Huyền Đô sơn truyền ra tin tức, tựa như một quả boom trọng tấn, để cho phần đông tu sĩ Tiên Phủ lần nữa bị năng lực luyện khí của Mộ Hàn mà kinh ngạc đến ngây người. Thủ đoạn thần kỳ như thế, đừng nói là Côn Luân Tiên Phủ năm Đại pháp sư so ra kém, dù là tất cả Thánh phẩm pháp sư của Bảo Tiên Thiên Vực, sợ cũng không một người có thể bằng.
- Mộ Hàn...
Côn Luân Tiên Phủ, tới gần đỉnh núi Thần Dực Sơn có một tòa động quật, một gã trung niên nam tử phong độ nhẹ nhàng, nho nhã tiêu sái có chút mở to mắt, trong miệng đột nhiên đọc lên cái danh tự gần đây ở trong Tiên Phủ vô cùng oanh động kia, ở bên trong đôi mắt kia không nhịn được toát ra một vòng thần sắc hào hứng dạt dào.
- Thật không nghĩ tới, có thể ở Bảo Tiên Thiên Vực gặp phải Thánh phẩm pháp sư thiên tư xuất chúng như thế...
- Bốn năm ngày liền có thể luyện chế ra một kiện Thánh khí, hơn nữa luyện chế ra Thánh khí, số lượng văn điểm toàn bộ nhất trí, mặc dù là Tiên phẩm pháp sư, cũng không nhất định có thể làm được tình trạng như vậy. Tiểu gia hỏa như vậy, coi như là ở Thần U Thánh Thiên Vực chúng ta, đoán chừng cũng tìm không ra mấy cái.
- A..., lại quan sát vài năm a!
...
Thanh âm dần dần nhỏ lại, đôi mắt của trung niên nam tử này lần nữa bế hạp, thân hình phảng phất hóa thành tượng điêu khắc gỗ không có nửa điểm Sinh Mệnh Khí Tức.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua...
Biết được Mộ Hàn lần nữa tự giam mình ở trong cung điện Thiên Trúc Sơn, luyện chế tài liệu của mấy vị đệ tử Tiên Phủ đưa qua, tâm tình của mọi người trở nên càng thêm phức tạp.
Năm ngày sau, dị tượng Thánh khí thành hình lần thứ mười một ở trên không Thiên Trúc Sơn hiện ra, kim quang vô cùng sáng chói cơ hồ có thể đem con mắt người che mờ.
Lần này, ở trong Tiên Phủ vang lên lại là nhiều tiếng thở dài.
-Ai!
Tân Nguyệt Sơn, trong mật thất u tĩnh, Lục Dã đầu đầy tóc trắng không gió mà bay, hai gò má xinh đẹp cũng hơi run rẩy, hai đầu lông mày sắc mặt giận dữ ẩn hiện, nhưng cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài.
Mấy chục ngày thời gian này, mặc dù nàng vẫn luyện khí, nhưng bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, nàng muốn không biết cũng khó khăn.
Lúc Mộ Hàn luyện chế thành cộng đệ nhất kiện Thánh phẩm Đạo Khí, Lục Dã chỉ là chấn kinh thoáng một phát, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, khi đệ nhị kiện Thánh khí của Mộ Hàn ra lò, nàng bắt đầu có chút không thể bình tĩnh, mà đệ tam kiện Đạo Khí ra lò, nàng rốt cuộc cũng ngồi không yên. Nàng cũng muốn làm như không thấy, nhưng Mộ Hàn biểu hiện thức sự quá thần kỳ, làm cho nàng muốn giả bộ như không có phát hiện cũng không được, mặc dù là đem địa phương luyện khí từ bên ngoài cung điện chuyển dời đến mật thất trong lòng núi cũng không thành.
Cơ hồ là Côn Luân Tiên Phủ mỗi chấn động một lần, Lục Dã đều phải mất thời gian rất lâu mới có thể để cho tâm thần trầm tĩnh lại, cũng may tốc độ của nàng chậm chạp, vẫn còn ở trong điều chỉnh ngoại hình tài liệu, nếu như nàng đã bắt đầu khắc hoa Đạo Văn hoặc là đối với khí cụ tiến hành rèn luyện, chỉ sợ sớm đã đi theo gót La Phù Thánh Tử, luyện khí thất bại.
Chỉ có điều Lục Dã dù chưa thất bại, nhưng những ngày này cơ hồ không có tiến triển gì, thậm chí ngay cả ngoại hình phần tài liệu Thánh khí thứ nhất kia cũng còn không có điều chỉnh hoàn tất.
Đối với nàng mà nói, thất bại cũng không có gì, đáng buồn chính là nàng muốn thất bại cũng thất bại không được.
Nhìn xem phần tài liệu mới điều chỉnh một nửa trong tay, trong lồng ngực Lục Dã tràn đầy đắng chát, chẳng bao lâu trước, nàng cũng không có đem Mộ Hàn cái pháp sư hai ba mươi tuổi này để ở trong mắt, mặc dù biết rõ La Phù Thánh Tử từng thua ở dưới tay hắn, cũng không có quá mức để ý, thời điểm cùng Bặc Ngạn, La Phù Thánh Tử quyết định liên thủ áp chế Mộ Hàn, nàng còn hùng tâm bừng bừng, tự nghĩ dùng năng lực luyện khí của năm người, đối phó chỉ là một cái Dương Hồ cảnh pháp sư nhất định là dễ dàng.
Nhưng không bao lâu, nàng liền nhấm nháp đến quả đắng.
Ngày nay, lần luyện khí này đã là khó có thể tiếp tục, Mộ Hàn liên tục thành công, đối với lòng tin của nàng đã tạo thành đả kích cực lớn, chỉ cần Mộ Hàn không có đình chỉ luyện khí, nàng là khó có thể bình tâm tĩnh khí, mặc dù là Mộ Hàn không hề luyện chế Đạo Khí, nàng sợ rằng cũng phải phí thời gian rất dài mới có thể điều chỉnh được.
Tình huống như Lục Dã cũng không phải mình nàng cảm nhận, Côn Luân Tiên Phủ năm Đại pháp sư, đều tao ngộ tình huống cùng loại, nàng không phải là người thứ nhất, cũng không phải một cái cuối cùng.
Ở trước nàng, có La Phù Thánh Tử thảm hại hơn, ở sau nàng, có bọn người Bặc Ngạn.
Năng lực luyện khí của nàng cùng ba người Bặc Ngạn, Hạ Hầu Thanh, Hoắc Dụ tương đương, ngay cả nàng cũng tiến hành không đi xuống, bọn người Bặc Ngạn dĩ nhiên là không cần phải nói rồi.
Có bọn hắn làm bạn, nàng cũng không tính cô độc.
Hô!
Ở bên trong tiếng xé gió rất nhỏ, thân ảnh Lục Dã đột nhiên rời đi mật thất, xuất hiện ở trong cung điện Tân Nguyệt Sơn, lập tức quát.
- Người tới, đem những tài liệu luyện khí này toàn bộ đưa trở về!
Lời vừa ra, hơn hai mươi phần tài liệu dùng để luyện chế Thánh phẩm Đạo Khí liền từ trong Tâm Cung nàng lập loè mà ra, hướng ngoài điện kích bắn đi.
Chờ hắn bọn đến hỏi, chẳng bằng chủ động đưa về, tránh khỏi như La Phù Thánh Tử mất mặt như vậy.
- Vâng!
Đáp nhẹ một tiếng, một bóng đen đem những tài liệu kia tiếp được, hướng dưới núi chạy như bay mà đi...
...
Năm ngày, năm ngày, lại năm ngày...
Tốc độ luyện khí thần kỳ kia của Mộ Hàn lần nữa hiển lộ ra, trước kia Mộ Hàn hoàn thành một kiện Thánh phẩm Đạo Khí thời gian còn có chút chấn động, mà lần này lại phi thường cân đối, đều là mỗi cách năm ngày, trên không Thiên Trúc Sơn sẽ ngưng tụ ra dị tượng, tách ra hoa quang làm lòng người kinh sợ.
Hô!
Ngày thứ ba mươi lăm, lại là một hồi khí tức bàng bạc mang tất cả không gian Tiên Phủ, quang mang óng ánh đỏ tươi như lửa đem hư không chiếu rọi đỏ bừng, nhiệt ý nóng bỏng từ trong dị tượng Cự Kiếm hỏa hồng kia thấu tràn ra, một lớp một lớp mà hướng bốn phương tám hướng phố tán, phảng phất có thể đem Tiên Phủ đốt nấu.
- Sáu kiện Thánh khí Kim thuộc tính, một kiện Hỏa thuộc tính Thánh khí, là một kiện cuối cùng rồi.
Đỉnh Tu Di sơn, Tu Di Thánh Tử nhìn xa cự Kiếm hư ảnh hồng lập lòe trên không Thiên Trúc Sơn kia, giống như lầm bầm lầu bầu, lại như đối với Tu Di sơn thủ tọa Lộc Vi ở bên cạnh nói ra.
Tuy nói những tài liệu kia đều là lén lút đưa đến Thiên Trúc Sơn, nhưng lấy thế lực của hắn ở Côn Luân Tiên Phủ, vẫn là rất dễ dàng tra ra đến tột cùng có mấy người đi qua chỗ đó.
Phía trước mười kiện Thánh khí dùng hơn năm mươi ngày, mà bảy kiện này thì dùng hơn ba mươi ngày.
Hơn một tháng thời gian này, Côn Luân Tiên Phủ đã xảy ra một đại sự, cái kia chính là La Phù Thánh Tử, Lục Dã, Bặc Ngạn, Hoắc Dụ cùng Hạ Hầu Thanh năm vị Tiên Phủ pháp sư đem tài liệu luyện khí trước kia tiếp được tất cả đều đưa trở về, mặc cho người khác khuyên nói như thế nào, bốn người Lục Dã đều không hề vì bọn họ luyện chế Thánh phẩm Đạo Khí, về phần La Phù Thánh Tử thảm hại hơn, nghe nói bị Thái Thượng trưởng lão Hỏa Sát Chân Nhân quở mắng một trận, liền chộp tới Côn Luân Sơn bế quan.
- Không thể đợi nữa rồi!
Nhíu mày suy tư một hồi, Tu Di Thánh Tử trùng trùng điệp điệp vỗ tay một cái, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hung ác nói.
- Bảy kiện Thánh khí này toàn bộ luyện chế thành công, Mộ Hàn tất sẽ hiện thân... Lộc Vi, lập tức đem hai mươi phần tài liệu trước kia chọn xong đưa đến Thiên Trúc Sơn, giao cho Mộ Hàn.
- Thánh Tử, 8000 vạn một kiện, vậy cũng cần 1.6 tỷ...
Lộc Vi kinh hãi.
- 1.6 tỷ thì 1.6 tỷ! Một mình ta không có nhiều như vậy, tìm người mượn vẫn có thể gom góp đủ!
Tu Di Thánh Tử cơ hồ đem hàm răng cắn nát, có thể nghĩ, hắn làm ra quyết định này là khó khăn bực nào. Lời nói này nói ra miệng, lòng của hắn cũng nhỏ máu, 1.6 tỷ công huân, cái kia phải bao nhiêu năm mới có thể kiếm được.
- Được rồi, ta đi!
...