Mục lục
Vũ Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù là ly khai Thiên Trụ phong, thanh âm của Cổ Thương Phong như cũ như lôi đình ở bên tai ầm ầm quanh quẩn, để cho nỗi lòng Mộ Hàn thật lâu khó có thể bình tĩnh.

Tuy Cổ Thương Phong cũng không nghĩ Mộ Hàn sẽ hoàn thành nguyện vọng của hắn, nhưng hắn lại lặng yên ở đáy lòng Mộ Hàn mở ra một cánh cửa, dã tâm dần dần sinh sôi.

Trước kia, Mộ Hàn mưu đồ tiến vào Côn Luân tiên phủ, chỉ là muốn từ nơi ấy tìm được địa đồ của ngàn vạn Thiên Vực thế giới, cùng tìm kiếm cơ hội tiến về Thánh Thiên Vực, nhưng cụ thể muốn từ nơi nào bắt đầu, Mộ Hàn còn không có nửa điểm đầu mối, dù sao Côn Luân tiên phủ đối với hắn mà nói phi thường lạ lẫm.

Nhưng bây giờ Mộ Hàn lại phát hiện, nếu có thể như Cổ Thương Phong nói trở thành Côn Luân tiên phủ Thánh Tử, mới có thể càng thêm dễ dàng đạt thành mục tiêu. Hơn nữa, có cái danh hiệu Côn Luân tiên phủ Thánh Tử này, tiến vào Thần U Thánh Thiên Vực hoặc Không Minh Thánh Thiên Vực, cũng sẽ dễ dàng hành động hơn.

- La Thành, Tố Ảnh, các ngươi hồi lâu không thấy, hảo hảo tâm sự, Dịch sư huynh, không bằng đến Ngọc Chân điện của ta ngồi một chút.

Yên lặng ngự không phi hành hồi lâu, Ngư Thanh Liên mới tỉnh hồn lại, ánh mắt ý vị thâm trường xẹt qua hai người Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh, lại rơi vào trên người Dịch chân nhân, vui vẻ dạt dào nói.

- Chính có ý đó.

Dịch chân nhân phục hồi tinh thần lại, lập tức hiểu ý tứ của Ngư Thanh Liên, cười mỉm gật đầu, cùng nàng rất nhanh chạy như bay mà đi, trong khoảnh khắc liền biến mất ở phía chân trời.

Hai người vừa đi, phiến hư không này liền chỉ còn lại có Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh, ánh mắt của Ngư Thanh Liên cùng Dịch chân nhân trước khi đi ngược lại làm cho bọn hắn trở nên có chút xấu hổ.

Chần chờ một lát, Mộ Hàn rốt cục mở miệng:

- Tiêu sư tỷ, chúng ta...

- La Thành, ngươi như thế nào còn gọi ta là sư tỷ?

Tiêu Tố Ảnh đánh gãy lời nói của Mộ Hàn, ra vẻ không vui nói.

- Nói đúng, về sau ta liền gọi ngươi là Tố Ảnh.

Mộ Hàn ha ha cười cười, trong lòng lập tức thản nhiên xuống, vừa rồi tia xấu hổ kia đã không còn sót lại chút gì.

- Tố Ảnh, còn có một năm thời gian liền phải đi Côn Luân tiên phủ, ngươi bây giờ là Linh Trì thất trọng thiên, nhất định phải tranh thủ trong đoạn thời gian này đem tu vi tăng lên tới Dương Hồ cảnh.

Tiêu Tố Ảnh lông mày kẻ đen cau lại, có chút lo lắng nói:

- Một năm thời gian, sợ là có chút không kịp.

Tám năm này đến, Mộ Hàn xa ngút ngàn dặm không tin tức, Tiêu Tố Ảnh mỗi năm tiến về Pháp La Thiên Vực dò xét tình huống, phân ra không ít tâm thần, bằng không thì bằng Vô Lượng Tiên Cung của nàng, nói không chừng hiện tại đã đột phá đến Dương Hồ cảnh.

- Đừng lo lắng, có ta ở đây.

Mộ Hàn nháy mắt, tự tin cười nói.

- Ta hiện tại đã là Dương Hồ Nhị trọng thiên tu sĩ, hoàn toàn có thể tiến vào Linh Vũ pháp giới tu luyện, chúng ta vừa vặn tiến về chỗ đó bế quan tu luyện, nhiều Linh Vũ Tiên Nguyên như vậy, có lẽ đầy đủ ngươi trong vòng một năm tăng lên tu vi.

Tiêu Tố Ảnh ngạc nhiên nói:

- Ta đã đi Linh Vũ pháp giới một lần, ở trước khi không có đạt tới Dương Hồ cảnh, sẽ bị chỗ không gian kia bài xích.

- Đừng quên Phệ Linh Tiên Cung của ta.

Mộ Hàn thần thần bí bí nói.

- Lui một vạn bước mà nói, cho dù ngươi thật sự vào không được, ta cũng có thể từ bên trong lấy chút Linh Vũ Tiên Nguyên cho ngươi luyện hóa.

- Nói đúng.

Tiêu Tố Ảnh nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở yên lòng.

Có Thần Phẩm Tâm Cung của Mộ Hàn, nói không chừng thật có thể tiến vào Linh Vũ pháp giới, mặc dù là bị không gian bài xích, sau khi đi vào, nàng một mực không đi ra, đứng ở trong không gian Tâm Cung của Mộ Hàn tu luyện là được. Vạn nhất ngay cả không gian thông đạo cũng qua không được, cũng còn có biện pháp Mộ Hàn nói kia.

- Vậy bây giờ chúng ta đi thử a ?

Tiêu Tố Ảnh có chút không thể chờ đợi được.

- Còn có thời gian dài như vậy, cũng không vội ở một buổi tối.

Trời chiều chìm xuống, sắc trời sớm đã ảm đạm, Mộ Hàn cười nói.

- Tố Ảnh, hôm nay là ngày chúng ta chính thức kết làm đạo lữ, nếu như không hảo hảo chúc mừng một phen, chẳng phải là phụ La Phù Thánh Tử chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta?

Từ lúc ở Diêu Quang đỉnh Ngọc Chân điện, Mộ Hàn đã từng mĩm cười nói, muốn đem nghi thức đính hôn của La Phù Thánh Tử kia coi như hôn lễ của mình cùng Tiêu Tố Ảnh.

Nếu La Phù Thánh Tử biết được, sẽ tức giận đến thổ huyết a.

- Cái này...

Khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Tố Ảnh nhất thời hiện lên một vòng đỏ tươi, bất quá lời đằng sau nàng còn chưa nói ra miệng, đã bị Mộ Hàn cười lớn một phát bắt được tay nhỏ xinh đẹp tuyệt trần, hai đạo thân ảnh sóng vai hướng Khai Dương phong mau chóng đuổi theo, trong chớp mắt công phu, đã dung nhập trong bóng đêm xa xa tối tăm mờ mịt...

Vèo! Xoạt . . . . .

Sáng sớm hôm sau, từng đạo thân ảnh bay xuống vùng phía nam Xích Thành Thiên Vực Bích Không Sơn Mạch, Vực Giới chi môn liền ở trong cung điện trước người bọn hắn.

Bọn hắn đúng là một nhóm La Phù Thánh Tử.

Quay đầu đông ngắm, 100 tên đệ tử Côn Luân tiên phủ kia đều là mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng, nhất là mười một người bị Mộ Hàn trọng thương kia, trong ánh mắt càng là tràn ngập phẫn hận.

Thương thế của bọn hắn mặc dù đã chuyển biến tốt đẹp được không sai biệt lắm, nhưng bị một gã Trung Thiên Vực tu sĩ tu vi thấp hơn mình trọng thương, lại trở thành nhục nhã của bọn hắn.

Trên đời không có tường không lọt gió, việc này nếu truyền quay lại Côn Luân tiên phủ, chỉ sợ bọn hắn sẽ trở thành trò cười trong phái.

Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh mình bị những đồng môn đệ tử kia cười nhạo, đáy lòng bọn hắn liền giống như có vô số độc xà đang không ngừng cắn xé, nếu không thể để cho hỗn đản gọi là La Thành kia trả một cái giá lớn, bọn hắn có thể nào cam tâm? Nhưng Chân Vũ Thánh Sơn có Cổ Thương Phong tọa trấn, bọn hắn lại không thể làm gì.

- Thánh Tử, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy được rồi?

Một nữ tử dáng người yểu điệu nhịn không được nói.

- Đừng nóng vội.

La Phù Thánh Tử quay đầu nhìn thoáng qua, ở chỗ sâu trong đồng tử lộ ra một vòng tàn khốc, nhưng liền liễm tàng, lạnh nhạt nói ra.

- La Thành kia đích thật là võ đạo thiên tài, không chỉ có thực lực viễn siêu tu vi, càng có năng lực luyện khí siêu cường... Nhân vật như vậy tuyệt sẽ không cam lòng ở trong Xích Thành Thiên Vực nho nhỏ. Một năm sau, là năm mươi năm một lần Côn Luân tiên thử. Chân Vũ Thánh Sơn chúng năm đại chi nhánh đều tiến cử Dương Hồ cảnh đệ tử trẻ tuổi tham gia, La Thành nhất định cũng là một cái trong số đó. Côn Luân tiên phủ, cũng không phải là Chân Vũ Thánh Sơn, Cổ Thương Phong có thể che chở được hắn nhất thời, lại không che chở được hắn cả đời...

- Thánh Tử nói đúng, Côn Luân tiên phủ là địa bàn của chúng ta, nếu hắn thật tới tham gia tiên thử, chúng ta có rất nhiều cơ hội thu thập hắn.

- Tốt nhất là để cho hắn thông qua Côn Luân tiên thử, chúng ta mới hảo hảo giày vò hắn.

- La Thành kia quá mức đáng hận, thoáng một phát giết chết hắn, quả thực là tiện nghi hắn rồi.

...

Những nam nữ trẻ tuổi kia lập tức đã minh bạch ý tứ của La Phù Thánh Tử, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn.

Nhưng trong nháy mắt về sau, đã có một gã hắc y nam tử nghi ngờ hỏi:

- Thánh Tử, nếu như La Thành sợ chúng ta trả thù, không dám đi tham gia Côn Luân tiên thử thì sao?

- Đối với võ đạo thiên tài tư chất xuất chúng như thế, tham gia hay không tham gia Côn Luân tiên thử há có thể do chính hắn quyết định?

La Phù Thánh Tử mắt hí cười cười, bước chân hơi động một chút, đã tiến vào cung điện phía trước. Những đệ tử Côn Luân tiên phủ kia giật mình sững sờ một lát sau, lập tức hiểu được, nếu La Thành kia không dám tham gia Côn Luân tiên thử, thì cũng có rất nhiều biện pháp dùng danh nghĩa Côn Luân tiên phủ hạ lệnh cho La Thành.

Đến lúc đó, La Thành tham gia cũng phải tham gia, không tham gia cũng phải tham gia.

Chân Vũ Thánh Sơn.

Không trung cực hạn, hai đạo thân ảnh xuyên thấu mây trắng cuồn cuộn, bỗng nhiên bay tới.

Bọn hắn chính là Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh.

- Có lẽ là chỗ này rồi.

Mộ Hàn quay đầu lại cười cười.

- Ân.

Tiêu Tố Ảnh sóng mắt lưu chuyển, trên khuôn mặt xinh đẹp kia có một tầng đỏ tươi, dưới da thịt vô cùng mịn màng phảng phất có quang mang óng ánh trôi động, làm cho nàng càng lộ ra xinh đẹp động lòng người, một đêm qua đi, toàn thân Tiêu Tố Ảnh có thêm vài phần phong tình làm lòng người mê say.

Hô!

Ồng tay áo Mộ Hàn phật quét, chân nguyên bàng bạc cuốn đi mây mù, ngọc bia to lớn kia lập tức hiện ra, xanh lam sáng bóng khắc sâu vào tầm mắt hai người.

- Tố Ảnh, nhập Tâm Cung của ta.

Mộ Hàn phân phó một tiếng, lực lượng tâm thần cường đại liền đem Tiêu Tố Ảnh bao trùm, đem nàng kéo vào Tử Hư Thần Cung. Đối với đem Tiêu Tố Ảnh dẫn vào Linh Vũ pháp giới, Mộ Hàn có mười phần nắm chắc, dù sao năm đó lúc bị sư phó Dịch chân nhân mang đi vào, Công Tôn Long cùng Cơ Vân Thiền, Cơ Vân Yên tỷ muội đều ở trong Tâm Cung của hắn.

Duy nhất một điểm cần phải chú ý đúng là, sau khi tiến vào Linh Vũ pháp giới không thể để cho Tiêu Tố Ảnh ly khai Tâm Cung, miễn cho bị phiến không gian kia cưỡng ép đuổi ra.

Vèo!

Sau một khắc, Mộ Hàn liền xuất hiện ở trước ngọc bia, song chưởng dán đi lên, chân nguyên mạnh mẽ như bại đê sóng lớn, mãnh liệt mà vào. Trong nháy mắt, tiếng oanh minh cực lớn liền từ trong ngọc bia kích động mà ra, một đạo khe hở hình dáng tam giác lập tức từ đỉnh ngọc bia hiển lộ ra đến.

Mộ Hàn không chút do dự, thân ảnh chui vào khe hở xanh lam kia.

Năm đó lần đầu tiến vào không gian thông đạo, Mộ Hàn cảm nhận được một cổ sức đẩy kinh khủng, ngày nay tu vi đạt tới Dương Hồ cảnh, lại không phát hiện bất luận cái dị trạng gì, thân hình vừa vào thông đạo, liền một cổ lực lượng phụ giúp hắn về phía trước chạy như bay, Tiêu Tố Ảnh ở trong Tâm Cung cũng không có bị bất luận ảnh hưởng gì.

Đến tòa ngọc đài lơ lửng kia, Mộ Hàn cũng không dừng lại, lập tức hướng xa xa bay đi.

Không cần như lần trước chống cự áp lực xâm nhập, tốc độ của Mộ Hàn nhanh chóng vô cùng, mà ở ngự không chạy như bay, đồng thời tâm thần của Mộ Hàn cũng bắt đầu hướng xa xa lan tràn ra, chỉ có điều mảnh không gian này như có cổ lực lượng trở ngại tâm thần khuếch trương, khó có thể đem trọn Linh Vũ pháp giới bao trùm.

Lần này Mộ Hàn cũng không có ý định tiến về Võ Cực điện, chỗ đó số lượng Linh Vũ Tiên Nguyên đối với Linh Trì cảnh tu sĩ mà nói là dư xài, nhưng Mộ Hàn hiện tại đã là Dương Hồ cảnh tu sĩ, hơn nữa chuẩn bị ở chỗ này ngốc một năm thời gian, tự nhiên phải tìm nơi có Linh Vũ Tiên Nguyên càng thêm sung túc.

Mỗi vị đạt tới Dương Hồ cảnh tu sĩ đều tiến vào Linh Vũ pháp giới, tìm một khu vực Tiên Nguyên so sánh nồng đậm, sau đó dùng kiến trúc đem nó nhốt chặt. Theo Tiêu Tố Ảnh nói, mấy năm này Yến Thu Mi, Cầm Cơ cùng Tiêu Cố đột phá đến Dương Hồ cảnh đều ở bên trong có một khối địa bàn nhỏ.

Chỉ có Mộ Hàn, trở lại quá muộn, còn chưa kịp tìm địa phương.

Hô!

Tâm thần khổng lồ kia của Mộ Hàn như cuồng phong từ trên không từng tòa kiến trúc gào thét mà qua.

Giờ phút này, trong đa số kiến trúc ở đây, đều có Dương Hồ cảnh tu sĩ tu luyện, Mộ Hàn dùng tâm thần tìm tòi như vậy, tự nhiên rất nhanh kinh động đến bọn hắn.

Bất quá, mặc dù là có người tâm hoài bất mãn cũng không dám hướng Mộ Hàn gây chuyện, sự tình Mộ Hàn cùng La Phù Thánh Tử chống lại sớm đã truyền vào Linh Vũ pháp giới, biết rõ hắn tuy chỉ là Dương Hồ Nhị trọng thiên tu vi, nhưng đã có thực lực tương đương với Dương Hồ thất trọng thiên đỉnh phong, bọn hắn không cảm giác được mình có thể thắng Mộ Hàn.

Huống chi, sơn chủ tựa hồ đối với Mộ Hàn ưu ái có thừa, hôm qua còn ở Thiên Khu phong cùng hắn hàn huyên hồi lâu.

Cái này để cho bọn hắn càng là không dám vọng động.

Tâm thần của Mộ Hàn thông thuận tự nhiên dò xét không gian, cũng không lâu lắm liền liên tiếp phát hiện ba phiến Linh Vũ Tiên Nguyên ở trên hư không tới lui tuần tra, trong đó hai nơi số lượng ở 500 tả hữu, một chỗ Tiên Nguyên số lượng đạt đến một ngàn, nhưng cách Mộ Hàn kỳ vọng vẫn là kém không nhỏ.

- La Thành, ngươi muốn tìm nơi tu luyện tốt không ngại đi Linh Vũ pháp giới chỗ cực tây nhìn xem, chỗ đó chắc hẳn phi thường thích hợp ngươi.

Phút chốc, một đám thanh âm yếu ớt như tơ nhện bị một đạo tâm thần đưa tới, cái tâm thần kia đến từ một tòa cung điện ngoài mấy chục dặm ở phương Bắc, lại có cường độ Linh Trì thất trọng thiên đỉnh phong.

- Ah? Đa tạ!

Mộ Hàn ngẩn người, chợt chuyển hướng phía tây, tâm thần cực lực khuếch trương.

Ngàn dặm khoảng cách, thoáng cái tức qua, đang lúc thời điểm Mộ Hàn hoài nghi mình có phải bị người kia lừa gạt hay không, tâm thần đột nhiên bắt đến một mảnh Tiên Nguyên khí tức nồng đậm đến cực điểm. Mộ Hàn trong lòng đại hỉ, toàn lực điều động chân nguyên thể nội, đem tốc độ bản thân phát huy đến cực hạn.

Ước chừng mấy phút đồng hồ sau, Mộ Hàn hoàn toàn ngây dại.

Lúc này Linh Vũ Tiên Nguyên hiện lên ở trước mặt hắn đúng là rậm rạp chằng chịt, vô biên vô hạn, tối thiểu chiếm phương viên hơn mười dặm không gian, nếu đem Linh Vũ Tiên Nguyên bên trong công tác thống kê đi ra, con số tất nhiên cực kỳ khủng bố. Mộ Hàn hoàn toàn không nghĩ tới, người nọ chỉ dẫn cho mình sẽ là một chỗ như vậy.

Chỉ là, địa phương tốt như vậy vậy mà không có bị người chiếm lấy, ngược lại là việc lạ.

Nhưng rất nhanh Mộ Hàn liền hiểu là chuyện gì xảy ra...

Thời điểm hắn nhích tới gần, những Linh Vũ Tiên Nguyên kia chẳng những không có như Tiên Nguyên trong Võ Cực điện xa xa tránh đi như vậy, ngược lại phô thiên cái địa hướng Mộ Hàn lao đến, tựa như từng hung thú giương nanh múa vuốt, muốn đem Mộ Hàn cái nhân loại đã luyện hóa được đại lượng đồng bạn của chúng xé thành mảnh nhỏ.

- Lão gia hỏa kia đúng là không yên lòng.

Mộ Hàn tâm niệm thay đổi thật nhanh, bừng tỉnh đại ngộ, Linh Vũ Tiên Nguyên ở đây cùng nơi khác bất đồng, lại sẽ chủ động công kích, nếu Dương Hồ cảnh tu sĩ ngốc núc ních tiến vào, nói không chừng sẽ bị những Linh Vũ Tiên Nguyên này trọng thương, chỉ tiếc chúng lại lựa chọn sai đối tượng công kích rồi.

Âm thầm cười lạnh một tiếng, Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh ở trong Tâm Cung cơ hồ đồng thời hành động .

Năm đó Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh không giữ quy tắc làm được phi thường thành công, hôm nay hai người kết làm đạo lữ, tự nhiên càng là ăn ý, Vô Lượng Tiên Cung cùng Tử Hư Thần Cung kịch liệt rung động lắc lư, hấp lực khủng bố giống như sóng to gió lớn, hướng bốn phương tám hướng điên cuồng mà kích động ra.

Hô! Hô...

Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh Tâm Cung như hóa thành hắc động thật lớn, một phát liền cắn nuốt 200 đạo Linh Vũ Tiên Nguyên, trong nháy mắt, thì đến được thành quả lúc trước hai người vất vả một tháng. Thu hoạch như vậy để cho Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh đều là tinh thần đại chấn, tiếp tục không ngừng thôn phệ, thôn phệ...

400, 600... 1000, ... 2000...

Trong không gian Tâm Cung rộng lớn của Mộ Hàn, từng đạo Linh Vũ Tiên Nguyên điên cuồng mà tới lui tuần tra, va đập vào, chỉ tiếc, lực đạo chúng va chạm toàn bộ đều bị Tử Hư Thần Cung hấp thu, không có thể mang đến cho Mộ Hàn bất cứ uy hiếp gì, ngược lại là trùng kích chi lực của chúng bị tiêu hao rất nhanh.

- Đến! Cho ta đến!

Mộ Hàn cười ha ha, hoa chân múa tay vui sướng.

Vị Dương Hồ cảnh tu sĩ kia nói cho Mộ Hàn chỗ này, không có gì hơn là muốn cho những Linh Vũ Tiên Nguyên kia cho Mộ Hàn một bài học, lại không biết mình tiện nghi cho Mộ Hàn. Hắn đang lo từng đạo hấp phệ Linh Vũ Tiên Nguyên quá lãng phí thời gian, những Linh Vũ Tiên Nguyên này lại như ong vỡ tổ toàn bộ tuôn đi qua.

Hắn không sợ số lượng Linh Vũ Tiên Nguyên xông lại quá nhiều, chỉ sợ chúng chạy trốn.

Với hắn mà nói, thứ này càng nhiều càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK