Lương Mạn Thu mơ màng tỉnh lại một lần, nhận ra mình chưa tắm bèn đặt lại báo thức. Sáng sớm, cô dậy vội vàng tắm táp qua loa rồi mới đi nhờ Đới Tứ Hải đến trường.
Trước khi ra khỏi nhà, cửa phòng Đới Kha vẫn đóng im ỉm, chẳng biết tối qua cậu ngủ lúc mấy giờ.
Dù sao thì đúng giờ tan học buổi tự học tối là người này cũng có mặt ở cổng trường cấp Hai Thúy Điền, cưỡi con xe đạp cũ, hai tay đút túi quần, chiếm một vị trí đắc địa để đón em.
Lương Mạn Thu vừa ra khỏi cổng trường là đã thấy ngay bóng dáng cậu.
– Anh! Xích xe sửa xong rồi hả? – Đầu gối đã linh hoạt hơn hôm qua nhiều, Lương Mạn Thu bước nhanh hơn một chút. Cô tháo ba lô xuống, đặt nó với nửa chai Coca Đới Kha uống dở vào giỏ xe phía sau.
Lương Mạn Thu bất giác hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi đồ ăn thoang thoảng bay ra từ ngực Đới Kha, nhưng khác với mùi tối qua. Cô vui vẻ hỏi:
– Tối nay ăn gì thế anh?
– Đoán đúng mới được ăn. – Đới Kha nói.
– Đồ ngon! – Lương Mạn Thu quả quyết.
– Đoán nhanh. – Đới Kha khăng khăng.
Ánh mắt Lương Mạn Thu như lăm le kéo phăng khóa áo khoác của Đới Kha ra.
– Đói quá, em không muốn đoán đâu. Anh ơi, anh mua cái gì cũng ngon hết.
Lâu lắm rồi Đới Kha mới lại nghe Lương Mạn Thu gọi mình là “anh ơi”. Giọng cô nhẹ nhàng như tình nhân thủ thỉ khiến cậu như trúng bùa, đứng hình trong giây lát.
Lương Mạn Thu chớp thời cơ kéo khóa áo cậu, nhưng giữa chừng đã bị cậu gạt tay ra.
– Bớt động tay động chân đi. – Đới Kha tự kéo khóa áo, lôi ra một bọc nóng hôi hổi.
– Khoai lang nướng! – Mắt Lương Mạn Thu sáng rỡ. Cô cầm lấy bọc khoai vẫn còn ấm nóng qua lớp giấy và bịch ni lông, áp lên tay cho ấm rồi lại áp lên má.
Đới Kha nói:
– Ăn trên đường đi, lên xe.
Lương Mạn Thu ôm bọc khoai lang nướng nóng hổi, ngần ngừ ngắm nghía chiếc xe đạp quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
– Anh, em ngồi kiểu gì bây giờ?
Yên xe quen thuộc mà cô từng ngồi suốt hai năm giờ đã được lắp thêm giỏ đựng cặp.
– Em còn mặt mũi hỏi anh à? – Đới Kha bực bội. – Trước kia anh định lắp giỏ đựng cặp, em nói sao hả?
Lúc đó cô nói con trai có em gái thì yên sau xe đạp không thể lắp giỏ đựng cặp.
– Hả? – Đới Kha thúc giục, nhất định bắt cô phải nói ra.
Lương Mạn Thu đâu dễ gì mắc bẫy. Nếu cô nói ra, Đới Kha chắc chắn sẽ dùng giọng điệu quái gở nhại lại giọng cô để chế giễu. Đám con trai bọn họ rất thích nhại giọng trêu tức con gái.
Lương Mạn Thu ngượng ngùng nói:
– Nhưng mà anh “truyền” lại xe đạp cho em rồi mà.
Đới Kha một tay giữ ghi đông, chỉ vào gióng ngang trước xe, bảo:
– Lên đi.
Lương Mạn Thu không phải chưa từng ngồi như vậy. Hồi trước lúc Kim Linh chở cô với Kim Minh, cô cũng từng ngồi nghiêng trên gióng ngang còn Kim Minh ngồi đằng sau. Nhưng Kim Linh là con gái, ngồi sát một chút cũng không sao.
Đới Kha khẽ cau mày:
– Có lên không? Không lên thì anh đi đây.
Lương Mạn Thu đành phải cắn răng ngồi lên.
Không sao, tối qua Đới Kha còn cõng cô cơ mà. Lương Mạn Thu tự an ủi mình. Chuyện tối nay có thấm vào đâu, chẳng là gì hết.
Đới Kha nắm lấy bên ghi đông còn lại, trông như đang ôm hờ Lương Mạn Thu.
Gió đông thổi rát mặt, hai tai Lương Mạn Thu nóng bừng, may mà màn đêm đã giấu chúng đi.
Chiếc xe đạp lúc mới chạy còn loạng choạng do đạp không đủ lực, như một minh chứng cho trái tim rối bời của ai đó.
Nhân lúc đường bằng phẳng, Lương Mạn Thu không vịn vào đầu xe nữa, bẻ đôi củ khoai lang, hơi nóng thơm phức ập vào mặt.
– Anh ăn một miếng không?
Đới Kha cười khẩy:
– Ăn cái gì mà ăn?
Lương Mạn Thu giơ nửa củ khoai đã bóc vỏ qua vai.
Đới Kha ngớ người, một kẻ chân tay khỏe mạnh, hoạt bát như cậu mà lại được hưởng đãi ngộ của bệnh nhân liệt toàn thân.
Cậu đang định há miệng thì nghe Lương Mạn Thu nói:
– Cầm lấy.
Đới Kha sầm mặt:
– Bố đây đang đạp xe.
Lương Mạn Thu hơi nghiêng đầu, đưa củ khoai đến tận miệng cậu:
– Cúi xuống.
Như thế còn tạm được.
Đới Kha cúi xuống cắn một miếng lớn, như hải âu đớp mồi, hơi ngửa đầu đưa vào sâu trong miệng.
Lương Mạn Thu nói:
– Đừng làm rơi xuống đầu em nhé, mai em mới gội đầu đấy.
Đới Kha nuốt trọn miếng khoai lang nướng, chẳng thèm nhìn mà nói:
– Rơi trúng rồi.
– Á! – Lương Mạn Thu kêu lên một tiếng ngắn ngủi. Hai tay đang cầm khoai không rảnh, cô đành lắc lắc đầu. – Rơi trúng thật hả anh?
Đới Kha đáp:
– Chưa rơi.
Lương Mạn Thu nài:
– Anh nhặt giúp em đi.
Đới Kha lặp lại:
– Anh đang đạp xe.
Trước kia cũng không ít lần thấy Đới Kha lái xe bằng một tay.
Lương Mạn Thu dồn hai nửa củ khoai vào một tay để rảnh tay phủi phủi đỉnh đầu:
– Còn không anh?
Đới Kha nói:
– Đồ ngốc, lừa em đấy.
Lương Mạn Thu xị mặt:
– Em biết ngay mà.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nam gợi đòn:
– Ha.
Lương Mạn Thu lại chia ra cầm mỗi tay một nửa củ khoai, rồi giơ tay phải lúc nãy lên, đút cho cậu theo cảm giác.
Sau đó, cô cúi đầu cắn một miếng ở tay kia để hả giận.
Nhưng mà, hình như có gì đó sai sai?
Nửa củ bên tay này sao lại ngắn bất thường thế nhỉ?
Rõ ràng cô đâu có cắn miếng to…
Lương Mạn Thu bỗng chốc hiểu ra, người nổi hết da gà.
Cánh tay đang giơ lên cứng nhắc hạ xuống, cô lén so sánh hai nửa còn lại, đều đã bị mỗi người cắn một miếng, trông cũng gần bằng nhau.
Hình như họ vừa hôn gián tiếp và trao đổi cả nước miếng.
Đới Kha chắc là không nhận ra đâu.
Nhưng giờ cô nên ăn nửa nào đây? Dường như cũng chẳng khác gì nhau, chỉ khác ở chỗ có biết hay không mà thôi.
Đằng nào cũng ăn rồi…
Lương Mạn Thu tự đấu tranh tư tưởng như đang đi cược ngọc vậy.
Đới Kha cúi đầu nhìn thoáng qua, chợt hiểu ra:
– Lương Mạn Thu, có phải em đưa nhầm rồi không?
May mà bóng đêm che đi khuôn mặt đỏ bừng của cô. Cô cứng cổ cãi:
– Làm gì có.
Đới Kha hỏi:
– Tại sao hai miếng còn lại gần bằng nhau?
Nói nhiều sai nhiều, Lương Mạn Thu đá quả bóng lại cho cậu, lí nhí:
– Anh đoán xem.
Đới Kha gắt:
– Đoán cái đầu em ấy!
Thấy cậu có vẻ đã bỏ cuộc không đoán nữa, Lương Mạn Thu được đà lấn tới, xóa tan nghi ngờ của cậu:
– Tại em bẻ cho anh miếng to hơn mà. Khổng Dung nhường lê còn em nhường khoai lang. Ai bảo anh là anh của em làm chi.
Trước kia họ cũng không chia đều, Đới Kha thường lấy phần lớn còn Lương Mạn Thu lấy phần nhỏ.
Cách giải thích này cũng hợp lý.
Lương Mạn Thu đúng lúc giơ miếng khoai lúc nãy đút cho Đới Kha lên, muốn chặn miệng cậu lại:
– Ăn đi anh, ăn nóng ngon hơn.
Cô ăn một miếng khoai, rồi lại giơ lên đút cho Đới Kha một miếng. Cứ thế, anh một miếng em một miếng, chẳng mấy chốc đã xử đẹp hai nửa củ khoai. Lượng vừa đủ, đã miệng mà không bị no căng bụng.
Lương Mạn Thu thu dọn bịch đựng khoai, vo tròn lại nhét tạm vào túi áo đồng phục rồi vịn vào đầu xe khẽ điều chỉnh tư thế ngồi.
Xe đạp nhẹ tênh, Đới Kha có thể cảm nhận được bất kỳ rung động nhỏ nào, không khỏi hỏi:
– Vặn vẹo gì đấy?
Lương Mạn Thu thành thật khai báo:
– Mỏi mông.
– Đáng đời.
– Đáng đời.
Một người là câu cửa miệng, một người là cướp lời, cả hai đồng thanh, ăn ý đến lạ, mang đến một sự đồng điệu tâm hồn tinh tế.
Đới Kha khựng lại.
Lương Mạn Thu cười nói:
– Em biết ngay là anh sẽ nói thế mà.
Đới Kha không nói tiếng nào, đạp xe về phía một cái rễ đa trồi lên khỏi mặt đất. Thân xe rung lắc dữ dội, Lương Mạn Thu cũng bị nảy bật người lên theo, mông như bị đánh một gậy, còn đau hơn cả khi bị cậu đét mông.
Đới Kha hỏi:
– Đau không?
Lương Mạn Thu lúc này mới nhận ra là cậu cố ý.
– Anh này! – Cô khẽ đánh vào mu bàn tay đang nắm ghi đông của Đới Kha. – Anh lên cấp Ba càng ngày càng đáng ghét!
Kể từ sau lần để chân trần chạy như điên khi có kết quả thi chuyển cấp năm ngoái, Đới Kha như biến thành một người khác hẳn. Vẻ ngang tàng của cậu giờ đây được tô thêm một lớp màu rực rỡ, đi đâu lưng cũng thẳng hơn thấy rõ.
Chẳng còn ai dám bảo cậu là đứa đội sổ, cũng chẳng còn ai trù ẻo cậu vào trường giáo dưỡng.
Bà con lối xóm ngoài chúc mừng ra còn đổi câu cửa miệng hằng ngày thành hỏi cậu định thi vào đại học nào. Đới Tứ Hải nhờ thế mà nở mày nở mặt, trẻ ra đến mấy tuổi.
Đới Kha từ một kẻ tai tiếng đầy mình bỗng chốc nổi danh như cồn.
Cậu không giận mà còn cười khẩy:
– Anh cần em thích chắc.
Lương Mạn Thu bĩu môi:
– Ai thèm thích anh.
Dứt lời, cả hai mới nhận ra mình vừa chạm phải một động từ hết sức nhạy cảm, bất giác cùng im bặt.
Lương Mạn Thu và Đới Kha đến sở thích của nhau cũng chẳng buồn bàn tới.
Trong mấy giây tĩnh lặng, giữa họ chỉ còn tiếng quần áo thỉnh thoảng cọ vào nhau sột soạt.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng rung trầm thấp vọng tới, Lương Mạn Thu cảm nhận được một lực rung khẽ ở cánh tay.
– Anh, hình như điện thoại anh rung.
Đới Kha một tay giữ ghi đông, tay kia thọc vào túi quần rút điện thoại ra, liếc nhìn màn hình rồi bắt máy khi thấy tên người gọi là Lão Ninh.
Cậu dúi điện thoại cho Lương Mạn Thu:
– Nghe hộ anh, bật loa ngoài lên.
Chở người ở gióng trước khiến việc điều khiển đầu xe trở nên khó khăn, Đới Kha vội vàng dùng cả hai tay giữ chặt ghi đông.
Lương Mạn Thu làm theo, hơi giơ điện thoại lên ngang miệng Đới Kha.
Lão Ninh la lớn:
– A lô, Đại D, mày đang ở đâu đấy? Qua đây mau!
Đới Kha đáp:
– Đang đạp xe về nhà, có chuyện gì?
– Bi3n thái! – Giọng lão Ninh nghe như đang chửi đổng. – Thằng cha thẩm du bi3n thái kia lại xuất hiện rồi!
Đới Kha chửi thề một tiếng:
– Má nó, ở đâu?
Lão Ninh nói tên đường, cách chỗ họ chỉ một khúc cua.
Đới Kha gằn giọng:
– Bố đây tới liền! Đừng để nó xổng mất!
Lão Ninh đáp:
– Tao chưa bứt dây động rừng đâu, Linh Heo với bọn kia cũng sắp tới rồi.
Nói rồi, Đới Kha theo thói quen nhổm mông khỏi yên, đứng lên đạp lấy đạp để. Mọi khi Lương Mạn Thu ngồi sau, phía trước cậu chẳng có gì vướng víu, cứ thoải mái tung hoành.
Giờ cậu quên béng mất Lương Mạn Thu đang ngồi phía trước, mỗi lần đạp xuống, cơ thể lại cọ trúng chỗ không nên cọ, suýt nữa thì chính cậu cũng thành kẻ bi3n thái.
Đới Kha vội ngồi phịch xuống yên xe.
Lương Mạn Thu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi, lồ ng ngực Đới Kha sà xuống quá gần, suýt nữa đè lên đầu cô.
Lương Mạn Thu vẫn cầm điện thoại của Đới Kha, hỏi:
– Anh, mình đi tìm tên bi3n thái đó hả?
Đới Kha dặn:
– Lát nữa em nhớ cầm chắc điện thoại của anh, đứng lùi ra xa một chút.
Lương Mạn Thu lo lắng hỏi:
– Anh lại định đánh nhau à?
Đới Kha nhún vai:
– Tùy tình hình.
Cái “tùy tình hình” của Đới Kha thực chất là tùy tâm trạng, và rõ ràng tâm trạng cậu lúc này chẳng tốt đẹp gì.
Lương Mạn Thu không biết đã nhấn mạnh đến lần thứ bao nhiêu, giọng pha chút van nài:
– Anh, anh khó khăn lắm mới thi đậu cấp Ba, đừng có đánh nhau nữa.
Đới Kha càu nhàu:
– Lắm lời.
Lương Mạn Thu nài nỉ:
– Anh! Anh hứa với em đi, được không?
Đới Kha gắt:
– Ồn chết đi được.
Lương Mạn Thu vốn định nói “Anh mà vào tù thì em không còn anh trai nữa” nhưng mà nghe cứ như thể âm dương cách biệt, xui xẻo quá.
Cô đổi giọng:
– Anh mà vào tù thì em sẽ gọi người khác là anh.
Đới Kha quả nhiên nổi đóa:
– Em dám? Em lại muốn gọi thằng nào?
Lương Mạn Thu vênh mặt:
– Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ, Triệu Lục, tóm lại không phải là anh.
Lương Mạn Thu thường ngày ngoan ngoãn, ăn nói ngọt ngào, thỉnh thoảng tung một đòn như vậy lại rất có tác dụng với Đới Kha.
Cậu hơi dịu lại:
– Anh có đánh chết nó đâu.
Lương Mạn Thu vẫn kiên quyết:
– Đánh bị thương hay tàn phế cũng không được, bác còn phải bồi thường tiền nữa.
Đới Kha vẫn cố cãi cùn:
– Thì em bớt ăn vài cái đùi ngỗng quay đi là được chứ gì.
Trong lúc nói qua nói lại, Đới Kha đã rẽ vào con đường mục tiêu, nơi bốn đứa choai choai cao sàn sàn nhau đang đứng bên đường vẫy cậu.
Lão Ninh nhìn họ chằm chằm mấy lượt, bởi chưa bao giờ thấy Đới Kha chở ai ở gióng trước:
– Tao còn tưởng mày chở em nào.
Đới Kha dừng xe, đỡ Lương Mạn Thu xuống, rồi vừa chửi vừa định lái xe đâm lão Ninh. Lão Ninh ôm mông cười hềnh hệch né tránh.
Kim Linh cũng tới ngay sau đó, yên sau còn chở thêm Kim Minh đang bị cảm nặng.
Lão Ninh chỉ vào một bóng người đang lấp ló dưới bóng cây đằng xa:
– Đại D, mày thấy không? Chính là thằng bi3n thái đó. Vừa nãy bọn tao thấy nó nấp ở đấy, lén lút thẩm du với mấy đứa con gái đi ngang qua.
Đới Kha hỏi lại:
– Không nhìn nhầm chứ?
Lão Ninh quả quyết:
– Trừ khi cả lũ bọn tao đều mù hết.
Đới Kha hỏi tiếp:
– Quay phim lại chưa?
Kim Linh xen vào:
– Trời đất, ghê bỏ mẹ ra còn quay cái gì?
Lão Ninh hùa theo:
– Đúng đấy, tao không có cái sở thích b3nh hoạn thế đâu.
– Phải lưu lại bằng chứng chứ. – Đới Kha nói, nhớ lại lời Chương Thụ Kỳ đã dặn dò cậu lần trước ở đồn cảnh sát Thúy Điền. – Không thì nói ai tin? Điện thoại đứa nào nét thì quay lẹ đi.