô ấy đang lén lút hẹn hò nữa cơ đấy.

Lương Mạn Thu giật thót tim, vội đưa mắt ra hiệu cho Đới Kha nhưng anh không để ý.

Cô đành ghé sát tai anh, thì thầm:

– Anh Tiểu Kỳ đang nói chúng mình đấy à?

Đới Kha khẽ dạng ch ân ra, đầu gối anh nhẹ nhàng chạm vào đầu gối cô dưới gầm bàn, rồi cứ thế tỉnh bơ mà cà tới cà lui.

Cô càng cố tránh, anh lại càng được thể lấn tới, chỉ thiếu nước đè hẳn lên người cô mà thôi.

Lương Mạn Thu đành ngồi im, ngoan ngoãn để cho anh dựa sát vào người mình.

Giọng Chương Thụ Kỳ vang vọng khắp sảnh tiệc:

– Thế là tôi mới nói đùa với Tĩnh Tĩnh rằng, đấy em xem, đám học trò cấp Ba bây giờ còn lẹ làng hơn cả mình, hay là mình cũng thử tăng tốc vượt mặt chúng nó xem sao nhỉ? Và kết quả thì mọi người thấy rồi đấy, cảm ơn Tĩnh Tĩnh đã cho tôi cơ hội này, hôm nay chúng tôi chính thức kết hôn, coi như đã đuổi kịp và vượt mặt bọn chúng rồi!

Cả khán phòng lại một lần nữa vỗ tay rần rần.

Nụ cười của Lương Mạn Thu có phần hơi gượng gạo, cô khẽ hỏi:

– Anh ơi, bình thường anh Tiểu Kỳ cũng nói nhiều thế này ạ?

Đới Kha đáp:

– Đàn ông lúc phấn khích dễ nói nhiều lắm.

Lương Mạn Thu liếc nhìn ly rượu vang gần cạn của Đới Kha, nhắc nhở:

– Anh uống ít thôi, coi chừng cũng phấn khích bây giờ.

Khác với Chương Thụ Kỳ, bài phát biểu của Triệu Tĩnh lại tựa như lời nhắn nhủ tốt nghiệp mà cô giáo chủ nhiệm dành cho Lương Mạn Thu và các bạn học cùng khóa, vừa ấm áp vừa dễ khiến người nghe xúc động rơi lệ.

Lương Mạn Thu không kìm được, phải khẽ đưa tay lau vành mi ươn ướt.

Đới Kha nghiêng người, chống khuỷu tay lên bàn, vừa nâng ly rượu vừa thong thả nhìn cô, cất giọng trêu chọc:

– Lương Mạn Thu, người ta làm đám cưới, em khóc làm đếch gì.

Lương Mạn Thu bĩu môi, lí nhí đáp:

– Thôi anh cứ uống rượu của anh tiếp đi.

Màn hình lớn bắt đầu trình chiếu đoạn video chúc phúc từ các học sinh của Triệu Tĩnh. Đoạn mở đầu được biên tập vô cùng ấn tượng và vui nhộn, với hình ảnh các em học sinh đứng trước cổng những trường đại học danh tiếng, lần lượt gửi lời chúc phúc, lập tức thu hút mọi ánh nhìn của quan khách.

Lương Mạn Thu từ Đại học Y: “Hello cô Jodie! Em rất vinh dự được làm phù dâu cho cô, chúc cô tân hôn vui vẻ! Chúc cô và anh Tiểu Kỳ bạc đầu giai lão, trăm năm hạnh phúc ạ.”

An Giai Nguyệt từ Đại học Y: “Hello cô Jodie! Em là cán sự môn tiếng Anh của cô đây ạ. Sau này, mong cô sẽ thay mặt chúng em sống thật hạnh phúc nhé. Chúc cô tân hôn vui vẻ! Bắn tim.”

Khỉ Con từ Đại học Y: “Hello cô Jodie! Chúc cô tân hôn vui vẻ! Mong cô mỗi ngày đều ngập tràn niềm vui! Chúc cô và chú cảnh sát tình cảm mặn nồng, sớm sinh quý tử!”

Châu Thư Ngạn từ Đại học Sydney: “Hello cô Jodie! Từ Nam bán cầu ngập tràn sắc xuân, em kính chúc cô tân hôn vui vẻ, học trò tài năng rạng danh khắp chốn.”

Đới Kha bỗng ghé sát Lương Mạn Thu, hỏi nhỏ:

– Thằng họ Châu đi du học rồi à?

Lương Mạn Thu hé miệng, sững người một thoáng rồi đáp:

– Anh… anh vẫn nhớ cậu ấy à?

Đới Kha cười khẩy:

– Cũng không xem bố đây học ngành gì.

“Người ta cũng đâu có thuộc phạm vi quản lý tương lai của anh.” Lương Mạn Thu thầm nghĩ.

Cuối buổi tiệc, những vị khách lúc đến mà chưa kịp chụp hình chung thì lại được mời lên sân khấu chụp ảnh cùng cô dâu chú rể.

Đới Tứ Hải cũng dắt díu cả nhà lớn bé lên sân khấu.

Chương Thụ Kỳ nhanh nhẹn sắp xếp vị trí: Đới Kha và Lương Mạn Thu đứng cạnh Triệu Tĩnh, còn Đới Tứ Hải và mẹ con A Liên thì đứng cạnh anh.

Chương Thụ Kỳ nháy mắt với Đới Kha, nói khẽ:

– Đại D, đứng sát vào, choàng tay qua vai Tiểu Thu đi.

Đới Kha rút tay khỏi túi quần, làm theo lời anh. Lương Mạn Thu cũng bất giác vòng tay ra sau lưng ôm lấy eo anh, tư thế y hệt như trong những tấm hình cả hai chụp chung khi đi du lịch, vừa thân mật lại vừa tự nhiên.

Lúc đèn flash loé lên, Lương Mạn Thu mới sực tỉnh, lưng áo bất giác đã rịn một lớp mồ hôi lạnh, cô định lặng lẽ rụt tay về.

Nhưng Đới Kha lại siết chặt cô hơn, khiến nỗ lực lùi lại của Lương Mạn Thu trở nên vô ích.

– Anh… – Nghe nhiếp ảnh gia hô OK, Lương Mạn Thu mới khẽ gỡ tay Đới Kha ra.

Đến tiết mục cô dâu ném hoa cưới, Đới Kha vốn chẳng có ý định bắt, chỉ đứng nép vào một góc cho đủ mặt.

Chương Thụ Kỳ ghé tai nói nhỏ điều gì đó với Triệu Tĩnh, và rồi bó hoa cưới như có mắt, bất ngờ bay thẳng về phía Đới Kha.

Đâu thể nào để nó rơi xuống đất…

Đới Kha đành giơ tay bắt lấy, rồi tiện tay ném luôn cho Lương Mạn Thu, đoạn lại đút hai tay vào túi quần, buông một câu:

– Cho em đó.

Những vị khách lạ mặt xung quanh liên tục liếc nhìn với ánh mắt tò mò, vài người đã bắt đầu cất tiếng chúc mừng.

– Lần tới chờ tin vui của hai bạn nhé!

Lương Mạn Thu đỏ bừng mặt, lí nhí hỏi:

– Anh ơi, anh đưa cho em làm gì?

Đới Kha đưa tay gãi gãi chỗ tóc mới cạo ngắn sau gáy, đáp:

– Có ăn được đâu mà giữ, bố đây là đàn ông con trai, cần hoa hoét làm quái gì?

– Anh ấy là anh tôi… – Lương Mạn Thu đành ngượng nghịu giải thích với mấy người khách lạ bên cạnh, kẻo lại sinh chuyện không hay, đến tai Đới Tứ Hải thì phiền phức.

Sau khi các phù rể, phù dâu nhận lì xì cảm ơn từ cô dâu chú rể, mọi người liền rủ nhau thay đồ rồi hẹn đám bạn học cũ đi tăng hai ở quán karaoke.

Lương Mạn Thu ôm bó hoa cưới về nhà, trong lòng hơi thấp thỏm sợ Đới Tứ Hải và A Liên nhìn thấy lại hỏi han đủ điều.

Đới Kha thì chẳng buồn giấu giếm, móc sạch mọi thứ trong túi quần ra đặt cả lên bàn học: nào ví tiền, điện thoại, bao lì xì, bao thuốc lá, bật lửa, không thiếu thứ gì, rồi mới ung dung lấy quần áo đi tắm rửa.

Tối qua lúc rời khỏi thành phố Y thì bị kẹt xe, mãi nửa đêm mới về đến Hải Thành. Hôm nay làm phù rể phù dâu lại phải đi sớm về khuya, cả ngày mệt nhoài, nên cả hai đều đi ngủ sớm và ngủ say như chết.

Đến cả đồng hồ sinh học rèn luyện ở trường cảnh sát cũng chẳng tài nào đánh thức nổi Đới Kha.

Mãi cho đến gần giờ cơm trưa, cơn đói cồn cào mới đánh thức anh.

Đới Kha bận chiếc áo ba lỗ đen vẫn mặc lót trong cảnh phục, phối cùng chiếc quần đùi đồng phục học sinh cấp Ba màu xanh có sọc trắng hai bên, vừa bước ra khỏi phòng vừa hỏi:

– Mọi người đâu cả rồi?

Cửa các phòng ngủ đều mở toang, giường chiếu đã được dọn dẹp gọn gàng. Trong bếp không có mùi thức ăn thơm phức quen thuộc, cũng chẳng còn nghe thấy tiếng trẻ con ồn ào.

Chỉ có mình Lương Mạn Thu đang ngồi bên bàn trà ngoài phòng khách, tỉ mẩn gỡ bó hoa cưới nhận được tối qua, cắm từng cành một vào vỏ chai Coca cỡ lớn đã được cắt miệng.

– Hôm nay mọi người về quê cô A Liên rồi. Sáng nay bác còn định gọi anh lái xe đưa cả nhà ra sân bay, nhưng thấy anh ngủ say quá nên đã bắt taxi đi rồi.

Đới Kha lúc này mới sực nhớ ra chuyện này.

Quê A Liên ở tận Tứ Xuyên, bà đã nhiều năm rồi chưa có dịp về thăm, mà căn cước công dân cũng sắp hết hạn, giờ đã kết hôn rồi thì cũng nên làm thủ tục chuyển hộ khẩu sang đây luôn thể.

Vốn dĩ cả nhà định Tết sang năm sẽ về quê ăn Tết một chuyến, nhưng lại e trời lạnh quá em bé không chịu nổi.

Hơn nữa, tháng sau bọn họ sẽ chuyển đến nhà mới bên khu Phỉ Thúy Loan, mà theo tục lệ thì năm đầu tiên dọn về nhà mới phải đón Tết tại gia, không được đi đâu cả.

Thế nên đến lễ Quốc Khánh, vừa dự đám cưới của Chương Thụ Kỳ xong là cả nhà vội vàng bay về quê, dự định ở lại khoảng mười ngày.

– Trong nhà giờ chỉ còn hai đứa mình.

Đới Kha khoanh tay trước ngực, liếc ra ngoài trời, rồi lại nhìn Lương Mạn Thu.

Trời đang mưa sà sã chẳng đi đâu được, mà người lớn trong nhà lại đi vắng cả rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK