Mộ Phi Hổ theo bản năng đưa tay lên chắn. Nhưng mà điểm ánh vàng rực rỡ này lại trong chớp mắt phá vỡ chân khí ngăn cản của lão, rồi như ánh sáng lung linh xâm nhập vào trong ngực lão. ! .
Đồng tử trong nháy mắt nở rộng ra, con ngươi của Mộ Phi Hổ suýt nữa rớt ra từ tròng mắt đang trợn trừng lồi lên. Lão khó có thể tin cúi đầu nhìn chăm chú một đoạn nho nhỏ với ánh vàng rực rỡ kia đang thòi ra ở trên ngực của chính mình.
- Đây mới là Đạo Khí cao phẩm!
Mộ Hàn cười lạnh lại bước đi tiếp về phía trước. Cơ hồ đồng thời, ánh đỏ chợt lóe lên. Một thanh đoản kiếm đột nhiên chui ra từ đỉnh đầu Mộ Phi Hổ rồi xuất hiện ở trước người hắn.
Thanh đoản kiếm này đúng là Xích Diễm kiếm. Hôm đó sau khi rời khỏi viện Duệ Phong trở lại trong nhà, Mộ Hàn liền thử làm cho nó dung hợp hòa tan cùng tâm thần của bản thân. Cuối cùng sau khi hao phí suốt mấy canh giờ, rốt cuộc hắn mới thành công. Nếu không được như thế, Mộ Hàn vẫn còn thật sự không dám đem theo Xích Diễm kiếm này mà lên đường.
Còn về phần đạo ánh vàng rực rỡ kia, đó chính là Lang Vương Kim Giác được Mộ Hàn gọi với cái tên là "Lưu Kim" .
Chỉ trong khoảnh khắc, lực lượng trong cơ thể giống như đã bị trôi đi hoàn toàn sạch sẽ. Mộ Phi Hổ như là rốt cục ý thức được điều gì, trên mặt lão lập tức xuất hiện đầy sự hoảng sợ và tuyệt vọng. Nhưng lão lại như con mãnh thú gần chết điên cuồng mà hướng tới đỉnh đầu định chộp, miệng càng là há ngoác rộng ra:
- Mộ. . .
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Tiếng gầm rống của Mộ Phi Hổ vẫn còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì thân thể liền đột nhiên bùng nổ bắn tung tóe. Sau một khắc, dòng nhiệt nóng bỏng vô cùng mãnh liệt từ bên trong đạo ánh vàng rực rỡ kia phát tán ra. Chỉ trong một thời gian ngắn liền đốt cháy hoàn toàn sạch sẽ những mảnh nhỏ thân thể vương vãi ra. Mộ Phi Hổ đã là hài cốt không còn tồn tại.
Ý niệm của Mộ Hàn vừa động, hắn liền thu Lưu Kim và Xích Diễm kiếm kia vào Tâm Cung, giữa trán đã hiện ra một chút vẻ mệt mỏi. Xích Diễm kiếm kia rốt cuộc vẫn là một món Đạo Khí cao phẩm. Tuy bị Mộ Hàn dung hợp thành công, thế nhưng để thao tác nó công kích một lần thì cũng tạo thành hao tổn rất lớn đối với tâm thần Mộ Hàn .
Cũng may đây đều là đáng giá.
- Vút!
Mộ Hàn khe khẽ thở phào một hơi, liền tiếp tục tiến lên phía trước.
Vừa rồi hắn mặc dù không hề thi triển "Lôi Cực Âm Cương" để phối hợp với "Lôi Vân Phong Bạo" vốn có thanh thế lớn nhất, nhưng lại vẫn không dám khẳng định lần giao đấu vừa rồi cùng với Mộ Phi Hổ liện có làm kinh động những tu sĩ võ đạo ở cách đó không xa hay không. Cho nên, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi nơi đây.
- Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là lỗi cảm giác của lão phu?
Mấy chục giây sau, có một bóng hình chém giết hơn mười con mãnh thú cản đường đột nhiên xuất hiện ở nơi đây. Đó cũng là ông lão mặc áo choàng đen, lão hơi có nghi ngờ mà thì thào nói nhỏ
- Có lẽ chỉ là hai con mãnh thú tranh đấu ở chỗ này . . .
Còn chưa dứt lời, thì người đã hướng về lối vào điện cổ mà bắn đi.
Mà vào lúc này, Mộ Hàn đã đến phía chếch bên cạnh lối vào Hắc Ma Điện. Tiếng thú gầm rống, tiếng chém giết vang lên điếc tai.
Bảo vệ tại vị trí lối vào quả nhiên là các tu sĩ võ đạo hoàng thất Việt gia , hiện nay tất cả mọi người đã tham gia vào trong cuộc chiến đấu. Mà ở phía bên phải hoàng thất chỉ cách hơn trăm thước là các tu sĩ Kim gia ở Liên Thành. Tất cả cũng đều đang chém giết cùng mãnh thú, chỉ là lực lượng có hơi phân tán.
Nơi này mãnh thú đông đảo, Mộ Hàn giấu kín trên một thân cây. Chỉ cần không nhìn chăm chú vào một cao thủ võ đạo nào đó thì tuyệt sẽ không khiến đối phương cảnh giác.
Có điều ở lối vào này cao thủ đông đảo, nếu muốn len lén chạy vào là không có khả năng. Chỉ quan sát trong chốc lát, Mộ Hàn đã có chủ ý. Hắn lặng lẽ đi tới khu vực ở giữa hai gia tộc, rồi sau đó đuổi theo một con mãnh thú Bách Khiếu Cảnh. Hắn liền xông ra ngoài từ một vị trí rất không làm cho người ta chú ý .
Sau khi liên tục chém giết vài con mãnh thú Bách Khiếu Cảnh, rốt cục lần lượt có tu sĩ Kim gia và Việt gia lưu ý đến tung tích của Mộ Hàn.
Hiện tại toàn thân Mộ Hàn đều bị huyết thú nhuộm đỏ, không có bất luận kẻ nào nhận ra thân phận chân thật của hắn.
Sau khi nhìn thấy hắn, tu sĩ hoàng thất cho hắn là tộc nhân của Kim gia. Mà tu sĩ Kim gia đồng dạng cho hắn là tu sĩ hoàng thất, cho nên chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt trở về.
Để tránh người trong hoàng thất phản cảm hắn như một "tu sĩ Kim gia" chém giết vượt quá giới hạn, Mộ Hàn trong quá trình nửa cố tình nửa vô ý tiến dần về phía lối vào của ngôi điện cổ thì chỉ là càng không ngừng truy theo chém giết những con mãnh thú cấp dưới Bách Khiếu Cảnh.
Trong bất tri bất giác, Mộ Hàn cách lối vào càng ngày càng gần, mấy vị cao thủ hoàng thất đang kịch chiến càng tỏ ra thường xuyên quay đầu quan sát. Bọn họ tuy là thỉnh thoảng mặt nhăn mày nhó, nhưng lại cũng không hề lên tiếng quát bảo ngưng lại. Hiển nhiên hành động của Mộ Hàn chỉ giết những con mãnh thú nhỏ yếu còn không có vượt qua điểm mấu chốt nhẫn nại của bọn họ .
Nếu mà Mộ Hàn dám ngắm nghía đầy hi vọng những con mãnh thú Ngọc Xu Cảnh, chỉ sợ những cao thủ hoàng thất này sẽ lập tức cho rằng hắn là gia hỏa do Kim gia phái tới quấy rối, rồi sẽ lập tức đuổi đánh đi ra ngoài.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!. . .
Điện cổ run rẩy dữ dội, trong điện truyền ra tiếng gầm vô cùng giận dữ. Chịu ảnh hưởng này, mãnh thú như cơn thủy triều mãnh liệt ập đến đúng là bắt đầu hoàn toàn điên cuồng. Tất cả bọn chúng đều hung hãn không sợ chết đánh về phía tu sĩ hoàng thất. Tiếng gầm thét trời long đất lở giống như sắp sửa thổi bay cả Hắc Yểm Sâm Lâm đi.
- Lục Tiểu Tâm, lại có mấy con mãnh thú Vũ Hóa Cảnh đã tới.
Có tiếng hét lớn chợt vang lên, những cao thủ hoàng thất này cũng bất chấp kẻ nhỏ nhoi Mộ Hàn này nữa. Tất cả đều mật thiết chú ý đến động tĩnh trong khu rừng hắc ám đối diện. Tiếng gầm gừ thịnh nộ điên cuồng không ngừng từ bên kia vọng ra làm tâm thần người ta chấn động, khiến cho sắc mặt của bọn họ đều trở nên bắt đầu hơi hơi nặng trịch.
- Ngao ô ô . . .
Ngay lập tức sau đó, có vài bóng đen từ trong rừng bắn ra dữ dội. Thậm chí ngay cả tướng mạo bọn chúng đều vẫn còn không thấy rõ, mấy vị cao thủ hoàng thất Vũ Hóa Cảnh liền vội vàng gầm lên lao ra nghênh đón.
- Chính là lúc này!
Thân hình Mộ Hàn hạ thấp xuống. Hắn theo đuôi phía sau hai con mãnh thú Bách Khiếu Cảnh, như tên rời cung vượt qua cự ly đến hai mươi thước. Chờ đợi tại cửa chính Hắc Ma Điện là một người đệ tử hoàng thất trẻ tuổi , thừa dịp hai con mãnh thú nhào vào cắn hắn mà Mộ Hàn đã không một tiếng động lắc mình xông vào bên trong cửa điện đang mở rộng.