Trong nháy măt sắp tiếp xúc với thú trảo, Mộ Hàn liền cảm giác lực lượng âm lãnh bài sơn đảo hải áp xuống, một lực lượng từ tâm cung hiện ra ngoài.
Oanh!
Chính vào thời khắc này "Tử Hư Thần Cung" trong mi tâm Mộ Hàn đột nhiên phát ra tiếng chấn động kinh thiên, cửa điện đóng chặt trong nháy mắt mở ra. Ngay sau đó một đạo lực lượng này bị "Tử Hư Thần Cung" hấp thu như hồng thủy vỡ đê.
Hơn nữa "Tử Hư Thần Cung" cắn nuốt không có tiêu tán, ngược lại càng trở nên mạnh mẽ, không ngừng hấp thu thêm lực lượng.
- À?
Độc Long thú tôn khó có thể khống chế kinh hô thành tiếng, một lát sau, đôi mắt tham lam của nó bị phẫn nộ thay thế, bật thốt kêu to:
- Cái này... Đây không phải thánh cung, mà là thần cung... Ah...
Thánh cung? Thần cung?
Mộ Hàn cũng kinh ngạc mở to mắt, chợt mừng rỡ như điên, không nghĩ tới "Tử Hư Thần Cung" chẳng những thôn phệ chân khí của cao thủ Vũ Cảnh, ngay cả cường giả Đạo Cảnh cũng thôn phệ được.
Qua trong giây lát, Mộ Hàn lại tỉnh ngộ...
Hắn hôm nay đưa thân vào trong không gian tâm cung của Độc Long thú tôn, đối phương có thể động dụng lực lượng toàn bộ đều nằm ở tâm cung, cho dù vận dụng vũ khí thì vũ khí cũng do tâm cung ngưng tụ mà thành, chuyện này có ý nghĩa mặc kệ Độc Long thú tôn động thủ thế nào cũng không thể làm gì hắn được.
- Xem ra không chết được rồi.
Mộ Hàn nhíu mày một cái, lại mừng rỡ như điên, nhưng mà trong lòng suy nghĩ thật nhiều, nghe Độc Long thú tôn nói thì tâm cung của tu sĩ còn phân chia ra nhiều phẩm cấp?
- Không có khả năng, không có khả năng ah...
Đôi mắt cực lớn của Độc Long thú tôn hiện ra thần sắc không dám tin, như bệnh tâm thần rống to lên.
- Tiểu chút chít, ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi chỉ là phế vật Hạ Thiên Vực thì làm sao có được Thần cung cao nhất chỉ có Thiên Vực mới xuất hiện?
Mộ Hàn thấy thế tâm tình buông lỏng, cười tủm tỉm nói:
- Lão già kia, ta chính là nhân loại rác rưởi sinh ra trong Hạ Thiên Vực mà thôi.
Chợt Mộ Hàn lại trêu chọc:
- Xem ra ngươi là tọa hạ thú tôn của Hắc Ma thần thú trong ‘ Pháp La Thiên Vực ’ phi thường hữu duyên với Thái Huyền Thiên Vực chúng ta đấy, sáu ngàn năm trước ngươi bị nhân loại rác rưởi nơi này phong ấn, bây giờ ngươi sắp bị nhân loại rác rưởi của nơi này hấp thu không còn thừa lại gì.
- Thật sự là chê cười!
Cả kinh qua đi, Độc Long thú tôn dĩ nhiên trấn tĩnh lại, giống như nhìn thấy chuyện đáng chê cười nhất thế gian, cười ha hả, nói:
- Sáu ngàn năm trước, cho dù là Cổ Thần Âm lão già kia cũng chỉ có thể phong ấn bản tôn, chỉ bằng một phế vật chưa đạt tới Vũ Cảnh tứ trọng Đại Thông Cảnh còn nói dám thôn phệ bản tôn?
- Có được Thần cung thì như thế nào, xem bản tôn dựa vào cái gì giết ngươi đây.
Giọng nói vang lên, Độc Long thần tôn đã hé miệng phát ra tiếng gào thét kinh thiên. Tiếng gầm này chấn động trong không gian này liên tục, giống như sét đánh bên tai, thần kỳ nhất là trong tiếng rống còn ẩn chứa lực hấp xả cường đại.
Tiếng rống còn chưa biến mát, Mộ Hàn đã phát hiện lực lượng của "Tử Hư Thần Cung" giảm bớt vài phần.
- Nếu như ngươi là tu sĩ Đạo Cảnh, nói không chừng bản tôn sẽ chết trong tay ngươi, đáng tiếc ngươi chỉ có thực lực Chân Khí Cảnh, có được Thần cung thật sự là phung phí của trời. Tiểu chút chít, Thần cung này là của bản tôn rồi, bản tôn tối đa chỉ cần một năm là phá tan phong ấn ra ngoài.
Độc Long thú tôn tinh thần đại chấn, gào rú lên nữa..
Quả nhiên mỗi lần hắn hét thì lực lượng tâm cung giảm bớt thật nhiều.
Qua mười giây ngắn ngủi,lực lượng "Tử Hư Thần Cung" hấp thụ đã ít đi chín thành chín, chỉ còn lại một tia lực lượng cuối cùng mà thôi.
- Tiểu chút chít, cảm giác như thế nào?
Độc Long thú tôn há mồm cười ra tiếng, lại dùng ánh mắt mèo vờn chuột nhìn qua Mộ Hàn.
- Đợi ngươi có thể thu hồi toàn bộ lực lượng rồi nói sau.
Sắc mặt Mộ Hàn bình tĩnh nói ra, trong ánh mắt không có chút kinh hoảng nào. "Tử Hư Thần Cung" đã mang cho hắn quá nhiều kinh hỉ, cho dù Độc Long thú tôn cuối cùng thực sự thoát khỏi thôn phệ của "Tử Hư Thần Cung", nhưng chỉ cần còn ở trong không gian tâm cung này, Mộ Hàn có đủ tự tin khiến nó hối hận.
- Trở về cho bản tôn!
Độc Long thú tôn cười ra tiếng, sau đó gào rú đinh tai như óc, mang theo hấp lực cực mạnh. Thế nhưng mà không đến hai giây, vui vẻ trên mặt của Độc Long thú tôn cứng lại, hắn rống to hơn nhưng cuối cùng lực lượng chảy vào tâm cung của Mộ Hàn không có giảm bớt mảy may.
Rống! Rống! Rống!
Độc Long thú tôn giật mình liên tục, con mắt của hắn không dám tin tưởng, lập tức lại gào lên ba tiếng, cự trảo trên đỉnh đầu Mộ Hàn lập tức nâng lên. Nhưng mà ngoài ý muốn là chút lực lượng kia không thay đổi, không có bất kỳ xu thế thu hồi vào trong cơ thể của Độc Long thú tôn.
Lực lượng không đứt đoạn, cự trảo của nó khó thay đổi.
- Tiếp tục!
Mộ Hàn cười mỉm khuyến khích hắn.
- Ngươi...
Độc Long thú tôn tức giận tới mức thổ huyết, đôi mắt màu đỏ của hắn bây giờ còn đỏ hơn, lại mở miệng dính máu ra: "Rống!"
Lực lượng vẫn không thể thu hồi.
Rống! Rống...
Độc Long thú tôn giống như điên cuồng, tiếng rống giận dữ vang lên không ngừng
Mộ Hàn lúc ban đầu còn khiêu khích hắn vài câu, nhưng mà thời gian qua đi không có hứng thú, trực tiếp tĩnh hạ tâm thần, bắt đầu vận chuyển "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" .
- Ồ?
Không qua một hồi Mộ Hàn âm thầm kinh ngạc, hắn vận chuyển công pháp võ đạo, liền có một đạo lực lượng từ trong "Tử Hư Thần Cung" lao ra.
Mộ Hàn cảm giác được cổ lực lượng này toàn bộ tới từ Độc Long thú tôn.
Giật mình sững sờ một chút, trong đầu Mộ Hàn xuất hiện suy nghĩ lớn mật, ngay sau đó liền động tâm niệm, tâm cung chấn động kịch liệt, đạo lực lượng này lao tới địa mạch.
Mãnh mẽ trào qua, thân hình Mộ Hàn khẽ run, mà lực lượng kia không có tiêu tán.
Mộ Hàn thấy thế cũng không nhụt chí, lập tức dẫn động lực lượng lưu lại trong "Tử Hư Thần Cung", phóng thẳng tới địa mạch.
Hôm nay còn sót lại chút lực lượng không bằng ban đầu, nhưng nó có nguồn gốc từ cường giả Đạo Cảnh, mặc dù là Kim Giác Lang Vương va chạm cũng không thể sánh bằng, chỉ có "Tử Hư Thần Cung" giảm xóc, đạo lực lượng này cho dù cường đại hơn nữa cũng nhu hòa hơn thật nhiều.
Từ khi vận hành "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" xong, "Tử Hư Thần Cung" thôn phệ bao nhiêu lực lượng của Độc Long thú tôn đều phóng xuất cho hắn cả.
Lực lượng này giống như thủy triều, một lớp tiếp một lớp lao vào địa mạch, giống như vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Năm lần, sáu lần... Tám lần...
Chín lần!
Phanh!
Thời điểm Mộ Hàn dẫn động lực lượng mười tám lần va chạm với địa mạch trong kinh mạch phát ra âm vang thật lớn.