- Nhìn, kia chính là Viện Thủ Mộ Tinh Hà của viện Duệ Phong chúng ta.
Theo ngón tay của Mộ Tinh Thụ nhìn lại, một bóng dáng rắn rỏi lập tức ập vào trong mắt Mộ Hàn. Đó là một nam nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi bốn hai mươi nhăm tuổi, đường nét gương mặt kiên cường, góc cạnh rõ ràng. Lúc này hắn đang chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi đi lại lại giữa các đệ tử Duệ Phong, sắc mặt lạnh lùng trang nghiêm kín đáo.
Hắn chính là Mộ Tinh Hà?
Ánh mắt của Mộ Hàn hơi sáng lên. Mộ Hàn đã nghe vô số người nhắc tới cái tên này, nhưng hôm nay lại có lẽ là lần đầu nhìn thấy hắn. Mộ Tinh Hà này và Mộ Tinh Lăng là như nhau, đều là cháu của tộc trưởng Mộ Thanh Sơn. Nhất là Mộ Tinh Hà này, còn được ca tụng như là thiên tài ưu tú nhất trong số lớp người Mộ gia trẻ tuổi hiện nay.
Nghe nói Mộ Tinh Hà hiện nay đã là cao thủ Không Cốc Cảnh cấp bậc Võ Cảnh Bát Trọng!
Lúc này, Mộ Tinh Hà tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Mộ Hàn. Hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn tới, hai đạo ánh mắt sắc bén trong nháy mắt rơi vào trên người Mộ Hàn, đúng là sắc bén như đao.
- Sâu không lường được!
Cơ hồ trong khoảnh khắc ánh mắt hai người đụng chạm nhau, trong đầu Mộ Hàn liền theo bản năng nảy ra bốn chữ này. Xem ra lời đồn đại kia là thật sự, Mộ Tinh Hà này tuyệt đối có tu vi Không Cốc Cảnh, nói không chừng còn cao hơn. Tuy là huynh đệ cùng cha mẹ, thế nhưng Mộ Tinh Lăng về điểm này thì thực lực so sánh với hắn cũng là gặp bậc thầy .
Nhìn thấy Mộ Hàn, trên mặt Mộ Tinh Hà không có hiển lộ ra bất cứ tâm tình gì.
Chỉ là hơi gật đầu về phía hai người thì Mộ Tinh Hà liền đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục quan sát mọi người luận bàn. Viện Thủ, là người mạnh nhất trong số đệ tử của viện Duệ Phong , nhưng đồng thời với được danh hiệu này thì cũng phải gánh chịu trách nhiệm nhất định. Đó chính là chỉ điểm cho các sư đệ sư muội tu luyện.
Thế nhưng ngay sau đó, Mộ Hàn liền cảm nhận được một chút khác thường. Hắn ngước mắt vừa nhìn, lập tức nhận ra được hai đạo ánh mắt thù hận, lại là đến từ Mộ Tinh Lăng.
Trong lòng Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, Mộ Tinh Lăng là em ruột của Mộ Tinh Hà , mà Mộ Tinh Hà lại là Viện Thủ của viện Duệ Phong . Tuy nói viện Duệ Phong cấm chỉ lén đấu với nhau, thế nhưng nếu như hắn muốn tìm chính mình để gây phiền toái rắc rối thì lại vẫn cứ có biện pháp. Có lẽ thời gian chính mình ở viện Duệ Phong này sẽ không được dễ dàng trôi qua như vậy.
Thế nhưng ý nghĩ này chỉ là vừa mới ập đến thì Mộ Hàn liền đã cười trừ. Coi như thời gian ở viện Duệ Phong không qua được tốt đẹp thuận lợi, thì cũng sẽ không thể kém so với năm năm quét dọn viện Tuyển Phong trước đây.
- Tinh Hàn sư đệ, ngươi còn muốn đi chỗ nào nhìn một chút không?
Mộ Tinh Thụ nhìn quang cảnh khí thế ngất trời trong luyện võ trường mà cũng có chút rục rịch.
- Không cần, ta còn về trước một chuyến đến thành Liệt Sơn, rồi sẽ lập tức thu thập đồ mang lại đây.
Mộ Hàn không có để ý thêm tới ánh mắt căm thù của Mộ Tinh Lăng. Hắn thu hồi ánh mắt, chắp tay cười nói
- Hôm nay đa tạ Tinh Thụ sư huynh .
Mộ Tinh Thụ này có tính tình đích xác không tệ, hắn không có kiểu cách qua loa cho xong chuyện đối với Mộ Hàn , cũng không có kỳ quái, càng không có cái loại kiêu ngạo hỉnh mũi lên trời như Mộ Thanh Thành.
- Đừng khách khí, sau này nếu mà có chuyện gì có khả năng tùy thời tới tìm ta.
- U u. . .
Đúng như Mộ Hàn lúc trước suy đoán vậy, rời khỏi viện Duệ Phong phi thường đơn giản. Cứ trực tiếp đi ra ngoài liền có khả năng, không cần phải chịu đựng phiền toái giống như khi đi vào vậy. Viện Duệ Phong liền tọa lạc ở chỗ sâu trong khe núi, bên ngoài khe núi cũng không có bố trí bất cứ sự phòng vệ gì. Thế nhưng nếu như không có được cho phép, bất cứ đệ tử nào của viện Duệ Phong cũng không dám một mình đi ra ngoài.
Căn cứ lời Mộ Tinh Thụ nhắc nhở, chả mấy chốc Mộ Hàn liền tìm thấy trong rừng rậm cửa khe núi Đạo Khí truyền tống do dùng không gian Đạo Văn khắc họa mà thành . Đạo Khí này kỳ thật là một khối ngọc bích thật lớn, nó chiếm cứ không gian trong vòng mấy thước. Khi Mộ Hàn đưa tất cả chân khí trong cơ thể vào trong đó, thì mới khiến cho Đạo Khí này khởi động.
Thân hình chìm vào ngọc bích, Mộ Hàn lại một lần nữa tiến vào trong thông đạo đen sì. Điều tiếc nuối chính là, quá trình truyền tống thập phần ngắn ngủi. Mộ Hàn vẫn còn không kịp dò xét thêm về không gian Đạo Văn trong thông đạo thì tầm nhìn trước mắt đã biến hóa. Đúng là chỉ trong nháy mắt liền trở lại trong điện Duệ Phong ở thành Liệt Sơn .
Cũng giống như lúc trước, Nhị trưởng lão Mộ Huyền Không vẫn lẳng lặng ngồi ở chiếc bàn chính giữa điện phủ, mà Mộ Thiết Du chính là im bặt không thấy dấu vết, không biết đang giấu kín tại vị trí nào. Sau khi cúi người hành lễ với Mộ Huyền Không, Mộ Hàn liền không hề ngoảnh đầu lại mà đi ra ngoài, rồi sau đó chỉ trong nháy mắt liền trở lại căn phòng trong khu nhà ở của chính mình.
Tuy nhiên, ngay trong nháy mắt đẩy cửa phòng ngủ ra , Mộ Hàn lại không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đang đứng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ, Vân Phiêu Phiêu áo quần trắng tinh với nụ cười tươi xinh đẹp làm sao. Phải qua một hồi lâu, Mộ Hàn mới phục hồi tinh thần lại:
- Vân cô nương, làm sao cô nương lại ở đây?
Ở trong căn nhà này Mộ Hàn cơ hồ không có vật phẩm gì đáng giá, cho nên đi ra ngoài thì cũng là không khóa cửa. Nay vừa mới trở về đúng là không phát giác được có người đi vào phòng.
- Chờ ngươi nha.
Vân Phiêu Phiêu chớp chớp đôi mắt nhung cười khẽ, tiện đà lại cười híp mắt bảo
- Mộ Hàn, sư phụ biết ngươi hôm nay vào viện Duệ Phong, nên để cho ta lại đây chờ ngươi. Sư phụ nói là ngươi sau khi đi ra từ viện Duệ Phong sẽ bất tiện lại đến Đạo Tiên lâu, cho nên mới bảo ta đem vật này đến đây cho ngươi.
Nói xong, một vầng sáng vàng tươi trượt ra từ trong ống tay áo của Vân Phiêu Phiêu, rơi vào lòng bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà của nàng. Đúng là chiếc sừng Kim Giác của Kim Giác Lang Vương kia. Có điều so với lúc mới chặt xuống thì nó đã rút nhỏ đi mấy lần. Hiện tại chiếc sừng Kim Giác này còn không dài đến một thước , thế nhưng ánh vàng tản ra lại càng thêm đậm đặc.
Ngày đó khi đi gặp Mộ Thanh Long thì Mộ Hàn liền đã để Kim Giác lại Đạo Tiên lâu, để nhờ lão hỗ trợ gia công một phen, không nghĩ tới lại làm xong nhanh như vậy .
- Vân cô nương, thay ta cảm tạ Thanh Long tiền bối.
Mộ Hàn cầm lấy chiếc Kim Giác mà nói có chút kích động .
Trước khi rời khỏi viện Duệ Phong, Mộ Tinh Thụ vẫn còn cố ý dặn dò hắn. Để cho hắn thu thập đồ dùng xong liền lập tức phản hồi quay lại viện, không nên tạm ở lại quá lâu. Mà hắn cũng không nên dạo chơi các nơi trong thành, nhất là không nên tiếp xúc với ai ngoài người Mộ gia.