• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đới Kha và Cao Tử Ba là bạn học, nếu thật sự có xô xát tay chân thì cũng nên tìm giáo viên và phụ huynh để thương lượng giải quyết trước, sao lại đùng một cái leo thang lên tận đồn cảnh sát thế này?

Đới Tứ Hải hỏi:

– Anh Tiểu Kỳ, anh nói rõ trước cho tôi chuẩn bị tâm lý với, thằng bé Cao Tử Ba có bị thương nặng lắm không?

Chương Thụ Kỳ dè dặt nói:

– So với thương tích thằng bé thì cảm xúc của phụ huynh nó nghiêm trọng hơn.

Đới Tứ Hải đành nói thật:

– Đại D chưa về nhà, không biết đi đâu rồi. Tôi qua đó một mình trước, đợi nó về nhà rồi sẽ bảo nó qua sau.

Chương Thụ Kỳ hỏi:

– Có khi nào Đại D bỏ trốn rồi không?

Đới Tứ Hải ngượng nghịu nói:

– Anh Tiểu Kỳ, nói thật với anh, tôi biết tỏng cái nết của nó rồi. Nếu nó chột dạ mà trốn đi thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên, nhưng tôi sẽ không bao che giấu nó đâu.

Chương Thụ Kỳ nói:

– Anh Hải, anh khỏi nói nữa, em biết anh là người tốt, sẽ không giúp nó trốn tránh vấn đề đâu. Anh cứ qua đây một mình trước đi, lãnh đạo và giáo viên trường cấp Hai Thúy Điền cũng đang trên đường tới.

Đới Tứ Hải đặt ống nghe xuống, vẻ mặt đăm chiêu.

A Liên lo lắng hỏi:

– Có chuyện gì thế?

Đới Tứ Hải quay lại bàn ăn, vội vàng và nốt chỗ cơm canh, thuật lại rõ ràng mọi chuyện rồi phân công đâu vào đấy: Ông đến đồn Thúy Điền để đối mặt với phụ huynh Cao Tử Ba; A Liên ở lại quán giải quyết nốt việc vặt, tiện thể đợi Đới Kha về; còn Lương Mạn Thu liên lạc với mấy đứa bạn thân của Đới Kha xem có ai thấy cậu không.

Vừa nghe đến ba chữ “đồn cảnh sát”, mặt Lương Mạn Thu trắng bệch.

Cao Tử Ba chết rồi sao? Hay là bị tàn phế?

Thấy Đới Tứ Hải sắp lái xe đi, Lương Mạn Thu vội vàng đuổi theo, gọi giật lại:

– Bác ơi!

Đới Tứ Hải đã nổ máy xe, tiếng động cơ át đi tiếng gọi của cô bé.

– Có lẽ con biết tại sao anh ấy đánh Cao Tử Ba ạ.

Và có thể cũng biết Đới Kha đang “trốn” ở đâu… Lương Mạn Thu chỉ dám thì thầm với không khí. 

Cô bé quay lại tiệm, nói với A Liên:

– Con ra ngoài tìm anh Đới Kha một lát ạ.

Lần này, đến lượt A Liên đuổi theo cô bé:

– Tiểu Thu, con đi đâu đấy?

Đừng có một đứa chưa về, đứa kia lại chạy mất tăm mất tích nữa chứ.

Lương Mạn Thu giơ tay xem đồng hồ, thấy đã gần bảy giờ tối:

– Cô A Liên ơi, 8 giờ con nhất định sẽ gọi cho cô, trước 9 giờ con sẽ về ạ.

A Liên không bỏ tiệm đi được, đành dặn dò:

– Đừng đến chỗ nào nguy hiểm quá đấy, nghe chưa?

Lương Mạn Thu nhảy lên chiếc xe buýt vừa kịp đến bến.

Đồn cảnh sát Thúy Điền đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Chương Thụ Kỳ mặc bộ cảnh phục mùa đông màu xanh đậm, ra tận cửa đón Đới Tứ Hải, báo trước tình hình bên trong để ông chuẩn bị.

Cao Tử Ba đang ỉu xìu cúi gằm mặt, mẹ cậu ta lại kích động bất thường. Lãnh đạo nhà trường và giáo viên khuyên giải thế nào cũng không được, còn bị bà ta chửi xối xả.

Đới Tứ Hải vừa bước vào cửa đã trở thành bia đỡ đạn cho lãnh đạo và giáo viên, hứng trọn trận lôi đình từ mẹ Cao Tử Ba.

Mẹ Cao Tử Ba đẩy con trai về phía trước, véo nhẹ cằm cậu ta bắt quay sang phía Đới Tứ Hải:

– Ông nhìn xem, con trai ông đánh thằng Tử Ba nhà chúng tôi ra cái nông nỗi gì đây này?

Mặt mũi Cao Tử Ba trông chẳng khác gì bảng pha màu, khóe miệng bầm tím, sống mũi không biết bẩm sinh hay do bị đánh mà hơi vẹo, có lẽ đã chảy máu nên đầu mũi đỏ ửng, trong lỗ mũi hình như còn đầy cục máu đông, trông đen sì.

Đới Tứ Hải nói:

– Cô Triệu, dù sao đi nữa, đánh người là sai rồi. Nếu thật sự là Đại D đánh thằng bé thì tôi xin lỗi cô và chịu hết tiền viện phí thuốc men. Nhưng tôi có thể biết nguyên nhân đánh nhau là gì không? Đại D tuy nghịch ngợm khó bảo nhưng thường không gây sự vô cớ. Đương nhiên, dù thế nào đi nữa, nếu chúng có mâu thuẫn thì nên giải quyết ổn thỏa chứ không nên dùng vũ lực.

Mẹ Cao Tử Ba hoàn toàn phớt lờ những điểm mấu chốt mà Đới Tứ Hải nhấn mạnh:

– Phải đấy, anh cũng biết là không nên đánh người, thế sao Đới Kha vẫn ra tay?

Chương Thụ Kỳ kịp thời xen vào để kiểm soát tình hình:

– Cô Triệu, chúng tôi vẫn luôn nói với chị rằng cần tìm hiểu nguyên nhân xung đột giữa hai đứa trẻ trước thì mới giải quyết được gốc rễ vấn đề, tránh để chuyện này tái diễn.

Mẹ Cao Tử Ba vẫn tiếp tục lớn tiếng lằng nhằng:

– Anh nói tôi nghe xem, đánh người là đúng hả?

Đúng là kiểu cù nhây vô lý, chẳng có chút tác phong nào của nhà giáo.

Nửa tiếng sau, Lương Mạn Thu xuống xe buýt và đến quán net Thiên Hồng nằm ở quận Diêm Sơn, kế bên quận Tân Hải.

Đây là lần đầu tiên Lương Mạn Thu một mình bước vào quán net. Với vóc người nhỏ nhắn và gương mặt non nớt trông rõ là vị thành niên, cô lập tức bị nhân viên đang ngồi ở quầy thu ngân chặn lại.

Nhân viên mặt lạnh tanh:

– Có chứng minh thư không? Không có thì không được vào.

Lương Mạn Thu tò mò không biết Đới Kha làm sao vào được quán, bèn nói:

– Nghỉ đông em từng đến đây với anh trai rồi.

Nhân viên đáp:

– Anh em là anh em, em là em. Sao lần này anh em không dẫn theo?

Quán net nằm gần khu công nghiệp nên khách ra vào đa phần là đám thanh niên trông ngổ ngáo, ai cũng tò mò nhìn cô tận vài lần. Lương Mạn Thu cảm thấy mình như con mồi lọt vào bầy sói, sợ đến rợn tóc gáy. Nếu không phải vì tìm Đới Kha, cô đã chẳng dám một mình bước vào đây.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Cho em vào mười phút thôi được không ạ? Em chỉ vào xem anh ấy có ở trong không.

Nhân viên xua tay:

– Thôi đi đi, một phút cũng không được.

Lương Mạn Thu luyến tiếc rời đi, cứ bước vài bước lại ngoái đầu nhìn lại.

Nhân viên nhổm người khỏi quầy, vẫy tay đuổi cô đi.

Lương Mạn Thu vẫn chưa bỏ cuộc. Cô quay người lại, lấy hết hơi, hét lớn về phía những dãy máy tính và đám đông đầu người đen nghịt bên trong:

– Đới Kha! Anh ở đâu? Đới Kha!

Phần lớn người chơi đang đeo tai nghe nên chẳng có phản ứng gì, nhưng những người không đeo thì đồng loạt quay lại nhìn, thậm chí có một hai người đứng dậy ngó nghiêng. Khắp nơi chỉ toàn là những gương mặt đàn ông lạ lẫm.

Cảm giác mình là con mồi càng lúc càng rõ rệt, Lương Mạn Thu bất giác siết chặt tay.

Nhân viên bước ra khỏi quầy thu ngân, quát lên:

– Gào cái gì thế hả?!

Lương Mạn Thu lùi lại mấy bước, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc:

– Đới Kha! Ra đây!

Nhân viên hết kiên nhẫn:

– Mày hâm hả con kia?!

Đúng lúc đó, một bóng dáng cao ráo xuất hiện sau lưng Lương Mạn Thu, tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở, làn khói trắng lượn lờ bay lên như một sợi chỉ mảnh.

Cô suýt nữa không nhận ra Đới Kha, trông cậu không hề xây xát gì, vậy mà Cao Tử Ba lại làm rùm beng chuyện lên tận đồn cảnh sát, tình hình xem ra không ổn lắm.

Vành tai Đới Kha hơi đỏ lên, ra vẻ chê cô làm cậu mất mặt, cậu bước tới giơ tay lên định dọa.

Nhân viên trông quán quen Đới Kha, chán nản nói:

– Ghệ mày tìm đến tận đây rồi kìa, liệu mà thu xếp cho ổn thỏa đi.

Đới Kha chẳng buồn để tâm, kéo Lương Mạn Thu sang một bên:

– Muốn chết hả? Gào rống cái gì thế?

– Họ không cho em vào tìm anh. – Lương Mạn Thu thành thật đáp, ánh mắt dừng lại trên điếu thuốc lá nơi tay cậu. – Anh, anh biết hút thuốc từ bao giờ thế?

Đới Kha gắt:

– Liên quan gì đến em.

Lương Mạn Thu nhăn mặt:

– Hôi chết đi được.

Đới Kha cau có:

– Tránh ra xa chút đi.

Lương Mạn Thu vẫn đứng yên không nhúc nhích, mím môi, nhớ ra mục đích đến đây:

– Anh, bác với anh Tiểu Kỳ đang tìm anh đấy. Họ bảo thằng Ba Béo báo cảnh sát rồi, mọi người đang ở đồn Thúy Điền đợi anh.

Người Đới Kha hơi cứng lại. Cậu xoay người đi, động tác kẹp điếu thuốc trông còn khá vụng về, giống như đang cầm que bánh quy, trông đến là buồn cười, y hệt đứa trẻ con lén mặc đồ người lớn.

Cậu rít một hơi thật sâu, không hề bị ho sặc, xem ra đang thực sự tận hưởng.

Vết máu khô đọng trên môi dưới của cậu nổi rõ mồn một.

Lương Mạn Thu đứng ngay đầu hướng gió, ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng liền nhíu mày hỏi:

– Anh, miệng anh bị Ba Béo đấm hả?

Đới Kha nghiêng đầu đi, chậm rãi nhả ra một làn khói:

– Miệng em mới bị nó đấm ấy.

Lương Mạn Thu giờ đã biết thở dài. Cô giật nhẹ tay áo cậu khuyên:

– Anh, mình về thôi.

– Sao em biết anh ở đây?

Đới Kha đúng là đang trốn thật, nên khi bất ngờ bị tìm thấy, cậu có cảm giác ngạc nhiên xen lẫn thích thú khó tả, như thể câu đố mình đặt ra đã được ai đó đoán đúng.

Lương Mạn Thu đáp:

– Nếu anh không ở đây thì em cũng chẳng biết đi đâu tìm anh nữa.

Trước khi đến quận Diêm Sơn, cô đã ghé qua tiệm bi-a tìm một lượt rồi.

Đới Kha mới tập tành hút thuốc nên điếu nào cũng quý như vàng. Cậu im lặng hút cho hết điếu rồi mới dập mẩu thuốc lá vào nắp thùng rác.

Ngay lúc Lương Mạn Thu tưởng cậu sẽ không đáp lại nữa, Đới Kha quay người đi vào quán net, bảo:

– Anh vào tắt máy đã.

Hơn tám giờ tối, Đới Kha và Lương Mạn Thu đã đến đồn cảnh sát Thúy Điền.

Đới Tứ Hải và mẹ Cao Tử Ba đã tranh cãi một hồi. Vì hai đương sự chính, một đứa im thin thít, một đứa thì biệt tăm, nên cuộc nói chuyện không có tiến triển gì. Hiện giờ hai bên đang được tách ra để bình tĩnh lại: một bên ngồi trong phòng, một bên ra hành lang cho thoáng, được Chương Thụ Kỳ và đại diện nhà trường khuyên giải riêng.

Đứng cách đó một khoảng sân, Chương Thụ Kỳ nhìn thấy bóng Đới Kha đầu tiên, phía sau vẫn là cái đuôi nhỏ Lương Mạn Thu lẽo đẽo đi theo. Anh vẫy tay gọi họ:

– Tiểu Thu cũng đến rồi à. Đại D, đến đúng lúc lắm, thằng bé Cao Tử Ba chắc là có chút hiểu lầm với em thôi.

Đới Kha đáp gọn lỏn:

– Chẳng hiểu lầm gì hết.

Vẻ mặt Chương Thụ Kỳ thoáng không vui. Anh vỗ vai Đới Kha, ghé tai dặn nhỏ:

– Lát nữa đừng có nói năng lung tung đấy.

Đới Tứ Hải nhíu mày hỏi:

– Con chạy đi đâu đấy?

Đới Kha đáp:

– Có chạy đi đâu đâu.

Nghe tiếng, mẹ Cao Tử Ba từ trong phòng lấy cung bước ra, cất giọng mai mỉa:

– Đánh người xong rồi trốn biệt, không dám gặp ai hả?

Đới Kha vừa định bật lại thì Chương Thụ Kỳ nhanh tay giữ cậu lại, đỡ lời:

– Trẻ con ham chơi thôi mà cô Triệu, mai lại không phải đi học nên về muộn chút ấy mà. Chứ nó mà muốn trốn thì đến ba nó cũng chẳng tìm được đâu.

Mẹ Cao Tử Ba bĩu môi:

– Nó cao như cây sào thế này mà còn là trẻ con gì? Hai năm nữa là đủ tuổi thành niên rồi đấy. Trẻ con mà đánh thằng Tử Ba nhà tôi đến nông nỗi này được sao?

Chương Thụ Kỳ đành phải nói:

– Cả hai đều là trẻ con mà chị. Trẻ con không hiểu chuyện, có xích mích là chuyện bình thường, cái sai là không nên dùng bạo lực để giải quyết mâu thuẫn.

Đới Tứ Hải hỏi:

– Đại D, có phải con đánh Tử Ba không?

Hai cậu con trai từ đầu đến giờ không hề nhìn nhau lấy một lần, trông như kẻ thù không đội trời chung.

Đới Kha liếc nhìn Cao Tử Ba đầy vẻ khinh miệt:

– Sao không hỏi nó tại sao lại bị ăn đòn?

Mẹ Cao Tử Ba chộp ngay được lỗ hổng trong câu nói của cậu, gào lên:

– Thằng Tử Ba nhà tao phạm phải lỗi tày đình gì hả? Để mày đánh nó ra nông nỗi này? Loại như mày phải tống vào trại giáo dưỡng mới đúng!

Chương Thụ Kỳ và lãnh đạo nhà trường cùng lúc ngăn mẹ Cao Tử Ba lại.

Chương Thụ Kỳ cảnh cáo:

– Cô Triệu, xin chị chú ý lời nói của mình. Đây là đồn cảnh sát, là nơi giải quyết mâu thuẫn chứ không phải cái chợ, không thể muốn làm loạn sao cũng được.

Lãnh đạo nhà trường nói năng mềm mỏng hơn:

– Cô Triệu, việc nào ra việc đó, đừng nói gở về bọn trẻ thế. Tương lai của mỗi học sinh đều có tiềm năng vô hạn, Tử Ba cũng thế mà Đới Kha cũng vậy.

Mẹ Cao Tử Ba vẫn khăng khăng:

– Dù thế nào đi nữa thì đánh người cũng sai!

Chương Thụ Kỳ hỏi:

– Vậy yêu cầu của chị là muốn Đại D xin lỗi con trai chị, sau đó bồi thường viện phí, đúng không?

Mẹ Cao Tử Ba nói:

– Nó đủ mười bốn tuổi rồi nhỉ? Đã truy cứu trách nhiệm hình sự được chưa? Tốt nhất là tạm giam nó mười ngày nửa tháng cho chừa đi. Nếu không nó cứ bắt nạt thằng Tử Ba nhà tôi mãi, hồi nghỉ hè còn vu khống thằng bé trộm tiền của nó nữa.

Nghe đến mấy chữ “truy cứu trách nhiệm hình sự” ngay tại đồn cảnh sát, tim Đới Kha đánh thịch một tiếng, đây là lần đầu tiên cậu ý thức được mình đang đứng trước ranh giới phạm pháp.

Lương Mạn Thu cũng giật bắn mình, theo phản xạ níu chặt lấy tay áo Đới Kha.

Mẹ Cao Tử Ba đã gặp quá nhiều học sinh giống Đới Kha: gia đình khá giả, không phải lo cơm ăn áo mặc, ở trường chẳng học hành gì, ra ngoài xã hội thì lêu lổng chơi bời.

Nhận thấy vẻ khác lạ trên mặt Đới Kha, bà ta liền được nước lấn tới:

– Sợ rồi chứ gì? Đợi thêm hai năm nữa mày thành người lớn, xem ba mày còn bao che cho mày được nữa không.

Chương Thụ Kỳ nghiêm giọng trách:

– Cô Triệu, tôi cảnh cáo chị một lần nữa, đừng đe dọa bọn trẻ, nhất là phải nhớ đây là đồn cảnh sát, không phải cái chợ để chị muốn làm gì thì làm.

Cái níu tay áo khe khẽ của Lương Mạn Thu kéo Đới Kha về thực tại. Ánh mắt cậu lướt qua những người lớn, dừng lại ở Cao Tử Ba đang đứng phía góc đối diện trong phòng:

– Thằng họ Cao kia, mày không dám nói mày đã viết cái gì trong nhà vệ sinh trường học đúng không?

Cao Tử Ba khẽ hất cằm, nghiến răng ken két, vẻ mặt ương bướng, trông chẳng khác gì mấy đứa đầu gấu trong ấn tượng của mẹ cậu ta.

Đới Kha gằn giọng:

– Nói đi chứ! Dám viết mà không dám nói à?

Cho dù Cao Tử Ba có dám nói ra đi nữa, Lương Mạn Thu cũng chẳng dám nghe. Cô càng siết chặt tay áo Đới Kha hơn, như thể muốn vắt kiệt nước trong đó.

Cuối cùng cũng thấy có cơ hội phá vỡ bế tắc, Chương Thụ Kỳ liền thúc giục:

– Cao Tử Ba, nói đi, rốt cuộc em đã viết cái gì khiến Đại D tức giận đến thế?

Cao Tử Ba gian manh đáp:

– Ai bảo là em viết? Con mắt nào của anh thấy em viết?

– Dám viết mà không dám nhận à? – Đới Kha hỏi.

Thấy tình hình sắp biến thành cuộc cãi vã trẻ con, Chương Thụ Kỳ lên tiếng:

– Đại D, em nói xem, trong nhà vệ sinh trường học viết gì?

Mẹ Cao Tử Ba chen vào:

– Dựa vào đâu mà bảo con trai tôi viết? Có bằng chứng gì không?

Chương Thụ Kỳ giơ tay ra hiệu dừng lại:

– Mẹ Cao Tử Ba, chị nghe cho rõ nhé, tôi đang hỏi trong nhà vệ sinh trường viết gì, chứ không nói là con trai chị viết. Hiểu chưa ạ? Hiểu rồi thì mời chị ngồi xuống, có gì từ từ nói.

– Em không nói đâu, bẩn miệng lắm. Anh bảo nó nói đi. – Đới Kha đáp.

– Chữ đã xóa đi chưa? – Chương Thụ Kỳ hỏi.

– Lúc tan học em về vẫn còn đấy, ai biết nó có xóa đi không. – Đới Kha nói.

Chương Thụ Kỳ quay sang hỏi Cao Tử Ba:

– Em đã xóa đi chưa?

Cao Tử Ba im lặng càng lâu, vẻ chột dạ càng rõ ràng.

Chương Thụ Kỳ chỉ chờ phản ứng này, chốt hạ luôn:

– Vì chữ vẫn còn đó mà các em lại không muốn nói, trường cấp Hai Thúy Điền cách đây không xa, tất cả chúng ta cùng đến đó xem rốt cuộc đã viết nội dung gì.

Lãnh đạo trường cuối cùng cũng lên tiếng đúng lúc:

– Nếu viết trong nhà vệ sinh thì chắc chắn không ít người thấy, kể cả có xóa rồi, chúng tôi cũng có thể hỏi ra được.

– Được thôi, thế cùng đi xem thử, xem nó có nhận ra nét chữ xấu như gà bới của nó không. – Đới Kha nói.

Lương Mạn Thu nín thở, cảm giác như thể đang mời mọi người xem qua cuốn nhật ký phơi bày toàn bộ bí mật của mình. Cô không làm gì sai, nhưng lại phải cùng chịu áp lực bị soi mói.

Lương Mạn Thu nép vào sau lưng Đới Kha, theo bản năng bám lấy cánh tay cậu như người chết đuối vớ lấy khúc gỗ nổi. Đới Kha không gạt tay cô ra, xem như đã ngầm chấp nhận.

– Đi nào. – Chương Thụ Kỳ thúc Cao Tử Ba, người có vẻ ì nhất, vẫn đang đứng như trời trồng.

Chương Thụ Kỳ hỏi:

– Không đi à? Không đi thì nói thẳng ra. Đại D đã bảo em viết thì chắc chắn nó có bằng chứng.

Mẹ Cao Tử Ba lại gào lên:

– Đã bảo không phải Tử Ba nhà chúng tôi viết, sao cứ phải đổ vấy cho nó thế?

– Là em viết. – Cao Tử Ba đột nhiên lên tiếng. – Ai bảo bọn nó lớn tướng rồi mà còn ngủ chung một phòng?

– Ngủ nhà mày chắc? Mày lắm chuyện thế? – Đới Kha phản bác.

Đới Tứ Hải theo phản xạ đưa tay định cản Đới Kha lại, nhưng rồi nghĩ đến một khía cạnh cấp bách hơn. Lẽ ra ông nên tách hai đứa trẻ trạc tuổi không cùng huyết thống này ra phòng riêng từ sớm, để tránh bị người ngoài lấy cớ này mà đàm tiếu.

Mẹ Cao Tử Ba một mình chiến đấu hồi lâu, lại bị chính con trai phản bội, luống cuống nói:

– Tử Ba, không phải con làm thì đừng có nhận, chắc chắn có người chơi xấu, đổ cho con đấy.

– Nói đi chứ, nói to lên, ăn lắm cơm thế đều vô dụng à? – Đới Kha lạnh lùng lên tiếng.

– Mày chửi ai vô dụng đấy? – Mẹ Cao Tử Ba hỏi lại.

Chương Thụ Kỳ không ngăn cản nữa.

Đới Kha lập luận rõ ràng, cái đầu trước giờ toàn nghĩ ra mấy trò vớ vẩn cuối cùng cũng dùng đúng chỗ:

– Không nói chứ gì? Cũng hai câu đấy thôi, mày viết ở nhà vệ sinh nam, một đứa con gái khác viết ở nhà vệ sinh nữ. Mày không nói thì để đứa con gái kia nói.

Môi Cao Tử Ba run run, như bị lời nói của Đới Kha kích động, có dấu hiệu sắp khai ra. Không phải cậu ta muốn bảo vệ Đinh Lị Lị, mà chỉ sợ Đinh Lị Lị đến sẽ khai ra nhiều bằng chứng bất lợi hơn.

Cậu ta cúi gằm mặt, đột nhiên mở miệng…

Lương Mạn Thu bỗng dưng không nghe thấy gì nữa, chỉ thấy môi Cao Tử Ba mấp máy.

Đới Kha vòng ra sau lưng cô, hai bàn tay dày rộng như cặp tai nghe chống ồn, áp chặt lên tai cô, giúp cô chặn đi những tạp âm chói tai từ bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK